Buổi đêm xuống, Phương Lan Sinh vào tới cửa lớn Thanh Ngọc Đàn, bước chân vào nhìn cảnh mặt trời mọc bên trong nhất thời bị dọa sợ.
Bên ngoài là ban đêm, vì sao vào trong lại thành ban ngày?
Phương Lan Sinh chưa kịp hỏi, thủ vệ nhìn thấy họ thì bèn vái chào, nói Đan Chỉ trưởng lão đang đợi ở Thanh Ngọc cung, mọi người cứ đi thẳng về phía trước. Phương Lan Sinh giật mình, trút túi thư ôm trong ngực, kích động theo mọi người đi về phía trước.
Đi một đoạn đường dài, cuối đoạn đường mới tới Thanh Ngọc cung, Phương Lan Sinh đi vào liền thấy Âu Dương Thiếu Cung đứng đưa lưng về phía bọn họ trong đại điện.
“Thiếu Cung!!” Y là người mở miệng đầu tiên, trong tay còn ôm túi thư vội vàng chạy vào.
Âu Dương Thiếu Cung nghe vậy nhẹ quay đầu, thấy Phương Lan Sinh thì nhoẻn miệng cười.
“Tiểu Lan, đã lâu không gặp, có khỏe không?”
Mọi người cuối cũng cũng hội ngộ, chưa kịp nói gì, Âu Dương Thiếu Cung liếc mắt thấy sắc mặt ai nấy đều mệt nhọc, bèn gọi đệ tử chuẩn bị khách phòng, để mọi người nghỉ ngơi.
Người tên Bạch Vi đệ tử cung kính chắp tay, “Vâng, thưa trưởng lão.”
Tương Linh nhìn thấy, bỏ tiên chi trong ngực ra cho mấy đệ tử đứng một bên, nhanh chóng cùng Hồng Ngọc Tình Tuyết theo chân Bạch Vi ra ngoài, Duẫn Thiên Thương cũng giao túi vải cả người khoái hoạt, lắc vai ra khỏi cửa. Còn lại Bách Lý Đồ Tô khiêng khối gỗ đứng sau cùng.
“Thiếu Cung, thật có tư thái bề trên!” Phương Lan Sinh mở túi thư lấy tiên chi ra. Y dùng tay cầm một cái giơ lên đưa cho Thiếu Cung xem, “Nhìn này, Thiếu Cung, là tiên chi!”
Âu Dương Thiếu Cung híp mắt nhìn Phương Lan Sinh như nhìn một đứa trẻ, cười cười, “Chuyến này tiểu Lan vất vả rồi.”
Phương Lan Sinh vội xua tay, “Không vất vả không vất vả! Thật ra… là rất vui!”
“Nếu có Thiếu Cung đi cùng chúng ta thì tốt…”
Y gãi đầu, đứng bên cạnh Âu Dương Thiếu Cung nói liên tục, Bách Lý Đồ Tô vẫn kiên nhẫn đứng ở cửa, chờ hai người nói chuyện thật lâu. Âu Dương Thiếu Cung bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn.
“Bách Lý thiếu hiệp.” Hắn tới đứng trước mặt Bách Lý Đồ Tô, nghiêng người chào.
Bách Lý Đồ Tô cũng chắp tay, “Âu Dương tiên sinh.”
“Tiên chi đã tìm được, còn phải đợi tại hạ nghiên cứu một phen tìm ra biện pháp, mới mở lò luyện đan. Bách Lý thiếu hiệp trước cứ nghỉ ngơi, từ từ đợi ngày luyện xong.”
Bách Lý Đồ Tô hạ mắt, nhẹ gật đầu, “Mọi chuyện tuân theo, làm phiền tiên sinh.”
