Đúng là Phó Tiểu Vũ đang giả vờ ngủ, mà đến chính y cũng không hiểu tại sao mình lại phải phản ứng như thế.
Chỉ là khi nghĩ đến việc mình phải gặp Hứa Gia Lạc vào thời điểm này, có một khoảnh khắc tâm trạng của y thực sự phức tạp khôn tả, nên đành vô thức chọn cách trốn tránh đầy yếu đuối.
Dường như không khí đang ngưng đọng.
Phó Tiểu Vũ có thể cảm nhận được ánh mắt của Alpha ấy, nó tựa mang theo sức nặng và nhiệt độ thực, vẫn luôn lặng lẽ rơi vào phía sau người y.
Hứa Gia Lạc rất yên tĩnh, yên tĩnh đến độ khiến Phó Tiểu Vũ thấy nôn nóng. Bởi khi một khi nhắm mắt lại, dường như thời gian trở nên càng dài dằng dặc trong bóng đêm mịt mờ, mỗi một giây cùng khó khăn hơn bình thường rất nhiều.
“Phó…”
Cuối cùng Hứa Gia Lạc cũng mở miệng. Hắn nói năng rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ từng chữ lại nghe vô cùng gian nan: “Tiểu Vũ, em… Em đang ngủ ư?”
Hắn đang hỏi.
Nhưng thực ra câu hỏi này lại rất giống một mệnh đề mâu thuẫn. Nếu Hứa Gia Lạc tin là Phó Tiểu Vũ đang ngủ, vậy thì câu hỏi này vốn không cần phải thốt lên.
Đương nhiên là hắn đã nhìn ra rồi.
“Anh Hứa, giám đốc Phó…” Trong lúc nhất thời Vương Tiểu sơn cũng quên luôn việc phải đổi xưng hô thành “Giám đốc Hứa” trước mặt Phó Tiểu Vũ.
Cuối cùng Phó Tiểu Vũ vẫn mở mắt.
Lúc này Vương Tiểu Sơn đang ngồi đối diện y, vẻ mặt vẫn mịt mờ không biết phải làm sao, giống như không biết liệu có nên ngăn cản Hứa Gia Lạc thăm hỏi không nữa.
Phó Tiểu Vũ không mở miệng ngay, y quay người chầm chậm ngồi dậy. sau đó tựa nửa người lên đầu giường.
Y hành động chậm rãi đến thế là để chỉnh đốn tâm trạng.
Y vốn vụng về trong phương diện giả vờ này, mà Hứa Gia Lạc lại quá am hiểu quan sát.
Có lẽ từ lúc mới bắt đầu, giả vờ ngủ chính là một lựa chọn giấu đầu hở đuôi hỏng bét.
Phó Tiểu Vũ cho rằng mình chỉ bối rối vì vụng về thôi, nào ngờ khi ngẩng đầu lên đối mặt với Hứa Gia Lạc –
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng y chỉ dư lại xót xa.
Hứa Gia Lạc nom rất chật vật.
Có lẽ lúc đi hắn đã hoàn toàn quên sự khác biệt khí hậu, nên trên người vẫn còn mặc chiếc sơ mi dày dài tay hoàn toàn không hợp với tiết trời nóng bức ở Việt Nam. Vạt áo nhăn nhúm, trước ngực cũng có một chỗ hơi ẩm ướt do đổ mồ hôi. Hắn không kịp cạo râu, trên cằm lún phún xanh xanh. Đôi mắt hẹp dài đằng sau tròng kính lờ mờ dày những tơ máu, đôi môi hơi mở ra của hắn khô ráp.
Phó Tiểu Vũ có thể cảm nhận được nỗi do dự trong giây phút hắn định mở miệng, đó là thứ do dự mang theo đau khổ nào đó.
“Phó Tiểu Vũ, em, em vẫn ổn chứ?”
Hình như chính Hứa Gia Lạc cũng cảm thấy câu mở đầu này của mình quá ngu ngốc. Hắn dùng ngón tay đẩy kính một cái, đoạn vụng về nói thêm: “Người em thì sao? Có chỗ nào còn khó chịu không?”
