Ở độ cao một nghìn hai trăm bốn mươi bảy mét trên mực nước biển, không khí tại khu bệ phóng tên lửa Cát trắng rất khô và ngột ngạt. Khu vực hạ cánh cắt ngang một khu đáy biển cổ xưa tại một thung lũng khô cằn được hình thành giữa các dãy núi Sacramento và Guadalupe ở phía đông và dãy núi San Andres về phía tây. Thành phố gần nhất là Alamogordo, bang Mexico. Địa hình ở đây rất cằn cỗi và khắc nghiệt, chỉ loại cây hoang mạc dai sức nhất mới tồn tại được.
Khu vực này từ lâu đã được sử dụng làm khu tập huấn cho các phi công chiến đấu. Nó cũng được dùng cho nhiều mục đích khác trong nhều thập kỷ. Trong suốt Đại chiến thế giới lần hai, nó là khu giam giữ từ nhân của Đức trong khu vực quân sự của chúng. Nó cũng là khu Bộ ba, nơi Mỹ cho nổ quả bom nguyên tử đầu tiên, tiếp theo đó là ở những nơi không xa như Los Alamos hay New Mexico. Các hàng rào dây thép gai và các tòa nhà không rõ rệt của chính quyền đã mọc lên trong thung lũng sa mạc này. Các chức năng của nó được giấu kín, thậm chí với cả các dân cư ở khu Alamogordo gần đó.
Qua ống nhòm, Jack thấy khu vực hạ cánh lấp lánh hơi nóng bốc lên từ xa. Đường chạy số mười sáu trên ba mươi tư được định hướng hơi lệch theo hướng bắc nam. Nó dài bốn nghìn năm trăm bảy mươi mét và rộng hơn chín mươi mét. - đủ rộng để nhận các máy bay nặng nhất ngay cả trong không khí loãng như vậy khiến cho đường hạ cánh và cất cánh phải kéo dài ra.
Ở phía tây điểm hạ cánh, Jack và đội y tế cùng đoàn hộ tống của NASA và các xe của Khối liên minh Vũ trụ của Mỹ đang đứng đợi tàu Discovery đến. Họ có cáng, bình ô-xi, máy khử rung tim và bộ dụng cụ y tế khẩn cấp. - đó là toàn bộ những gì người ta có thể tìm thấy trên xe cứu thương và hơn thế nữa. Để hạ cánh tại Kennedy, sẽ có hơn một trăm năm mươi người dưới mặt đất để chuẩn bị đón tàu. Ở đây, trên khu vực hạ cánh này họ có chưa đến ba mươi người và tám người trong số đó là nhân viên y tế. Một số người trong đội dưới đất mặc bộ quần áo bảo vệ và tự cung cấp dưỡng khí để cách ly họ với bất cứ rò rỉ chất nổ đẩy nào. Họ sẽ là những người đầu tiên tiếp xúc với tàu con thoi, mang theo các máy cảm biến không khí. Họ sẽ nhanh chóng đánh giá khả năng nổ trước khi cho phép các bác sĩ và y tá lại gần.
Một tiếng gầm ở đằng xa khiến Jack hạ thấp ống nhòm và nhìn về phía đông. Các máy bay trực thăng đang đến đông đến nỗi trông chúng như một đàn châu chấu ma.
- Gì vậy? - Bloomfeld hỏi vì cũng nhận ra những chiếc trực thăng. Giờ những người còn lại trong đội đều nhìn lên trời, nhiều người lẩm bẩm kinh ngạc.
- Có thể là quân viện trợ. - Jack đoán.
Người dẫn đầu đoàn hộ tống lắng nghe điện đàm lắc đầu.
- Trung tâm điều hành nhiệm vụ nói họ không phải là quân ta.
- Khu vực không quân ở đây phải được dọn hết. - Bloomfeld khẳng định thêm.
- Chúng ta đang cố ngăn các máy bay trực thăng đó nhưng họ không trả lời.
