Phần lớn quãng đường còn lại. Stephanie ngồi yên lặng, Gerard thỉnh thoảng liếc xéo nhìn cô với vẻ thích thú mà cô không biết, nhưng trên đường càng dầy đặc, anh ta tập chung sự chú ý vào việc lái xe, Stephanie bắt đầu nhớ ra là anh ta đang ngồi sau tay lái. Lái xe ở Luân Đôn quả như là bị tra tấn thần kinh. Cho tới nay cô chỉ mỗi lái xe trên những con đường vắng vẻ quanh Wyville, giờ đây cô thấy nôn nao, rõ là mình chưa đạt tiêu chuẩn liều mạng của những người lái xe ở thành phố lớn, Họ len vào, tách ra, thường giành lấy khoảng không gian vài phân một, chỉ ngồi trên ghế khách mà nhìn, cô đã thấy căng thẳng đến cứng cả người, nhưng Gerard xem ra vẫn hoàn toàn bình tĩnh.
Lời thông báo của anh ta về việc lấy cô làm vợ làm cho cô tức điên lên, cơn giận đùng đùng của cô chỉ làm anh ta thích chí mỉm cười, lúc đó cô đã nói: Không, anh là đồ khốn khiếp. Tôi thà chết còn hơn!
Anh ta nổ máy cho xe chạy, chẳng nói một lời và lái xe trở lại đường cao tốc, Stephanie còn tiếp tục giận dữ nói một hơi nữa, nhưng sự im lặng lạnh lùng của anh ta làm cô chẳng thể duy trì mãi độc thoại được, cuối cùng cô cũng rơi vào sự im lặng ủ rũ. Khi tới Luân đôn, cô sẽ nói rõ là họ phải chia tay nhau ở đây. Cô sẽ chẳng cùng chung sống với anh ta, chẳng ngủ với anh ta và chẳng lấy anh ta. Cô chẳng còn muốn bao giờ trông thấy mặt anh ta nữa. Cô muốn thả anh ta xuống trước nhà của anh ta, rồi đi tìm một khách sạn nhỏ ở đâu đó không quá gần trung tâm Luân Đôn và sẽ bắt đầu tìm kiếm việc làm cũng như một nơi ở.
Phải chăng lời tuyên bố đột ngột đó của anh ta chỉ là bắt cô phải chịu đựng một trò đùa ngốc nghếch? Sự giận dữ của cô khiến anh ta thêm khoái chí, vậy thì tại sao cô không chấm dứt về tự đắc ấy của anh ta? Tại sao cứ để cho anh ta vui vẻ trong khi cô thì đang giận dữ một cách bất lực.
Qua cửa kính, cô nhìn thấy hình ảnh nối tiếp vỡ tan của các nhà mái nhà và của các giàn angten vô tuyến truyền hình lố nhố từng đám dưới bầu trời đầy mây, khí hậu mùa xuân đáng yêu, mà họ vừa khoan khoái hít thở ở Wyville đã bỏ chạy khỏi Luân Đôn.
Gerard liếc nhanh về phía cô:
- Chúng ta đến nơi rồi, đây là Luân Đôn.
- Tôi biết rồi - Cô lạnh nhạt trả lời, anh ta tưởng cô chưa ở đây hả? Nhà cô dãy nhỏ sát liền nhau và đều xám xịt, không khí sặc mùi khói xăng, thành phố đấy.
Cô chẳng thích cái lối anh ta dùng đại từ ở số nhiều.
- Anh ở chỗ nào? Cô hỏi nhấn mạnh vào từ " anh"
Gerard đưa mắt quan sát cô với vẻ thích thú rõ rệt nhưng có vẻ gì đó mà cô cảm thấy còn đáng ghét hơn cái kiểu anh ta dùng từ " chúng ta" , đó là sự phản chiếu không thể lầm lẫn của sự quyết tâm.
- Ở Highgate, đã nghe thấy bao giờ chưa?
Anh ta gật đầu, nói thêm " Đỉnh Oailinhton' đồng thời lái xe nối vào dòng xe đang chạy xuyên qua thành phố lên phía bắc.
Stephanie đưa mắt nhìn sang phía anh ta và hỏi: " Cái gì cơ?"
- Cô có nhớ anh chàng học việc, sau trở thành huân tước của Luôn đôn không? Cái anh chàng leo lên đỉnh đồi Highgate để nghe tiếng chuông báo ấy mà.
- Phải chăng anh ta mơ tưởng trở thành huân tước, cô nói giễu cợt.
- Tôi là luật sư đâu phải là nhà buôn.
Lúc này một ý kiến loé lên trong đầu cô, cô ngồi thẳng lên , ngắm nhìn anh ta với vẻ đắc thắng . Đây là hình ảnh mà anh ta đã quên đi.
- Có đúng là một luật sư có nhiều nguy cơ bê bối hơn là một bác sĩ không?
Gerard chẳng tỏ vẻ gì khó chịu hay muốn đấu khẩu. Anh mỉm cười và bình tĩnh tập trung vào việc lái xe, anh thừa nhận: " Sẽ chẳng có gì hay ho nếu luật sư tham gia vào vụ bê bối, nhưng sẽ không có gì để nói, chừng nào tự anh ta không dính líu vào".
- Nhưng xét về nghề nghiệp mà nói , tôi dễ bị nổ tung vì anh hơn là vì Euan.
- Tại sao?, anh lạnh lùng hỏi, lái xe từ đường trục chính rẽ sang một đại lộ rộng rãi, hai bên đường có trồng cây dẫn lên một ngọn đồi thấp. Cô chưa từng bị kết án về tội hình sự nào. Cách đây 5 năm cô có ra làm chứng ở một phiên toà xét sử về tội giết người. Vậy thì sao nào, nếu làm chứng mà trở thành kẻ khốn cùng của xã hội thì chỉ qua một đêm là các toà án của chúng ta sẽ vắng ngắt.
