Phương Lan Sinh run rẩy dùng nước lạnh tẩy sạch thân thể, y mở trừng trừng mắt nhìn “chuyện tốt” của mặt gỗ vẫn không ngừng tràn ra từ giữa hai chân, muốn khóc mà không được.
Phía sau chợt có tiếng động, ma đầu kia rốt cuộc cũng tỉnh lại. Phương Lan Sinh sợ hãi lập tức đứng dậy ôm y phục phủ lên người. Y quay đầu nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô từ trên giường đứng dậy, người nọ trợn mắt im lặng quét một lượt gian phòng, cuối cùng ánh mắt đặt trên người Phương Lan Sinh.
Trường bào quấn quanh thân, Phương Lan Sinh ngồi xổm dưới đất thoạt nhìn không khác gì cái bánh chưng.
“Sao ta lại ở đây…” Bách Lý Đồ Tô bỗng nhiên nói.
Phương Lan Sinh mở to mắt, lăng lăng nhìn.
Bách Lý Đồ Tô cau mày, lúc này nhìn hắn tinh thần sảng khoái, không có vẻ gì là mất sức sau suốt một đêm giằng co cả. Hắn từ giường Phương Lan Sinh nhấc kiếm đi tới chỗ y, hạ kiếm.
“Hôm qua, xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói trầm tĩnh, mang theo vài phần không hòa nhã, thật không ngờ chỉ mới vài canh giờ trước đây, vẫn là cùng một người còn nặng nề thở dốc hành hạ Phương Lan Sinh sống dở chết dở.
Y há miệng nhìn gương mặt hoang mang của Bách Lý Đồ Tô, đột nhiên gượng cười một tiếng.
“Không… không có chuyện gì cả…”
“Ngươi ngất ở ngoài cửa, ta… mới mang ngươi vào đây… thuận tay thôi…”
Bách Lý Đồ Tô nhìn y hai viền mắt sưng đỏ, thần tình khả nghi nhưng cũng không nói gì, chỉ trầm mặc một chốc rồi giơ tay ôm quyền, “Đa tạ.” Không nói gì thêm nữa, hắn ngẩng đầu xoay người đi ra, nhanh chóng tựa như một khắc cũng không tình nguyện ở lại thêm nữa.
Còn lại mình Phương Lan Sinh ngồi xổm tại chỗ, như đứa ngốc nhìn theo bóng lưng hắn. Lát sau phục hồi lại tinh thần, y mới phát hiện người đã đau ngồi xổm càng đau lợi hại.
Lại nói, Phương Lan Sinh nửa đêm bị người ta hành hạ, thực là đau đến chết đi sống lại.
Đoàn người tiếp tục hành trình. Phương Lan Sinh như người mất hồn đi ở cuối cùng, trong tay lăm lăm phật châu nhìn bóng lưng Bách Lý Đồ Tô, trong ngực không rõ có cảm giác gì, nên làm thế nào mới tốt.
Báo thù ư, đảm bảo y đánh không lại đầu gỗ, đã vậy còn không có lý do để mà xuất thủ.
Không báo thù ư, y Phương Lan Sinh đời này chưa bao giờ bị khuất nhục kinh khủng như thế!
Y cực kì ủy khuất nha! Mông giờ vẫn còn đau, vẫn còn chảy máu! Còn đám người này làm gì mà đi nhanh như vậy, chẳng ai thay y suy nghĩ một chút.
“Hầu tử, sắc mặt sao kém vậy?”
Từ đằng sau tự dưng có tiếng người quỷ dị làm Phương Lan Sinh sợ hết hồn, không kịp lên tiếng lập tức chạy sang trốn đằng sau Thiếu Cung.
“Đồ Tô ca ca… Tương Linh…”
“Tô Tô huynh xem…”
“Bách Lý công tử…”
Phía trước không ai dừng lại, khắp nơi đều gọi tên một người, quanh quẩn như âm phù bám lấy Phương Lan Sinh làm y phiền lòng. Y đang rất bực bội, nhìn tên đầu gỗ vô sỉ mà xem, hắn thì chạy nhảy thoải mái, còn y tới đi đứng cũng thấy có vấn đề.