Âu Dương Thiếu Cung cười cười, bấy giờ mới để ý khúc gỗ bên người hắn, “Đây là…”
“Thiếu Cung!” Phương Lan Sinh đứng sau hắn lúc này chạy tới đằng trước, ôm khối gỗ từ dưới đất lên đưa cho Âu Dương Thiếu Cung, tươi cười, “Trên đường chúng ta có gặp Quỳ Ngưu, giúp chúng nó một chuyện, chúng bèn tặng mọi người vài thứ. Ta chẳng thiếu thứ gì, nhớ Thiếu Cung thích gảy cầm nên lấy cái này, không biết huynh có cần hay không. Dù không cần, cũng phải nhận!”
“Xưa có truyền thuyết phượng hoàng thê ngô (phượng hoàng đậu cây ngô đồng), dùng đồng mộc làm cầm, là loại cầm thượng hạng.” Âu Dương Thiếu Cung cười nói, đương nhiên là rất thích đồng mộc này. Phương Lan Sinh không khỏi đắc ý, nhất thời vui vẻ đã quên từ tám hoánh ai giúp y vác cái thứ này suốt dọc đường, “Thiếu Cung thích là được rồi.”
Phương Lan Sinh tâm trạng vui vẻ, thấy Thiếu Cung có thể chuyên tâm luyện đan, nhìn hắn được người người trọng vọng thì cảm thấy vui thay cho hắn. Đệ tử dẫn đường đưa y đến một gian phòng ngủ, nói mấy ngày ở Thanh Ngọc Đàn tạm thời y ngủ ở đây. Phương Lan Sinh gãi đầu một cái, “Những người khác ở đâu?”
“Khách phòng trong môn phái không nhiều lắm, bố trí đơn sơ đành ủy khuất mọi người một chút. Mấy vị cô nương ở sát vách, Duẫn công tử ở chỗ khác, Bách Lý công tử…”
Gã vừa nói, cửa phía sau bỗng bị người đẩy ra, Bách Lý Đồ Tô xuất hiện, Phương Lan Sinh ngẩng đầu nhìn hắn, Bách Lý Đồ Tô cũng cúi đầu nhìn y.
“…ở cùng với Phương công tử, chẳng hay Phương công tử có đồng ý không?”
Ở cùng?!
“Không đồng ý!” Phương Lan Sinh vô thức hô lên, lông mày nhíu lại, nghĩ thầm Thiếu Cung rốt cuộc muốn gì, Thiếu Cung rõ ràng biết y cùng đầu gỗ có vấn đề…
…Lẽ nào vì biết, nên mới trực tiếp an bài vậy…!
Y hét to không đồng ý, làm đệ tử Thanh Ngọc Đàn đáng thương khó xử, gã nhìn Phương Lan Sinh bộ dạng vô cùng không hài lòng, trong ngực thấp thỏm lén nhìn Bách Lý công tử, không ngờ công tử lại rất điềm nhiên như thể đoán trước được câu trả lời của Phương Lan Sinh. Hắn nhìn cũng không nhìn Phương Lan Sinh, một bộ dạng không thèm quan tâm.
“Không đồng ý…? Vậy cũng không còn cách nào, khách phòng trong bản môn thực sự không nhiều, Bách Lý công tử…”
Bách Lý Đồ Tô nghe đến đây quay đầu, đảo mắt nhìn Phương Lan Sinh đang nhìn mình, vẫn không mở miệng nói gì.
“Ta, ta đồng ý là được…” Phương Lan Sinh nói, đến đây lập tức ngậm miệng.
Phương Lan Sinh nghĩ hình như đầu gỗ đang tức giận. Dù hắn chẳng nói gì, ngồi im lôi thịt ba chỉ ra cho A Tường đối diện ăn, chỉ vậy thôi mà Phương Lan Sinh cũng cảm thấy mình bị đè ép đến khó thở, không biết mở miệng nói cái gì.
Bao lâu rồi vẫn không thể quen được, y cởi túi thư ra đặt trên giường, lôi ra một quyển sách, trái lo phải nghĩ cuối cùng vẫn ngồi trên giường chúi đầu vào sách, đưa lưng về phía đầu gỗ.