Tiếng gầm ngày càng lớn. Giờ Jack có thể cảm thấy nó trong xương tủy anh, nó đập mạnh và liên tục vào hai bên thái dương anh. Chúng sắp xâm nhập khu vực hạ cánh. Mười lăm phút nữa, tàu Discovery sẽ xuất hiện trên trời và thấy một đàn máy bay trực thăng ở trong tầm bay của tàu. Anh nghe thấy viên chỉ huy đoàn hộ tống nói gấp qua bộ đàm và cảm thấy sự hoảng sợ đang lan ra ở khắp đoàn.
- Chúng đã dừng lại. - Bloomfeld nói.
Jack đưa ống nhòm lên. Anh đếm được gần mười hai máy bay trực thăng. Chúng đã dừng lại khi tới gần và giờ thì hạ cánh như một bầy chim kền kền tại phía đông điểm hạ cánh định sẵn.
- Anh nghĩ tất cả việc đó là sao? - Bloomfeld hỏi.
Còn hai phút nữa sẽ ngừng liên lạc. Mười lăm phút nữa sẽ tiếp đất.
Randy Carpenter cảm thấy tia hy vọng đầu tiên. Anh biết họ có thể đưa tàu Discovery hạ cánh an toàn. Khi ngăn chặn được sự cố máy tính trung tâm, họ có thể điều khiển chú chim khổng lồ đó từ mặt đất. Vấn đề then chốt ở đây là Jill Hewitt. Cô phải tỉnh táo để có thể gạt hai thanh đúng lúc. Đó là một nhiệm vụ hết sức đơn giản nhưng lại cực kỳ quan trọng. Khi liên lạc qua sóng đài lần cuối cách đây mười phút, Hewitt có vẻ tỉnh táo nhưng rất đau đớn. Cô là một phi công tài ba, một phụ nữ có cột sống thép được rèn bằng lửa của Thủy quân Mỹ. Tất cả những gì cô cần làm là tỉnh táo.
- Trung tâm, chúng tôi nhận được tin tốt lành từ NASDA. - Trung tâm điều hành mặt đất nói. - Trung tâm điều hành nhiệm vụ tại Matx-cơ-va vừa liên lạc với Trạm vũ trụ quốc tế bằng sóng đài tần số sóng Regul.
Regul là hệ thống dải sóng đài của Nga trên Trạm vũ trụ quốc tế. Nó hoàn toàn tách biệt và độc lập với hệ thống của Mỹ. Nó được các trạm điều khiển trên mặt đất ở Nga và hệ thống vệ tinh điều khiển.
- Liên lạc rất ngắn. Họ ở cuối đường truyền của vệ tinh. - Trung tâm điều hành mặt đất nói. - Nhưng cả đoàn còn sống và vẫn ổn.
Sự lạc quan của Carpenter càng lớn hơn. Anh vui sướng nắm chặt các ngón tay to béo của mình.
- Báo cáo thiệt hại ra sao?
- Họ bị một lỗ thủng tại khoang NASDA, phải đóng nút số 2 và tất cả các phần trước nút đó. Họ cũng mất hai tấm năng lượng mặt trời và vài giàn khung. Nhưng không ai bị thương.
- Trung tâm, chúng ta nên chuẩn bị hỗ trợ. - Chỉ huy liên lạc nói.
Ngay lập tức Carpenter lại chuyển sự chú ý về tàuDiscovery. Anh rất vui khi nghe tin về Trạm vũ trụ quốc tế nhưng nhiệm vụ tiên quyết của anh là tàu con thoi.
- Tàu Discovery, các bạn nghe không? - Chỉ huy liên lạc nói. - Discovery?
Vài phút trôi qua. Rồi nhiều phút trôi qua. Đột nhiên Carpenter lại thấy hoảng loạn.
Viên hướng dẫn nói.
- Việc quay lại lần hai đã hoàn tất. Toàn bộ hệ thống có vẻ tốt.
Vậy tại sao Jill Hewitt không trả lời?
- Discovery. - chỉ huy liên lạc nhắc lại, giọng anh có vẻ khẩn cấp. - Các bạn nghe thấy không?