Cánh tay không tự chủ níu lấy Thiếu Cung, Phương Lan Sinh dựa vào mới ổn định được bước đi. Thiếu Cung nhìn thấy giật mình, vội dừng bước dìu y.
“Tiểu Lan?”
Bách Lý Đồ Tô đi tiên phong, lúc này mới quay đầu liếc về sau một cái. Phương Lan Sinh không ngừng xua tay, khom lưng chống đầu gối lại cắn răng đứng lên, gượng cười muốn trấn an Thiếu Cung, vừa hay ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh nhìn của Bách Lý Đồ Tô.
Y ngẩn ra, nét cười cũng cứng ngắc lại. Bách Lý Đồ Tô quét qua gương mặt y một lát rồi trầm mặc xoay người sang chỗ khác, chỉ để lại cho y một bóng lưng.
“Tiểu Lan, trong người không khỏe?”
Phương Lan Sinh lúc này đã tỉnh hồn lại, “Không không, Thiếu Cung không cần lo lắng, ta nam nhi đại trượng phu, một chút thương nhỏ đáng gì…”
“Đệ bị thương?
Âu Dương Thiếu Cung mở to hai mắt nhìn.
Phương Lan Sinh vội nói chữa, “Không bị thương không bị thương! Là…”
“Ha ha, thương thế của hầu tử, là thương tâm?” Hồng Ngọc chẳng biết đã xuất hiện ở đằng sau từ bao giờ, duỗi ngón tay chỉ về thân ảnh Bách Lý Đồ Tô cùng Tương Linh ở trước mặt.
Phương Lan Sinh mặt xanh lét, “Nữ yêu quái… đừng có nói bậy!” Y nói rồi ngẩng đầu, nhìn đầu gỗ vẫn đi ở phía trước, thầm nghĩ may là hắn không nghe thấy…
Không đúng, hắn nghe thấy thì sao! Dù gì mặt cũng mất rồi, còn sợ cái gì nữa!
Thiếu Cung không tán thành, lại hỏi: “Tiểu Lan thực sự không bị thương…”
“Không có không có!” Phương Lan Sinh không nói nữa, len lén ôm mông đi qua Hồng Ngọc chạy lên phía trước.
Hồng Ngọc dường như rất thích trêu chọc Phương Lan Sinh, buổi tối mọi người dừng chân vào một khách điếm nghỉ tạm. Trên bàn bày một chút điểm tâm, Phương Lan Sinh đi suốt một ngày eo mỏi lưng đau, tâm tình không tốt, vất vả mới tới được đây đã chẳng còn sức sống, ủ rũ ngồi vào bàn. Hồng Ngọc nhìn thấy, lại mỉm cười hỏi: “Thương thế của hầu tử thế nào rồi?”
Phương Lan Sinh gục mặt xuống bàn không thèm nói chuyện, Bách Lý Đồ Tô ngồi đối diện y, nghe Hồng Ngọc nói trầm mặc một lúc chợt nói, “Thương tâm, nên trị thế nào?”
Đồng loạt im lặng một trận, Phương Lan Sinh bò ra bàn gần như hóa đá, chỉ có Hồng Ngọc cười nói: “Hồng Ngọc nói đùa thôi, Bách Lý công tử đừng để tâm.”
Phong Tình Tuyết cũng cười, “Tô Tô đang nói gì thế, cái gì thương tâm?”
Bách Lý Đồ Tô trầm mặc, chỉ nhìn chằm chằm Phương Lan Sinh đang giả chết gục mặt xuống bàn.
Sáng nay y giúp hắn… Bách Lý Đồ Tô trong lòng nghĩ, lại quay sang Âu DươngThiếu Cung nhẹ giọng hỏi, “Âu Dương tiên sinh, thương tâm…”
“Thương tâm cái gì, đã nói là không có rồi, còn hỏi nữa!” Phương Lan Sinh đột nhiên bật dậy, mặt mũi bừng bừng giận dữ hét lớn.
