Tình Yêu Quý Tộc

Chương 112



Lang thang trong cửa hàng quà lưu niệm nhỏ, đôi mắt không ngừng tìm kiếm gì đó. Khuôn mặt nhỏ nhắn phân vân không biết phải chọn quà gì cho người con trai ấy. Sắp đến sinh nhật của anh rồi, Xuân muốn tặng anh thứ gì đó.

Vấn đề đặt ra ở đây, không phải là một món quà đắt tiền mà là một món quà sẽ khiến anh luôn nhớ tới cô khi nhìn nó. Tìm mãi vẫn không biết chọn gì, cô đành thất vọng đi ra khỏi cửa hàng thứ n mà cô ghé qua.

Dạo này hay về trễ khiến Duy chú ý cô nhiều hơn vì thế, rất khó có thể trốn ra ngoài để kiếm quà cho Băng. Càng nghĩ, cô càng thấy nóng lòng. Không biết nên làm gì. Đột ngột bước chân dừng lại khi nhìn món quà đó.

Nó đơn giản, nó bình thường nhưng anh sẽ dùng nó hằng ngày? Cô khẽ mỉm cười vì hài lòng. Tại sao cô lại không nghĩ tới nó sớm hơn nhỉ? Cô vui vẻ bước vào cửa hàng đó và mua nhanh món quà đó. Sau đó nhanh chóng ra về với món quà được cất kĩ trong cặp

Tâm trạng thoải mái hơn sau khi cô mua nó. Hi vọng anh sẽ thích. Vừa đi, cô khẽ hát theo một điệu nhạc nào đó nên không nhận ra sự xuất hiện của người con trai đó từ phía sau. Anh theo cô từ khi cô bước ra khỏi nhà. Anh theo cô đến từng cửa hàng một, quan sát những hành động nhỏ nhặt của cô.

Anh biết cô đi đâu. Anh biết cô làm gì và tại sao làm thế? Anh có chút ghen tị với anh trai mình. Tại sao chỉ có Băng nhận được tình cảm của người con gái ấy còn anh thì không? Anh càng ghét Băng hơn, càng ghét anh càng cảm thấy bất lực. Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô khi mua được một món quà cho Băng, lòng anh càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Bất ngờ, cô dừng lại và ngồi lại trên chiếc ghế ở công viên. Bàn tay giơ lên, đùa nghịch với những chú chim bồ câu gần đó. Trông cô thật giản dị, dịu dàng nhưng lại hết sức tuyệt đẹp trong lòng anh. Từ cô toát lên chút gì đó thân quen, một cảm giác yên bình mà anh thèm khát, nhung nhớ bao ngày.

Anh cứ ngẩn người nhìn cô cho đến khi cô quay qua nhìn anh. Khỏanh khắc hai ánh mắt chạm nhau, anh nhận ra sự bối rồi, hốt hoảng trong cô. Khẽ cười lạnh, anh làm cô sợ đến thế sao?

- Anh ở đây lâu chưa? – cô vội vàng đứng dậy nhìn anh.

- Được một lúc rồi. – Huy bình than bước tới và ngồi xuống ghế.

Hành động đó khiến Xuân bối rối. Không biết nên đi hay nên đứng lại. Vừa có ý định rút lui, Huy vươn người ra, kéo tay cô lại.

- Ngồi ở đây một chút đi. – anh nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu trống trãi, khiến cô trong lòng không đành từ chối nên chỉ đành lẳng lặng ngồi xuống cạnh anh nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nào đó.

Hai người cứ ngồi cùng nhau trên băng ghế ở giữa công viên trống trãi. Dáng người cao lớn của anh thoải mái dựa vào thành ghế, ánh mắt nhìn về một hướng xa xăm, suy nghĩ vu vơ điều gì đó và âm thầm tận hưởng chút cảm giác gần gũi khi ngồi cạnh người con gái đó.

Còn cô thì ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn cạnh anh. Cô có chút căng thẳng khi ngồi cạnh anh như này. Bầu không khí có chút nặng nề, kì lạ khiến cô có chút ngột ngạt, lo sợ.