- Chuẩn bị quay đầu lần ba. - Viên hướng dẫn nói.
Chúng ta mất cô ấy rồi, Carpenter nghĩ.
Rồi họ nghe thấy tiếng cô, nhỏ và đứt quãng.
- Discovery đây.
Chỉ huy liên lạc thở phào một hơi rất mạnh qua bộ đàm.
- Discovery, chào các bạn đã trở lại! Thật vui khi nghe thấy giọng cô! Giờ cô cần triển khai các đèn dữ liệu trên không.
- Tôi… tôi đang cố tìm các thanh gạt.
- Các đèn dữ liệu trên không đó. - Chỉ huy liên lạc nhắc lại.
- Tôi biết! Tôi biết! Tôi không thể thấy bảng điều khiển!
Carpenter cảm thấy như thể máu đang đông cứng lại trong động mạch. Lạy Chúa, cô ấy đã bị mù. Và cô ấy đang ngồi trong ghế của chỉ huy chứ không phải ghế của cô ấy.
- Discovery, các bạn phải triển khai ngay lúc này. - chỉ huy liên lạc nói. - Bảng C số 3.
- Tôi biết bảng nào! - Cô hét lên rồi im lặng. Rồi hơi thở của cô gấp gáp vì đau.
- Các hệ thống đèn đã được triển khai. - kỹ sư hệ thống bảo trì và kỹ thuật nói. - Cô ấy đã làm được. Cô ấy đã tìm thấy thanh gạt.
Carpenter lại cho phép mình được thở và được hy vọng.
- Quay đầu lại lần thứ tư. - Viên chỉ huy nói. - Giờ đến giao diện quản lý năng lượng khu vực cuối cùng.
- Discovery, các bạn sao rồi? - Chỉ huy liên lạc gọi.
Một phút ba mươi giây để hạ cánh. Discovery giờ đang di chuyển với tốc độ sáu trăm dặm trên giờ, ở độ cao hai nghìn bốn trăm ba mươi tám mét và đang rơi tự do rất nhanh. Các phi công gọi đó là “viên gạch bay”. - nó nặng, không có động cơ và lướt nghiêng về cánh bên trái. Không có cơ hội thứ hai, không thể hủy hạ cánh và bay quanh để thử lần nữa. Nó sắp hạ cánh theo cách riêng của nó.
- Discovery? - Chỉ huy liên lạc gọi.
Jack thấy tàu con thoi lóe sáng trên trời, nhả ra một cột khói ở đuôi từ các động cơ phản lực. Trông nó như một thanh kim loại bằng bạc lấp lánh khi nó xoay lần cuối cùng để hạ cánh xuống đường bay.
- Cố lên! Các bạn có vẻ vẫn ổn! - Bloomfeld hét lên.
Anh có chung sự háo hức như toàn bộ ba mươi thành viên còn lại trong đội dưới mặt đất. Mỗi lần hạ cánh tàu con thoi là một sự kiện đáng để ăn mừng, một chiến thắng cảm động đến nỗi nó có thể khiến những người đang chứng kiến dưới mặt đất chảy nước mắt. Giờ mỗi cặp mắt đều hướng lên trời, mỗi trái tim đều đập khi họ nhìn mảnh bạc lấp lánh đó, con cưng của họ đang lướt về phía đường bay.
- Tuyệt thật! Lạy Chúa, nó đẹp quá!
- Y… a!
- Tiếp xúc tốt, thưa ngài!
Người dẫn đầu đoàn hộ tống lắng nghe Houston nói và đột nhiên đứng thẳng lên, xương sống anh cứng lại vì hoảng hốt.
- Tệ thật! - Anh kêu lên. - Phanh hạ cánh vẫn chưa hạ xuống.
Jack quay về phía anh.
- Cái gì?
- Phi hành đoàn vẫn chưa triển khai hạ bánh phanh!
