Tình Yêu Phô Trương

Chương 74

Editor: Trà Đá.

Lần này Thẩm Kình trở về, Đóa Nhi nhận ra ba, tỉnh ngủ rồi chơi với ba, chỉ cần ba dỗ, tiểu nha đầu lập tức phối hợp gọi ba, giọng nói cực kỳ đáng yêu, mặc dù chưa được rõ ràng lắm, nhưng cũng đủ khiến cho Thẩm Kình vui mừng ra mặt.

Thẩm Kình đau lòng vì thể lực của Khương Đường bị anh ép khô đêm hôm qua, anh bế con gái xuống lầu chơi, mẹ Thẩm là người từng trải, cũng không hỏi tại sao sắp là con dâu mà giờ này còn chưa thấy xuống nhà. Ba đời nhà họ Thẩm ăn sáng xong, mẹ Thẩm tựa vào ghế salon đan mũ len cho cháu gái, Thẩm Kình hết ôm ấp rồi bế Đóa Nhi lên cao, khiến Đóa Nhi cười không ngừng.

Thẩm Kình ngồi xếp bằng bên cạnh chân mẹ Thẩm, cầm sợi len màu hồng chơi với con gái, nếu chỉ có con trai ngồi đây phá, thì mẹ Thẩm chắc chắn sẽ mắng anh, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng cháu gái nghiêm túc kéo kéo sợi len, thì bao nhiêu bực dọc của mẹ Thẩm tiêu biến hết, bà cười híp mắt nhìn một lớn một nhỏ, vừa chậm rãi đan len vừa hỏi thăm công việc của con trai.

Lúc mặt trời lên cao, Thẩm Kình mặc quần áo đàng hoàng cho Đóa Nhi, bỏ vào trong xe em bé rồi đẩy ra ngoài sân chơi. Ra ra vào vào, đảo mắt đã hơn mười giờ. Lúc đi vào lần nữa, Thẩm Kình bế con gái ngồi trên ghế salon, trên tivi đang phát quảng cáo, anh liếc đồng hồ ở bên tường góc bên phải một cái.

Mẹ Thẩm nhìn thấy, cười cười, con trai của bà, nhìn thì cẩu thả, nhưng không ngờ lại rất thương con dâu tương lai của bà, không chỉ lo quà cáp Valentine mà còn quan tâm đến tình trạng cơ thể của Khương Đường. Hai người ở chung một chỗ quan trọng nhất vẫn là vui vẻ thoải mái, hoa hồng và chocolate đều là những thứ cân bằng sinh hoạt, nếu có bất đồng, nên đặt mình vào vị trí của người ta mà suy nghĩ.

“Mẹ…….”

Đóa Nhi đang ngoan ngoãn tựa vào trong ngực ba thì đột nhiên kêu lên, Thẩm Kình cúi đầu, chỉ thấy nửa người trên của tiểu nhà đầu nghiêng về phía trước, khẽ giương cái miệng nhỏ, mắt to ngập nước không nháy mắt nhìn chằm chằm TV. Vào lúc này, TV đang phát quảng cáo sữa bột cho em bé, bên trong TV là “Mẹ” đang hôn bé cưng, đắm chìm trong ánh mặt trời, ấm áp tự nhiên.

“Mẹ……………..”

Chơi với ba nửa ngày, rốt cuộc Đóa Nhi cũng nhớ đến mẹ, quảng cáo sữa bột kết thúc, Đóa Nhi nháy nháy mắt, ngửa đầu nhìn ba. Tiểu nha đầu không nói gì, nhưng ánh mắt thì biểu đạt muốn ba bế đi tìm mẹ. Ánh mắt ngây thơ như vậy, rất khó cự tuyệt, làm cho người ta phải cam tâm tình nguyện thỏa mãn tất cả yêu cầu của tiểu nha đầu, giống như một công chúa nhỏ, không cần nói, chỉ cần một ánh mắt, thì sẽ có tự vệ sẵn sàng phục vụ quên mình.

