Nhiên đứng dậy đẩy anh ra xa, cô kéo lại một bên vai áo bị ông chủ kéo lệch. Ông ta nhìn cả hai bằng một đôi mắt cầm giận, ngón tay run run chỉ vào hai người.
- Chúng mày… tao sẽ cho chúng mày biết tay.
- Ông còn dám nói nữa tôi cho ông thêm một trận nữa đấy.
Nhiên vội vàng ngăn Trường lại, cô khoá lấy hai tay anh hòng để anh bình tĩnh.
- Đừng, anh yên lặng đi. Ông chủ, tôi xin được nghỉ việc. Tôi không làm ở đây nữa, tôi cũng không cần nhận lương tháng này.
"Cô tưởng cô muốn đến là đến, muốn đi là đi chắc?" - Ông chủ nhếch môi cười nhạt, nói với Trường - "Còn mày, tao nhất định sẽ không cho mày bước ra khỏi quán tao dễ dàng đâu."
Vừa nói xong, người đàn ông đã lấy điện thoại gọi điện cho một ai đó, nói giọng rất hách dịch:
- Mày đang ở gần đây không? Ra quán đi, có thằng gây sự với tao.
Trường nhìn Nhiên, không hiểu chuyện gì xảy ra cả. Ông ta dù có gọi thêm một người nữa thì cũng không phải là đối thủ của anh. Hồi ở dưới quê, mà kể cả khi lên trên này, anh làm nhiều việc chân tay nên thân hình cường tráng, sức mạnh không kém ai cả, anh có thể vật được hai người đàn ông bình thường. Nhưng vẻ mặt Nhiên hiện lên một sự lo lắng tột độ. Cô thở mạnh, rồi bước đến trước mặt ông chủ của cô, quỳ xuống. Trường lao lên:
- Nhiên, cô làm gì thế?
"Anh đứng đó cho tôi!" - Nhiên hét lên. Sau đó cô ngẩng mặt lên nhìn ông chủ - "Xem như hôm nay chúng tôi đã sai, mong ông lượng thứ. Chúng tôi đều chỉ là những kẻ nghèo hèn, không đấu lại được với ông. Là chúng tôi không biết tự lượng sức mình. Thú thật với anh, đây là bạn trai của tôi. Anh ấy… anh ấy không thể làm ngơ được khi nhìn bạn gái mình bị như vậy."
Trường đứng tần ngần, cô ấy vừa nói anh là bạn trai của cô, là nói dối để cả hai được ra khỏi đây sao?
Nhiên làm nhiều công việc, cô cũng đã tiếp xúc nhiều loại người. Cô hiểu được với mỗi loại người thì bản thân cần phải làm gì. Với ông chủ, nếu đối đầu với ông sẽ chỉ như trứng chọi đá thôi, cho nên cách tốt nhất vẫn là mềm mỏng.
Vừa lúc đó, có tiếng ồn ào ở bên ngoài. Một toán thanh niên xuất hiện, trông ai cũng bặm trợn, phách lối. Trên tay họ là gậy sắt, dao rựa, họ nhìn vào Trường dữ tợn. Đột ngột, một tay to béo trong đó bước lên xách cổ áo Trường, hét lớn:
- Mày đánh anh tao đúng không?
"Tôi… "- Trường hơi run, nhưng anh vẫn ngẩng cao đầu và nói - "Là tôi đánh đó. Chính ông ta sàm sỡ bạn gái tôi trước."
"Đánh nó cho tao!" - Ông chủ chỉ tay về phía Trường.
Cả đám lao lên hết đấm rồi lại đạp, một số còn dùng gậy sắt. Trường chỉ có thể chống đỡ được lúc đầu, càng về sau anh càng đuối sức nên dần quỵ ngã. Nhiên ở bên ngoài vừa quỳ vừa ôm chân ông chủ của mình khóc lớn. Cô van xin ông hãy tha cho anh, nhưng ông ta chỉ cười trước sự khốn khổ của hai con người.
