Tình Yêu Duy Nhất

Chương 6: Lời đề nghị

Trong quán bar Tô Thư Niệm đang bận rộn lau dọn quầy rượu, hôm nay là chủ nhật nên người tới nơi này rất đông. Nhìn những đôi trai gái ăn mặc hở hang lòe loẹt tận sâu trong đáy lòng cô nảy sinh cảm giác bài xích. 

Điện thoại trong túi kêu lên cô bỏ khăn lau xuống lấy điện thoại ra là Chử Tinh bạn thân cấp ba của cô gọi đến 

"Alo, Tinh Tinh. Gọi mình có chuyện gì sao?" 

Ở bên kia đầu dây giọng nói lảnh lót của Tinh Tinh truyền đến làm cô phải đưa điện thoại ra xa "Tiểu Niệm, chủ nhật tuần sau họp lớp ở Thiên Cư, cậu nhớ đến nha".

"Mình e rằng hôm đó không đến được..." 

"Hôm đó là ngày nghỉ mà, cậu bận chuyện gì chứ? Được rồi, hôm đó 7h mình tới đón cậu. Bye bye". 

Tô Thư Niệm còn chưa nói hết câu thì Tinh Tinh đã vội cướp lời, cô ấy không hỏi ý kiến cô mà đã quyết định rồi nhanh chóng cúp máy. Tô Thư Niệm nhìn điện thoại không biết nói gì chỉ có thể thở dài rồi cất điện thoại vào túi tiếp tục làm việc của mình. 

Tiêu Cảnh Hoàn vừa bước chân vào quán bar đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô ở quầy rượu, gương mặt xinh xắn làn da trắng nõn không chút phấn son làm anh cảm thấy vô cùng thoải mái. Mái tóc đen dài buộc thành đuôi ngựa phía sau khẽ đung đưa theo từng động tác của cô nhìn cô anh cảm giác như là một sinh viên đại học vậy. 

Như lần trước người phục vụ trong phòng VIP1 là Tô Thư Niệm, cô bê rượu đi vào nhìn thấy người đàn ông ngồi trước mặt liền nhíu mày. Cô rót rượu vào cốc đưa cho Mục Thanh ngồi cạnh anh rồi mới rót cốc khác đưa trước mặt anh 

"Rượu của anh". 

Tiêu Cảnh Hoàn không nhận lấy mà rướn người về trước đối mặt với cô khẽ hỏi

"Cô gái, quán bar không phải là một nơi tốt để làm việc đâu". 

Cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh không hề sợ hãi một lúc lâu sau mới cất giọng

"Nhưng tôi cần tiền".

"Haha..." Tiếng cười trầm thấp của anh vang lên làm cô khó chịu, cô đặt cốc rượu xuống bàn nhưng Tiêu Cảnh Hoàn lại vươn tay cầm lấy cổ tay cô kéo cô gần về phía mình 

"Làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ cho cô tiền". 

Một lời đề nghị thẳng thắn không chút vòng vo, Tô Thư Niệm nghe thấy câu nói ấy cũng ngạc nhiên đến mức hai mắt mở to không nói nên lời. 

Mãi đến khi Mục Thanh ngồi cạnh thấy bầu không khí ám muội giữa hai người liền ho một tiếng đứng dậy 

"Anh Hoàn, em đi nhảy một chút. Dạo này gân cốt cứng quá". 

Tiêu Cảnh Hoàn khẽ hừ một tiếng rồi lại tập trung vào cô gái nhỏ trước mặt này, biểu cảm ngạc nhiên của cô làm anh rất hài lòng. 

Tô Thư Niệm thu lại biểu cảm của mình rồi giật tay mình ra đứng dậy lạnh lùng đáp 

"Xin lỗi, tôi không dám trèo cao. Mong anh tìm người khác".