Mà khi bắt gặp ánh nhìn lạnh lùng trực diện của Bách Lý Đồ Tô, cơn giận lập tức bị dập tắt.
Tương Linh cũng trừng hai mắt, đem trái cây trong tay ném Phương Lan Sinh, “Bí đao lùn! Dám hét vào mặt Đồ Tô ca ca!”
Một đòn này trúng giữa mi tâm, Phương Lan Sinh chỉ cảm thấy mây đen một đoàn trên đỉnh đầu, y lại trở về nằm gục trên mặt bàn, cảm giác băng tuyết ngàn năm dậy sóng chôn sống bản thân rồi, tâm cũng chết theo luôn.
Phong Tình Tuyết nói với Bách Lý Đồ Tô, Lan Sinh thương tâm hình như là vì Tương Linh.
Bách Lý Đồ Tô ngẩn ra, quay đầu nhìn thân ảnh lam sắc nho nhỏ đằng sau đang ủ rũ leo lên thang lầu khách điếm. Hắn khoanh tay trước ngực, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó, sau mới nhìn Phong Tình Tuyết nói lời cảm tạ.
“Không ngờ Tô Tô quan tâm Lan Sinh như thế, ta còn nghĩ hai người không thân lắm…” Phong Tình Tuyết chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô nói.
Bách Lý thiếu hiệp trừng mắt, dường như chính hắn cũng không rõ vấn đề này. “Không thân.” Hắn nói.
A Tường bên người kêu một tiếng biểu thị đói bụng, Phong Tình Tuyết cười hì hì cầm một miếng thịt trong bát mình cho nó.
“Tô Tô cả ngày bắt đại ưng kiềm chế, đại ưng uy phong, bắt nó như vậy quả thật đáng tiếc.”
Bách Lý Đồ Tô thấy đau đầu, hắn lắc lắc đầu về giường mình nằm xuống. Nửa đêm sát khí lại phát tác, hắn ngồi ở lầu hai khách điếm xoa xoa con mắt, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm từ bên ngoài cửa sổ.
Mở cửa sổ cúi đầu nhìn, bên dưới cạnh bờ sông có người đang đốt lửa, trên đống lửa là một cái giá, có bóng người ngồi ở cạnh, giơ tay điều chỉnh que gỗ nướng thịt. Trường sam xanh biếc, thắt lưng tiệp màu nhàn nhạt, trên vai còn khoác một túi vải màu son, đỉnh đầu vấn một búi tóc, sợi dây màu nâu theo gió đêm mà nhẹ nhàng lay động.
Nhiệt hỏa chiếu lên gương mặt người kia, nhuộm thành sắc đỏ loang loáng của lửa, Phương Lan Sinh ủ rũ hai mắt cũng cụp xuống, ngồi xổm dưới đất tự mình lẩm bẩm, không biết là đang nói cái gì.
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, hắn không muốn quan tâm, đang định đóng cửa sổ mà vừa nhấc mắt lại phát hiện ở bụi cỏ cách Phương Lan Sinh không xa, lóe lên tinh quang.
…Nơi rừng núi này, lại có yêu thú từ đâu tới?
Phương Lan Sinh rung đùi đắc ý, trong không khí trầm lặng chỉ nhìn chằm chằm đùi lợn nướng trong tay. Y đi suốt một ngày mệt mỏi, ăn uống cũng không ngon, tới nửa đêm lại đói bụng không ngủ được.
Đều tại đầu gỗ cùng nữ yêu quái! Quân tử không cùng bọn họ so đo! Phương Lan Sinh méo mặt ép bản thân nên làm một đấng trượng phụ. Y cúi thấp đầu, ủ rũ nghe tiếng lửa cháy lép bép bên tai.
“Tránh ra!”