“…”
Omega nằm trên gường nhẹ nhàng hít một hơi. Y không trả lời ngay mà quay đầu sang nhìn chai nước trái cây Hứa Gia Lạc mua đặt trên tủ đầu giường: “Tôi không sao, không còn khó chịu nữa.”
Không còn khó chịu.
Rõ ràng chỉ bốn chữ đơn giản là thế, rõ ràng là một câu trả lời rất bình thản.
Thế nhưng, âm cuối của Phó Tiểu Vũ bất chợt run rẩy.
Em vẫn khỏe chứ?
Không còn khó chịu.
Hai câu đối đáp này như mang theo hai tầng ý nghĩa mơ hồ.
Không khí lại lần nữa lâm vào trầm mặc, chỉ có Vương Tiểu Sơn lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mãi đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, rốt cuộc Phó Tiểu Vũ mới mở miệng nói: “Sáng nay tôi đã nghe Vương Tiểu Sơn nói về chuyện tối qua. Dù là thế nào đi chăng nữa thì Hứa Gia Lạc… Cảm ơn anh.”
Thực ra y vừa tới Việt Nam không lâu đã cảm thấy mình mẩy khó chịu. Đương nhiên hiện giờ y mới biết thế là do sốt xuất huyết, nhưng ban đầu vì triệu chứng không quá nghiêm trọng, y còn tưởng rằng mình vừa tới Đông Nam Á, y bị đau đầu là do khí hậu thay đổi. Thế nên Phó Tiểu Vũ cũng không quan tâm lắm, chỉ uống ít thuốc giảm đau mua ở quầy thuốc rồi tiến hành công việc như thường lệ.
Ít nhiều gì cũng vì thuốc giảm đau nên y mới đánh mất sự nhạy cảm khi cơ thể phát ra cảnh báo.
Y bị sốt do sốt xuất huyết trong khách sạn, sốt cao đến độ ngơ ngác, mãi đến khi bị người ta tông mạnh cửa xông vào mới lờ mờ tỉnh lại, sau đó nửa đêm được Vương Tiểu Sơn và những người khác đưa tới bệnh viện để truyền nước.
Một đêm này, mặc dù đến cuối cùng không có gì nguy hiểm, nhưng vẫn khiến y nghĩ mà sợ.
Đương nhiên y phải cảm ơn Hứa Gia Lạc, nhưng mà…
“Nhưng mà, thật ra anh không cần tới Việt Nam.”
Phó Tiểu Vũ nói.
“Anh biết, nhưng anh chỉ…”
Nói đến đây, Hứa Gia Lạc chán nản dừng lại. Dĩ nhiên là hắn biết, dù mình có mặc chiếc sơ mi mùa thu nóng đến độ khiến hắn không ngừng chảy mổ hôi, dù trong tay chỉ cầm một chiếc túi nhỏ đựng hộ chiếu và thẻ tín dụng, dù dáng vẻ lúc này bết bát tới cỡ nào, hắn vẫn đều đến muộn so với bất kỳ ai.
Về lý trí mà nói, đương nhiên là hắn “Không cần” đến.
“Có phải em không muốn nhìn thấy anh, nên mới…”
“Đúng.”
Phó Tiểu Vũ chỉ dùng một câu đã chặn lại câu nói của hắn.
Hứa Gia Lạc im lặng, trong đôi mắt hẹp dài bỗng cuộn lên nỗi chát đắng.
Qua một hồi lâu, Omega mới chợt mở miệng: “Hứa Gia Lạc, tại sao… Anh lại vẫn còn quan tâm tôi đến như thế?”
“Tại sao vẫn còn quan tâm xem tôi có đổ bệnh hay không? Tại sao lại phải bay ngay trong đêm tới đây để nhìn tôi?”
Tiếng nói của Phó Tiểu Vũ không kìm được run rẩy: “Không phải… Chúng ta đã chia tay rồi sao?”
Đây là lần đầu tiên y đơn độc gặp mặt Hứa Gia Lạc kể từ khi chia tay lâu như thế đến nay.