Đến khi cả khuôn mặt Trường thâm tím và đầy máu me thì toán thanh niên mới dừng lại, người đàn ông bước lên trước, đặt bàn chân của mình lên khuôn mặt của Trường, nói:
- Đã hiểu thế nào là mùi đời chưa? Mày đấm tao một cái, tao trả lại mày gấp mười. Còn nữa, con bạn gái mày cũng chả là cái thá gì trong tay tao. Tao muốn làm gì nó là việc của tao.
Trường cắn răng, cố gắng vùng lên thì một tên nào đó đá mạnh vào bụng anh khiến anh gần như bất tỉnh.
Nhiên đỡ Trường chạy ra bên ngoài, cô bắt một chiếc taxi đưa anh đến bệnh viện. Suốt cả đường đi Trường mất dần nhận thức. Anh chỉ nói được một câu duy nhất với Nhiên là:
- Cô không sao chứ?
Nhiên bật khóc. Trong khi anh đang máu me đầy mình thì vẫn còn lo cô bị người ta hại. Anh ta ngốc thật, anh ta nên ở lại quê, chen chân lên thành phố này chỉ khiến vợ con lo lắng thôi. Nhiên thấy rất có lỗi với anh và người phụ nữ của anh, vì cô mà anh bị tổn thương, vì cô mà anh suýt nữa đã bị người ta đánh chết.
Cũng may là Trường không bị tổn thương ở bên trong, anh chỉ bị những vết thương hoặc vết rách ngoài da. Bác sĩ có hỏi anh ta đã làm gì mà để bị đánh như thế này? Nhiên chỉ lắc đầu cười khẽ. Ông ta cũng không để ý mà bỏ đi. Băng bó xong, Nhiên đưa Trường về nhà trọ. Lúc này Trường đã tỉnh táo lại, anh nói giọng đầy tức giận:
- Chúng nó cậy đông hiếp yếu.
- Tôi sẽ nghỉ việc ở đó. Lần sau anh đừng vì tôi mà làm mấy chuyện nguy hiểm nữa. Không đáng đâu.
Trường thở dài, nói:
- Có phải chúng ta ở trên thành phố này chỉ như một con kiến không? Chúng ta chỉ có thể luồn cúi mà không dám đương đầu?
- Chừng nào anh có tiền, anh có thể làm được bất cứ điều gì mà anh muốn.
Trường trầm ngâm suy nghĩ. Đúng vậy, chỉ có tiền mới khiến anh và Nhiên trở thành một người mạnh mẽ hơn tất thảy. Họ sẽ không bị người khác bắt nạt hay đánh đập nữa. Anh đã bị hai trận đòn kể từ khi lên thành phố, như vậy là quá đủ để hiểu được ở trên này người ta không dễ dàng như ở quê. Người ta bạo lực hơn và tàn nhẫn hơn. Kẻ nào mạnh kẻ ấy là vua.
- Nhưng sao anh lại đến quán cà phê mà tôi làm? Tôi tưởng anh đang ở xưởng?
- Hôm nay tôi được nhận lương. Tôi xin về sớm, định sẽ mời cô đi ăn và trả cô số tiền mà tôi nợ. Đúng lúc ấy lại nghe thấy tiếng khóc và tiếng kêu cứu của cô trong buồng.
- Đó là lý do mà rất nhiều nhân viên nữ đã nghỉ. Tôi nhìn ra, nhưng ông ta có thể trả lương cho tôi nhiều hơn những chỗ khác.
- Tiền cũng tốt, nhưng cô đừng nên coi thường bản thân mình. Cô phải giữ mình.
Nhiên bật cười, cô cố tình vỗ trúng vào một bên vai bị đau của Trường khiến anh phải nhăn mặt.
- Đừng có dạy tôi. Tôi đang là thầy của anh đấy. Còn nữa, anh đừng nghĩ gì về chuyện tôi nói anh là bạn trai của tôi nhé? Tôi chỉ là… ừm, tuỳ cơ ứng biến thôi.
