Tình yêu dành cho anh

Chương 49

Cuối tháng mười hai, ngày thứ Sáu của cùng của tháng lại có tuyết rơi.

Hoa tuyết phấp phới khiêu vũ theo gió.

Đây là trận tuyết thứ hai trong năm.

Du Khuynh ngồi trong phòng làm việc đầy nắng, vẫn chưa quen với việc chuyển đổi thân phận. Lúc người ta gọi cô là Du tổng cô còn chẳng nghe ra, cô thích người ta gọi cô là luật sư Du hơn.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô tới Lạc Mông làm, vốn định sau Nguyên Đán nhưng cuối cùng lại đi trước mấy ngày.

Ngoài cửa sổ, giữa trời đất chìm trong khoảng trắng mênh mông.

Trận tuyết này rơi từ đêm qua tới bây giờ, vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Dự báo thời tiết nói có tuyết lớn.

Nhìn trận thế sợ là sắp thành bão tuyết rồi.

Lần cô nhìn thấy trận tuyết lớn như vậy là chuyện của mấy năm về trước, khi ấy cô còn du học ở nước ngoài.

Kỳ nghỉ Giáng Sinh, cô đi du lịch.

Nơi cô tới du lịch đó đột ngột có bão tuyết, khách du lịch bị giam dưới chân núi, cô cũng nằm trong số đó.

Nhiều người như vậy cùng đợi tuyết dừng, đợi cảnh khu quét dọn con đường quốc lộ bị chia cách.

Trong đám đông, cô gặp mẹ cô.

Mẹ cô cũng đi nghỉ, khi ấy mẹ cô vừa kết thúc cuộc hôn nhân thứ hai của bà.

Cô với mẹ cô nói với nhau tổng cộng không tới mười câu, phần lớn thời gian đều giữ im lặng.

Sau đó đường được khơi thông, mẹ vẫy vẫy tay với cô, chẳng có ý định đồng hành.

Tự ai nấy đi hướng của người ấy.

‘Cốc cốc’, Tần Mặc Lãnh gõ cửa đi vào.

Anh ta nhắc nhở cô mười phút nữa bọn họ sẽ xuất phát.

“Tôi qua đó với em nhé, chiều tôi không có lịch trình nào khác.”

“Cho dù anh có qua đó, chúng ta chưa chắc đã thắng được Phó Ký Trầm.” Du Khuynh chỉnh lý phân loại văn kiện trên bàn.

Cô sắp đi công nghệ Tân Kiến, hẹn bàn chuyện đầu tư. Phó Ký Trầm cũng qua đó.

Tần Mặc Lãnh dựa mép bàn, nhân lúc Du Khuynh xoay người đi, anh ta ấn cái tay của con mèo thần tài không cho nó nhúc nhích, khi Du Khuynh xoay người lại anh ta lập tức buông ra.

Anh ta vẫn quyết định cùng đi.

“Thắng thua không quan trọng, một mình em qua đó, bên họ người nhiều, em thế mỏng sức yếu.”

Cũng không phải chỉ có mỗi mình cô, còn có những quản lý cấp cao khác của Lạc Mông, có điều những người đó chẳng có chút cảm giác tồn tại nào trong mắt Phó Ký Trầm.

Điện thoại Du Khuynh rung lên, tới giờ uống thuốc rồi.

Trước kia lúc cô ở chung cư của Phó Ký Trầm, mỗi tối sau khi giao lưu sâu sắc với anh xong cô không cần đặt chuông báo mỗi ngày cũng nhớ uống thuốc tránh thai đúng giờ.

Giờ không ngày ngày ở bên nhau, chỉ có thể dựa vào chuông báo thôi.

Còn phải báo mấy lần lận.

Chỉ sợ lúc đó đang bận việc định đợi bận xong rồi uống, kết quả bận xong thì quên mất.

Du Khuynh lấy bình thuốc trong túi xách ra, bởi vì đem tới công ty nên cô bèn đặt thuốc tránh thai vào trong bình vitamin.

