Huệ là người nhà quê, cô không biết một chút gì chốn đô thành này. Cô chỉ biết rằng tuy cô chẳng bằng ai, nhưng cô cũng có thứ thuộc về mình. Đó chính là Trường. Anh ấy là của cô, không ai có quyền động vào hết. Ngay từ nhỏ, bà ngoại đã nói với cô rằng thứ gì là của mình thì sẽ mãi là của mình, thứ gì của người khác có cướp cũng không được. Cô luôn giữ lấy lời nói của bà đến tận hôm nay. Nhưng Trường có phải của cô thật không thì chỉ anh mới biết được.
"Em sẽ tha thứ cho anh chứ?" - Trường ôm Huệ ở trong lòng, hôn lên tóc cô và khẽ khàng hỏi. Huệ im lặng. Nếu như anh biết cô vừa cho người đến trả thù Nhiên thì sẽ như thế nào? Anh có bảo vệ cô ta và anh có ôm cô, hôn cô như thế này nữa không?
- Tha thứ? Anh cần gì sự tha thứ ở em đâu.
- Sao em lại nói như vậy?
- Em nghĩ anh đã yêu con hồ ly tinh đó mất rồi. Dù anh có ở bên em, thì anh hay em đều có những lấn cấn trong lòng. Có phải là anh thấy có lỗi với con nhỏ đó đúng không?
Huệ đã nói trúng tâm can của anh, cô ấy là người hiểu anh nhất. Đúng là anh thấy có lỗi, nhưng anh sẽ không có ý định gặp lại Nhiên nữa. Anh đã hứa với Huệ thì chắc chắn sẽ thực hiện, anh sẽ không bao giờ phản bội cô nữa.
- Vậy là điều em lo sợ đã đúng, anh cũng sẽ ngã vào vòng tay người khác.
Trường không biết nói gì hơn, bởi mọi chuyện đúng là như vậy. Anh không thể nào biện minh cho hành động của mình được. Anh đã ngủ với một người con gái khác không phải vợ mình.
- Tại sao anh lại im lặng? Đó giống như là một sự thừa nhận. Em đã muốn anh cố gắng để khiến em tin vào một câu chuyện giả dối nào đó anh tự nghĩ ra, nhưng anh lại không làm.
- Anh chỉ không muốn lừa dối em nữa. Anh biết lỗi rồi, em muốn phán xét anh thế nào cũng được.
Huệ thở dài, cô không muốn anh biết cô đã làm chuyện đó với Nhiên. Tâm lý phụ nữ anh làm sao hiểu được. Một khi đã ghen tuông thì họ sẽ không cần biết đúng sai, hay những thứ liên quan đến lương tâm nữa.
Nhiên trở về cuộc sống của mình, cô không cần phải tìm hiểu xem ai thuê người đến trả thù nữa, cô biết đó là vợ của Trường. Nhiên tự cho rằng đó là hình phạt thích đáng. Nhiên hứa với bản thân rằng cô sẽ không dây vào người nào nữa. Đúng là trên đời này, chỉ có bản thân là người đáng tin nhất.
Song mọi chuyện không dừng lại ở đó, Nhiên thường xuyên bị người ta gây khó dễ tại chỗ làm. Luôn có những kẻ móc máy cô, luôn có người đến nói cô là loại con gái chuyên đi giật chồng người khác. Nhiên không thể làm yên ổn được ở những chỗ làm đó. Cô không biết vì sao Huệ phải dồn cô bước đường này.
Nhưng Nhiên bỏ qua mọi chuyện, cô cắt đứt luôn cả với Đại vì nghĩ anh ta có liên hệ với Trường. Đại nhiều lần hỏi Trường, nhưng anh không nói. Anh trả lời qua loa rằng anh không biết, hai người không còn quan hệ gì nữa.
- Có phải cậu và cô ấy giận nhau không?
Trường vừa lau đầu máy, vừa nói:
- Làm gì có gì mà giận. Vợ tôi lên đây, chúng tôi chuyển nhà thế là mất liên lạc thôi.
- Hai người thân nhau đến thế cơ mà?
"Đừng hỏi nữa, tôi không biết đâu. Mà anh yêu cô ấy thì phải chủ động đi chứ, liên quan gì đến tôi." - Trường có vẻ bực bội khi Đại cứ suốt ngày hỏi về Nhiên.
Sự thật là Trường không thể nào quên cô được. Một sự dai dẳng nào đó khó biến mất trong tâm can. Đó như một nỗi ám ảnh. Đôi khi vợ anh vẫn dùng cái tên Nhiên để nói lại chuyện cũ, anh im lặng. Anh vẫn chịu đựng những lời nói của vợ. Cô chưa một lần tha thứ cho anh, anh biết như vậy.
Nhiên quyết định sẽ mở một cửa hiệu đồ ăn vặt nhỏ. Tiền thuê quán khá đắt nên giá đồ ăn cũng không phải rẻ, không nhận được nhiều sự ủng hộ của mọi người. Nhiên biết được kinh doanh luôn phải chịu lỗ, nên cô luôn suy nghĩ tích cực.
"Cho một phần đi!" - Huệ ngồi xuống, nhìn Nhiên và nói.