Stephanie chăm chú nhìn anh vẻ ngờ vực, xe của họ đang leo lên đồi ở phía bên kia, ở đó có rất nhiều nhà to, kiểu Eward, mỗi nhà đứng tách biệt ở giữa vườn cây rộng. Cô chẳng thèm để ý đến chúng, cô khẽ nói: " Nhưng… nếu như câu hỏi này không làm phiền anh , tại sao anh cứ nhấn mạnh rằng điều đó có thể làm hại tới cuộc sống của Euan?"
Gerard đột ngột rẽ và vòng xe vào một đường rộng, dừng xe ở trước một trong những ngôi nhà kiểu Edward đó. Anh ta tắt máy, tì hai tay lên vòng lái , quay sang nhìn cô một cách say đắm.
- Tôi chẳng phải là Euan và tôi cũng chẳng có một bà mẹ như bà mẹ của anh ta. Thế cô thật sự tin là bà ta sẽ để yên cho cô lấy anh ta ngay khi đã biết chuyện cô tằng tịu với Theo Brugress sao?
- Tôi không… Stephanie đỏ mặt thốt lên, Tôi đã nói với anh rồi…
- Vợ ông ta đã bắn ông ta vì chuyện đó, cô cho rằng có thể thuyết phục bà Cameron, tin cô vô tội hay sao?
Cô ngả người lên ghế, thầm xác nhận anh ta nói đúng, thánh vật chết anh ta đi, rồi cô lặng im, Gerard ngả người tựa vào cô, thần kinh cô căng thẳng như sợi dây đàn, mắt cô lướt trên mặt anh ta, nhưng việc anh ta vừa làm chỉ là tháo dây an toàn cho cô.
- Ra ngoài xe đi.
- Anh có bỏ cái lối ăn nói như vậy hay không hả?
Cô nổi nóng la lên, 5 năm trước đây có bao giờ anh cư xử như vậy đâu, lúc nào anh ta cũng hoà nhã và tế nhị, lúc này thái độ kẻ cả của anh ta làm cô nổi xung lên.
Gerard nhún vai, bước ra ngoài, đi vòng ra sau xe, Stephanie thấy thời cơ đã đến, vội luồn sang ngồi bên ghế lái, tay sờ soạng chìa khoá điện, nhưng chìa khoá không có ở chỗ của nó, Gerard tựa người vào bên kia cửa xe, chiếc chìa khoá đung đưa ở ngón tay anh ta.
- Cô tìm cái gì thế, cái này phải không? Nụ cười mỉm của anh ta chọc tức cô ghê gớm. Thật là tiếc cho cô, rồi anh ta quay đi, còn cô ngồi cứng đơ ở đó, mắt lơ đãng nhìn ngôi nhà. Dây tầm xuân leo tên bờ tường. Ngôi nhà trông thật dễ thương, không nghi ngờ gì nữa, nó thích hợp với một luật sư bào chữa nổi tiếng nhưng có vẻ quá to so với người độc thân.
Cô bỗng nhận thấy anh ta đang mở khoá cốp đằng sau xe, cô chạy vội ra chộp lấy vali của cô mà anh ta vừa đặt xuống mặt đường, định quăng trở lại vào trong cốp xe, Gerard nhanh nhẹn túm lấy tay cô, giật những chiếc vali lại , cô cáu đến cực độ.
- Anh đánh tôi à, anh là ai kia chứ? Trả lại cho tôi chìa khoá xe và để hành lí ở đó cho tôi.
Anh ta thả chìa khoá xe vào trong túi áo của mình uể oải cười, nhấc đống vali lên, rồi bước về phía ngôi nhà , cô đi sau anh, người run lên vì tức giận.
- Tôi đang nói chuyện với anh, đừng có lờ đi như thế , mau trả chìa khoá xe cho tôi , đừng có ngang ngược, tôi sẽ ra ở khách sạn.
Anh ta đặt vali xuống , Stephanie căng thẳng chờ anh ta quay lại, trong cô trào lên một bầu máu hung dữ, cô muốn đánh anh ta, cấu xé mặc dù biết như vậy sẽ trả một cái giá nhưng chỉ có thế mới phần nào hạ được cơn kích động của cô. Nhưng Gerard chẳng buồn nhìn đến cô , anh lấy trong túi ra một chùm chìa khoá, mở cửa bước vào nhà nhắc hai cái vali để đem vào gian tiền sảnh rộng lát đá hoa trắng và đen. Sau đó anh ta quay trở lại, đi thẳng đến chỗ Stephanie và trước khi cô kịp lùi ra xa. Phút trước cô còn đang giận dữ , đứng ngó anh, phút sau cô đã thấy mình nằm vắt vẻo trên vai của anh , hai chân vung vẩy một cách vô ích. Anh cứ thế vác cô vào trong nhà.
- Kể ra thì chẳng đúng cách bế cô dâu bước qua ngưỡng cửa theo truyền thống, nhưng lúc này đành phải làm như vậy, Gerard lừng khừng nói.
Cô hét lên : Bỏ tôi xuống.
Gerard đi thẳng vào một phòng khách lịch sự. Trong vài giây cô đã kịp nhìn thấy phòng này được trang trí bằng rèm lụa thêu, nệm ghế cũng được bọc gấm thêu, tất cả đều màu trắng xen xanh lá cây tươi mát. Sau đó anh ta hất cô từ trên vai xuống một cái sofa, độ nhùng của sofa làm cô nảy bật lên cô như bị ngạt thở, sau mới bật thốt lên : Sao anh dám quăng tôi như vậy , tôi có thể bị đập vào cái bàn này lắm.
- Thì cô yêu cầu tôi bỏ cô xuống kia mà.