Từ không trung đột nhiên có tiếng quát to, Phương Lan Sinh trợn mắt vội ngẩng đầu thì nhìn thấy ánh đao xẹt qua, hắc y nhân từ đâu xuất hiện chui vào bụi cỏ gần Phương Lan Sinh.
“A!” Phương Lan Sinh giật mình, run tay đánh rơi đùi lợn thơm phức trên mặt đất. Hắc y nhân tay nâng kiếm, nhất thời có máu tươi bắn ra. Phương Lan Sinh lúc này mới phát hiện trong lúc không chú ý, không ngờ lại có yêu thú ở gần mình đến vậy.
Yêu thú xuất hiện trong yên lặng, cuối cùng yên lặng ra đi. Trong mũi đều là mùi máu tươi, Phương Lan Sinh dựa lưng trên tường sau khách điếm giơ phật châu trong tay. Y đang định hỏi người kia từ nơi nào đến —
Hắc y nhân đã xoay người lại, con ngươi đỏ sẫm nhìn thẳng sinh vật còn sống duy nhất ở chỗ này mà không kể hắn.
Phương Lan Sinh mặt mày trắng bệch.
“Gỗ… đầu gỗ…” Y vội cười gượng, “Ngươi… sao ngươi…”
Cảnh đêm đã khác, lại gặp cùng một người.
Máu trên thân kiếm Bách Lý Đồ Tô còn chưa khô không ngừng chảy xuống, bên cạnh còn có thi thể yêu thú. Ánh trăng nêu cao lạnh lẽo lấp lánh trên mặt sông, đám lửa đốt củi khô cháy lép bép, trong không khí còn có mùi thơm ngào ngạt của thịt chín ——
An tĩnh đến đáng sợ.
Phương Lan Sinh trừng mắt nhìn Bách Lý Đồ Tô bước tới phía mình, y không tự chủ càng lui về sau. Khổ nỗi đã dựa mặt tường rồi.
“Đầu gỗ… thiếu hiệp… Thiếu hiệp!” Phương Lan Sinh khiếp sợ hô lên, giờ y chẳng để tâm quân tử chó má gì nữa, cũng chẳng để ý bản thân vốn dĩ đang tức giận thế nào. Y chỉ biết, cái bộ dạng ma quỷ này của Bách Lý Đồ Tô, giống đêm hôm qua y như đúc.
Bách Lý Đồ Tô chậm chạp cúi người, đôi mắt màu máu nhìn chằm chằm gương mặt Phương Lan Sinh tựa hồ như đang nghiền ngẫm xem trước mắt là người hay yêu, nên giết hay không. Hắn vẫn nắm kiếm trong tay, Phương Lan Sinh kinh sợ ngồi bệt dưới đất, hai tay chống dưới mặt đất. Y nhìn thẳng hắn trong chốc lát, thấy Bách Lý Đồ Tô không hề có ý định cử động mới chầm chậm lui dần về, xoay người muốn chạy.
Y xoay người, để lại bóng lưng đối diện với Bách Lý Đồ Tô, hai tay hai chân chống trên mặt đất dường như động tới nơi nào xúc động trong lòng Bách Lý Đồ Tô —— kiếm trong tay rơi xuống, hắn đạp một cước xuống lưng Phương Lan Sinh, cúi người tóm cổ chân y.
Phương Lan Sinh ngây ngốc, như con thỏ dễ dàng bị Bách Lý Đồ Tô lôi trở về.
Quần bị Bách Lý Đồ Tô lột tới cổ chân, trong lúc giãy dụa cả giày cũng bị văng mất ra bên cạnh đống lửa, từng đường kim mũi thêu trên mặt giày đều là do chính tay nhị tỷ may, Phương Lan Sinh nóng lòng muốn chạy ra nhặt giày về, cử động mới phát hiện cổ chân vẫn bị Bách Lý Đồ Tô giữ chặt không thể động đậy.