Jack quay đầu nhìn chằm chằm tàu con thoi đang lao đến. Nó cách mặt đất chưa đầy ba mươi mét và đang di chuyển với vận tốc hơn ba trăm dặm trên giờ. Anh không thấy bánh xe đâu.
Cả đoàn đột nhiên im lặng. Sự vui mừng của họ biến thành nỗi kinh hoàng và sợ hãi.
Cho bánh xuống! Hãy cho bánh xe xuống! Jack như muốn hét lên.
Tàu con thoi chỉ cách đường chạy hai mươi ba mét, nó tạo thành một đường thẳng hoàn hảo. Còn mười giây nữa sẽ tiếp đất.
Chỉ phi hành đoàn mới có thể hạ bánh phanh xuống. Không máy tính nào có thể gạt thanh cầm hay thực hiện nhiệm vụ được thiết kế cho con người. Không máy tính nào có thể cứu họ.
Còn mười lăm mét nữa, con tàu vẫn đang di chuyển với vận tốc hai trăm dặm trên giờ. Jack không muốn thấy cảnh tượng cuối cùng nhưng anh không thể làm vậy. Anh không thể quay đi. Anh thấy đuôi tàu Discovery đâm xuống trước, bắn lên một chùm tia lửa điện và làm vỡ các tấm chịu nhiệt. Anh nghe thấy tiếng hét và tiếng khóc trong đám đông khi tiếp theo là mũi tàu Discovery đâm xuống. Cả con tàu bắt đầu lướt nghiêng sang hai bên, kéo theo một núi các mảnh vụn. Một cánh tàu bên trái bị vỡ hoàn toàn và bay về sau như một lưỡi mái màu đen.
Cánh tàu còn lại cũng bị vỡ, rời ra và nát vụn.
Discovery trượt khỏi đường rải đá đen và lao vào khu cát sa mạc. Một cuộn cát khổng lồ bay lên, che mất tầm nhìn của Jack ở những giây cuối cùng. Anh chỉ còn nghe thấy tiếng thét của đoàn dưới đất nhưng anh không nói được lời nào. Anh cũng không động đậy, cú sốc đã khiến anh tê liệt mạnh đến nỗi anh có cảm giác như cả cơ thể anh đang bay lên như một thứ ma quái trong một không gian ba chiều của một cơn ác mộng.
Rồi cả đám bụi tan đi và anh thấy tàu con thoi nằm như một chú chim đã gãy cánh trong một khu vực đầy mảnh vụn vỡ.
Đột nhiên các đoàn hộ tống bắt đầu di chuyển. Các động cơ bắt đầu gầm lên, Jack và Bloomfeld nhảy lên chiếc xe y tế màu đen và bắt đầu đi qua vùng hoang mạc đến chỗ tàu đâm. Ngay cả trong tiếng gầm của các động cơ của đoàn cứu hộ, Jack vẫn nghe thấy một âm thanh khác liên hồi và báo điềm gở.
Các máy bay trực thăng cũng đang di chuyển vào khu vực đó.
Xe của họ đột nhiên phanh gấp rồi dừng lại. Jack và Bloomfeld đều chụp lấy dụng cụ y tế, nhảy ra ngoài trong đám bụi lớn. Tàu Discovery vẫn còn cách đó hơn chín mươi mét. Các máy bay trực thăng đã hạ cánh, tạo thành một vòng tròn quanh tàu con thoi và chặn đoàn hộ tống.
Jack chạy về phía tàu Discovery, sẵn sàng chui đầu dưới những cánh quạt trực thăng đang xoay phía trên. Anh bị ngăn lại khi đến vòng tròn trực thăng.
- Chuyện quái gì vậy? - Bloomfeld hét lên khi một đám lính mặc quân phục đột nhiên tuôn ra từ các máy bay trực thăng và tạo thành một bức tường được trang bị vũ khí chống lại đoàn của NASA.
- Khốn kiếp! Tất cả lùi lại mau!