Thẩm Kình bế con gái đứng lên, còn lắc lắc: “Được, ba bế Đóa Nhi đi tìm mẹ.”

Đóa Nhi nhếch miệng cười, thông minh nhìn về phía cầu thang.

Con gái thông minh như vậy, Thẩm Kình cực kỳ hả hê, vừa đi về phía trước vừa khoe khoang với mẹ Thẩm. Lên trên lầu, Thẩm Kình tự giác im lặng, một tay bế con gái còn một tay khẽ đẩy mở cửa. Khương Đường còn chưa tỉnh dậy, lưng đối diện với cửa, chăn đắp cực kỳ kín đáo. Nhưng Đóa Nhi cũng biết đó là mẹ, vừa vào cửa đã hô lên: “Mẹ………….”

Vươn đôi tay nhỏ bé ra muốn mẹ.

Thẩm Kình sợ hết hồn, vội vàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, cúi đầu “Suỵt” một tiếng, “Mẹ đang ngủ, Đóa Nhi đừng kêu.”

Đóa Nhi nhìn ba một chút, ánh mắt mờ mịt, lại chuyển sang phía mẹ một lần nữa, tiếp tục gọi.

Chăn giật giật, sau đó lại yên ắng rất nhanh, Thẩm Kình nhớ ra mình đã tỉ mỉ chuẩn bị bữa trưa lãng mạn, nên quyết định để mặc con gái gọi người phụ nữ đang ngủ trên giường dậy. Đêm hôm qua anh đã chịu đựng suốt đêm để gieo giống mà còn không cảm thấy mệt mỏi, còn cô lại không chịu dây sao?

Thẩm Kình cười xấu xa rồi thả con gái lên giường.

Hiện tại Đóa Nhi bò rất nhanh, bò bò mấy cái đã đến gối bên cạnh mẹ, Khương Đường mới vừa bị giọng nói của tiểu nha đầu quấy rầy, quay lại, mặt cổ bả vai đều lộ ra bên ngoài, Đóa Nhi nhìn chằm chằm mẹ một hồi, rồi từ từ bò lên phía trước, sau đó bổ nhào về phía mẹ, mục tiêu là ôm mẹ, nhưng đáng tiếc Đóa Nhi còn nhỏ nên chưa điều khiển được cơ thể, một tay trượt từ sau lưng mẹ ra bả vai mẹ, cuối cùng lại trở thành một tay đặt trên mặt mẹ, một tay túm đầu gối mẹ, thân thể trắng trẻo mũm mĩm mắc kẹt ở giữa.

Thẩm Kình bật cười.

Khương Đường tỉnh ngủ, hàng ngày cô thường xuyên chăm sóc cho con gái, nên cô cũng quen với những lần tiểu nha đầu ‘Gieo họa’, dễ dàng bế con gái dời đến ngực. Đóa Nhi cũng không biết tư thế vừa rồi của cô bé đã khiến mẹ không thoái mái, thấy mẹ cười, Đóa Nhi cười hắc hắc, chui vào trong ngực mẹ dụi dụi.

Khương Đường nhắm mắt lại còn muốn ngủ.

Thẩm Kình nằm nghiêng bên người cô, một tay chống đấu còn một tay nhéo mũi cô, trong giọng nói của anh chứa bao nhiêu là cưng chiều và dịu dàng: “Dậy đi, nhanh lên một chút, mẹ chừa phần cơm lại cho em rồi đó.”

Khương Đường nghe từ tai trái rồi ra bằng tai phải, nghe được đến câu cuối mới bỗng nhiên mở mắt ra, khó tin hỏi Thẩm Kình: “Mọi người ăn cơm trưa xong hết rồi sao?”

Thẩm Kình gật đầu, cười quan tâm: “Mẹ nói anh lên gọi em dậy, chứ anh thương em đêm hôm qua mệt mỏi, nên để cho em ngủ thêm một chút nữa.”