“Đầu gỗ, đầu gỗ ngươi đừng… A!” Hai chân bị đối phương dùng sức tách ra, Bách Lý Đồ Tô từ trên cao đứng giữa hai chân y, ngày càng dùng sức kéo. Phương Lan Sinh lõa lồ hai mông đối diện với trời, trán nặng nề đập trên bùn đất. Y còn không kịp giãy dụa thứ nóng hổi đã đưa tới giữa hai chân chạm tới miệng huyệt sưng đỏ, không do dự hung hăng đâm vào.
Phương Lan Sinh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, y kêu thảm một tiếng, còn chưa kịp kêu sang tiếng thứ hai, vật kia đã vào càng sâu. Cả người y treo trên người đầu gỗ, chỉ có cái trán đập trên mặt đất, trong miệng lần chóp mũi đều là bùn đất, ngoài ra còn có máu. (Tướng H bá đạo -_-)
Túi vải màu son bị ném sang bụi cỏ, thắt lưng nhạt màu dính đầy bùn đất, Bách Lý Đồ Tô thân thủ kéo lý y của Phương Lan Sinh, để lộ thân thể bên trong như hoa như ngọc.
Là một công tử nhà giàu, da mềm thịt mỏng căn bản sao chịu nổi dày vò lăn qua lăn lại này. Giày của y đã bắt đầu bén lửa, Bách Lý Đồ Tô lôi hai tay kéo ngược Phương Lan Sinh lên, coi y như đồ vật mà xỏ xuyên chơi đùa, phân thân giữa hai chân lõa lồ chọc bên hông Bách Lý Đồ Tô, hạ thân cực lớn của hắn chen chúc trong thông đạo chật hẹp không ngừng lộng, không lâu sau từ bên trong có nước chảy ra, dường như càng giúp Bách Lý Đồ Tô thuận lợi trừu sáp.
Phương Lan Sinh không còn sức mà giãy dụa, trong đầu chỉ biết mắng trời, rủa chết đầu gỗ nhà hắn, toàn thân lẫn tri giác đau nhức đều bị hạ thân bên trong điều khiển. Y muốn nhặt lại giày bị rơi vào đống lửa mà bò trên mặt đất, bàn tay run rẩy cố với, tới khi chạm được Bách Lý Đồ Tô lại đột nhiên ở phía sau thúc một cú làm Phương Lan Sinh run tay rơi vào trong đống lửa.
“A!”Y đau đớn thất thanh một tiếng, chưa kịp thu tay về Bách Lý Đồ Tô đã ôm y từ dưới đất lên, bàn tay bị lửa liếm sưng đỏ giữa không trung. Bách Lý Đồ Tô đẩy y tới mặt tường, để hạ thân càng chôn sâu trong thân thể, sau đó nắm lấy ngón tay y ngậm vào trong miệng.
Phương Lan Sinh vốn đã vô cùng đau đớn, vừa đau vừa lạnh, giờ trong lòng vẫn còn run sợ. Bách Lý Đồ Tô dám ở sau khách điếm làm loại chuyện này, thử hỏi nếu có người nhìn thấy sau này y biết sống thế nào đây.
Lại nói đầu gỗ này, lúc nào cũng làm bộ mặt đưa đám đối nghịch với y, tại sao tới đêm rồi cũng không tha hành hạ y!
Y cau mày, trong lòng nghĩ bộn bề, Bách Lý Đồ Tô đỏ mắt theo dõi nét mặt Phương Lan Sinh, gương mặt chẳng biểu lộ cảm xúc gì lại đột ngột ngậm lấy ngón tay bị bỏng của Phương Lan Sinh.
Y chấn động trong lòng, há hốc miệng càng sợ run, Bách Lý Đồ Tô liền thả tay y, nghiêng người ngậm hai cánh môi đang run rẩy trước mặt.