Trường gật đầu:
- Tôi biết mà.
"Nhưng anh rất được đấy Trường!" - Nhiên giơ ngón cái lên, tán thưởng - "Anh ga lăng và rất dũng cảm."
Trường gãi đầu cười, anh thấy xấu hổ khi được con gái khen. Lúc ấy anh chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ biết rằng Nhiên chỉ có mình anh ở đó, nếu anh không bảo vệ cô thì rất có thể cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.
- Cô không có bạn trai à?
- Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ lấy đại gia.
Trường gọi điện về cho vợ, anh kể hết tất cả mọi chuyện cho cô nghe. Vợ anh lo lắng đến nỗi hét toáng lên trong điện thoại. Cô còn định bắt xe lên với Trường luôn nhưng anh đã ngăn lại. Cô xin anh chuyển điện thoại cho Nhiên, hai người nói chuyện rất lâu. Có vẻ như vợ anh hơi giận, anh thấy Nhiên cứ cúi đầu xin lỗi mãi. Đến khi Nhiên chuyển lại máy, cô ấy không nói gì mà đi về phòng. Có lẽ cô ấy giận chăng? Trường suy nghĩ. Nhưng anh cũng không dám hỏi vợ nhiều.
- Anh không được gần cô ấy nữa, anh biết chưa? Loại gái như vậy lên thành phố làm sao mà biết được?
- Nhưng cô ấy giúp đỡ anh rất nhiều. Cô ấy còn cho anh vay tiền để thuê nhà nữa. Không có cô ấy, anh cũng không có công việc ngày hôm nay.
- Thế thì anh về đi. Chẳng lẽ em để anh lên thành phố là dựa dẫm vào một người con gái sao?
- Em buồn cười quá, chúng ta sống phải biết trước biết sau chứ.
- Em không cần biết, anh muốn làm gì thì làm. Đừng có đến gần con nhỏ đó nữa, đợi việc trên đó ổn định, em sẽ lên với anh.
Trước việc Huệ không tin Nhiên là người tốt khiến Trường rất khó chịu. Không phải là anh yêu Nhiên hay là muốn bảo vệ cô ấy. Mà đúng là cô ấy rất tốt bụng. Cô hết lòng giúp đỡ, không bao giờ cằn nhằn hay gì cả. Nếu không có cô, giờ này chắc anh vẫn đang vất vưởng ở đâu đó. Anh là một thằng đàn ông, anh phải kiếm ra tiền. Anh đâu cần vợ phải muốn có tiền hay không, tự tôn của anh nói anh phải để vợ con được sống ấm no. Nhiên đã giúp anh một phần nào, nhưng cô đâu phải là kẻ sai khiến cuộc đời anh mà Huệ phải lo chứ!
Khi Trường đang nằm vắt tay lên trần nhà nghĩ ngợi thì đột nhiên có tiếng đập cửa rất mạnh. Trường vội vàng ra mở cửa, Nhiên liền ngã vào lòng anh. Cả người cô đầy mùi rượu. Cô bám vào chỗ đau trên vai anh, nói:
- Sao ai cũng bảo tôi là gái? Tôi đã ngủ với anh bao giờ đâu mà vợ anh lại nói thế với tôi?
Trường không biết vợ mình lại chửi Nhiên như vậy. Anh nâng cô lên nhưng không được. Cô say chẳng biết gì nữa rồi. Nhiên kéo áo Trường, trườn bàn tay vào bên trong, thì thầm:
- Hay là để tôi ngủ với anh cho họ được toại nguyện?
Trường như thấy có một luồng điện chạy dọc sống lưng mình. Cả người anh bủn rủn cả đi. Tay cô lạnh quá, nhưng chính cái lạnh ấy như khiến anh bị khoá cứng lại.
Trường sẽ làm gì khi phải đứng trước tình cảnh này? Anh sẽ chung thuỷ với vợ hay sẽ nổi lên bản tính đàn ông với Nhiên? Giữa hai người sẽ còn rất nhiều chuyện nữa xảy ra.