Hành vi trốn tránh này tựa hồ càng chọc tức người ta, gần đi ngủ thì Phương Lan Sinh thấy đói, đi ra ngoài kiếm đồ lót dạ, chờ khi quay lại phòng thì thấy cực kì yên tĩnh. Phương Lan Sinh vừa đẩy cửa vào, cổ tay bị lôi mạnh kéo cả người vào trong.
Đầu đập vào tường, cả người đột nhiên bị nâng lên, quần kéo xuống quá nửa. Bên ngoài Thanh Ngọc Đàn vẫn là ban ngày sáng trưng, Bách Lý Đồ Tô xoay người đóng cửa, giữa tia sáng bên ngoài hắt vào căn phòng âm u, đẩy Phương Lan Sinh ngã trên mặt đất.
Ánh sáng từ ngoài chiếu xuyên qua khe cửa, dát lên người Bách Lý Đồ Tô viền vàng mơ hồ. Phương Lan Sinh nằm dưới bị bóng hắn che lấp, không kịp kêu tiếng nào đã bị hắn cúi xuống chặn miệng. Y vùng vẫy vài cái, thân thể đã rơi vào tầm kiểm soát của người nọ, tựa như con chim trong lồng son, nằm sẵn trong lòng bàn tay đầu gỗ hắn.
Quần áo rơi trên mặt đất, trán Phương Lan Sinh đè trên sàn nhà, bị người sau lưng đè xuống bắt đầu tiến nhập, thắt lưng bị người nâng lên, hai chân quỳ hờ trên đất bởi vì động tác trừu sáp của đầu gỗ mà mất trọng tâm mấy lần mất lực trượt xuống. Đầu gối ma sát với sàn nhà đỏ lựng, hai tay bấu víu sàn nhà trơn nhẵn càng thêm run rẩy, Bách Lý Đồ Tô phạm vào sát khí ở đằng sau ôm chặt thắt lưng y ngày càng dùng sức, Phương Lan Sinh mỗi lần muốn vùng đứng lên lại bị đối phương đè lại, rạp xuống sàn nhà không thể nhúc nhích.
Ánh mắt mờ dần, cánh môi nhỏ giương ra không ngừng tham lam thở dốc, Bách Lý Đồ Tô bắn vào cơ thể y đồng thời gầm thấp một tiếng như thỏa mãn. Phương Lan Sinh ngã ở trên đất, run rẩy cả người, tiếp tục bị người ôm từ dưới đất lên.
Khách phòng Thanh Ngọc đàn có một trường tháp cứng bằng đá cẩm thạch, bên trên lót nệm, ở giữa đặt một bàn gỗ nhỏ. Phương Lan Sinh liếc mắt có thể thấy trong trường tháp có gì đó, nhưng đầu gỗ lại không để ý, trực tiếp ném Phương Lan Sinh ngã vào trên tháp, gáy y đập mạnh vào một góc bàn.
“A…!”
Cú va đập không nhẹ, Phương Lan Sinh nhíu chặt lông mày, mắt khép hờ ngập nước như sắp khóc, bàn tay bấu víu góc áo Bách Lý Đồ Tô cũng siết lại. Đầu gỗ lại như mất hoàn toàn ý thức, cúi người hôn môi Phương Lan Sinh, quỳ một chân trên thạch tháp, tách hai chân Phương Lan Sinh vội vàng đi vào.
Bách Lý Đồ Tô không biết dùng từ để hình dung, nhưng hắn cũng loáng thoáng cảm nhận thấy cảm giác này là gì. Trong thân thể người dưới thân rất ấm áp, như thể chứa đựng linh hồn bên trong, cắn nuốt Bách Lý Đồ Tô thật chặt. Hắn thích cảm giác này, lực đạo càng không thể khống chế, Phương Lan Sinh càng chật vật gian nan. Y nằm ngửa trên thạch tháp, hai mắt ướt át mờ mịt, há miệng ra tham lam thở dốc, thi thoảng không nhịn được đều gọi tên hắn.