“Ưm…gỗ… đầu gỗ… ưm…”
Phương Lan Sinh trợn tròn mắt, lưng dán dính trên mặt tường sau khách điếm, thân thể lúc này bị Bách Lý Đồ Tô ôm vào trong ngực, phân thân nóng hổi ẩm ướt không ngừng trừu sáp bên trong thông đạo, y cả người run rẩy, thắt lưng xanh nhạt lỏng lẻo rơi xuống đất bị Bách Lý Đồ Tô dẫm dưới chân.
Hỗn đản… Đầu gỗ… hỗn đản…
Phương Lan Sinh cắn môi, Bách Lý Đồ Tô cũng không tha giày vò cấu xé hai môi y, y phục bị cởi ra rời rạc ở dưới, dây cột tóc màu nâu vẫn phiêu động rủ xuống cọ trên trán, tóc mai tán loạn. Bách Lý Đồ Tô ép Phương Lan Sinh trên tường, mạnh thúc vài cái mới thỏa mãn bắn ra.
Hắn buông lỏng tay, Phương Lan Sinh mất trọng tâm ngã xuống mặt đất, cả người không ngừng run rẩy, trọc dịch từ hạ thân Bách Lý Đồ Tô vẫn chưa ngừng chảy, ở trên cao nhỏ giọt rơi xuống trên người y.
Gương mặt đỏ bừng không cách nào che giấu, Phương Lan Sinh gắng sức muốn bò dậy, y nghĩ mình khó mà chịu nổi, so với việc mất mặt thì y càng sợ hãi hơn. Y phục mất trật tự, vạt áo lệch lạc trên người, hai chân lõa lồ run rẩy không có lực, Phương Lan Sinh chỉ cần khẽ động là thấy dịch thể từ giữa chảy xuôi xuống hai chân.
Bách Lý Đồ Tô đứng tại chỗ, trầm mặc nhìn Phương Lan Sinh tựa như muốn từ dưới đất đứng lên, đêm đen gió lạnh, người này không ngờ không khóc không loạn —— Bách Lý Đồ Tô cũng không biết tại sao, hắn luôn nghĩ đối phương đáng lẽ phải vừa khóc vừa mắng mới phải.
Mà Phương Lan Sinh chỉ mang một bộ mặt sợ hãi choáng váng, một tiếng cũng không dám kêu.
Y đỡ tường đứng lên, khom lưng, dùng bàn tay bị Bách Lý Đồ Tô liếm qua run run muốn thắt lại vạt áo.
Bỗng nhiên một bàn tay từ sau vươn tới túm lấy vạt áo y kéo ra, Phương Lan Sinh ngã lại trên mặt đất, hai tay bị đầu gỗ không nói một tiếng nào kia chế trụ đặt trên đỉnh đầu. Hai chân bủn rủn lần thứ hai bị tách ra, nơi tư mật nhất đều bị phơi bày trước mặt đối phương.
Huyệt khẩu được lần trước bôi trơn, đầu gỗ lần này dễ dàng hơn nhiều. Hắn chậm rãi tiến vào, cắm sâu tận cùng, thanh âm giao thoa hai thân thể thong thả mà dâm mỹ, dường như không còn chỉ là phát tiết đơn thuần mà giống như dần biến thành một loại chuyện đầy mĩ vị. Tiểu huyệt chật hẹp sưng đỏ mềm mại cắn nuốt nam căn đối phương, giống như có cảm ứng ngày càng siết chặt khiến Bách Lý Đồ Tô càng hăng hái. Hắn siết thắt lưng người dưới thân, không ngừng hung hăng phát tiết bên trong huyệt đạo ẩm ướt. Phương Lan Sinh nhắm hai mắt lại, tóc đen dính bùn đất bết lại, y cũng chẳng còn sức để ý hay quan tâm, không còn sức để tức giận hay vùng vẫy.
Y cảm giác thân thể mình trở nên rất kì quái, đặc biệt kì quái. Ngay lúc đầu gỗ thúc mạng bắn vào chốn sâu nhất trong cơ thể, Phương Lan Sinh không tự chủ run rẩy, co cứng siết càng thêm chặt nam căn trong người, khiến ánh mắt Bách Lý Đồ Tô càng thêm ngoan cường, càng dùng sức mạnh mẽ tiến vào.