Gerard thản nhiên quay người bước ra ngoài, cô lồm cồm ngồi dậy , đưa mắt nhìn quanh phòng, trong phòng có một cái piano chiếm giữ một không gian lớn, một đồng hồ tủ đứng bằng gỗ đánh bóng, dưới sàn trải thảm dày màu trắng và xanh lá cây. Qua cửa để ngỏ, cô thoáng nhìn thấy Gerard đang xếp các đống vali của cô cạnh các vali của anh trong gian tiền sảnh. Cô chạy vội về phía đó, đúng lúc ấy anh ta đóng sập cửa ra vào và quay người lại. Đang đà chạy nhanh, cô đâm sầm vào anh, cánh tay anh ôm cứng lấy cô.
- Ôi , sự háo hức thật ngọt ngào và khó từ chối làm sao, anh lầm bầm.
Cô ngước mắt lên giận dữ nhìn anh, và lại bắt đầu một lời phản đối cáu kỉnh : Tôi không…
Cô không nói tiếp được nữa, miệng anh ta đã gắn chặt vào miệng cô với sức mạnh của một làn sóng triều quét sạch mọi thứ trên đường đi của nó. Đầu cô bị đẩy ngửa ra phía sau , người bị đẩy ngả ra, cô đứng không vững nữa phải bám chặt lấy hai vai anh ta làm chỗ dựa. Cô gắng sức vùng vậy nhưng anh ta khoẻ hơn cô nhiều. Cô tự nhủ phải chống cự , phải thoát khỏi đôi tay đang ghì chặt lấy cô. Lần đầu tiên trong đời mình bây giờ cô mới thật sự được biết thế nào là rạo rực của tình dục . Gerard đang gây ra cái đó trong người cô, cô bàng hoàng cả người, không thể tự kiểm soát nổi mình nữa. Mắt cô cứ nhắm lại, đầu óc thì lơ mơ từ chối hoạt động tựa như sức mạnh từ con người Gerard đang bao trùm lấy cô, tác động theo một chiều khác, và đang chinh phục cả đầu óc lẫn thân thể của cô. Cảm xúc của cô đang dồn dập dâng lên bởi sự thôi thúc cuồng nhiệt của đôi môi anh, sự vuốt ve đầy nhục dục của bàn tay anh đang lên lên xuống xuống dọc sống lưng cô, rồi anh kéo phẹc mơ tuya của cô xuống, anh luồn tay vào bên trong, anh kéo áo của cô tụt xuống dưới vai, khẽ nhấc đầu cô lên và bắt đầu hôn cổ cô. Lần lần lướt xuống bộ ngực non trẻ tuyệt đẹp, Stephanie chợt tỉnh, cô đẩy anh ra xa và rên rỉ : Không , không, dừng lại đi, anh hãy mau dừng lại.
Geard đứng thẳng người lên, hai tay vẫn ôm chặt đôi vai trần của cô, cô nhìn anh ta mắt rối xoà, mặt đỏ lựng.
- Trông cô y hệt một người đàn bà vừa mới làm tình xong, anh nói, môi cong cớn đầy vẻ khoái trá, tôi vẫn thường tự hỏi không biết trông cô sẽ ra sao nếu như tôi hôn cô như vừa rồi , nhưng trước đây tôi bao giờ cũng sợ không dám làm thử.
Stephanie đột ngột cảm thấy sợ hãi thật sự, cho tới lúc này cô vẫn chưa đánh giá đúng về anh ta, vẫn tưởng anh ta chỉ thích trêu chọc cô, rồi cuối cùng sẽ đưa cô ra sống ở khách sạn. Cũng có thể Gerard chẳng nghĩ như anh ta nói, sức mạnh tàn nhẫn của cái hôn vừa rồi đã buộc cô phải thay đổi cách nhìn của mình. Cô nhìn kĩ vào cặp mắt xám của anh, anh là loại người như thế nào nhỉ . Thật không dễ dàng gì để thấu hiểu con người này.
- Tại sao? Cô sững sờ thì thào, đôi lông mày của anh ta nhướng lên.
- Tại sao à? Tại vì tôi muốn cô, có phải cô nghĩ như thế không? Đó là câu hỏi quá ư ngây thơ, Stephanie ạ.
Cô nhắm chặt mắt lại, rùng mình ghê tởm.
- Thậm chí ngay cả khi tôi khinh ghét anh.
Tay anh nắm chặt vai cô, làm cô đau rúm cả người lại.
- 5 năm trước đây, tôi đã yêu bằng ảo tưởng, có lẽ là do tôi, tôi đã giúp cô biến tôi thành thằng ngốc, tôi đã tự đánh lừa mình. Việc tôi thèm muốn cô trở thành một thứ mơ tưởng, bây giờ thậm chí tôi có một vài xử sự đáng chê trách thì cô vẫn lợi dụng tôi, Stephanie.
- Không, hai mắt cô mở choàng ra, nhìn thẳng vào mắt anh ta, không Gerard, xin anh tin tôi, tôi không có.
- Cô và Brugress, anh ta quăng cái tên đó ra tưởng như ghê tởm mùi vị của nó.
- Giữa tôi và Theo hoàn toàn trong sạch, tại sao anh cũng như họ lại không tin tôi?
- Đúng là điên mới tin cô, anh hằn học, dùng hai tay lắc cô, cô hãy nghe chính miệng cô nói đó, cô gọi ông ta là Theo, ông ta là chủ của cô, đủ già để làm bố cô, ấy thế mà cô gọi tên tục của ông ta. Này này đừng có nói với tôi là mọi người gọi ông ta như vậy, bởi vì tôi nhớ rằng trước mặt mọi người cô vẫn gọi ông ta là Brugress cơ mà. Bộ hai người khéo giữ gìn để không ai có thể nghi ngờ nhưng thật ra cô quan hệ thân thiết với ông ta có phải không, Stephanie?
Cô lắc đầu quầy quậy: Ông ấy không bao giờ làm chuyện gì quá đáng với tôi cả, chưa bao giờ hôn tôi và cũng chưa bao giờ nói bất cứ một lời gì dù là một chút để tỏ ra có tính ý với tôi, không hề có. Chúng tôi trong sạch, tôi bị oan. Tất cả mọi chuyện mà anh nghe thấy ở toà án chỉ là dựng chuyện mà thôi.