Tiêu Cảnh Hoàn lấy trong túi quần ra bao thuốc lá châm lửa hút, anh ngồi vắt chéo chân biểu cảm hờ hững liếc cô 

"Suy nghĩ cho kĩ đi. Tôi cho cô thời gian 3 ngày, nhắc nhở cô một câu phụ nữ mà Tiêu Cảnh Hoàn tôi nhìn trúng...không một ai thoát được cả"

Dứt lời anh đứng lên đi ra ngoài. Tô Thư Niệm nhìn bóng dáng người đàn ông khuất dần sau cánh cửa liền phun ra một câu

"Mẹ nhà nó!!!!"

Cô xoay người muốn đi ra ngoài nhưng ánh mắt lại đảo qua mấy chai rượu trên bàn, còn 2 chai chưa bật nắp cô cầm lấy đi đến tủ đồ cho vào balo của mình rồi làm như không có chuyện gì đi về phía quầy rượu. 

---------

Hơn 12h đêm Tô Thư Niệm mới trở về nhà, cô vào phòng lấy tiền trong ví ra đếm một lúc rồi cất đi. Chỗ tiền này là tiền cô bán hai chai rượu ngoại kia, trong lòng thầm nghĩ đúng là người có tiền một chai rượu mấy triệu cũng có thể uống, thật lãng phí.

Tắm rửa xong cũng đã gần 1h sáng cô đi xuống bếp uống nước thì cánh cửa phòng bố mẹ mở ra 

"Đêm hôm không ngủ, cứ lục đục như ma vậy. Cô không cho ai ngủ sao?" 

Mẹ kế tóc tai bù xù đi ra thấy cô liền mắng. Tô Thư Niệm mặc kệ bà ta úp cốc đi về phòng 

"Này, mấy ngày nữa giỗ mẹ cô tôi nghĩ rồi không cần phải nấu nướng gì cho tốn kém, chỉ mua cân hoa quả thắp hương là được rồi". 

Bước chân của Tô Thư Niệm dừng lại, cô xoay người đối diện bà ta ánh mắt lạnh lùng không vui nói 

"Ai cho bà quyết định? Giỗ mẹ tôi nhất định phải cúng bái đầy đủ".

Bà ta thấy cô ăn nói như vậy cơn tức giận liền bộc phát, giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều 

"Tiền ở đâu mà làm? Cô tưởng số tiền cô đưa tôi hàng tháng nhiều nhặn lắm sao? Sao cô không nghĩ mấy năm trước tiền học hành ăn uống của cô toàn là tôi một tay lo hết, mẹ cô đã chết nhiều năm rồi cúng bái làm gì cho tốn tiền ra?"

Giọng nói chua ngoa của bà ta làm mọi người trong nhà thức giấc, bố cô từ phòng ngủ đi ra khẽ hỏi 

"Ôn Kiều, bà không ngủ đi còn đứng đó làm gì? Tiểu Niệm, con cũng ngủ đi. Mặc kệ bà ấy"

Tô Thư Niệm thật sự bị lời nói của bà ta làm cho nổi điên, cô đi đến trước mặt Ôn Kiều cất cao giọng 

"Bà còn dám nói là một tay bà lo hết sao? Vậy tôi hỏi bà tiền bảo hiểm của mẹ tôi đi đâu hết rồi? Tiền học bổng của tôi bao năm qua là ai đã tiêu hết? Tôi có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua mọi việc nhưng riêng chuyện giỗ mẹ tôi sẽ không mặc cho bà làm theo ý mình. Là vợ lẽ mà còn tưởng mình là chính thất sao, nực cười!!!"

Tô Thư Niệm nói xong liền đi về phòng  đóng cửa cái rầm một cái để mặc cho bà ta chửi bới ngoài cửa.

Ôn Kiều bị câu nói cuối cùng của Tô Thư Niệm chọc giận vẻ mặt hết xanh rồi lại trắng bà ta nhìn về phía chồng kêu lên

"Tô Triết, ông xem con gái ông đối xử với tôi như vậy mà được sao?"

Tô Triết mặc kệ bà ta quay lưng đi về phòng ngủ.