Đến nơi, hai chị em bước vào nhà hàng nơi có hẹn Tiến. Loay hoay tìm mãi mới thấy chỗ Tiến ngồi. Để My đứng phía sau gần bàn của Tiến, nó lại gần nói:
-Hello! Anh chờ em có lâu không?
Tiến mỉm cười trả lời:
-Anh chỉ mới đến nên không thấy lâu!
Để không mất thời gian, nó vào thẳng vấn đề chính:
-Em biết anh có một cô vợ sắp cưới…
Tiến ngạc nhiên mở to mắt nhìn nó, nó nói tiếp:
-Và em không thích thái độ lạnh nhạt của anh đối với vợ sắp cưới của mình.
Lúc này Tiến mới lên tiếng giải thích:
-Không phải anh lạnh nhạt với cô ấy. Nhưng là vì anh không yêu cô ấy vì anh bị gia đình bắt buộc phải lấy cô ấy làm vợ nên anh mới miễn cưỡng chấp nhận.
Nó nói tiếp:
-Nhưng chị ấy thì rất yêu anh! Anh không thể ích kỉ chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình mà không nghĩ đến cảm nhận của chị ấy! Hãy mở lòng mình ra đón nhận tình yêu này và đối mặt với sự thật. Chị ấy thật sự rất cần anh và điều quan trọng là chị ấy yêu anh thật lòng.
Tiến không nói gì, chỉ im lặng có lẽ Tiến đang suy nghĩ về mọi chuyện. Nó thấy Tiến không trả lời nên đứng dậy tiến lại chỗ My đứng vào nắm tay My kéo lại chỗ bàn của Tiến ngồi. Nó nói:
-Anh hãy ngước lên và nhìn xem là ai đây?
Tiến ngước lên nhìn My, My thấy Tiến nhìn mình thì hơi ngượng nên quay mặt ra chỗ khác. Còn Tiến thì nhìn chằm chằm và thầm nghĩ:”My đây sao? Sao My đẹp quá! Vậy mà từ trước đến giờ mình luôn làm cô ấy buồn. Mình thật đáng chết!”. Mau chóng lấy lại tinh thần, Tiến nói:
-Em ngồi đi! Anh có chuyện muốn nói với em.
My nhìn Tiến rồi quay qua nhìn nó, nó nói nhỏ vào tai My:”Chị cứ ngồi đi em sẽ đi ra chỗ khác không làm cản trở hai người nói chuyện đâu!”. Nói xong nó nói với Tiến:
-À! Hôm nay em quên là có hẹn với bạn nên em đi trước nha! Hai người ở lại nói chuyện nha!
Nói xong nó đi thật nhanh ra cổng và nhắn tin cho My:
-Chị My ơi! Chị cố lên nha! Có tin tốt nhớ nhắn cho em nhé hihi.
Nhắn xong nó nhìn xung quanh thấy hai đứa bé chạy lung tung ngoài đường, nó đuổi theo và ngăn hai đứa bé lại không cho nó chạy xuống lòng đường. Nó vừa đuổi theo vừa la lớn:
-Nè! Hai bé kia đứng lại! Nghe chị nói không đứng lại!!!!
Đuổi theo một hồi thì mới đuổi kịp hai đứa bé lí lắc. Nó hỏi:
-Ba mẹ của hai em đâu? Sao để hai em đi lòng vòng như vậy?
Hai đứa bé nghe nhắc đến ba mẹ thì liền khóc òa lên, nó dỗ cách mấy cũng không nín. Nó bèn nghĩ ra cách chỉ còn dụ kẹo mới mong hai đứa nín khóc, nó mới nói lớn:
-Nè! Hai em mà không nín thì không có được kẹo đâu nha! Chị sẽ ăn hết kẹo của hai em luôn!
Lúc này hai đứa bé mới chịu nín và hỏi một cách ngây ngô:
-Vậy em nín rồi đó! Kẹo của em đâu?
Nó mới thầm nghĩ:” Mình làm gì có kẹo sẵn ở đây! Đúng là cái miệng hại cái thân mà! Giờ phải làm sao đây?” vừa nghĩ nó vừa nhìn xung quanh cũng may là gần đó có một tiệm tạp hóa nên nó nhanh nhẩu nói:
-Hai em muốn kẹo đúng không?
Hai nhóc tì gật đầu, nó nói tiếp:
-Vậy thì đi theo chị! Chị sẽ mua kẹo cho nha!
Hai nhóc tì lon ton đi theo nó đến tiệm tạp hóa, thế là cả hai nhóc được hai cục kẹo ngon ơi là ngon, nó mới hỏi tiếp:
-Có kẹo rồi! Vậy thì hai đứa dẫn chị đi tìm ba mẹ của hai đứa đi được không?
Hai nhóc tì này mới chỉ lại đoạn đường mà hai nhóc và nó đã chơi trò “đuổi bắt” nhau thế là cả ba người cứ đi lại phía đó đi một hồi thấy có một “đại” gia đình đang tìm kiếm gì đó, nó lại gần hỏi:
-Các cô, chú đang tìm gì vậy ạ?
Có một cô trong “đại” gia đình nói:
-Con của chị cô bị thất lạc nên cô chú đi tìm. Con có thấy hai đứa bé gái sinh đôi, cột tóc hai bên chạy qua đây không?
Nó mới hỏi:
-Có phải hai bé này không cô?
Thì cô này mới la lên cho “đại” gia đình biết đã tìm được, cả gia đình tụ họp lại hỏi nó:
-Con tìm thấy hai bé ở đâu vậy?
Nó cười nói:
-Dạ! Tại con thấy hai bé chạy lung tung nên con đuổi theo. Sau đó con đuổi kịp và hỏi ba mẹ hai bé đâu thì hai bé cứ thế mà khóc, con dụ kẹo mãi hai bé mới nín và dẫn đường cho con tới đây.
Nghe nó nói xong có một người trong số đó đi ra và nói:
-Chú cám ơn con vì con đã cứu hai đứa cháu gái của chú! Nếu có cơ hội chú sẽ trả ơn cho con. Vì ba mẹ nó ở Mĩ nên gửi hai đứa về Việt Nam cho chú để chú dẫn hai đứa đi chơi đây đó nên chú thay mặt ba mẹ nó cám ơn con.
Nó cười và nói:
-Dạ! Không sao! Con không cần chú trả ơn gì đâu xem như con đã làm được một việc thiện. Thôi con có việc con đi trước ạ!
Nói xong nó lấy điện thoại ra gọi cho My, đợi một hồi lâu My mới bắt máy:
[-Alô]
-Alô! Chị My hả? Tình hình sao rồi chị? Căng thẳng không?
[-Ừm! Cám ơn em đã giúp! Tiến đã đồng ý rồi! Chị định nhắn tin cho em mà em gọi đến hì hì]
-Oh! Vậy em chúc mừng chị nha! Đừng cám ơn em, đó là những gì chị cứng đang nhận được mà!
[-Ừm! Hihi nếu được bữa nào chị khao em một bữa nhé!]
-Okay! Cám ơn chị!
Nói rồi nó cúp máy và tiếp tục gọi cho Chi…
[tin…tin…tin]
[-Alô! Chi nghe!]
-Chi hả? Rãnh không đi ăn với tui đi!
[-Được! Bà đang ở đâu?]
-Tui đang ở công viên gần Sky Plaza
[-Ùm! Vậy chờ tui xíu tui ra liền]
-Okay! Bye!
Nó ngồi chờ Chi nhưng không để ý rằng có một ánh mắt đang nhìn nó chằm chằm và thầm nghĩ hình như đã gặp nó ở đâu rồi!