Tần Mặc Lãnh thấy cô đổ một viên thuốc màu trắng ra, “Sao em lại uống thuốc?”

Du Khuynh cứ thế nuốt xuống, đáp tỉnh bơ, “Ồ, bổ sung chút vitamin C.”

Tần Mặc Lãnh đưa tay ra, “Cho tôi một viên, hôm nay tôi thấy hơi lạnh, ăn một viên để phòng bị cảm.”

Du Khuynh: “…..”

Cô vội vàng vặn kín rồi nhét vào túi xách, “Không cho, đây là Phó Ký Trầm mua cho tôi, không cho ai hết.”

- -

Tập đoàn Phó Thị.

Phó Ký Trầm cùng Phan Chính chuẩn bị tới Tân Kiến, kết quả Diệp Cẩn Hoa tới.

Diệp Cẩn Hoa ít khi tới công ty nhất là còn trong tình trạng tuyết lớn như hôm nay, bước đi vội vàng chắc là có chuyện quan trọng gì tìm ông chủ.

Phan Chính nhìn đồng hồ đeo tay, “Phó tổng, không vội, mười phút nữa chút ta xuất phát vẫn kịp.”

Phó Ký Trầm gật gật đầu.

Phan Chính đóng cửa văn phòng lại rồi đứng đợi ở ngoài.

“Định ra ngoài à?”

“Vâng. Tới bên thầy Kiều bàn công việc.”

“Mẹ tưởng là tuyết lớn thế này con sẽ ở công ty ấy chứ.” Diệp Cẩn Hoa cầm một cái túi xách, cẩn thận đặt lên bàn anh.

Phó Ký Trầm đi qua, chỉ nhìn từ bên ngoài thôi chẳng nhìn ra được bên trong đựng gì. “Mẹ đi mua sắm ạ?”

Túi xách không nhẹ, Diệp Cẩn Hoa thở hồng hộc, “Không có, xách từ nhà tới đấy.”

“Đây là nước hoa mẹ sắp xếp hết mấy ngày dọn ra, đều là bình lẻ cả, tổng cộng sáu mốt bình, tặng cho con đấy. Có lẽ phối được với cả bộ Du Khuynh sưu tầm. Để ở chỗ mẹ cô đơn lẻ loi làm sao, tới chỗ Du Khuynh có khi cả nhà được đoàn tụ.”

Bà dặn dò con trai, “Trong túi còn có tờ giấy mẹ viết cách bảo quản nước hoa, con phải xem một chút, có thể mỗi ngày tặng một bình cho Du Khuynh. Cứ như vậy ngày nào tâm tình cũng tốt hết.”

Phó Ký Trầm nhìn mẹ mình một cách không dám tin, cho dù là bình lẻ nhưng cũng là mẹ anh tốt không ít công sức và tiền bạc tìm đồ cổ về.

“Mẹ, tâm ý của mẹ con nhận.”

Quá quý trọng.

Anh không thể nhận.

“Quân tử không cướp đồ người ta thích được.”

Diệp Cẩn Hoa nhìn anh: “Con với ba con còn có mặt mũi tự xưng là quân tử à?”

Phó Ký Trầm: “......”

Diệp Cẩn Hoa không trêu chọc con trai nữa mà nói lại chủ đề chính, “Từ nhỏ tới lớn con chưa từng khiến mẹ nhọc lòng điều gì. Khó khăn lắm mới có chỗ mẹ giúp được con, không được phép từ chối. Giờ cho con bình lẻ trước, đợi tới ngày lễ quan trọng mẹ sẽ nhịn đau cho con cả bộ.”

Bà vỗ vỗ vai con trai, “Mau đi bận đi, mẹ lên lầu tìm ba con, tạo bất ngờ cho ông ấy.”

Phó Ký Trầm: “......”

“Mẹ, con cám ơn.”

Diệp Cẩn Hoa khua khua tay, nhún nhảy rời khỏi.

Phó Ký Trầm lấy một bình nước hoa đựng vào túi áo, sau đó gọi thư ký tới sắp xếp số nước hoa này theo sự chỉ dẫn trên giấy hướng dẫn sử dụng mẹ anh viết.

