[Tô Lan Đồng Nhân] Sát Tính Đại Phát

Chương 58: Phiên ngoại Đầu xuân

Vào một buổi sáng sớm, Phương thái hòa thượng về Cầm Xuyên thăm Phương gia, cây cỏ mọc bên bờ bảy dòng sông xanh chỉ mới vừa nảy nở, bị gió xuân ghẹo thổi, đưa mắt nhìn đâu đâu cũng thấy một màu xanh mơn mởn phấp phới tình.

Lúc đó Phương Lan Sinh đang ở trong sân để nhi tử tam tỷ cưỡi trên cổ, vất vả ôm cái bắp chân của thằng nhóc béo mập, ngước đầu nhìn nó, “A Thấm, cẩn thận một chút!”

Đáng tiếc nó không thèm đáp lại. A Thấm mới có hai tuổi đầu đội cái nón thêu hình con hổ vàng, hai tay tóm đỉnh đầu Phương Lan Sinh,. chớp chớp con mắt thích thú nhìn chằm chằm vị thúc thúc mặt liệt đứng một bên đang lắc trống bỏi.

Trống bỏi sang trái một chút, A Thấm bèn ngước sang trái một ít, nó chuyển phải A Thấm liền nghoẹo sang phải. Nó chuyển nhanh đầu A Thấm cũng thay đổi hướng nhanh theo, tốc độ trống chậm lại A Thấm cũng thả tốc độ chậm lại. Bách Lý Đồ Tô cũng biết điều này, mặt không đổi sắc chuyển trống trong tay, lúc nhanh lúc chậm, làm A Thấm cười khanh khách không ngừng.

A Thấm rất thích Bách Lý Đồ Tô, chuyện này toàn Phương gia ai cũng biết, cả Phương thái hòa thượng mới đến cũng biết. Từ trong thư ông đã biết, con trai Lan Sinh ra ngoài có duyên kết bằng hữu với một cao nhân từ Thiên Dung thành, hôm nay mới được gặp quả nhiên đúng là “cao nhân”. A Thấm năm nay được hai tuổi, so với những đứa trẻ cùng tuổi thì cao hơn hẳn, vậy mà dù đã cưỡi trên cổ Phương Lan Sinh cũng chỉ cao hơn Bách Lý Đồ Tô có một chút. /là tại con bác lùn =))))))/

Phương thái liếc mắt đã đoán ra hắn là ai, ngược lại Bách Lý Đồ Tô thì không được như vậy. Bởi vì tướng mạo, sức vóc hay khí chất của Phương thái đều khác hoàn toàn Phương Lan Sinh. Mà Phương Lan Sinh cũng không nói điêu, Phương thái cha y quả thực rất cao, không thua Bách Lý Đồ Tô là mấy.

Tam tỷ bế A Thấm lại đó, A Thấm liền nhào vào ôm cái cổ mập mạp của Phương thái, gọi một tiếng ông ngoại.

“Bảo bối của ông ngoại đã lớn thế này rồi.” Phương thái cười ha ha nói.

Ông vui vẻ ôm A Thấm suốt đoạn đường vào bàn ăn. Phương Lan Sinh xoa xoa cái cổ đau nhức đi theo đằng sau tam tỷ, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn, thấy Bách Lý Đồ Tô đi ở đằng sau, gương mặt lạnh băng nhìn mình.

“Đầu gỗ sao không nói gì, ngươi nhìn ta làm gì…” Phương Lan Sinh lầm bầm nói.

Bách Lý Đồ Tô nhìn mặt y, vươn tay đẩy gương mặt y nhìn lại phía trước, sau đó tự nhiên đè tay sau gáy Phương Lan Sinh.

“Đau không?” Hắn thấp giọng hỏi, cỗ nhiệt khí từ lòng bàn tay xuyên qua da thịt truyền tới cổ Phương Lan Sinh, y hơi giật mình nửa muốn tránh nửa vì thoải mái mà nhíu mày.

“Hửm?” Phát hiện vẻ mặt y, Bách Lý Đồ Tô vội ngừng tay lại.