- Vậy tại sao vợ của ông ta lại bắn ông?
- Bà ấy bị bệnh thần kinh, điều này thì anh đã biết . Khi lên cơn điên bà ta dám làm mọi thứ và Theo có mặt vào đúng lúc đó. Bà ta tạo nên câu chuyện giữa tôi và ông ta chỉ nhằm để giảm nhẹ tội của bà ấy. Bà ta cho rằng làm như vậy bà ấy sẽ được thoát tội. Một câu chuyện mà quan toà nghe sẽ thông cảm và hoàn toàn tin tưởng những gì bà ấy làm và sẽ chấp nhận chuyện bà đã làm.
Geard lạnh lùng, nhìn cô với vẻ thờ ơ, cô nói thiết tha người run rẩy , anh buông vai cô và đi ngang qua phòng.
- Cô cần uống một chút gì đó.
Stephanie cắn môi nhìn theo anh, có lẽ anh không muốn nghe và chẳng muốn tin những gì cô nói.
- Brandy nhé? Anh ta hỏi mà không hề quay lại.
Cô không trả lời, từ từ bước đến cái sofa phủ gấm thêu và ngồi xuống. Vẻ lịch sự dịu mát của phòng khách như mỉa mai cô. Cô chăm chú nhìn suốt phòng khách. Cô cảm giác nhìn thấy bà Violet Brugress rõ ràng như bà ta đang đứng ở đó với bộ mặt méo mó vì cơn điên của sự ghen tuông. Nếu cô nói cho Gerard biết Violet đã ghen vì anh chứ không phải vì Theo thì anh có tin cô không. Chắc là không, một khi anh không hề tin rằng cô chẳng có quan hệ tình cảm với Theo. Rõ ràng là anh sẽ nghĩ cô bày đặt ra chuyện Violet yêu anh để bào chữa cho sự vô tội của cô. Anh ta đã khẳng định ý nghĩ của anh về cô rồi. Cặp mắt khinh khỉnh kia sẽ nhìn cô với vẻ chế diễu nếu cô đem toàn bộ sự thật nói với anh ta. Chuyện bà chủ nổi cơn ghen vì Gerard, cô chưa từng nói cho ai biết. Có lẽ một ngày nào đó cô sẽ nói, nhưng làm sao cô có thể làm nổi cái việc nhắc lại những lời của một người mà tinh thần không được bình thường đã nói trong lúc ghen tuông. Nghe thật là chát chúa, mà lúc đó ở vào cái tuổi 18 đối với cô những lời nói ấy thật là trần trụi và dơ bẩn. Cô thấy thương hại Violet, người đàn bà bệnh hoạn đã phải trả giá đắt cho hành động điên khùng của mình. Gerard quay lại chỗ cô, ngồi xuống bên cạnh cô và đưa ly Brandy tới tận môi: “ Uống đi”.
Cô chậm rãi hướng đôi mắt mở to đầy đau khổ về phía anh rồi thì thào: “ Anh làm tôi sợ” Thái độ quá đáng mà vài phút trước đây cô nhận thấy trên bộ mặt thôi thúc làm tình của anh thật giống hệt như cách bà chủ Violet đánh cô và cười phá vào mặt cô khi mà giương khẩu súng chỉa vào người đòi bắn cô cách đây 5 năm.
- Tôi mời cô uống rượu chứ có phải thuốc độc đâu. Anh cau mày, giọng lè nhè, tại sao cô lại sợ cả một ly Brandy hay cô sợ con người tôi khiến cho cô mất đi chính bản thân mình.
- Anh thừa biết là tôi không có nghĩ như vậy.
- Hãy thôi đi, đừng có giở trò ra với tôi nữa. Gerard đặt ly rượu vào bàn tay khép chặt các ngón tay cô quanh ly rượu rồi nói: “ Cô hãy ngồi yên ở đây trong khi tôi mang các vali lên gác.”
- Tôi không ở đây đâu.
- Sau bữa trưa ta sẽ bàn việc đó, tôi đói rồi. Cô đói không? Chúng ta có thể đi ra ngoài hay là…
- Đi ra ngoài, cô vội vã với vẻ háo hức không che dấu.
Anh nhoẻn một nụ cười chế diễu. “Tôi nghĩ lại rồi, chúng ta sẽ ăn cơm tại đây. Chắc cô đã mệt sau một đoạn đường dài, cô có muốn lên phòng của cô và ngả lưng một chút không?”
Stephanie hất trọn li rượu vào người của anh. Gerard kịp quay mặt đi nhưng rượu vẫn bắn tung tóe vào cả sơ mi lẫn áo vest. Anh bình thản đứng lên, lấy khăn tay lau những chỗ bị ướt, không nói một lời nào. Stephanie bỏ li không xuống và lui sát về phía sofa.
Gerard nhún vai, tỉnh bơ. “Bây giờ tôi đi thay quần áo. Tốt hơn hết cô cũng lên lầu với tôi. Tôi không tin là cô chịu ngồi yên một cách ngoan ngoãn ở dưới này, tôi không biết cô sẽ làm chuyện điên khùng gì nữa khi tôi không ở bên cạnh cô, nên để yên tâm và tránh những chuyện phiền phức cô hãy làm ơn làm theo những gì tôi nói, có được không, Stephanie ?”
Cô biễu môi và nắm chặt lấy tay sofa, nhưng Gerard đã nhanh nhẹn túm lấy eo cô, và nhấc bổng cô lên: Cô muốn tự đi hay là tôi bế cô. Hình như cô thích mấy cái trò này thì phải?
“Buông tôi xuống”. Cô đành phải chịu thua, anh ta luôn có cách để khống chế cô, không bằng hành động thì cũng là lời nói khích và cô dù biết như vậy vẫn rơi vào bẫy của anh ta.