Gần sát giờ, Phó Ký Trầm và Phan Chính xuống lầu.

Hôm nay tuyết rơi đường kẹt xe, xuất phát trước một tiếng đồng hồ rồi mà thời gian vẫn không dư giả lắm.

Phó Ký Trầm ra hiệu cho Phan Chính, “Đi bộ qua đó đi, với tốc độ này nhất định sẽ muộn mất.”

Gió lạnh táp vào mặt, tuyết vẫn chưa dừng.

Du Khuynh và Tần Mặc Lãnh cũng đang trên đường đi tới.

Đoạn đường bọn họ đi qua có xe hơi tông vào đuôi xe, kẹt tới không còn khe hở, nửa tiếng qua đi rồi mà giao thông vẫn nằm trong trạng thái ách tắt.

Hai người cầm ô đi bộ tới Tân Kiến.

“Em chậm chút, đủ giờ mà.” Tần Mặc Lãnh hô với bóng lưng của Du Khuynh.

Du Khuynh mải cắm đầu chạy, “Không được tới sát giờ quá.”

Tần Mặc Lãnh thu ô lại, chạy bước nhỏ đuổi theo Du Khuynh.

Cuối cùng cũng chạy tới dưới tòa lầu của Tân Kiến.

Du Khuynh hít sâu mấy cái, chỉnh tóc tai lại.

Mấy quản lý cấp cao cũng lục tục đuổi tới.

Có người thở hổn hển, “Luật sư Du, cô ngày ngày đều chạy bộ đúng không?”

Du Khuynh lắc đầu, lần này không tính là nhếch nhác lắm.

Trước kia khi cô còn ở nước ngoài hẹn với khách hàng xong rồi, ai ngờ lúc gần tới thì đường bị kiểm soát, cô bị giam giữa đường tiến lùi không xong.

Sau đó vì để kịp giờ, chỉ có thể cởi giày ra chạy.

Bọn họ tới phòng hội nghị, chỉ có Kiều Hàn và Kiều Duy Minh, phía Phó Ký Trầm vẫn chưa tới, nhân viên công tác bên môi giới cũng chưa thấy đâu.

Du Khuynh uống nửa ly nước, nhanh chóng tiến vào trạng thái đàm phán.

Cửa phòng hội nghị mở ra, đoàn đội Phó Ký Trầm đi vào.

Sắc mặt anh bình tĩnh căn bản nhìn không ra là vừa mới chạy hết một đoạn đường.

Kiều Dương chạy hụt hơi, đến giờ ngực hãy còn đau.

Rõ ràng còn hơn hai mươi phút đồng hồ mà Phó Ký Trầm cứ muốn chạy nhanh như vậy, anh bắt đầu chạy thì những người khác cũng không dám đi chậm rớt lại phía sau.

Phó Ký Trầm nhìn Du Khuynh một cái rồi ngồi xuống, mở máy tính của mình ra.

Kiều Dương đại diện cho tập đoàn Phó Thị, cô không dám qua loa chút nào, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.

Hôm nay là lượt giao chiến đầu tiên.

Tất cả các hạng mục đạt được sự hợp tác cuối cùng, ở giữa còn không biết trải qua bao nhiêu trận tranh cãi, phải tranh luận bằng lý trí biết bao nhiêu lần.

Đương nhiên, nhiều nhất là trận đánh cờ ngầm của lãnh đạo cấp cao hai bên.

Sau khi đạt được lợi ích cân bằng cho đôi bên thì người phía dưới bắt đầu bận rộn.

Lần trước Phó Thị bọn họ đầu tư vào một xí nghiệp, phòng hội nghị tranh luận ầm ĩ đau hết cả đầu.

Đến ban đêm ngủ cô còn mơ thấy đang tranh chấp với đối phương.

Trước kia Phó Ký Trầm rất ít khi ngồi cùng bàn đàm phán với cô, thứ anh phải đối mặt đều là mua bán sáp nhập quy mô lớn và phức tạp, bởi vì Tân Kiến là một mình anh đầu tư, anh thân là cổ đông lớn nhất buộc phải có mặt.