Các khẩu súng đột nhiên giương lên và nòng súng chĩa vào nhóm người không có vũ khí. Những người của NASA bắt đầu lùi lại, những cặp mắt đổ dồn vào các khẩu súng và mối đe dọa sắp có vụ giết người hàng loạt.
Nhìn lướt qua mấy tên lính, Jack thấy một chiếc lều màu trắng bằng ni-lon đã nhanh chóng được dựng lên tại cửa vào tàu Discovery, tách biệt nó với không khí bên ngoài. Khoảng một chục người mặc áo chùm đầu được bao bọc hoàn toàn trong các bộ quần áo màu cam xuất hiện từ hai chiếc trực thăng và tiến về phía tàu con thoi.
- Đó là bộ quần áo vũ trụ sinh học của Racal. - Bloomfeld nói.
Cánh cửa tàu con thoi giờ đã bị chiếc lều nhựa che hết. Họ không thể nhìn thấy cánh cửa mở ra. Họ không thấy những người mặc trang phục đó vào khoang giữa.
Phi hành đoàn của chúng ta ở trong đó, Jack nghĩ. Người của chúng ta có thể đang hấp hối trong con tàu đó. Chúng ta không thể đến với họ. Chúng ta có bác sĩ và y tá đứng đây với một chiếc xe tải chứa đầy các dụng cụ y tế và họ không cho chúng ta thực hiện công việc của mình.
Anh đẩy hàng lính, bước thẳng về phía nhân viên quân đội có vẻ là người chỉ huy.
- Đội y tế của chúng tôi sẽ vào đó. - Anh nói.
Nhân viên đó cười khẩy.
- Tôi không nghĩ vậy đâu, thưa ngài.
- Chúng tôi là những người làm việc tại NASA. Chúng tôi là bác sĩ chịu trách nhiệm về sức khỏe và sự an toàn của phi hành đoàn. Các anh có thể bắn tôi nếu muốn. Nhưng các anh cũng phải bắn tất cả những người còn lại vì họ là nhân chứng. Và tôi nghĩ các anh không thể làm như vậy.
Một khẩu súng giơ lên, nòng súng chĩa thẳng vào ngực Jack. Họng anh khô rát, tim đập mạnh trong lồng ngực nhưng anh vẫn bước quanh những tên lính, cúi đầu tránh các cánh quạt và tiếp tục tiến về phía trước. Anh thậm chí không thèm nhìn lại khi tên chỉ huy ra lệnh.
- Dừng lại, không tôi bắn!
Anh tiếp tục bước, mắt nhìn chiếc lều phồng lên trước mặt. Anh thấy những người mặc bộ quần áo vũ trụ màu cam quay lại nhìn anh sửng sốt. Khi sắp đến lều, anh nghe thấy Bloomfeld hét lên.
- Jack, cẩn thận!
Cú đánh giáng xuống trúng sau gáy. Anh khuỵu xuống, cơn đau khiến đầu anh choáng váng. Một cú đánh khác thúc vào sườn khiến anh ngã sóng xoài về phía trước. Anh lăn một vòng, nằm ngửa lên và thấy tên lính hiện ra lờ mờ trên đầu. Đầu súng của hắn vẫn chĩa vào anh như thế chuẩn bị đánh thêm một cú khác.
- Đủ rồi. - một giọng nói nghẹt tiếng lạ vang lên. - Để anh ta yên.
Tên lính quay đi. Giờ một gương mặt khác lờ mờ hiện ra, cúi xuống nhìn Jack qua mũ trùm đầu của Racal.
- Anh là ai? - người đàn ông hỏi.
- Bác sĩ Jack McCallum. - lời nói thốt ra như một tiếng thì thào. Anh ngồi dậy, mắt anh đột nhiên nhòa đi và nhảy múa ở góc nào đó trong bóng tối. Anh ôm chặt đầu, bắt mình phải tỉnh táo, chống lại bóng tối đang kéo anh vào. - Đây là các bệnh nhân của tôi trong tàu con thoi. - Jack nói. - Tôi yêu cầu được nhìn thấy họ.
- Điều đó không thể được.