Hơn mười ngày sau khi chia tay, y còn có thể gắng gượng duy trì vẻ đẹp và sự tỉnh táo ở mặt ngoài, nhưng bắt đầu từ đêm hôn qua, tất cả cảm xúc ùn ùn dâng lên dồn dập.
Phải truyền dịch trong bệnh viện nơi đất khách quê người trong đêm khuya, dù có Vương Tiểu Sơn làm bạn, nhưng nỗi cô độc và bất lực đó vẫn khó mà nói nên lời.
Bởi vậy khi nghe thấy Vương Tiểu Sơn nói Hứa Gia Lạc là người đầu tiên phát hiện y không ổn thông qua DingTalk, lại nghe thấy Hứa Gia Lạc chạy đến Việt Nam ngay trong đêm –
Phòng tuyến của y đã bị phá tan.
Đúng vậy, họ đã chia tay nhau.
Nhưng cho dù là chia tay, y vẫn luôn mơ hồ cảm nhận được dường như giữa hai người họ vẫn luôn có một sợi dây xoắn bện quấn quýt lấy nhau.
Bởi vậy khi biết được hành động của Hứa Gia Lạc, phản ứng đầu tiên của y thậm chí còn không phải là kinh ngạc.
Mà hình như… Từ sâu trong đáy lòng, y biết Hứa Gia Lạc sẽ làm như thế, biết Hứa Gia Lạc lúc nào cũng lo lắng cho mình.
Là do nỗi bận tâm mà cả đôi bên đều biết rõ ấy khiến tim y nhói buốt.
Vành mắt của Omega hoe hoe đỏ.
Sắc mặt y trắng bệch, đôi môi cũng chẳng sót chút màu máu, trong đôi mắt to tròn kia long lanh một tầng hơi nước mỏng.
Đây là lần đầu tiên Hứa Gia Lạc nhìn thấy Phó Tiểu Vũ để lộ vẻ yếu ớt chẳng thể nào che giấu trước mặt hắn.
Trời ơi, Phó Tiểu Vũ.
Hứa Gia Lạc gần như có thể nghe thấy lồng ngực mình bật ra một tiếng kêu thống khổ.
Hắn thực sự hoảng hốt, vội luống cuống chân tay rút một tờ khăn giấy từ đầu giường đưa tới, khàn khàn nói: “Tiểu Vũ, anh…”
Anh…
Nói đến đây, hắn gần như phải cứng rắn nuốt xuống mới có thể nén mấy chữ sau vào.
Vào thời điểm này, tất cả những kiềm chế, nhẫn nại, phải cố gắng giả vờ tỉnh táo cho đến nay của hắn đã hoàn toàn đổ sập.
Hắn nhìn Phó Tiểu Vũ đang đỏ hoe mắt lẫn chóp mũi, trong đầu hắn chỉ ngập tràn ý nghĩ muốn ôm Phó Tiểu Vũ vào ngực, tưởng tượng ra cảnh trước kia gọi người ấy là “Bé mèo của anh”.
“Hứa Gia Lạc, anh không thể quan tâm tôi thế này mãi được.”
Nghe thấy tiếng “Tiểu Vũ” này, Phó Tiểu Vũ không kìm được mà cầm tờ khăn giấy ngẩng đầu lên: “Cuộc đời sau này của tôi cũng sẽ gặp phải đủ thứ chuyện, sẽ bị ốm rất nhiều lần, sẽ có rất nhiều thất bại, chẳng lẽ anh có thể cứ xuất hiện như thế bên cạnh tôi mãi hay sao?”
“Nếu như không thể thì anh hãy nghe cho kỹ đây, tôi không cần ấm áp và quan tâm một lần này, dù chỉ một lần cũng không cần.”
Rõ ràng y đã dùng hết sức để mạnh mẽ, để kiên cường, nhưng trong chớp mắt ấy Phó Tiểu Vũ vẫn nghẹn ngào một chút: “Hứa Gia Lạc, anh đừng thế nữa, tôi sẽ đau lòng đấy.”