Cứ thế, thời gian trôi qua, mãi cho đến khi công viên buổi chiều bắt đầu trở nên ồn ào hơn khi những đứa bé bắt đầu ra về sau một ngày học với bố mẹ mình.

Xuân nhìn chúng, bỗng nhớ về hồi bé của mình. Lớn lên trong vòng tay của bố mẹ, được yêu thương, được đùm bọc. Giờ đây cô đã lớn và không sống cùng gia đình, trong lòng dâng lên cảm giác nhung nhớ. Cô cười thầm với chính mình, hơi liếc mắt nhìn người con trai ở cạnh mình.

Ánh mắt xa xăm mang chút đượm buồn không khỏi làm người khác thấy buồn theo anh. Trống trãi, lạnh lẽo, cô độc. Đó là những gì cô nhận ra từ đôi mắt của anh. Đằng sau cái mặt nạ lạnh lùng, độc ác ấy dường như là cả một thế giới khác hoàn toàn.

Trong lòng cô có chút tôi nghiệp cho anh. Có phải cô quá ngốc khi tôi nghiệp cho một người từng đối xử quá đáng với mình như thế này? Cũng không hẳn là thế. Anh đã thay đổi. Không hay nổi nóng, không khó chịu hay thất thường như trước. Cô cũng thoải mái hơn trước, không bị gò bó quá nhiều. Có lẽ vì thế, suy nghĩ của cô về anh cũng không còn gay gắt như trước nữa. Chỉ là không biết, suy nghĩ của anh về cô như thế nào.

- Tôi đói rồi. Đi ăn thôi. – Huy vươn người đứng dậy rồi đợi cô cùng đứng lên và đi bên cạnh mình.

- Hôm nay lại ăn ngoài sao? – cô hơi liếc nhìn anh.

- Không thích à? – Huy quay qua nhìn cô.

- Không…nếu anh muốn thì…

- Tôi đang hỏi ý kiến của cô. – anh lạnh giọng.

- Thật ra, tôi muốn ăn ở nhà. – cô nhỏ giọng.

- Vì sao?

- Vì nó cho mình cảm giác thân quen, dễ chịu khi được ở trong ngôi nhà của mình và ăn những thứ mình làm nên. – cô cười mỉm.

- Vậy cứ như thế đi. – anh trả lời. Khóe môi ẩn hiên nụ cười nhàn nhạt.

- Nhưng mà…

- Sao hôm nay cô ý kiến nhiều thế. – anh nhăn nhó.

- Xin lỗi…chỉ là…anh đợi tôi một chút, tôi đi mua đồ để nấu đã. – cô mỉm cười đáp lại.

- Ừ. – anh bình thản đáp lại, nhưng thật ra trong lòng, anh đang rất vui. Anh cũng muốn nếm lại món ăn mà cô nấu.

……

Siêu thị tầm này có phần đông hơn khi vào tầm giờ mọi người tan sở. Nhiều người cũng bắt đầu đi chợ và mua đồ để chuẩn bị cho bữa tối. Nhưng không vì thế, họ không chú ý tới cặp đôi kia. Một phần vì vẻ ngoài của hai quá thu hút. Chàng trai dáng người cao lớn, khỏe mạnh. Khuôn mặt điển trai, thư sinh mang chút trầm lạnh đầy cuốn hút.

Cô gái đi cạnh anh không gọi là tuyệt sắc giai nhân, chỉ dừng ở mức ưa nhìn nhưng khi càng nhìn, càng không thể dứt mắt ra được. Đôi mắt mang chút đượm buồn nhưng lại mạnh mẽ khiến người khác cũng phải ngắm nhìn.

Cả hai bước chậm rãi, ung dung cạnh nhau. Dáng người cao lớn lững thửng bước theo, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt tưởng như thờ ơ với tất cả nhưng thật ra lại dõi theo từng cử chỉ, hành động của người con gái kia.