Gerard xách tất cả hành lí cùng cô lên lầu. Stephanie tuyệt vọng, cô muốn tìm cách nào đó để cho anh ta thấy được lẽ phải . Cách cư xử của Gerard tuy hơi bạo lực, ngoài cái đó ra thì anh ta khá quân tử. Gerard mở một cánh cửa, xách hành lí của cô vào, đặt xuống, quay lại hỏi cô: Phòng này cô thích chứ?
Cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng, thật là xinh đẹp. Cô nghĩ. Căn phòng được trang trí bằng các màu kem, và tím hồng trông thật hiện đại.
- Đẹp đấy, tôi thích cách trang trí của ngôi nhà. Chắc anh đã nhờ mấy nhà thiết kế nội thất?
- Không, tất cả mọi chuyện đều là do một tay mẹ tôi lo lấy.
- Mẹ anh à? Stephanie lững thững đi đến bên cửa sổ nhìn ra vườn cây rộng ở sau nhà. Bãi cỏ rộng, nhiều cây hồng và cây cảnh đang đâm chồi. Quay mặt lại, cô nói: Việc tôi có mặt ở đây, mẹ anh cũng có một phần trách nhiệm. Nếu như bà không đưa anh xem lá thư… tại sao bà cụ lại như vậy? Hiện giờ bà đang ở đâu, thế nhỡ bà tới đây và thấy tôi đang ở trong căn nhà này thì sao?
- Mẹ tôi đang ở Essex. Gerard vừa nói, vừa cởi áo vest.
Stephnie nhìn anh với vẻ cảnh giác. - Anh định làm gì?
- Cởi áo ra, không lẽ cô không có mắt, vừa nói anh vừa cởi áo và tháo đến cravat.
Stephaie ước lượng khoảng cách từ cô đến cái cửa, liệu cô có kịp thoát ra khỏi đây trước khi anh ngăn cô không nhỉ? Cô thầm ngao ngán thừa nhận: “Không thể được, anh ta nhanh như sóc”. Cô đã thử mấy lần và lần nào cũng thất bại.
Gerard lịch sự mỉm cười: “Xin lỗi về chuyện này, nhưng tôi không tin cô”. Nói xong, anh bước đi trong khi Stephanie trân trân nhìn theo, tự hỏi không biết anh sắp sửa làm chuyện điên khùng gì nữa. Nhưng chỉ một giây sau là cô đã hiểu. Cánh cửa đóng sập lại, chìa khoá được xoay trong ổ, cô được ở một mình nhưng chẳng khác nào là bị cầm tù. Chạy bổ theo, cô đấm cửa thình thịch: “ Mở cửa, tôi cần ra ngoài, anh có nghe không Gerard. Mau mở cửa…”
- Đương nhiên là tôi nghe thấy rồi . Từ phía ngoài, anh nói vọng vào. Tôi sắp điếc tai đây. Thôi đừng có lên cơn khùng như vậy nữa. Buồng tắm ở phía tay phải, vào trong ấy mà tắm rửa đi cô sẽ thấy khỏe khoắn hơn. Trong khi cô tắm tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa, chúng ta cần phải lo cái bao tử trước rồi cần gì chúng ta sẽ ngồi xuống bàn thảo.
Cô nghe thấy tiếng chân anh xa dần, đứng áp tai vào cửa, biết chắc anh đã đi vào một phòng khác, cô đứng đó suy nghĩ những gì anh đã làm trong suốt mấy giờ đồng hồ qua. Đúng là anh đã xử sự không được hoà nhã cho lắm, phải chăng anh ta lại muốn bày ra một trò khác để trêu ghẹo cô. Thỉnh thoảng cô vẫn thấy anh biểu lộ sự khoái chí: một tia lóe sáng trong mắt anh, cặp môi dẫu lên giống như anh đang cười cợt cô.
Thấy cửa có khoá, cô vội gài khoá lại, cô cũng hi vọng Gerard nghe tiếng cô khoá cửa. Quay lại cô xem xét ngắm nghía căn phòng một lần nữa. Giấy dán tường màu kem nhạt có những hình bóng lấm tấm nhỏ màu tím hồng na ná kiểu Victorian, Laura Ashley. Giường phủ vải bông màu kem đậm và có sọc, trên đầu giường có hang lô gối nằm, gối ôm hình trái tim. Mỗi cái gối đều có dải ren chạy dài dọc theo thân gối. Chính giữa có một cái có tết bằng ruy băng màu đỏ, chụp đèn được đan bằng sợi bông màu kem và vàng, rèm cửa in hình bông lúa và hoa phù dung tím thẫm mềm màu kem. Stephanie đi xung quanh phòng, rờ từng thứ. Cô muốn quên đi lí do tại sao cô có mặt tại đây, muốn chấm dứt sự căng thẳng mà cô đã trải qua suốt hai ngày và muốn được sống thoải mái một mình dù là không được bao lâu, trong căn phòng xinh xắn này. Cô cảm thấy cô sẽ phải bực mình trong nhiều ngày nữa, thậm chí trong nhiều tuần nữa. Nhưng dù sao cũng còn nhẹ nhàng hơn 48 tiếng đồng hồ vừa qua kể từ lúc Gerard Tenniel xuất hiện và gây ra những chấn động lớn đến cuộc sống của cô.
Cô bước vào phòng tắm, ở đây cũng được trang trí cùng gam màu như phòng ngủ. Gạch hoa lát sàn màu kem nhạt, vài chỗ chen lẫn màu tím nhạt. Đồ đạc trong phòng đều có màu tím nhạt, thảm ở đây vừa dày vừa đẹp. Đặc biệt chạy dài 4 bên tường là 4 chiếc gương trong suốt vừa lớn vừa sang. Xung quanh những chiếc gương ấy là những sợi dây leo nên khi bước vào cô cảm giác như đang ở trong một khu vườn thơ mộng.