- Họ cần chăm sóc y tế…
- Họ chết rồi, thưa bác sĩ McCallum. Tất cả đều chết.
Jack cứng người. Anh chầm chậm ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt người đàn ông đó qua kính bảo vệ mặt. Anh không thấy cảm xúc gì ở đó và không thấy biểu hiện gì cho thấy anh ta đau buồn khi bốn người đã thiệt mạng.
- Tôi rất tiếc về các phi hành gia của các vị. - người đàn ông nói rồi quay đi.
Jack cố đứng lên. Mặc dù chóng mặt và khó chịu, anh cố đứng lên.
- Rốt cuộc các anh là ai? - Anh hỏi.
Người đàn ông dừng bước, quay lại.
- Tôi là bác sĩ Isaac Roman, đến từ USAMRIID. - Anh ta nói. - Giờ tàu con thoi là khu vực nóng. Quân đội sẽ giành quyền kiểm soát.
USAMRIID. Bác sĩ Roman đã nói cụm từ đó như một từ nhưng Jack biết các chữ cái đó được viết tắt từ những chữ gì. Đó là viện nghiên cứu y tế Quân đội Mỹ về các bệnh lây nhiễm. Tại sao quân đội lại ở đây? Việc này đã biến thành một hoạt động quân sự từ bao giờ?
Jack nheo mắt lại vì bụi bay, đầu anh vẫn ong ong vì cú đánh. Anh cố tiếp nhận thông tin giật mình đó. Sự thật dường như đã tan biến hết và một chuỗi các cảnh tượng kỳ quái hư ảo đang chầm chậm diễn ra. Những người mặc bộ quần áo màu cam đang tiến về phía tàu con thoi. Người lính nhìn anh bằng con mắt vô cảm. Chiếc lều cách ly phồng lên trong gió như một cơ thể sống đang thở. Anh nhìn vòng tròn những tên lính vẫn đang chặn đường đội dưới mặt đất. Anh nhìn tàu con thoi và thấy những người mặc áo cam đang khiêng chiếc cáng đầu tiên ra khỏi lều. Thi thể được đóng trong một chiếc túi. Chiếc túi đựng xác được đóng rất nhiều dấu đỏ chồng chéo, dấu hiệu nguy hiểm như những bông hoa chạy ngang thi thể.
Khi nhìn thấy chiếc cáng, đầu óc Jack đột nhiên minh mẫn trở lại.
- Các anh định đưa các thi thể đó đi đâu?
Bác sĩ Roman thậm chí không quay lại nhìn anh mà đưa cái cáng về chỗ máy bay trực thăng đang chờ. Jack đi về phía tàu con thoi và lại thấy một người lính chặn ngay trước mặt anh, báng súng sẵn sàng giơ lên để nện cho anh một cú.
- Này! - đội dưới đất hét lên. - Anh dám đánh anh ấy lần nữa thì chúng tôi có gần ba mươi nhân chứng đấy.
Người lính quay lại, tức tối nhìn các nhân viên của NASA và Hiệp hội vũ trụ Mỹ. Giờ họ đang tiến về phía trước và giọng nói của họ lộ vẻ tức giận.
- Anh nghĩ anh là quân phát xít Đức sao?
- Anh nghĩ giờ anh có thể đánh công dân sao?
- Các anh là ai vậy?
Những người lính sợ hãi ôm chặt súng khi cả đoàn tiếp tục đi về phía trước, la hét và chân họ giậm mạnh khiến bụi bay mù mịt.
Một người lính bắn một phát chỉ thiên. Cả đám đông bỗng đứng im.
Có điều gì đó rất tệ ở đây, Jack nghĩ. Có điều gì đó chúng ta không hiểu được. Những người lính này sẵn sàng bắn giết.
Người dẫn đầu đoàn hộ tống hiểu rõ điều này vì anh thốt lên hoảng hốt.
- Tôi đang liên lạc trực tiếp với Houston! Lúc này, hàng trăm đàn ông và phụ nữ tại Phòng điều hành nhiệm vụ đang nghe đấy!