Đây là lần đầu tiên y thẳng thắn nói ra hết những ấm ức và đau khổ của mình trước mặt Hứa Gia Lạc. Lúc chia tay y không hề nói những cảm xúc của mình, nhưng giờ phút này y đã không thể kìm nén được nổi.
“Tiểu Vũ…”
Mắt Hứa Gia Lạc cũng đỏ hoe.
Đệt.
Rốt cuộc hắn đã làm những gì.
Ngay lúc Hứa Gia Lạc còn đang rối bời, phía sau bỗng vang lên tiếng cốc cốc cốc.
Cửa phòng bệnh bị gõ mấy lần, Ôn Hoài Hiên nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Khi nhìn thấy Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ, hắn không khỏi hơi sửng sốt.
“Không sao chứ?”
Trong tay hắn ôm một bó hoa, tay kia xách theo một túi nilon, hắn nhẹ nhàng nói với Phó Tiểu Vũ: “Tôi mang cho cậu một chút canh này. Chắc giờ khẩu vị của cậu không tốt lắm, ăn không ngon, thế thì uống nhiều canh một chút.”
“Sếp à…”
Vương Tiểu Sơn đứng ở phía sau rất bất đắc dĩ, nhanh chóng đảo mắt qua mấy người trong phòng. Bầu không khí trong phòng bệnh rất cứng nhắc, Hứa Gia Lạc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bó hoa Vương Tiểu Sơn ôm trong tay.
“Không sao đâu.”
Phó Tiểu Vũ ném tờ khăn giấy trong tay vào thùng rác, y nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Sao anh còn mang cả hoa đến?”
“À!”
Ôn Hoài Hiên thuận thế đặt bó kia kia lên tủ đầu giường gần cửa sổ: “Trên đường thấy có người bán, hoa rất đẹp, cộng thêm phòng bệnh đơn điệu quá, nếu đặt thêm bó hoa thì tâm trạng sẽ tốt hơn đó.”
“Ôn tiên sinh.” Vương Tiểu Sơn không nhịn được mở miệng nói: “Bác sĩ bảo rằng nếu mai không còn sốt nữa thì giám đốc Phó có thể xuất viện tự nghỉ ngơi ở nhà. Anh còn mang hoa tới thì chỉ có thể để ở đây một ngày, khá là đáng tiếc.”
“Cảm ơn.” Phó Tiểu Vũ không nhìn Hứa Gia Lạc nữa, y rất bình tĩnh nói với Ôn Hoài Hiên: “Anh khách sáo quá.”
Hứa Gia Lạc vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Hoài Hiên, Alpha này còn ôm một bó hoa to. Mẹ kiếp, có lẽ hắn là có ám ảnh cứng nhắc nào đó với việc tặng hoa cho Phó Tiểu Vũ.
Nếu như bình thường, có lẽ hắn sẽ cà khịa và kèn cựa một chút, nhưng bây giờ Hứa Gia Lạc thật sự không có tâm trạng nào cả. Một giây sau hắn mới kịp chậm chạp phản ứng lại: “Ngày mai là có thể xuất viện rồi hả?”
“Đúng ạ.”
Vương Tiểu Sơn thở dài. Đương nhiên xuất viện là chuyện tốt, chỉ là khi nhìn thấy Hứa Gia Lạc mệt mỏi khôn cùng, trong lòng cậu ta vẫn có thứ gì đó khó nói thành lời, đành giải thích một chút: “Dù sao cũng chỉ là triệu chứng nhẹ thôi, không sốt nữa thì có thể tự nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không nhất thiết phải ở bệnh viện. Có điều sau khi về phải đổi khách sạn khác, tuyệt đối không thể ở cạnh sân thượng nữa.”
“Đúng thế, tôi cũng nghĩ đến chuyện này.”
Ôn Hoài Hiên cũng nói xen vào: “Tôi thấy khách sạn trước đó cậu Phó ở gần bờ sông quá, những chỗ có nước sẽ dễ có muỗi vằn. Tôi sẽ giúp đặt trước một homestay hoàn cảnh rất được trong nội thành, đến lúc đó cậu Phó có thể nghỉ ngơi thật tốt. Tiểu Sơn cũng có thể ở với cậu, như thế sẽ yên tâm hơn nhiều.”