Phương Lan Sinh quay lại mắng, “Sao lại ngừng, tiếp đi vẫn còn đau mà!”

Giọng điệu phách lối, Bách Lý Đồ Tô cũng không nói gì đi bên cạnh y, hai người rơi dần về cuối đoàn sóng vai nhau, Bách Lý Đồ Tô vẫn duy trì tư thế vuốt sau gáy Phương Lan Sinh, “Lần sau đừng có cậy mạnh.”

Phương Lan Sinh hừ nhẹ phản bác, “Ai cậy mạnh.”

Phương thái ngồi vào bàn cơm, vuốt đầu Phương Lan Sinh nói, “Đã hơn một năm không gặp, con trai sao vẫn không cao lên chút nào thế này.”

Phương Lan Sinh giả điếc cắm đầu ăn cơm, như thể lúc này ăn một miếng có thể giúp mình cao thêm một ít liền. Trên bàn cả nhà cười vang, càng làm Phương Lan Sinh oán hận tống cơm vào miệng.

“Tuy rằng không cao lên, nhưng nhi tử học được nhiều điều hơn…” Phương Lan Sinh mạnh miệng nói.

Phương thái cười híp mắt gật đầu, đúng lúc này người làm khách từ đầu chí cuối chỉ im lặng lại đột nhiên lên tiếng, “Trước đây từng nghe Lan Sinh nói, Phương gia nam tử đều qua nhược quán mới bắt đầu cao, không biết có đúng hay không.”

Bách Lý Đồ Tô còn chưa nói hết, Phương Lan Sinh đã vội vã tiếp lời, “Đúng đúng đúng, là vậy…”

Nhức đầu nói tiếp, “Ta nhất định sẽ còn cao thêm… Chẳng qua giờ chưa phải lúc.”

Phương thái lắc đầu cười, “Ta ở tuổi của Lan Sinh, cũng đã cao được ngang ngửa Bách Lý thiếu hiệp. Có một số việc ông trời đã định, con trai không cần quá cố chấp để trong lòng.”

Khi ông nói lời này, ánh mắt Bách Lý Đồ Tô biểu thị như “quả nhiên mình đoán không nhầm”. Hắn cúi đầu uống trà, Phương Lan Sinh lại như bị sét đánh —— sao cha có thể trước mặt người ngoài dìm con trai mình như vậy a…

Càng nghĩ càng mất hứng, Phương Lan Sinh ăn xong lại mang A Thấm ra ngoài chơi. A Thấm tiếp tục đòi cưỡi cổ Phương Lan Sinh, y không thể làm gì khác, chỉ đành đồng ý.

Có thể không đồng ý sao. Tiểu tử này trước đây chỉ thích cưỡi cổ đầu gỗ, hôm nay y dụ mãi mới dụ bế được nó một hồi.

Phương thái nhìn ánh nắng bừng bừng trên trời Cầm Xuyên, nghe âm thanh nước trà rơi đều đều trong chén trà vang bên tai.

“Con trai lão rời nhà mấy tháng, nhiều ít cũng từng được thí chủ tương trợ. Nó công phu kém cỏi, được như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ các vị. Vẫn chưa có dịp nói lời cảm tạ, là Phương gia thất lễ.”

Bách Lý Đồ Tô ngồi bên cạnh ông, tâm trạng có điểm khẩn trương, “…Không dám nhận.”

Phương Lan Sinh đứng ở sau góc tường, nhìn cha mình nắm trong tay một thanh kiếm, cùng đầu gỗ nói gì về kiếm thuật các loại.

“Huyền chân kiếm cùng sí viêm thuật bổ sung cho nhau, khiến kiếm khí nóng rực, thế dữ như biển lửa…”

Phương Lan Sinh vẫn luôn ngưỡng mộ cha mình, ông võ công cao cường, thân hình cao, nhị tỷ trước đây vẫn cứ luôn mắng y không chịu chuyên tâm vào học hành, chỉ có cha là ủng hộ lý tưởng ra ngoài rèn luyện của y, trong thời gian dạy Phương Lan Sinh võ công, ông cũng không ngừng cổ vũ khuyến khích, còn từng nói y có tướng “Phật đấu chiến”.