Trái ngược với anh, cô lại thờ ơ với xung quanh, kể cả anh. Thứ cô quan tâm lúc này chỉ là thức ăn. Đã lâu rồi không đi siêu thị, tự mình mua những thứ mình thích. Cảm giác thật thoải mái. Vì thế, cô không chú ý đến ánh mắt của anh, hờ hững với tình cảm của anh trong khi dường như những người xung quanh đều phần nào nhận ra nó rồi.

- Anh muốn ăn gì không? – cô dừng lại quay qua, mỉm cười với anh. Nụ cười nhẹ nhưng làm cả trái tim anh cảm thấy ấm áp.

- Tùy cô. – trái ngược với những gì anh muốn nói, anh chỉ đáp lại bằng giọng điệu thờ ơ, tẻ nhạt.

- …. – cô im lặng, quay đi có chút thất vọng, chỉ muốn làm cho bầu không khí giữa cả hai thoải mái hơn một chút thôi mà.

Cô mua một ít thịt và rau rồi kéo anh đi về phía quầy trái cây. Lần đầu tiên anh kiên nhẫn để cho một người con gái dắt anh đi lung tung như thế này. Mặc dù bị ánh mắt nhìn của những người xung quanh làm anh khó chịu vô cùng nhưng anh vẫn không nổi giận.

Chỉ cần nhìn nụ cười hài lòng của cô, anh cũng cảm thấy vui vui trong lòng. Cứ lẳng lặng đi theo cô, anh lại thấy nó là một thú vui. Nó yên bình, khác hoàn toàn với những gì anh từng trải qua trước đây.

- Trái cây nhìn ngon qua. Anh muốn ăn loại nào? – cô vô tư kéo tay anh lại gần như những người bạn.

- Loại nào cũng được. – anh lạnh nhạt trả lời.

- Nào, đừng nói thế chứ. Chắc anh phải có loại trái cây mình thích chứ. – cô nhăn nhó đáp lại.

- ……

- Dâu tây nhìn ngon ghê đó. Táo nữa. – cô cười tít mắt, tay liên tục lựa chọn những loại trái cây ấy.

Nhìn nụ cười ấy, anh không đành lòng làm cô buồn chút nào, cũng đành cầm lên một hộp dâu tây Mỹ lên đưa cho cô. Dường như hành động đó khiến cô cảm thấy hết sức ngạc nhiên. Anh thờ ơ, lạnh lùng đáp lại yêu cầu của anh, giống như anh đang từ từ mở lòng với cô, không còn ghét cô như trước nữa. Có lẽ đây là một dấu hiệu tốt sau này giúp cô thuyết phục anh quay trở về nhà.

Cô mỉm cười nhìn anh chứa đầy biết ơn rồi quay ra chọn thêm vài loại trái cây, mua thêm mấy thứ cần thiết sau đó cùng anh tính tiền trước khi ra về.

Vừa về đến nhà, cô đã lao ngày vào bếp để chuẩn bị. Mang tất cả thức ăn đã chọn ra rửa sạch, chia ra một phần để nấu còn một phần bảo quản trong tủ lạnh. Bàn tay thoăn thoắt làm, nụ cười nhàn nhạt khóe môi, thỉnh thoảng cô ngân nga một điệu nhạc nào đó. Nhìn cô thật đáng yêu.

Huy ngồi trên chiếc bàn ăn, nhìn dáng người nhỏ bé đó chạy đi chạy lại trong bếp, trong lòng chợt thấy ấm áp. Có gì đó quen thuộc, thân thương…cái cảm giác tưởng chừng như anh đã quên mất rồi.

Không biết thời gian trôi qua là bao lâu, cuối cùng cô cũng bày hết tất cả những món ăn ra bàn. Mùi thơm đầy kích thích khiến anh trở nên yếu lòng trước thức ăn. Cái bụng đói meo không kìm nén được mà réo lên.

Bữa ăn đơn giản, không xa hoa như những gì anh đã từng nếm qua trước đây nhưng mùi vị của nó cứ lưu luyến mãi trên đầu lưỡi. Bầu không khí ấm áp, lạ lẫm này cứ thế chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim anh, chạm tới nơi lạnh lẽo, cô đơn nhất.