“Cảm ơn Ôn tiên sinh.” Vương Tiểu Sơn thấp giọng nói một câu.
Ngày đó gần như Ôn Hoài Hiên luôn túc trực cạnh Phó Tiểu Vũ, thi thoảng lại nói đến tiến triển của việc mở công ty ở Việt Nam, cũng nhắc đến khách sạn của nhà mình.
Trong phòng bệnh nhỏ hẹp khá đông đúc, điều hòa cũng không đủ dùng. Bởi vậy khi Phó Tiểu Vũ mệt mỏi ngủ thiếp đi, Ôn Hoài Hiên bèn ra ngoài hít thở không khí.
Phó Tiểu Vũ không còn nói riêng câu gì với Hứa Gia Lạc nữa. Alpha ấy gần như im lặng tuyệt đối, chỉ khi Ôn Hoài Hiên không có ở đây hắn mới xuống lầu mua cho Phó Tiểu Vũ và Vương Tiểu Sơn phở bò Việt Nam và chút trái cây.
Lúc gần chạng vạng tối, khẩu vị của Phó Tiểu Vũ đã tốt hơn, y ăn hết được một bát phở bò.
Hứa Gia Lạc yên lặng ngồi một bên gọt táo, sau đó nhờ Vương Tiểu Sơn đưa cho Phó Tiểu Vũ, sau đó lại gọt thêm một quả cho Vương Tiểu Sơn. Còn hắn thì lười gọt cho mình, chỉ uống một chai nước ép dưa hấu.
Nhưng lạ thay, trong miệng hắn hình như chỉ còn mỗi vị đắng nghét.
Hoàng hôn dần dần buông xuống, tim Hứa Gia Lạc cũng chầm chậm chìm dần…
Phó Tiểu Vũ sắp xuất viện, mà hắn, có lẽ cũng đã mất đi bất cứ duyên cớ nào có thể vin vào để ở cạnh Omega này rồi.
Mà trong tương lai, hình như cũng sẽ không còn bất cứ cái cớ nào nữa.
Tối đó hắn không muốn đi đặt khách sạn, chỉ tới cửa hàng tiện lợi mua dao cạo râu và đồ rửa mặt, lại qua loa sửa sang cho mình trong bệnh viện. Kế đó hắn ngồi trên ghế dài ngoài hành lang nhìn phòng bệnh đã kéo kín rèm.
Trọn đêm đó, Hứa Gia Lạc chỉ biết thẫn thờ.
Nhưng dù có kháng cự ngày mai đến mức nào cũng vô dụng, Phó Tiểu Vũ không còn sốt nữa, y kiểm tra thêm một lần, sau đó làm thủ tục xuất viện như thường lệ.
Sáng sớm Ôn Hoài Hiên đã lái xe tới, đưa hai Omega đến khách sạn đã đặt trước.
Hứa Gia Lạc vốn không để tâm đến mặt mũi trước mặt Ôn Hoài Hiên nữa, hắn yên lặng đi ké xe một đoạn, nhìn Vương Tiểu Sơn và Phó Tiểu Vũ làm xong thủ tục nhận phòng, sau đó dọn dẹp và làm xong việc phòng muỗi.
“Giám đốc Hứa, anh…” Ôn Hoài Hiên thăm dò nhìn Hứa Gia Lạc, thử hỏi một câu: “Anh thì sao? Tiếp tục ở lại Việt Nam à?”
Hứa Gia Lạc không trả lời ngay.
Đến khi tất cả đều đã thu xếp xong, tình huống xấu hổ của hắn rốt cuộc chẳng còn chốn né tránh nữa.
Không phải là hắn không thể mặt dày, lại càng không sợ ở chung với Ôn Hoài Hiên.
Chỉ là cho đến hôm nay trong đầu hắn vẫn quẩn quanh hình ảnh Phó Tiểu Vũ đỏ hoe mắt nói câu “Tôi sẽ đau lòng”.
Hắn thật sự không có lập trường nào để tiếp tục ở lại nữa rồi.