“Đầu gỗ… đầu gỗ…”
Hai tay bấu sâu vào lưng Bách Lý Đồ Tô, hạ thân cứng rắn trước mặt rốt cuộc phát tiết làm Phương Lan Sinh gần như tê liệt run rẩy, còn chưa thở thông thuận Bách Lý Đồ Tô lại cúi xuống đoạt đi không khí của y. Phương Lan Sinh không ý thức được, bản thân phát tiết cũng là lúc hai chân càng kẹp chặt hông đầu gỗ, đối với Bách Lý Đồ Tô như thể là đang “nghênh tiếp” hắn, hoặc là đang “yêu cầu” hắn.
Động tác hắn ngày càng nhanh, Phương Lan Sinh bất tri bất giác cả người dính sát hắn. Lần thứ hai đi vào, Bách Lý Đồ Tô mở hờ mắt, cúi đầu gọi “Lan Sinh”. Phương Lan Sinh như thể bị sét đánh, mặt trên bị người đoạt khí nói không ra lời, dưới miệng huyệt bị hạ thân đối phương bắn vào lấp đầy, hai chân trên không run rẩy. Y ôm chặt cổ đầu gỗ, ánh mắt sưng đỏ run rẩy khép lại.
Đầu gỗ không tiếp tục nữa mà đem tính khí từ trong thân thể Phương Lan Sinh rút ra, dịch thể trắng đục từ thân thể y chảy xuôi theo, rơi trên mặt tháp.
Phương Lan Sinh hoàn toàn không biết gì cả, nhắm mắt để đầu gỗ ôm đi tẩy trừ, sau đó hắn ném y lại giường. Phương Lan Sinh nép vào trong chăn, hai tay xuôi bên người, Bách Lý Đồ Tô lại lôi kéo tay y, vòng qua cổ mình.
Buổi tối ngủ hai thân thể dính sát, Phương Lan Sinh nóng bức không ngừng loay hoay, tóc cọ trên mặt gối rối tung rối mù, mông trần vặn vẹo, cánh môi hơi giương. Y nằm mơ liên tục nói mớ, lầm bầm đầu gỗ nhẹ một chút. Bách Lý Đồ Tô mới đầu còn ngủ say, dần dần tỉnh. Hắn vừa mở mắt liền thấy trước mặt giường chiếu lộn xộn, Phương Lan Sinh nằm bên cạnh. Y nhắm hai mắt, cánh môi hơi giương cách cằm hắn cực gần.
“Đầu… gỗ…” Người kia nói mớ, bởi vì khoảng cách quá gần, Bách Lý Đồ Tô còn có thể thấy khí tức nóng hổi vờn quanh mặt mình. Hắn cúi đầu nhìn Phương Lan Sinh, trong lòng nhớ tới bộ dạng y ngày hôm qua nói chuyện cùng Âu Dương Thiếu Cung…
Nhìn qua đặc biệt kích động, thậm chí quên hết toàn bộ người xung quanh.
Hắn định xoay người ngồi dậy, nhìn bên ngoài trời sáng… nơi này dường như lúc nào cũng là ban ngày, cảm giác kích động khó hiểu trong lòng làm hắn không còn lòng dạ nào mà ngắm Phương Lan Sinh, nhất là ngay lúc sáng sớm.
Nhưng có đôi khi ý trời không toại lòng người, nháy mắt Bách Lý Đồ Tô ngồi dậy, ngoài cửa phòng chợt có tiếng nói.
“Khởi bẩm trưởng lão, khách nhân đã ngủ.”
“Giờ này, còn chưa tỉnh?”
Là giọng của Âu Dương tiên sinh.
“Cơm nước đã xong, để ta đi gọi bọn họ….”
Chẳng biết có phải cố ý, Âu Dương Thiếu Cung nói liền đẩy cửa, Bách Lý Đồ Tô không kịp có thời gian suy nghĩ vội trùm chăn xoay người. Động tác quá lớn làm Phương Lan Sinh giật mình tỉnh giấc, còn chưa tỉnh hẳn ngủ bỗng nhiên nhìn thấy đầu gỗ đang đè trên người mình.