Anh thấy mình trở nên yếu đuối thật. Không giống như vẻ ngoài lạnh lùng, hung dữ thường ngày. Đó chỉ là cái mặt nạ. Cái mặt nạ mà anh muốn bỏ xuống…nhưng anh lại không thể.

Anh lầm lì trong suốt bữa ăn làm bầu không khí càng thêm nặng nề. Cô cũng vì thế mà thấy bối rối hơn nữa. Vì không biết anh thích món gì nên đã làm những món mà Băng thích ăn. Họ là anh em sinh đôi, có thể vị giác cũng giống nhau. Nhưng khi ăn, Huy càng trầm mặc, ít nói. Sắc mặt cũng lầm lì hơn trước. Không lẽ là vì thức ăn không hợp khẩu vị của anh.

Cô im lặng, không dám hó hé gì, chỉ cố gắng ăn thật nhanh để thoát khỏi tình cảnh này. Chỉ là thấy anh thật lạ. Không nói thích hay không thích như thường ngày. Khuôn mặt suy tư, trầm mặc như cất giữ nhiều điều trong lòng. Rốt cuộc thì anh đang nghĩ gì?

- Còn thức ăn nữa không? – anh trầm giọng.

- À, còn…anh đợi một chút. – cô hơi giật mình nhưng vội vàng định thần lại, chạy đi lấy thức ăn cho anh.

Anh lại lẳng lặng ăn tiếp. Khuôn mặt vẫn trầm tư suy nghĩ như trước. Nhìn anh, Xuân lại thấy thắc mắc. Rốt cuộc anh đang nghĩ gì?

- Thức ăn có hợp khẩu vị của anh không? – cô dè dặt hỏi.

- Cũng được. – anh im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng.

- Vậy sao. – cô mỉm cười nhẹ nhõm. Cũng không tới nỗi tệ là tốt rồi.

Xong bữa chính, cô mang tiếp trái cây đã chuẩn bị sẵn và để trong tủ lạnh. Cả hai cùng ăn nhưng bầu không khí có phần thoải mái hơn một chút. Có lẽ đó là do cô cảm thấy thế.

- Anh dùng xong chưa? – cô hỏi khi thấy anh dừng lại.

- Ừ. – Huy gật đầu.

- Tôi dọn nhé? – cô nhìn anh.

- Ừ. – anh đáp lại cốc lốc như thế.

Cô cũng không nói thêm gì, lẳng lặng đứng lên dọn hết chén bát mang ra bồn rửa để rửa. Cô thấy như thế thoải mái hơn nhiều. Bữa ăn hôm nay cũng không tới nỗi tệ, không có ồn ào, xích mích gì. Có lẽ anh cũng không còn khó chịu với cô như trước. Như thế, cuộc sống sắp tới của cô cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rồi. Càng nghĩ, cô càng thấy thấy vui, khóe môi ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt.

Ngồi yên trên chiếc bàn ăn, ánh mắt của anh mãi không thể rời khỏi dáng người nhỏ bé của cô gái đó. Bàn tay thoăn thoắt làm việc, khóe môi ẩn hiện nụ cười khiến lòng anh càng thêm rộn ràng. Từ cô luôn toát lên một sức sống nào đó làm những người xung quanh cũng cảm thấy yêu mến, muốn quan tâm cô nhiều hơn. Cô giấu đi những yếu đuối, buồn bực trong lòng để không làm người xung quanh lo lắng cho mình nhưng làm thế họ lại càng lo lắng hơn. Anh cũng không ngoại lệ.

Bị cái sức sống mạnh mẽ của cô thu hút. Cô cứ giản dị, mộc mạc như thế lại khiến anh thấy yên bình, thoải mái. Cô là người con gái đầu tiên làm anh trở nên yếu đuối như thế này. Cô gợi lại cho anh một cảm giác gì đó gần gũi như người đó. Có lẽ, đó là lí do tại sao Băng yêu cô đến như thế.

