Khi cô tỉnh dậy thì sắc trời bên ngoài đã tối đen như mực.
Nhìn bên cạnh đã không còn thấy boang dáng của Dạ Khâm đâu.
Ngọc La Lam vén chăn xuống giường, bước vào phòng tắm.
Khi cô từ phòng tắm đi ra thì cửa phòng ngủ được người bên ngoài đẩy ra.
Mùi đồ ăn thơm phức tỏa ra ngập tràn căn phòng.
Dạ Khâm nhìn thấy cô đi chân trần thì đi đến bên giường đặt khay đồ ăn xuống, xong bế cô lên, mùi hương hoa nhàn nhạt do cô mới tắm xong chui vào mũi anh.
" Này.
Anh đang làm cái gì vậy? Thả em xuống."
" Em yên lặng chút nào.
Ai cho em đi chân đất trên nền nhà hả? Sao người lại lạnh như vậy? Không biết cơ thể đang không khỏe à."
" Có sao đâu mà.
Với lại lúc trước em cũng vậy hết có sao đâu.
"
" Lúc trước là chuyện của quá khứ.
Giờ đây em hãy luôn nhớ rằng đã có anh ở bên em rồi.
Em không còn phải một mình như trước nữa.
Từ giờ hãy để anh chăm sóc cho em đi.
"
Nghe những lời nói của anh, Ngọc La Lam thấy ấm áp trong lòng mình.
Dạ Khâm đặt cô xuống giường đắt chăn lên chân cho cô rồi để khay thức ăn lên bàn nhỏ đặt trước mặt Ngọc La Lam.
Trên khay đặt một chén cháo gà có bỏ thêm củ quả bên trong, một đĩa nhỏ rau cải xanh luộc mềm, một đĩa hoa quả đủ loại có rứa, đu đủ, và mấy quả chuối, đặt bên cạnh có một thanh socola.
Cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh.
" Em ăn hết đống đồ này đi không được bỏ sót.
Ừm...!ừm.
Anh nghe nói là khi phụ nữ đến ngày đó thì cần ăn những đồ này.
"
" Anh ...!anh nghĩ em là heo sao ? "
Cô nhìn khay đồ ăn đồ sộ trước mặt.
" Mà khoan đã anh hỏi ai cơ.
"
" Anh lên google hỏi "
Cô đưa tay đỡ trán nhưng thật ra trong lòng đang rất là hạnh phúc.
" Nhưng em không ăn hết được chỗ này đâu.
Buổi tối ăn nhiều quá sẽ không ngủ được đâu đó.
"
Anh ngồi suy nghĩ một chút rồi cầm thìa lên đút cho cô ăn.
Ngọc La Lam kinh ngạc.
" Em tự làm được mà.
Anh đừng coi em như người bị bệnh vậy chứ "
" Anh đút cho em ăn.
Em chỉ cần phối hợp há miệng là được "
Ngọc La Lam không nói lại anh nữa.
Im lặng há miệng để anh đút cho ăn.
" Ngoan "
" Hừ.
Đừng coi em là trẻ con vậy chứ.
"
" Trong mắt anh em mãi là nữ hoàng của anh.
"
" Anh...!anh chỉ được cái dẻo miệng thôi.
Miệng càng ngày càng ngọt.
"
" Vậy Lam Lam có thích anh như vậy không ?"
" Ừm.
Tạm được "
Nói rồi Ngọc La Lam cười hì với Dạ Khâm.
" Ăn tiếp đi nào "
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Một lúc sau.
" Quách.
Em không ăn được nữa đâu.
Anh nhìn bụng em sắp thành cái trống rồi này.
"
" Được rồi không ép em ăn nữa "
Anh bưng khay đồ ăn vào bàn đi xuống nhà, một lúc sau cầm theo một cốc sữa lên.
" Lam Lam.
Em uống nốt cốc sữa rồi đi ngủ là được.
"
" Không.
Em không muốn uống gì nữa đâu.
"
" Vậy hả? Uống sữa sẽ giúp ấm bụng "
" Không muốn uống "
Dạ Khâm không nói gì cầm ly sữa uống một hơi, rồi cúi xuống bắt lấy cằm cô mà hôn xuống.
Dạ Khâm dùng chiếc lưỡi điêu luyện của mình tđaary sữa truyền vào trong miệng cô.
" Ừm "
Cô bị tập kích bất ngờ mà hơi mở hàm răng ra phối hợp với anh.
Một dòng sữa béo ngật ấm nóng từ miệng anh truyền sang miệng cô, rồi truyền vào cổ họng của cô.
Ngụm sữa trong miệng Dạ Khâm đã hết anh giữ đầu cô tiếp tục một nụ hôn sâu.
Chiếc lưỡi của anh khuấy đảo trong khoang miệng cô, như muốn hút hết dưỡng khí của cô.
Lưỡi anh đùa giỡn, trêu chọc lưỡi cô, đưa đẩy.
Đợi đến khi cô không thở nổi thì anh muốn luyến tiếc buông cô ra.
Nhìn cô thở hổn hển anh lấy tay vuốt lưng cô để giúp cô thuận khí.
" Anh xấu xa "
" ....!"
Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô thì cười hài lòng..