Chăn màu trắng quấn kín hai người một chỗ, Phương Lan Sinh trợn to hai mắt nhìn, cánh môi giật giật còn chưa kịp nói gì, Bách Lý Đồ Tô vội đưa tay bịt miệng y, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm như muốn nói “Câm miệng.”
Bách Lý Đồ Tô tận lực không động chạm vào thân thể trần trụi đối phương, một bộ dạng kìm nén cố không quá gần Phương Lan Sinh, tay vẫn có chỗ không thể tránh chạm vào người y. Hắn tận lực quay đầu, hai tay cứng còng đặt cạnh bên người Phương Lan Sinh, đầu gồi đè lên đùi y. Phương Lan Sinh cứng đờ nằm bên dưới, miệng bị Bách Lý Đồ Tô bưng kín, không dám nhúc nhích.
Cửa nhẹ mở ra chi nha một tiếng, qua một lát thì đóng lại. Bách Lý Đồ Tô đè trán lên một bên gối Phương Lan Sinh, ngay khi âm thanh kia lần thứ hai vang lên, hắn vội từ trên giường bật dậy.
Còn Phương Lan Sinh nằm dưới thân, hai người chẳng biết nên nói gì, Bách Lý Đồ Tô nhắm mắt chống giường nhảy xuống. Phương Lan Sinh cũng ngồi dậy, mặt chậm rì rì chuyển sang đỏ bừng, y đưa tay sờ sờ mặt mình, nóng dọa người.
Người lúc này là… Thiếu Cung…?
Bách Lý Đồ Tô không phải lần đầu tiên thấy Phương Lan Sinh không mặc quần áo, nhưng tiếp xúc gần như vậy lại là lần đầu tiên. Hắn từng vô tình nhìn thấy bóng lưng trần của tiểu cô nương, lúc đó hắn chỉ cảm thấy giật mình chứ không hề nảy sinh chút tư tâm kì quái này, nhưng hôm nay…
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, không muốn nghĩ tới vấn đề này nữa, nhớ tới Phương Lan Sinh lại nhớ tới y lúc nói chuyện với Âu Dương Thiếu Cung… tâm càng phiền. Thẳng đẩy cửa ra khỏi phòng, đệ tử ngoài cửa nhìn hắn thở dài, nói Đan Chỉ trưởng lão vừa tới. Bách Lý Đồ Tô gật đầu, hỏi gã Âu Dương tiên sinh đi đâu, đối phương đáp đã quay về dược lư rồi.
Âu Dương Thiếu Cung thấy một cảnh tượng, trong phòng quần áo ném đầy đất, chăn trên giường chùm kín người bên trong. Xem ra chuyến đi này, tiểu Lan không những không trở mặt khắc khẩu với Bách Lý Đồ Tô, trái lại ngày càng tình thâm ý trọng.
Hắn ngồi trên chỗ cao của dược lư, vuốt ve khối đồng mộc trong tay… không hổ là bảo vật Quỳ Ngưu, hoa văn thuận mắt, chất liệu cao cấp. Tiểu Lan từ nhỏ đến lớn luôn thiện lương khả ái như vậy, dù nhiều lúc miệng hay mắng người, nhưng tâm địa rất tốt.
Nhìn y, dù có bị Bách Lý Đồ Tô mặt lạnh đối xử tệ bạc cũng cắn răng nhẫn nại, còn có thể nhẫn nại lâu như vậy. Tiểu Lan cứ thế, Thiếu Cung sao nhẫn tâm loại trừ y. Đợi ít ngày nữa Thiếu Cung thu hồi lại vật mình muốn trên người Bách Lý Đồ Tô, nhất định để bọn họ có thể trường tồn sống mãi, lấy sinh mệnh bất diệt hồi báo y, coi như trọn tình trọn nghĩa.
Hắn nghĩ như vậy, lại vuốt ve đồng mộc trong tay, ngoài cửa có người tới, là Duẫn Thiên Thương.