Nhìn dáng người nhỏ bé đó, anh không kìm lòng muốn ôm trọn vào lòng mình. Anh muốn giữ cô bên mình dù chỉ một chút.

Có lẽ do mãi mê rửa hết đống bát đĩa, Xuân không chú ý tới người con trai phía sau mình, không chú ý tới ánh mắt anh nhìn cô. Đột ngột toàn thân giật mình, ngã về phía lồng ngực to lớn, chắc khỏe của người con trai ấy.

Anh vòng tay ra ôm trọn cô từ phía sau. Toàn thân anh như muốn ôm trọn lây cô, không cho cô phản đối, anh gục mặt lên mái tóc của cô. Hai tay giữ chặt cô, cố định cô trong lồng ngực mình.

- Anh…anh định làm gì thế. – cô hốt hoảng giãy dụa khỏi vòng tay anh.

- Chỉ một chút thôi. – anh thì thầm với cô.

- Nhưng… - cô định nói gì đó rồi thôi.

Cô đứng im không biết phải làm gì. Lúc này trông anh thật tội nghiệp, yếu đuối. Cái vẻ ngoài lạnh lùng, hung dữ thay thế bằng con người thật của anh. Cô đơn, trơ trọi. Nó làm cô nhớ tới những lời Duy đã từng nói với cô.

- Anh kể cho em nghe về anh Huy đi. – cô nhìn Duy và hỏi.

- Em muốn biết gì?- Duy nhìn vu vơ về một phía nào đó.

- Tất cả.

- Em thật tham lam. – Duy bật cười, nhẹ xoa đầu cô đầy yêu thương.

- Nhưng mà, em không biết gì về anh ta cả.

- Xin lỗi, anh cũng không biết gì nhiều hơn em lắm đâu, chỉ là…

- Là sao anh? – cô kéo áo anh lại hỏi.

- Anh thấy Huy là người đáng thương nhất trong sáu người tụi anh.

- Vậy sao? Em không biết nữa.

- Cậu ấy ra ở riêng khi chỉ mới mười lăm tuổi. Bố của Băng và Huy là người rất nghiêm khắc, khó tính. Gia đình của bác cả rất phức tạp. Rất khó biết gì về chuyện đã xảy ra với họ. Anh không nhớ anh đã không gặp Huy bao nhiêu lần nhưng cứ mỗi lần gặp, anh ấy lại càng cô độc, lạnh lùng hơn.

-

- Suốt mấy năm trời, sống một mình ở ngoài, hoàn toàn tách biệt so với mọi người. Ngông cuồng, hống hách như thế nhưng lại chẳng ai chú ý mà ngược lại càng né tránh. Người duy nhất quan tâm tới anh ấy là ông nội và ông cũng là người duy nhất Huy nghe lời, chỉ riêng việc quay về nhà Chính là anh ấy không chịu.

- Không ai đến nói chuyện hay thân thiết sao?

- Không thể.

- Vậy sao?

- Ừ. Vì thế, anh thấy Huy là người đáng thương mặc dù những gì anh ấy làm, không đúng lắm.

- Vâng, em biết rồi.

- Đừng quá xua đuổi, ghét anh ấy. Nếu em muốn giúp anh ấy quay về nhà Chính, đừng ép buộc hãy tìm hiểu lí do, từ từ thuyết phục anh ấy.

- Nhưng anh ấy đáng sợ lắm. – cô thở dài chán nản.

- Em có biết rằng em giỏi việc đó lắm không?

- Việc gì cơ?

- Lắng nghe. Cứ lắng nghe rồi em sẽ biết mình phải làm gì?

- Thật sao? Anh nói quá rồi. – cô hơi đỏ mặt vì ngại ngùng khi nghe anh khen như thế.

Duy mỉm cười, khẽ xoa đầu cô thật dịu dàng. Anh biết rằng những gì cô sắp làm sẽ không đơn giản như anh nói. Sẽ khó lắm. Sẽ khó chạm tới trái tim của người con trai lắm.