Stephanie mở một ngăn tủ đứng, thấy cả lô đồ dùng để tắm, nước tắm bọt, dầu tắm, phấn thơm, xà phòng. Cô chọn một bình nước tắm bọt, lắc mạnh rồi đổ vào bồn tắm, lấy tay vỗ nước cho bọt nổi lên. Cô tự hỏi không biết căn phòng này đã có bao nhiều người phụ nữ xài qua rồi.
Các phòng trang trí và thiết kế dành cho phụ nữ, điều này thật rõ ràng. Cô đã nhận thấy điều đó trước khi cô bước vào buồng tắm, trước khi mở tủ đứng và nhìn thấy các đồ tắm chỉ dành cho phụ nữ. Dù cho ở đây không có cả lô những lọ nước hoa Pháp đắt tiền để ở trên các giá đi nữa, cô cũng biết rằng đã có người con gái nào đó đã dùng qua cái phòng này, chỉ đơn giản là không thể nào tưởng được Gerard lại đi dùng những lọ xà phòng, phấn thơm lừng này. Anh ta quen dùng thứ dầu thơm thật là đàn ông, tươi mát thiên về mùi thông hơn là mùi xạ, cô từ từ cởi quần áo và bước vào bồn tắm, nằm úp sấp, mắt nhắm nghiền.
Dù sao cô cũng cần thư giãn, làm dịu cơn căng thẳng đáng sợ đó đi, anh đã thay đổi nhiều. Miệng cô buồn bã trề ra. Đúng vậy sau 5 năm ai mà chẳng thay đổi, cô cũng đã đổi thay. Khi họ mới gặp nhau lần đầu cô còn đang là một thiếu nữ mắt to. Có đúng là Gerard đã chinh phục cô hoàn toàn. Anh ta không giống bất cứ một người đàn ông nào mà cô đã được gặp: quyến rũ, hấp dẫn, lịch lãm. Cô nghĩ anh đúng là một người đàn ông của thế giới. Nếu đem so sánh với sự vụng về của bản thân cô, thì anh quả là tuyệt vời. Một thoáng xao động bỗng nhói trong lòng cô và cô nhớ cảm giác của cô lúc đó thế nào. Đúng là cô đã yêu anh, tại sao lâu nay cô vẫn cứ cho là cô không yêu. Tất nhiên hồi đó cô chẳng biết yêu là thế nào. Cô chưa đủ trưởng thành để có thể nhận biết những mơ mộng bay bổng lên 9 tầng mây và chìm sâu trong ưu tư chỉ là những vòng xoáy và đường quanh co của sự mê say đắm đuối thời trẻ và chưa thật sự hoàn toàn là tình yêu. Nhưng cái đó là tình yêu không thật nhưng nó lại tác động như một tình yêu thật sự: ở bên cạnh anh, cô đâm ra ngu ngơ và bẽn lẽn, cô hoảng sợ cả những xúc động của chính mình. Trong vòng cương toả của lực hấp dẫn mạnh như vậy mà đôi khi lại do chính cô gây ra bằng cách ve vãn anh, gần như mời mọc anh ta hôn mình. Nhưng chỉ có một giây sau cô lại tránh né, sợ anh có thể hiểu, đọc thấy ý đồ của cô qua sự mời mọc ấy.
Giờ đây với sự nhận thức muộn màng, cô hiểu ra đó chính là mối tình đầu điển hình, mối tình này sẽ trở thành hiện thực nếu đối tượng đó là một chàng trai trạc tuổi cô, là một người nào đó chưa từng trải cũng như cô, cô chẳng biết cách nào để đừng bị anh ảnh hưởng nhiều quá.
Gerard thừa nhận trong thời gian quen biết cô, anh đã thận trọng gìn giữ để mối quan hệ của họ luôn trong sáng, không có sự kích thích của nhục dục để tránh làm cô hoảng sợ. Bây giờ nghĩ lại cô thấy đúng là như vậy, anh đã làm chủ mọi tình huống: cố gắng không quá gần gũi, không lợi dụng sự non nớt của cô để mà ép cô phải làm tình với anh, và cô cũng phải thừa nhận rằng, cô sẽ không biết phải làm gì nếu như thật sự Gerard đòi hỏi điều đó và chính bản thân cô cũng có lúc yếu lòng khi mà anh hôn cô, anh rất nhẹ nhàng, chỉ phớt qua môi cô, còn cô thì thấy vậy là chưa đủ, không muốn anh chỉ dừng lại ở đó và lấy làm ngạc nhiên tại sao Gerard luôn giữ khoảng cách với cô. Có những lúc cô thấy anh nhìn cô bằng đôi mắt đầy nhục dục, nhưng liền sau đó lại tỉnh táo lại ngay. Rõ ràng cô đã tạo niềm háo hức trong anh, nhưng vì nâng niu cô anh đã cố kìm nén trong lòng. Lúc đó cô không hiểu tại sao anh lại làm như vậy, cô từng hỏi: phải chăng anh chê cô quá non trẻ, không có kinh nghiệm hay cô không đủ sức hấp dẫn anh. Một người đàn ông đầy hấp dẫn. Thậm chí cô cũng chẳng nhận thấy chính anh ta nắm trọn quyền điều khiển. Anh ta chẳng hề dối trá khi nói rằng anh ta đã đối xử hết sức thận trọng đối với cô.
Mặt cô bắt đầu nóng bừng lên, cô ngồi dậy mở mắt ra, làm dềnh lên một làn sóng nhỏ bọt thơm khi người cô di chuyển trong bồn tắm.
Phải chăng anh đã yêu cô, thực sự yêu, điều này có thể giải thích, cái thái độ khinh bỉ lạnh lùng mà cô nhìn thấy trên gương mặt anh hôm dự phiên toà. Phải chăng cô đã xúc phạm anh?