Còn Tần Mặc Lãnh cũng hiếm khi đích thân lộ mặt.

Hôm nay qua đây có lẽ là đi cùng người đẹp.

Cuộc đàm phán này thật ra chỉ có một điểm đáng để tranh luận, công nghệ Lạc Mông muốn đầu tư vào công nghệ Tân Kiến, Phó Ký Trầm cũng đồng ý rồi nhưng nhất định phải lấy kỹ thuật đầu tư, cho họ 15% cổ phần.

Du Khuynh không đồng ý, ít nhất cũng phải 25% cổ phần.

Sau khi những tranh chấp nhỏ khác đạt được ý kiến thống nhất.

Phó Ký Trầm mở miệng: “25% cũng không phải không được.”

Tất cả mọi người đều nhìn sang anh.

Du Khuynh chẳng hề kích động trước lời này của anh chút nào, tiếp theo mới là hố.

Trong việc làm ăn anh chẳng bao giờ nhường nhịn ai, cô hiểu anh quá rồi.

Phó Ký Trầm nhìn vào ánh mắt trông vừa nghiêm túc vừa đang cười xấu của Du Khuynh: “Tới lúc cải cách điều lệ công ty, cổ phần mà công nghệ Lạc Mông các người sở hữu không đủ quyền biểu quyết.”

Cổ phần không có quyền biểu quyết, cô dùng nó có tác dụng gì. Du Khuynh: “Vậy thì cứ 15% đi, tới lúc đó Phó tổng cho Lạc Mông chúng tôi hai ghế đổng sự.”

Hai bên tranh chấp không ngừng.

Du Khuynh muốn tham gia vào quản lý Tân Kiến, Phó Ký Trầm không cho.

Kiều Dương thỉnh thoảng nhìn đối diện một cái, ngồi chếch đối diện cô chính là Du Khuynh và Tần Mặc Lãnh, ánh mắt Du Khuynh từ đầu tới cuối đều nhìn về phía Phó Ký Trầm.

Có lẽ suốt quá trình Phó Ký Trầm cũng đang nhìn Du Khuynh.

Hai người họ vậy mà có thể làm được trong ánh mắt chứa đựng lẫn nhau nhưng lý trí chém giết nhau chẳng ai chịu nhường ai.

Du Khuynh muốn 25% cổ phần có quyền biểu quyết, chỉ cần cô ấy đầu tư vào Tân Kiến rồi tới lúc đó sẽ thu mua cổ phần từ trong tay anh họ và chú hai của cô ấy.

Chú hai và anh họ cô ấy chiếm tổng cộng 25% cổ phần Tân Kiến.

Cộng thêm 25% cổ phần cô ấy có trước đó thì được ngồi ngang hàng với Phó Ký Trầm, đôi bên khống chế kiểm soát lẫn nhau.

Có lẽ Phó Ký Trầm cũng đoán được suy nghĩ này của Du Khuynh nên kiên trì cho 15% cổ phần, như vậy cho dù Du Khuynh có thu mua cổ phần của chú hai và anh họ cô ấy thì cũng chỉ chiếm chưa tới 40%.

Phó Ký Trầm chiếm 60%, vẫn giữ ưu thế nắm quyền tuyệt đối.

Bàn tới đây thì rơi vào thế giằng co.

Ai cũng không chịu ngường bước.

Phó Ký Trầm tắt máy tính, “Nếu luật sư Du có thành ý hợp tác thì chúng ta tiếp tục bàn, buổi tối tôi còn hẹn người, thất lễ rồi.”

Phòng hội nghị rất im lặng, những người khác lặng lẽ chỉnh tài liệu trong tay.

Du Khuynh bị Phó Ký Trầm từ chối tuyệt tình như vậy chắc sẽ thất vọng lắm đây.

Họ nghĩ vậy.

Du Khuynh cũng bắt đầu thu dọn tài liệu, “Tôi đương nhiên có thành ý hợp tác rồi, nếu không có thành ý sao lại muốn cùng quản lý công ty với Phó tổng như vậy chứ?”