Xuân chợt tỉnh khỏi dòng hồi tưởng. Toàn thân cứng đờ trong vòng tay của anh. Cô đang làm gì thế này. Cô không thể phản kháng lại nó dù nó khiến cô có cảm giác tội lỗi với Băng. Chỉ là cô không nỡ khiến cho con người tội nghiệp này càng thêm đáng thương.

Rốt cuộc cô nên làm gì đây?

Trái ngược với cảm giác ăn năn ấy, anh không quan tâm tới suy nghĩ của ai cả. Anh mệt mỏi với suy nghĩ của mình, mệt mỏi với tất cả. Tại sao anh luôn là người chịu bất công. Tại sao không ai thực sự muốn ở lại cạnh anh?

Và cô xuất hiện, và cô khiến anh muốn giữ cô ở cạnh mình. Mặc kệ suy nghĩ của cô, mặc kệ cảm nhận của cô, anh chỉ muốn cô ở cạnh mình. Từ khi gắp cô, anh thấy trong cô có gì đó rất quen thuộc, một thứ cảm giác khiến anh như bị bóc trần với chính bản thân mình. Cô làm anh thấy mình thật yếu đuối, thấy được mảnh ghép còn thiếu trong anh.

Lúc này, khi anh ôm cô vào lòng, thật tuyệt. Cảm giác yên bình mà anh đã đánh mất. Khẽ siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng mình thật chặt mặc cho cô phản đối.

- Nếu người đến trước là anh, em có chọn anh không? – anh thì thầm vào tai cô.

- Hả? Anh nói gì thế? – cô giật mình khi nghe lời nói thì thầm của anh qua tai mình.

- Không có gì, tôi mệt rồi, tôi đi ngủ trước. – anh đột ngột buông cô ra rồi quay người bỏ đi, không thèm nhìn cô thêm một lần nào nữa.

Nhìn dáng người dỏng cao, lạnh lùng bỏ đi, trong lòng cô có chút nhẹ nhõm. Toàn thân lúc này mỏi như khi này anh ôm trọn, cả người anh như đè lên người cô, ôm chặt cô đến không thể cựa quậy được. Trông anh lúc này thật xa cách, tội nghiệp.

Khẽ thở dài một cái, rồi cô quay trở lại với nhiệm vụ đang dang dở. Hôm nay anh thật kì lạ. Không độc đoán, hống hách như thường ngày, mà chỉ trầm mặc như đang cất giữ một suy nghĩ gì đó. Chưa kể…lời nói lúc nãy của anh là có ý gì? Chọn? Chọn ai chứ? Đến trước đến sau là sao? Tại sao giọng nói của anh lại…ẩn chứa nhiều cảm xúc như thế?

Càng nghĩ, cô càng thấy kì lạ, càng thấy bối rối. Mọi thứ xung quanh cô lại bắt đầu trở nên rắc rối và khó kiểm soát nữa rồi. Cô không thích nó chút nào.

………

Đóng cánh cửa phòng lại, anh nặng nề ngồi thụp xuống, dựa lưng vào cánh cửa. Đầu vùi sâu trong đầu gối. Anh giấu lòng mình trong cái rối bời của nó. Anh thở dài chán nản vì chính mình. Anh gần như đã bỏ chạy, bỏ chạy khỏi cô.

Anh đã không đủ can đảm để ở lại cho đến khi cô đưa ra câu trả lời. Anh vội vàng rời đi trong sự ngạc nhiên của cô.

Lúc anh ôm cô, hơi ấm từ cô như sưởi ấm lòng mình. Càng gần cô, anh càng không thể lại là chính mình. Anh muốn mở lòng nhưng lại không thể. Nó quá khó khăn, đã rất lâu rồi…rất rất lâu anh đã không mở cánh cửa khóa kín trái tim của mình rồi.

Anh thơ thẩn hướng ánh mắt xa xăm ra màn đêm đang bao phủ ngoài kia. Lần đầu tiên anh cảm thấy lạc lối, lần đầu tiên anh rơi vào tình cảnh này. Anh không thể ép buộc cô được. Anh không muốn làm cô phải đau lòng…