Gerard là một người đàn ông đầy kiêu ngạo, không cho phép bất cứ ai xem thường mình, cái ý nghĩ bị xúc phạm đối với anh là không thể chấp nhận được. Nếu đằng sau sự cư xử hiện nay của anh đối với cô chỉ vì sự xúc phạm mà lúc trước cô đem lại cho anh thì cô chỉ còn có một cách là làm cho anh thấy được Violet đã nói dối, còn bản thân cô, cô chưa hề lừa dối anh hoặc muốn xúc phạm anh. Nếu có cơ hội để nói rõ với anh thì họ sẽ có cơ may chấm dứt những màn cãi vã không cần thiết, ném vào nhau những lời gay gắt, thoá mạ và rồi thì…Stephanie bước ra khỏi bồn tắm không muốn nghĩ tiếp những diễn biến sau đó.
Cô lấy một trong những khăn bông tắm to để một ngăn trong tủ treo ở phía sau bồn tắm, quấn khăn quanh người và đứng ngắm nghía bộ mặt đỏ bừng của mình ở trong gương. Sự phản chiếu của các cây nhỏ quanh cô làm cho cô có vẻ như một người mới chui trong rừng rậm ra và kì cục thay điều đó lại đúng như cảm nghĩ, cô thấy mình đang mắc bẫy trong buồng hơi nóng bỏng tối om và đang cố tìm lối thoát ra ngoài.
Cô đang dùng khăn chà sát người chợt nghe thấy tiếng mở khoá của phòng ngủ. Gerard đã hiểu là cô đã cài chốt trong nên anh ta đập cửa.
- Bữa trưa đã sẵn sàng. Ăn đồ nguội thôi, tôi e rằng chỉ có rau và quả.
- Năm phút nữa tôi sẽ xuống. Cô đứng trong buồng tắm nói với ra và vẫn tiếp tục lau mình.
Nếu cô bình tĩnh và đối xử với anh nhã nhặn hơn, có lẽ anh thôi không giở trò gây căng thẳng thần kinh của cô, và biết đâu họ chẳng lại có một bắt đầu sáng sủa hơn.
- Được, nhưng đừng lâu quá đấy nhé. Tôi đói cuống lên rồi.
Anh đi xuống nhà, cô mở vali lục tìm thứ gì mặc vào có thể làm cho cô trông tươi tắn và đĩnh đạc. Cô ngờ rằng trong toàn bộ thái độ thù địch
và cáu kỉnh của Gerard anh ta vẫn coi cô như một cô bé 18 mà anh muốn xoay vần ra sao cũng được. Đã đến lúc phải cho anh thấy cô không còn là một cô bé nhút nhát nữa. Cô đã là một người đàn bà trưởng thành.
Cô lấy ra một bộ bằng vải màu trắng, cổ áo bằng vải bông xanh và ghi lê trắng. Trong khi cô chải mớ tóc nâu dày cho đến sáng bóng lên, thoa chút son môi màu tím hồng và đánh một chút phấn xanh mờ ở mắt. Cô nhăn nhó ngắm nghía mình ở trong gương. Trông có vẻ bình tĩnh lại một chút, nhưng trông bình tĩnh và cảm thấy bình tĩnh là hai chuyện hoàn toàn khác. Nhưng dù sao đó cũng giúp cô cảm thấy tự tin hơn khi đứng trước Gerard.
Cô tìm thấy Gerard ở trong căn bếp đầy ánh sáng mặt trời nằm ở phía sau nhà nhìn ra vườn cây. Thấy cô, đôi lông mày của anh nhướng cao lên.
- Đây rồi, tôi định rót tí rượu vang, vang trắng đấy. Tôi hi vọng là cô thích thứ này.
- Cám ơn anh, đừng rót cho tôi, giữa ngày tôi không uống vang, nó hay làm tôi buồn ngủ. Cho tôi xin một chút nước.
Cô ngồi xuống, nhìn anh rót rượu vào ly, anh phác một cử chỉ về phía tô salad : cô tự lấy thức ăn đi. Anh ngồi xuống lấy một miếng dăm bông rán rồi đưa đĩa thịt cho cô.
- Cảm ơn, cô lấy cho mình một lát thịt mỏng, và một ít salad.
- Cái nhà này hình như hơi rộng đối với một người độc thân? Cô lịch sự hỏi, tưởng như họ là những người xa lạ.
- Quá rộng ấy chứ, anh vừa nhấc li rượu vang lên vừa thừa nhận.
- Vậy anh mua nó làm gì ?
- Tôi đâu có mua, tôi được thừa hưởng căn nhà này từ người chú của tôi. Ông ấy là người độc thân đã sinh ra và cũng chết ở ngôi nhà này. Gerard đưa mắt nhanh về phía cô. Tôi mong rằng đó không là điều làm cô sợ.
- Vì sao nhỉ? Tôi có biết ông ấy đâu, và tôi nghĩ rằng phần lớn các ngôi nhà cổ đều là từng chứng kiến tử cũng như sinh.
- Chú tôi tính khí khá kì cục, ông chỉ để lại cho tôi ngôi nhà với điều kiện vào thời điểm ông chết tôi phải độc thân và sau đó 10 năm vẫn chưa lấy vợ.
Stephanie đang đưa thức ăn lên miệng liền ngừng nửa chừng: Tuyệt thật.
Gerard cười nham nhở một cách tinh quái, chú George không tính đến trường hợp khi chú ấy mất tôi mới được 15 tuổi.
Cô bật cười: Ồ, và chưa lấy vợ.
- Chưa, tôi đâu có tảo hôn đến mức đó. Anh đáp tỉnh bơ.
Stephanie liếc nhìn anh qua làn mi, đôi môi cong tựa như mỉm cười. “ Và thời hạn sau 10 năm đó đã qua rồi có phải không?”
Gerard vươn người qua bàn, và hôn vào mũi cô.
- Cám ơn, tôi chưa bao giờ nghe một lời chúc mừng đáng yêu đến như vậy .
