Tô Thư Niệm một chút đề phòng cũng không có đến khi hơi thở xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt của người đàn ông tràn ngập khoang mũi thì cô mới hoảng hồn giãy dụa. Mặc dù Tô Thư Niệm có dùng hết mọi sức lực thì đối với anh cũng chỉ là gãi ngứa mà thôi.
"Anh...muốn làm gì?"
Người đàn ông nheo mắt, nở nụ cười như có như không
"Cô ở trong phòng của tôi, nằm trên giường của tôi vậy mà bây giờ lại muốn hỏi tôi muốn làm gì? Có cảm thấy nực cười quá không?"o
Tô Thư Niệm bị anh hỏi ngược lại nhất thời nghẹn họng không nói được câu nào, bàn tay nhỏ nhắn chống trước ngực anh lại tăng thêm một phần sức lực khẽ nói
"Cầu xin anh...buông tha cho tôi..."
Thân hình to lớn rắn chắc của anh phủ lên cơ thể nhỏ nhắn của cô, bóng lưng to rộng che khuất ánh sáng của ánh đèn đối diện Tiêu Cảnh Hoàn đưa tay trêu đùa trên gương mặt cô rồi bất chợt dùng sức bóp chặt lấy cằm cô
"Đáng tiếc, lời cầu xin của cô không có tác dụng!!!!"
Dứt lời anh thô bạo xé rách chiếc áo trên người cô, ngay lập tức da thịt trắng nõn mịn màng đập vào mắt kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác Tiêu Cảnh Hoàn. Bàn tay anh chạm vào làn da trắng mịn của cô thốt lên
"Thật mềm".
"A...tránh ra. Đừng đụng vào tôi!!!"
Tô Thư Niệm hoảng hốt hét lên, giọng nói sợ hãi run rẩy. Cô cố gắng lấy bàn tay nhỏ nhắn che giấu đi da thịt lộ ra không khí, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống gương mặt xinh đẹp.
Tiêu Cảnh Hoàn một tay túm gọn lấy hai tay cô tay còn lại dùng chút sức lực cởi bỏ quần áo của hai người.
Cơ thể Tô Thư Niệm không một mảnh vải hiện ra dưới ánh mắt anh, ánh mắt anh liền tối lại. Phụ nữ qua tay anh nhiều không đếm xuể nhưng chưa có một ai lại có thể dễ dàng làm nổi lên ham muốn của anh như cô, rõ ràng vụng về không chút mưu mô thủ đoạn vậy mà lại làm anh say mê...
"Em không biết rằng càng chống cự thì ham muốn của đối phương sẽ càng tăng lên sao?"
Tô Thư Niệm nghe vậy liền đình chỉ chống cự, cô nằm trên giường nhắm chặt hai mắt bộ dạng đã sẵn sàng cho mọi chuyện.
Tiêu Cảnh Hoàn thấy cô ngoan ngoãn liền hài lòng nhếch môi cười, bàn tay anh chu du khắp cơ thể cô rồi cuối cùng dừng lại ở giữa hai chân. Anh tách hai chân cô ra ánh mắt nhìn vào nơi mê người ấy nhất thời liền cảm thấy huyết mạch sôi trào.
Không thể chờ lâu hơn được nữa anh liền ngồi dậy đặt chân cô lên khuỷu tay rồi động thân tiến vào...
"AA...Đau, dừng lại..."
Tiếng kêu đau đớn của Tô Thư Niệm vang lên càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh nhưng điều làm Tiêu Cảnh Hoàn thật sự không ngờ tới đó là cô vẫn còn trinh...
"Em???" Anh ngẩng đầu ngạc nhiên hỏi.
"Mau...đi ra, xin anh..."
Tô Thư Niệm đau đến mặt mũi trắng bệch, cô không nghĩ lần đầu tiên lại đau đến vậy.
Đã đến bước này rồi mà còn muốn anh buông tha cho cô sao? Nằm mơ đi!!!
Tiêu Cảnh Hoàn dừng lại đợi cho cô thích ứng được với mình rồi mới bắt đầu chuyển động nhẹ nhàng. Tô Thư Niệm bị anh ta dày vò đến chết đi sống lại nhưng lại vô pháp chống cự, cuối cùng chỉ có thể thuận theo.
----------
Trưa ngày hôm sau Tô Thư Niệm mới tỉnh dậy, cô cảm thấy cơ thể không còn chút sức lực nào cả mệt mỏi nằm trên giường. Nghe thấy tiếng nước xả ở phòng tắm cô cũng chẳng thèm bận tâm chỉ yên lặng nằm trên giường, khắp người cô là những dấu hôn xanh tím là kiệt tác mà đêm qua Tiêu Cảnh Hoàn ban tặng cho cô.
Cửa phòng tắm mở ra Tiêu Cảnh Hoàn mặc áo choàng tắm đi ra thấy cô tỉnh dậy liền hỏi
"Tỉnh rồi?"
Tô Thư Niệm quay đầu sang bên kia không muốn nhìn thấy gương mặt của anh, cảm giác tủi nhục dâng lên hai tay cô nắm chặt, nước mắt cơ hồ dồn đến hốc mắt.
Nhìn bộ dạng này của cô anh liền cảm thấy bực bội, ném khăn lau sang một bên rảo bước đi tới bên giường đưa tay bóp lấy gương mặt cô lạnh lùng nói
"Bớt làm trò với tôi đi. Là ai đêm qua ở dưới thân tôi không biết xấu hổ khóc lóc rêи ɾỉ hả? Là ai?"
Tô Thư Niệm tức giận đến nỗi hít thở cũng khó khăn, cô cắn chặt vào môi để kiềm chế mình nhưng cuối cùng cơn giận vẫn bùng nổ. Cô mạnh mẽ hất tay anh ra căm hận nói
"Đó cũng chỉ là phản ứng sinh lý cơ bản của con người thôi, tôi cũng đã 27 tuổi rồi nào còn để tâm đến mấy chuyện này. Không phải anh thì cũng là người khác thôi"
Tiêu Cảnh Hoàn đè lại đầu cô, lật úp cô xuống. Cả gương mặt Tô Thư Niệm vùi vào gối, một cảm giác khó thở ùa tới, trên đỉnh đầu là giọng nói rét lạnh của người đàn ông.
"Tốt. Rất tốt. Tôi không tin mình không trị được cô".
Gương mặt tuấn tú vì tức giận mà căng cứng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người con gái phía dưới rồi chợt cười
"Tô Thư Niệm, tôi vốn định sẽ mua một khu đất tốt xây lại mộ cho người đàn ông của cô nhưng bây giờ có lẽ là không cần nữa rồi. Cứ để tro cốt của anh ta làm bạn với gió và cát đi, haha"
Dứt lời anh thả tay ra rồi đi đến tủ lấy quần áo mặc vào rồi bước xuống lầu. Tô Thư Niệm ngồi trên giường vẫn còn nhớ kĩ lời nói vừa rồi của anh ta liền bất chấp trên người chỉ có chiếc váy ngủ mỏng tang chạy xuống dưới nhà
"Đừng. Tôi sai rồi, tôi xin lỗi..."
Người đàn ông đến một cái liếc mắt cũng không thèm, anh cầm lấy chìa khóa xe trước khi đi không quên ra lệnh cho mọi người.
"Không được để cô ta bỏ đi lần nữa. Nếu như cô ta không nghe lời vậy thì...trực tiếp xích lại đi"