“Cút!” Khương Đường hận chết anh, ném cái gối lên mặt Thẩm Kình, thả con gái lại trên giường, còn cô thì nhanh chóng xuống giường thay quần áo. Thẩm Kình đúng là làm chuyện không cần thiết. Quan tâm săn sóc sao không để lúc khác, tự dưng lúc này đi làm bộ yêu thương cô, cô ngủ đến giờ này, mẹ Thẩm sẽ nghĩ sao? Có thể đoán được tối hôm qua cô và Thẩm Kình đã làm chuyện gì chứ?

Nếu Thẩm Kình thật sự quan tâm đến cô, thì trước khi ăn sáng phải đánh thức cô dậy rồi.

Khương Đường thật sự tức chết rồi, hung tợn liếc Thẩm Kình mấy cái, cô vào phòng tắm nhanh như gió, đóng cửa “Rầm” một cái.

“Mẹ………” Đóa Nhi bò bò trên giường, muốn đi tìm mẹ.

“Mẹ đang tắm sẽ nhanh ra ngoài thôi, Đóa Nhi ngoan, nhìn ba gấp chăn.” Thẩm Kình thả Đóa Nhi vào trong nôi cho em bé, sau đó anh cầm hai đầu mép chăn, dùng sức tung lên. Đóa Nhi đứng vịn hàng rào trong nôi em bé, thấy ba giũ chăn tạo ra những đợt sóng lớn, cảm thụ gió mát thổi tới, Đóa Nhi trợn to hai mắt, giống như thấy được người ngoài hành tinh, thiếu chút nữa hô to “Tuyệt quá” rồi!

Thẩm Kình thấy con gái thích thú, lại tiếp tục giũ chăn, Đóa Nhi hưng phấn nhảy nhảy lên, không cẩn thận ngã nhào xuống, rồi lại gấp gáp muốn đứng lên, chăn đột nhiên bay tới, che phía trên cái nôi. Đóa Nhi ngửa mặt nằm, không hiểu nhìn cái chăn đậy phía trên, chợt chăn bay ra, lộ ra gương mặt tuấn tú của ba.

Đoá Nhi cười như nắc nẻ, cũng không đứng dậy, chờ ba làm lại lần nữa.

Thẩm Kình cũng đã quên luôn việc xếp chăn, tiếp tục giũ chăn trêu chọc con gái, Khương Đường rửa mặt xong ra ngoài, anh vẫn còn đang giũ chăn chơi với con gái!

Bây giờ Khương Đường nhìn anh không vừa mắt, cô đi thẳng đến bàn trang điểm.

Thẩm Kình không cần nhìn cũng biết chắc chắn bà xã anh đang giận, anh cười hắc hắc, rồi chơi với con gái lần cuối cùng, sau đó gấp chăn lại. Đóa Nhi ôm gối nằm chờ ba, chờ thật lâu cũng không thấy, Đóa Nhi a a đứng dậy, lộ đầu ra như một con thỏ nhỏ, nhìn ba không hiểu.

Thẩm Kình vỗ vỗ chăn, đi vòng qua ôm lấy con gái, hôn một cái: “Đóa Nhi ngoan, ba dẫn con và mẹ đi chỗ khác ăn lễ Valentine, ăn no rồi chúng ta chơi nữa nhé.”

Nói dứt lời, người đã đứng ở sau lưng Khương Đường, nhìn cô xuyên qua gương.

Lúc này Khương Đường mới ý thức được mình bị mắc mưu, lập tức giật mình, tức giận hỏi anh: “Rốt cuộc là mấy giờ rồi?”

“Mười giờ rưỡi.” Thẩm Kình cười nói.

Khương Đường vẫn trừng anh như cũ.

Đúng là không đứng đắn mà, có phải đùa giỡn cô là niềm vui của anh đúng không?