Ba! Ba! Ba!
Phật tổ a phật tổ, đây là kiếp nạn gì đây. Người là đang khảo nghiệm ta sao.
Phương Lan Sinh trong lúc hỗn loạn mất ý thức, đã giằng co cả một đêm trước, căn bản chưa hồi phục đã vấp lần nữa. Hai tay dần buông lỏng, Phương Lan Sinh để mặc Bách Lý Đồ Tô ra vào thân thể mình, sớm tối sầm mắt ngất đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Phương Lan Sinh bị gió lạnh thổi tỉnh dậy, y phục bị cởi quá nửa, trên người đầy vết xanh tím lõa lồ trong không khí, thấm đẫm sương đêm. Y hắt hơi một cái, phát hiện đầu gỗ vẫn đè trên người mình.
Cố sức đẩy hắn ra, Phương Lan Sinh lau trán ngồi xuống, ánh mặt trời đằng xa mới ló, lửa đốt đã tắt, Phương Lan Sinh run rẩy gắng đứng lên ôm y phục lẫn giày của mình rơi dưới đất.
Trước là khách điếm, nói vậy người ở đây sớm đã tỉnh dậy làm việc. Giữa hai chân vẫn còn ẩm ướt, vừa nghĩ đã biết bên trong là thứ ô uế gì, Phương Lan Sinh nhìn con sông trước bụi cỏ, cắn răng cố đi tới.
Khi Bách Lý Đồ Tô tỉnh lại, mở mắt đã nhìn thấy A Tường đậu ở nhánh cây đối diện nhìn mình chằm chằm. Hắn từ dưới đất đứng lên, nhìn một vòng chung quanh, hai mắt nhất thời mờ mịt, rất nhanh thì biến mất.
Hắn cúi đầu nhìn y phục của mình, không biết từ đâu lấm tấm những vệt sắc trắng, ở trên vật liệu màu đen càng thêm rõ ràng. Hắn cảm thấy tinh thần thoải mái, cảm giác giống với lần trước khi tỉnh lại trong phòng Phương gia công tử, xoay người nhìn bốn phía, liếc mắt liền thấy một thân ảnh màu trắng ngồi xổm ở bờ sông, không biết đang làm gì.
Khoát tay, A Tường liền bay tới, Bách Lý Đồ Tô nhặt kiếm dưới đất lên, nhìn thấy rơi cạnh kiếm là dải dây cột tóc màu nâu. Bách Lý Đồ Tô nhặt lên đưa lên mũi, ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt.
Phương Lan Sinh ngồi ở bờ sông, mạnh hắt hơi một cái, y xoa xoa mũi gương mặt tái nhợt, là do thân thể dính nước sông, lạnh lẽo không chịu được. Ngón tay dính vết bẩn trăng trắng run rẩy từ dưới nước đưa lên, y xoay người hướng bờ lảo đảo bò lên, một bên kéo y phục ôm vào người, thận trọng đặt mông ngồi trên bờ sông.
Trong đầu nhớ về sự việc trước khi ngất đi, Phương Lan Sinh dùng sức đỡ chân của mình mặc quần, vết bẩn dinh dính trên tay vì thế dính trên mặt quần, Phương Lan Sinh cũng không còn sức mà để ý.
—— Đầu gỗ cứu y, sau đó lại đánh y.
Phương Lan Sinh nhíu chặt lông mày, chống tay thân cây đằng sau đứng lên, tựa người trên thân cây chậm rãi mặc lại y phục.
—— Y bị bỏng, hắn ngậm lấy tay y.
Nhặt thắt lưng xanh nhạt dưới đất lên, Phương Lan Sinh tùy tiện buộc, đưa tay ôm trán.
—— Sau đó đầu gỗ hôn y.
Ngón tay đột nhiên nắm chặt thành quyền, nện vào thân cây sau lưng.