“Anh Hứa.”
Lúc này Vương Tiểu Sơn cũng đi ra khỏi phòng ngủ, cậu ta kéo hắn qua một bên, nhẹ nhàng hỏi: “Anh định thu xếp thế nào?”
“Về nước thôi.” Khóe miệng Hứa Gia Lạc khẽ nhúc nhích một cái, vẻ mặt cũng không tỏ lộ điều gì.
Ngày kia Mộ Dung Tịnh Nhã sẽ làm phẫu thuật, hôm qua Hứa Lãng còn hỏi hắn có thể về gấp được không.
“Hầy, coi anh dằn vặt mình kìa.” Vương Tiểu Sơn không kìm được tiếng thở dài. Cậu ta cũng không biết nên nói cái gì, dừng một chút mới tiếp tục: “Anh cứ yên tâm, có em bên cạnh sếp Phó rồi. Nếu anh ấy không sao nữa thì hai ngày tới cũng về nước theo kế hoạch.”
“Ừm.” Cuối cùng Hứa Gia Lạc vẫn đi đến phòng ngủ nhẹ nhàng gõ cửa rồi đi vào bên trong: “Vậy anh đi trước nhé Phó Tiểu Vũ.”
Omega đang nằm trên giường ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Ừ.”
Mặc dù đôi bên chỉ đối mặt vài giây, thế nhưng dường như hết thảy đã gói gọn trong sự yên lặng ấy.
Hứa Gia Lạc nhìn khuôn mặt người ấy, nhìn đôi mắt to tròn, nhìn sắc mặt tái nhợt, nhìn đôi môi trắng nhợt yếu ớt.
Ánh mắt tuần tra của hắn mang theo thứ cảm xúc gần như tham lam và tuyệt vọng.
Khoảnh khắc còn chưa biệt ly này, nhung nhớ đã lặng yên cuốn chặt lấy chân hắn.
Hứa Gia Lạc trở lại sân bay thành phố Hồ Chí Minh giống như lúc đi, chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ.
Không biết có phải vì hai ngày không được ngủ ngon hay không, mà chuyến bay dài năm tiếng thực sự như một trận cực hình. Cả người hắn đẫm mồ hôi, dạ dày hắn đau dữ dội, cộng thêm ù tai, khiến lúc xuống máy bay hắn chỉ thấy cả người sắp lả đi.
Cảm giác khó chịu không phải là ảo giác.
Hứa Gia Lạc thật sự ngã bệnh.
Vừa về đến nhà, hắn đã ôm cứng lấy bồn cầu nôn ói kịch liệt, chẳng thể tách nó ra một giây.
Dáng vẻ nửa đêm co mình nằm trên sàn nhà vệ sinh lúc nửa đêm của hắn khiến Hạ An cũng đâm sợ, cô mèo Ragdoll ghé vào chân Hứa Gia Lạc, thi thoảng lại lấy móng vuốt trắng mềm cào cào hắn một cái.
“Bảo bối à.”
Hứa Gia Lạc nhìn Hạ An, khàn khàn kêu một tiếng, sau đó nhắm mắt lại: “Bảo bối.”
Chỉ cần nhắm mắt, trong đầu hắn ngập tràn hình ảnh Phó Tiểu Vũ.
Tất cả đều là Phó Tiểu Vũ.
Sau khi nói chia tay, cho đến giờ hắn vẫn không dám thả lỏng cho bản thân mình nhớ nhung Phó Tiểu Vũ đến thế.
Bởi vì cảm giác này giống như một loại không tôn trọng nào đó.
Thế mà sau ngày đến Việt Nam, hắn chợt phát hiện mình không thể quản được đầu óc của bản thân nữa.
Hắn bắt đầu nhớ lại như phát điên –
Nhớ đến Phó Tiểu Vũ mặc chiếc thun trắng xông tới tỏ tình với hắn vào cái lần lần hắn đổ bệnh sau khi trở về từ Việt Nam,
Nhớ đến Phó Tiểu Vũ xấu hổ kéo tay hắn vào lần đầu tiên phát tình.