Bầu không khí hòa hoãn được đôi chút.

Du Khuynh trong lúc hòa hoãn còn không quên lợi nhuận, “Quyền cổ phần công ty, anh một nửa tôi một nửa, không tổn hại tới tình cảm không tổn thất tiền bạc, tốt biết bao nhiêu.”

Phó Ký Trầm: “Sao cô không nằm mơ luôn đi?”

Mọi người: “......”

Kiều Dương vô thức liếc nhìn Phó Ký Trầm bên cạnh, anh với Du Khuynh rạn nứt rồi à?

Ở đây có nhiều người như vậy mà anh chẳng cho chút mặt mũi nào.

Du Khuynh đựng máy tính vào cặp, đứng dậy tiếp lời của Phó Ký Trầm: “Giờ chẳng phải tôi đang mơ sao? Trong mơ tôi mơ thấy Phó tổng của chúng ta, anh ấy nói với tôi: Du Khuynh, Tân Kiến đều là của cô hết, tiền bạc gì ở đây chứ.”

Phó Ký Trầm: “.......”

Có người không nhịn được phụt người ra tiếng.

Bầu không khí vốn căng thẳng phút chốc náo nhiệt hẳn ra.

Bọn họ kinh ngạc, Phó Ký Trầm với Du Khuynh sao làm được việc giây trước chém giết giây sau chuyển tới tương thân tương ái rồi.

Tần Mặc Lãnh xách máy tính của Du Khuynh, “Đi thôi. Nếu em cứ mơ tiếp nữa, chốc lát cả tập đoàn Phó Thị cũng là của em mất, em phải khóc đấy.”

“Tại sao phải khóc?”

“Rút máy rút tiền hỏng chứ sao.”

“......”

Người trong phòng hội nghị lục tục đi ra ngoài.

Phó Ký Trầm rời khỏi đầu tiên, buổi tối anh có hoạt động hẹn vài người bạn của anh ra ngoài.

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, bọn họ muốn đón năm mới.

Anh chẳng có thời gian ngồi với họ tới tối muộn nên chuẩn bị ngồi một lúc là đi.

Ngồi lên xe, Phó Ký Trầm gửi tin nhắn cho Du Khuynh: [Tối anh sẽ về nhà trước mười một giờ.]

Tin nhắn vừa gửi đi, chuông báo điện thoại vang lên.

Một lời nhắc nhở đặc biệt, [Mai ngừng dùng thuốc.]

Anh cài đặt giúp Du Khuynh.

Tuần này kết thúc, sắp tới kỳ kinh nguyệt của cô rồi nên phải ngưng dùng.

Phó Ký Trầm nói với Du Khuynh ngay: [Mai em đừng uống thuốc nữa.]

Anh không hiểu tại sao cô cố chấp như vậy.

Ban đầu khi mới bắt đầu uống thuốc, cô buồn nôn khó chịu.

Kỳ kinh nguyệt hình như cũng không đều lắm.

Biết rõ là có hại cho sức khỏe nhưng cô vẫn kiên trì uống.

Du Khuynh nhắn lại: [Anh còn nhớ em bắt đầu uống từ ngày nào nữa à?]

Anh chụp màn hình gửi cho cô: [Luôn ghi nhớ giúp em. Suy cho cùng là thuốc mà, thành phần của thuốc có hại đối với sức khỏe của em, hoặc có thể rất nhiều năm về sau mới biểu hiện rõ ràng. Mặc kệ sau này chúng ta có ở bên nhau hay không, anh luôn hy vọng em có một sức khỏe tốt.]

Một lúc lâu sau.

Du Khuynh: [Phó tổng à, nếu chúng ta chia tay, sau này anh sẽ tìm cô gái thế nào?]

Phó Ký Trầm: [Vẫn sẽ tìm người giống như em. Họ Du, tên Du Khuynh. Ba cô ấy tên Du Thiệu Hồng, cô ấy còn có một anh trai và một người chị gái.]