—— Hỗn đản, rốt cuộc hắn muốn làm gì!
Cứ bắt nạt y, có gì tốt! Lúc nào cũng đối đầu với y… Từ lúc gặp đầu gỗ, chẳng gặp được chuyện gì tốt!
—— Sau đó đầu gỗ hôn y.
Phương Lan Sinh tức giận lại đấm một quyền, kết quả hại bản thân đau đến nhe răng, y chán nản ngồi dưới tàng cây, hai đêm lăn qua lăn lại, hai chân bủn rủn căn bản là đứng không vững.
Tóc ướt bết lại rủ xuống đầu vai, vẫn còn nhỏ nước. Mặt trời mọc từ đằng đông, trong rừng có tiếng chim hót, còn có thể nghe thấy tiếng người từ khách điếm.
Đám người Thiếu Cung chắc cũng tỉnh rồi, không thể để bọn họ phát hiện mình không có trong phòng. Phương Lan Sinh nghĩ thầm, hai tay chống mặt đất nỗ lực muốn đứng lên, ai ngờ bước chân không có lực nên ngã về phía sau.
Chết tiệt! Y nhắm mắt, oán hận tại sao bản thân tới đứng cũng không vững!
Phía sau chợt có đôi tay đón lấy Phương Lan Sinh.
Y vẫn nhắm mắt, lúc sau ngẩn người mới biết phía sau còn có người. Người nọ buông lỏng tay, Phương Lan Sinh cũng mở mắt hốt hoảng quay đầu.
Bách Lý Đồ Tô đứng phía sau, mày kiếm mắt sáng, không thấy có hắc khí trên người, hắn xòe tay trước mặt Phương Lan Sinh, trong tay là dây cột tóc màu nâu, đương nhiên là của Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh há miệng nhìn dây cột tóc, lại nhìn hắn.
—— Hắn lại quên hết rồi.
—— Nhìn qua rất bình thường, chẳng giống bộ dạng quỷ quái hồi đêm.
—— Hôm qua, hắn hôn y. Hắn quên hết rồi.
Phương Lan Sinh vội lắc mạnh đầu —— Phương Lan Sinh a Phương Lan Sinh, ngươi suy nghĩ gì thế! Trước mặt ngươi chính là ôn thần mặt gỗ!
Bách Lý Đồ Tô không hiểu nhìn Phương Lan Sinh, chỉ lạnh nhạt nhìn, nhưng trong ngực không hiểu sao lại cảm thấy thân thuộc.
Loại cảm giác này không biết từ đâu tới, hắn cùng vị Phương gia công tử này, căn bản từ trước tới giờ chưa nói gì với nhau quá năm câu.
Chuyến hành tẩu này, không thấy sát khí xuất hiện nên tâm tình Bách Lý Đồ Tô không đến nỗi tệ. Hắn cúi đầu nhìn Phương Lan Sinh hai mắt trợn trừng nhưng bất động.
Chiều cao hai người thực sự rất bất đồng. Đối với hắn, nhìn y không khác gì một đứa trẻ.
Hắn nhẹ nhàng đặt dây cột tóc trên tay xuống đỉnh đầu y.
Rồi xoay người bước đi, A Tường cũng cất cánh bay lên.
“Chờ, chờ một chút đầu gỗ…”
Phía sau nghe thấy giọng nam nhỏ nhẹ, còn có chút khàn khàn.
Bách Lý Đồ Tô dừng bước, hơi nghiêng người, vừa muốn nghe vừa làm như không tình nguyện quay đầu.
Phương Lan Sinh cúi đầu nhìn mặt đất, một lát lại lắc đầu, “…Không có gì.”
Dây cột tóc từ đỉnh đầu ngã xuống được Phương Lan Sinh đưa tay bắt lấy. Bách Lý Đồ Tô không hiểu cũng nhanh chóng rời đi, A Tường trên trời liệng một vòng, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn thân ảnh nhỏ dưới mặt đất kia một cái mới đi theo chủ nhân.