Phương thái dù tuổi đã lớn, thân pháp chậm nhưng là đao sắc chưa mòn, cũng đủ sức đấu lại một hai cao nhân Thiên Dung thành. Bách Lý Đồ Tô ban đầu không có ý định tỷ thí phân thực lực, sau qua mấy trận cũng dần nghiêm túc hẳn lên.

…Vì sao cha mình thì lợi hại, mà Phương Lan Sinh lại không bằng một góc vậy ta? Phương Lan Sinh ảo não dằn vặt.

Màn đêm buông xuống,

Phương Lan Sinh xoa cổ ngồi uống trà, nhìn Bách Lý Đồ Tô từ ngoài tiến vào. Cả buổi chiều luyện kiếm khắp người đầy mồ hôi, hắn vừa tắm xong trên người mang một mùi hương nhàn nhạt, tóc còn hơi ướt chưa khô.

Bách Lý Đồ Tô ôm Phương Lan Sinh lên giường, nằm song song nhau. Phương Lan Sinh ôm hông hắn, tay hắn đặt sau gáy Phương Lan Sinh, xoa bóp giúp y.

“Còn đau không?” Bách Lý Đồ Tô thấp giọng hỏi.

Phương Lan Sinh không trả lời, Bách Lý Đồ Tô hơi nghiêng người áp đảo y dưới thân mình.

“Có còn đau không?” Hắn nâng gáy Phương Lan Sinh lên, lại hỏi.

Phương Lan Sinh ngẩng lên nhìn hắn, lắc đầu, “Chiều hôm nay, ngươi với cha ta đã nói chuyện gì?”

Gương mặt Bách Lý Đồ Tô giật giật, tựa hồ nở nụ cười, “Nói về kiếm thuật…”

“Mỗi thế mà cũng nói lâu thế sao.” Phương Lan Sinh còn lâu mới tin.

“Ừ, còn nói về ngươi.” Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn y, nhỏ giọng đáp.

Phương Lan Sinh giật mình, hai tay chống trên giường trợn mắt, “Nói về ta? Nói cái gì…?”

Bách Lý Đồ Tô cúi đầu hôn y, đem nửa câu sau chặn lại trong họng. Ngọn nến trong phòng không biết có phải do gió thổi không mà chợt tắt, khắp căn phòng tức thì chìm trong bóng đêm. Phương Lan Sinh cắn chặt hàm răng, bị Bách Lý Đồ Tô ôm từ đằng sau tiến nhập.

Hai thân thể trong mập mờ dán tại một chỗ.

“Rốt cuộc… rốt cuộc nói gì về ta…” Phương Lan Sinh dán lưng trên vách tường, thở hổn hển, vẫn không chịu ngừng truy vấn.

Bách Lý Đồ Tô dường như lại cười.

“…Khen ngươi, lương thiện.”

Giọng hắn như thể bất đắc dĩ dỗ đứa nhỏ. Phương Lan Sinh buồn bực Ừ một tiếng.

“Dũng cảm.”

“Ừ…” Y hít sâu một hơi, Bách Lý Đồ Tô ngoài miệng nói chuyện, dưới thân cũng không ngừng lại, “Còn gì nữa không…”

Bách Lý Đồ Tô hơi ngưng lại chút, “còn thích ta.”

“… Hả…?” Phương Lan Sinh nhất thời không phản ứng kịp, thất kinh mở to mắt, chỉ thiếu nước lăn từ trên giường xuống đất.

“Ngươi ngươi vừa nói cái gì?”

Bách Lý Đồ Tô thấp giọng khùng khục cười, một nụ cười đúng nghĩa. Trong đêm đen không nhìn thấy, nhưng Phương Lan Sinh rõ ràng nghe được tiếng hắn đang cười.

“Không được cười, ngươi mau nói đi.” Phương Lan Sinh hỏi, thấy Bách Lý Đồ Tô chẳng hé nửa lời nào nữa, nhỏ giọng buồn bực, “Đầu gỗ… ngươi lừa ta đúng không?”

“Ngươi… thế nào cũng biết lừa người…”