Nhớ đến đôi mắt mèo tròn xoe của Phó Tiểu Vũ, nhớ đến Phó Tiểu Vũ ghé vào tai hắn rên rỉ không kìm được, nhớ đến dáng vẻ bận chiếc đai kẹp giữ áo nằm sấp của Phó Tiểu Vũ, nhớ đến tuyến thể nhỏ nhắn xinh xinh sau cổ Phó Tiểu Vũ, nhớ đến vẻ thất vọng trên mặt Phó Tiểu Vũ khi đấm hắn một cú.
Còn cả khi Phó Tiểu Vũ cầm khăn giấy nói với hắn rằng “Tôi sẽ đau lòng”.
Hắn đã không còn có thể bảo vệ Phó Tiểu Vũ nữa rồi.
Một khi không còn thân phận Alpha của Phó Tiểu Vũ, hắn đã chẳng có tư cách bảo vệ người ấy.
Trong cuộc đời dài đằng đẵng, một người sẽ gặp phải rất nhiều điều bất trắc.
Sốt xuất huyết không phải là chuyện nguy hiểm nhất, nhưng cho dù sau nàu có bao nhiêu sóng gió gian nguy, hắn cũng đã không còn có thể bầu bạn cạnh Phó Tiểu Vũ nữa rồi.
Càng nghĩ, Hứa Gia Lạc lại càng thấy dạ dày mình run rẩy dữ dội, đoạn nôn đến độ chỉ muốn ói cả mật ra.
Lúc tựa lên tường, hắn lấy điện thoại trong túi quần ra, đoạn lướt phần tin nhắn Wechat của mình và Phó Tiểu Vũ.
- _-: Hello, Phó Tiểu Vũ, gửi chút lời đường mật đi em?
- _-: Không gửi đúng không?
- _-: Thôi được rồi, không gửi thì không gửi, bé mèo nhà anh hôm nay muốn ăn gì nào?
- _-: Bé mèo kỳ diệu à, hôm nay có great sex không? Thời gian dư dả không?
- _-: Bảo bối à, chín giờ em tan ca chưa? Anh đi đón em nhé?
Rõ ràng chỉ mới mười mấy ngày trôi qua, nhưng khi nhìn thấy ảnh đại diện cậu bé bút chì Shin nhảy nhót trong cuộc trò chuyện kia, hắn chỉ thấy xa xôi lạ lẫm.
Hắn đã từng vui vẻ là thế đấy.
Lúc yêu Phó Tiểu Vũ, lúc ở cạnh Phó Tiểu Vũ, hắn đã từng chạm tới hạnh phúc thật sự.
Tay Hứa Gia Lạc run rẩy, hắn kìm lòng chẳng đặng mà gửi một tin “Tiểu Vũ” qua.
Dấu chấm than màu đỏ hiện lên không ngoài dự đoán.
Hắn đã không còn là bạn bè với người ấy nữa rồi.
Hứa Gia Lạc cảm thấy mắt mình nóng ran, hắn gửi bảy tám tin “Tiểu Vũ” qua như bị điên, sau đó nhìn bảy tám dấu chấm than cùng lúc xuất hiện, rốt cuộc cũng ngửa đầu mệt lả nhắm mắt lại.
Mệt mỏi không chỉ trên sinh lý, mà còn là cả tâm lý.
Trong khoảnh khắc tê liệt ngã xuống sàn nhà, Hứa Gia Lạc biết mình đã xong đời rồi.
Hắn xong rồi.
Sau khi chia tay, sau khi đến mức độ này, hắn mới chính thức hoàn toàn mất khống chế.
Kìm nén gì đó, move on gì đó, con mẹ nó đều là cục cứt.
Hơn mười ngày nay, hắn đã phạm một sai lầm to lớn.
Hắn cho rằng mình có thể chịu đựng được nỗi đau mất đi Phó Tiểu Vũ, nhưng hóa ra hắn không thể.
Cho dù hắn còn sống với thân phận gì đi chăng nữa, thì chỉ cần còn sống, chỉ cần còn một hơi thở, hắn cũng không thể chịu đựng nổi.