Nhiên hơi khựng lại, cô cảm thấy người phụ nữ này có một điều gì đó khá lạ. Cô không biết mặt Huệ vì chưa bao giờ nhìn thấy chị ta. Nhiên mỉm cười, cúi đầu nói:
- Chị chờ em mười phút ạ!
Huệ cố gắng ăn mặc đẹp, trang điểm để đến đây. Nhưng nhìn cô trông giống như một con tắc kè hoa, già hơn cả chục tuổi. Huệ đã tìm thông tin đầy đủ của Nhiên, cô muốn đến gặp Nhiên một lần, xem cô ta có gì mà khiến chồng cô đến bây giờ vẫn chưa quên được.
"Quán này có vẻ vắng nhỉ?" - Huệ dò hỏi.
Nhiên vừa bày đồ ăn ra đĩa, vừa nói:
- Dạ vâng, quán mới mở!
- Cô đã có người yêu chưa?
Nhiên không hiểu vì sao người phụ nữ này hỏi như vậy, nhưng nó hình như không có thiện ý lắm thì phải. Song vì khách hàng là thượng đế, cho nên Nhiên vẫn nói:
- Tôi chưa. Làm ăn thế này thì yêu đương gì hả chị!
Đúng là hồ ly tinh, ngủ với chồng người khác cả trăm lần mà giờ có thể mạnh miệng nói chưa từng yêu đương ai. Huệ nhếch môi cười nhạt, cô nắm chặt bàn tay lại. Cô chưa từng căm ghét ai đến mức như thế. Cô đã tìm mọi cách để tra được ra người phụ nữ này, và giờ cô sẽ làm gì với cô ta đây?
Khi đồ ăn đã bê ra, Huệ bình tĩnh ăn, nhưng không còn hỏi gì nữa. Nhiên luôn để ý đến cô, hai người đều có những suy nghĩ riêng. Khi đã ăn xong, Huệ gửi tiền và nói:
- Cô có bao giờ nghĩ sẽ tìm một người đàn ông để chống đỡ hộ mình khoản nợ này không?
Rồi Huệ bỏ đi. Binh pháp Tôn Tử có câu: Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Trước khi đến đây, Huệ đã tìm hiểu rất kỹ về Nhiên. Cô tìm thám tử để dò hỏi về người con gái này. Cô hiểu được sinh hoạt, giờ giấc của cô ấy, giống như chính cô cũng đang sống giờ của cô ấy vậy. Trường đương nhiên là không biết chuyện này, nếu anh biết, anh sẽ giận cô. Cô biết chồng cô chẳng thể nào quên được cô ta, mỗi lần cô cố tình nói đến thì anh đều im lặng như một sự bảo vệ âm thầm. Anh không biết anh càng im lặng thì cô càng muốn trả thù hay sao? Anh không biết anh càng nhẫn nhịn thì càng chứng tỏ anh đã phải lòng cô ta rồi hay sao? Điều ấy càng khiến Huệ thấy căm tức.
Nhiên nhìn theo dáng của Huệ xa dần, trong lòng tự hỏi vì sao chị ta lại biết được cô ta có một khoản nợ? Khoản nợ ấy là do cô vừa mở quán ăn, cô đã vay tiền để khởi nghiệp. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sẽ tìm một người đàn ông nào đó. Đó không phải là cách tốt để giải quyết chuyện này. Và cô tin ai cũng sẽ nghĩ như vậy. chị ta hỏi thế là có ý gì?
Câu trả lời ấy đáng ra Nhiên nên tự trả lời sớm hơn, nhưng cô đã không làm như thế. Cô để lại, cố gắng gạt ra khỏi đầu. Cô đã nghi ngờ, cô đã nghĩ đến một cái tên, nhưng cô luôn tự nhận rằng như thế là không phải. Để rồi cuối cùng phải nhận lấy một hậu quả.
Đêm hôm ấy, khi Nhiên đang ngủ thì nhận được một cuộc điện thoại của ai đó, họ nói với cô rằng:
- Chị có phải là chủ quán ăn vặt Nhiên không?
- Vâng, đúng là tôi.
- Thế thì chị đến đây nhanh nhé, quán chị vừa xảy ra hoả hoạn, thiệt hại rất lớn. Chúng tôi cần làm một số việc liên quan đến pháp lý, chị cứ bình tĩnh thôi, mọi chuyện đều đã trong tâm kiểm soát rồi, không có thiệt hại gì về người đâu.
…
Huệ đặt chiếc điện thoại xuống, rồi quay sang nhìn Trường đang say ngủ. Cô vuốt vầng trán rộng lớn của anh, mỉm cười. Anh không biết cô yêu anh đến thế nào đâu. Anh không biết vì anh, cô sẵn sàng huỷ hoại bất cứ ai. Trường đột ngột tỉnh dậy, nhìn cô. Huệ hơi giật mình. Anh hỏi:
- Anh vừa mơ một giấc mơ.
- Giấc mơ gì?
- Anh mơ thấy mình ở trong một đám cháy.
Huệ hơi im lặng, rồi cô cúi xuống hôn anh, đồng thời luồn tay vào trong áo của anh và nói:
- Đừng lo, đó chỉ là cơn ác mộng thôi.
Trường có biết được vợ mình vừa làm một điều khủng khiếp với Nhiên? Trước việc cô đang nợ, và quán ăn bị cháy rụi, Nhiên sẽ phải làm gì để đối đầu với những khó khăn đang chờ ở phía trước?