Mặt cô dần dần ửng hồng và cô nhìn xuống. Trước khi cô kịp nghĩ ra câu gì để nói tiếp thì chuông cửa đã reo ầm lên. Gerard cau mày.
- Ai thế nhỉ? Anh ném cái khăn ăn lên bàn, và miễn cưỡng đứng lên. Ai thì ai, tôi cũng sẽ tống cổ hắn đi, anh bước ra ngoài và cô nhìn theo. Trong giây phút vừa qua, cô đã quên rằng họ là kẻ thù của nhau.
Ở bên kia bàn, mặt anh cười cười và cô cũng mỉm cười đáp lại, anh lại tặng cô một nụ hôn phớt nhẹ, tinh nghịch lên mũi và cô cũng chẳng nhớ tại sao cô lại ở đây, anh đã làm gì với cô và anh sẽ còn tính làm gì nữa.
Tiếng Gerard từ ngoài tiền sảnh vọng vô: Julia em làm cái quái gì ở đây thế?
- Gerard đừng có đứng ỳ ở đây như một thằng ngố nữa, dỡ cái hộp này cho em nào, anh không thấy là nó nặng làm em đứng không vững nữa hay sao?
- Em tới một mình à?
- Tất nhiên là một mình, xem ra hôm nay anh chẳng được tinh mắt đấy, hay là mấy bữa nay anh nhìn ra một thành hai đấy hả? Em biết rồi, sớm muộn anh cũng uống rượu mà, các luật sư đều như thế cả, cái đó là một ngẫu nhiên có tính chất nghề nghiệp, thôi tránh ra nào, anh làm gì mà cứ nhìn trân trân em thế. Em đến để ăn trưa, đừng có phiền lòng, em sẽ tự mình làm lấy mà.
Họ cùng đi tới, tiếng nói chuyện gần đến rõ ràng hơn, họ đang tiến về phía căn bếp, Stephanie ngồi ngay đơ, tự hỏi làm gì bây giờ? Ngồi lại hay tránh đi nơi khác.
- Nếu em mệt, Julia, em cứ ngồi nghỉ ở phòng khách, anh sẽ mang thức uống và vài cái bánh cho em, chỉ 5 phút thôi, tiếng Gerard vang lên rõ mồn một.
- Em thèm ăn cái thứ bánh kẹp do anh làm, em rùng mình khi nghĩ không biết vị của nó sẽ ra thứ gì?
Cửa bếp mở ra, một phụ nữ cao lớn, ăn mặc chải chuốt bước vào. Cô dừng lại ngắm Stephanie. - Ồ, cô ta quay lại nói thẳng thừng vào mặt Gerard : Em thấy là anh đang có khách, chính vì thế anh chẳng vui vẻ gì khi thấy em.
Stephanie đứng lên, mặt đỏ bừng. Rõ rồi, người đàn bà này là một trong những người bạn gái của anh ta. Cô ta xem ra đúng là loại đàn bà mà Stephanie nghĩ rằng anh ta thích đi lại. Quần áo cô ta thật sang và đắt tiền, loại mốt mới nhất. Tóc cô ta vàng nhạt có ánh bạc được quấn thành búi ở sau đầu. Dạng mặt thanh tú nhưng cũng khó xếp hạng.
Chẳng thể gọi là đẹp nhưng cũng đập vào mặt người khác.
- Julia, đây là Stephanie Stuard. Gerard nói, miệng bành ra có vẻ sốt ruột. Stephanie, đây là em họ tôi Julia.
Julia trầm ngâm nhìn cô rồi đưa tay ra.
- Chào chị, vậy chị là Stephanie đấy ư?
Gerard và Stephanie đưa mắt nhìn nhau. Hai người nhìn nhau lộ vẻ ngạc nhiên. Julia hết nhìn người này lại nhìn người kia, lộ vẻ thích thú diễu cợt.
- Có gì đâu mà phải đập bụi cây để tìm . Chị là lí do vì sao tôi có mặt ở đây đấy
Gerard vội hỏi: Em nói cái gì thế?
Julia nhàn nhã bước tới, ngồi xuống bên bàn.
- Món xà lách ngon đây, anh thân yêu, rót cho em một ly sablitx đi, trong khi đó em lấy thức ăn.
Gerard quơ chai rượu vang, đến bên cạnh cô, mắt đỏ xậm vì giận.
- Này bỏ cái lối úp mở chết tiệt ấy đi, Julia. Em muốn nói cái gì? Thế Stephanie là lí do khiến em đến đây ư ?
Julia cầm cái lọ nhỏ đựng nước sốt. - Cái này là tươi hay lấy trong bình ra.?
- Lấy ở trong bình. Gerard nổi cáu.
Cô ta buông ngay lọ nước sốt xuống, mũi chun lại.
- Đồ lười chảy thây. Lí ra anh phải tự mình làm lấy thì ăn sẽ ngon hơn nhiều.
- Juli, anh hết kiên nhẫn rồi đấy. Đừng có lòng thòng các chuyện vớ vẩn ấy nữa.. Anh ta rót một ly vang trắng rồi đưa cho cô. Tại sao em đến đây?
Julia ranh mãnh nhìn anh rồi Stephanie.
- Trước đây một giờ em nhận điện thoại của mẹ anh. Bà cụ vừa nhận được một cú điện thoại long trời lở đất của một người tên là Robert Stuard.
Julia nhìn cô, tủm tỉm cười, mẹ anh điện đến đây, nhưng không có ai nhận điện. Vì vậy bà mới gọi em hỏi em có biết anh về tới đây chưa. Bà lo lắm. Trong điện thoại chắc Robert đã thở ra lửa và lưu huỳnh nên dì Louise đã hình dung thấy anh ta đang nã súng vào anh. Hình như anh ta nói anh đã đem cô em gái của anh ta đi với anh. Anh ta coi việc đó đúng là tồi bại. Anh định đưa chuyện này đến đâu hả Gerard?