Những người lính từ từ hạ súng và nhìn viên chỉ huy. Họ im lặng rất la6uk, chỉ nghe thấy tiếng gió và cát quấn vào máy bay trực thăng
Bác sĩ Roman xuất hiện cạnh Jack.
- Các anh không hiểu tình hình ở đây. - Anh ta nói.
- Hãy giải thích cho chúng tôi!
- Chúng tôi đang giải quyết một mối nguy hiểm sinh học nghiêm trọng. Hội đồng An ninh Nhà Trắng đã cử đội phản ứng sinh học nhanh của quân đội. - đội này được Quốc hội sáng lập thưa bác sĩ McCallum. Chúng tôi đang thực hiện lệnh của Nhà Trắng.
- Mối đe dọa sinh học gì?
Roman ngập ngừng. Anh ta nhìn đội hỗ trợ dưới đất của NASA đang đứng căng thẳng ngoài hàng rào lính.
- Đó là loại sinh vật gì? - Jack hỏi.
Cuối cùng Roman nhìn thẳng vào mắt anh qua lớp kính bảo vệ.
- Thông tin đó đã được xác minh.
- Chúng tôi là đội y tế chịu trách nhiệm về sức khỏe của phi hành đoàn. Tại sao chúng tôi không được thông báo về việc này?
- NASA không nhận thức được họ đang đối diện với vấn đề gì.
- Vậy tại sao các anh làm như vậy? - câu hỏi rất quan trọng đó không được trả lời.
Một cái cáng khác đi ra từ trong lều. Thi thể của ai vậy? Jack tự hỏi. Khuôn mặt của bốn thành viên phi hành đoàn lần lượt hiện ra trong đầu anh. Giờ tất cả đã chết. Anh không thể chấp nhận sự thật đó. Anh không thể hình dung những con người khỏe mạnh, đầy sức sống đó sẽ chỉ còn là những mảnh xương vỡ và nội tạng bị vỡ vụn.
- Các anh mang các thi thể đi đâu? - Jack hỏi.
- Đến phòng khám nghiệm tử thi cấp độ bốn.
- Ai sẽ khám nghiệm?
- Tôi.
- Là bác sĩ của chuyến bay, tôi phải có mặt.
- Tại sao? Anh có phải là bác sĩ bệnh học không?
- Không.
- Vậy thì tôi thấy anh sẽ không đóng góp được gì có ích.
- Các anh đã kiểm tra bao nhiêu phi công chết? - Jack vặn lại. - Các anh đã điều tra bao nhiêu vụ tai nạn máy bay? Các tai nạn hàng không là chuyên ngành của tôi. Đó là lĩnh vực chuyên gia của tôi. Các anh có thể cần tôi.
- Tôi không nghĩ vậy. - Roman nói rồi bỏ đi.
Jack điếng người vì giận dữ. Anh đi qua đội của NASA và nói với Bloomfeld.
- Quân đội đang kiểm soát khu này. Họ đang đưa các thi thể đi.
- Dưới quyền của ai?
- Hắn nói lệnh đến trực tiếp từ Nhà Trắng. Họ vừa khởi động một mệnh lệnh tên là Đội phản ứng sinh học nhanh.
- Đó là đội chống khủng bố. - Bloomfeld nói. - Tôi đã nghe về họ. Họ được thành lập để chống khủng bố sinh học.
Họ nhìn máy bay cất cánh, mang theo hai thi thể. Chuyện quái gì đang thực sự diễn ra vậy? Jack tự hỏi. Họ đang giấu chúng ta điều gì?
Anh quay về phía người dẫn đầu đoàn hộ tống.
- Anh cho tôi liên lạc với Trung tâm vũ trụ Johnson được không?
- Chính xác là với ai?
Jack nghĩ về người anh có thể tin tưởng và người đủ quyền hành trong ban giám đốc NASA để chiến đấu đến cùng.
- Cho tôi nói chuyện với Gordon Obie. - Anh nói. - Giám đốc điều hành bay.