Ngày hôm sau trên xe ngựa, Huyễn Nhi dạy Vô Hà nhận thức mấy chữ đơn giản, một buổi sáng viết chữ liền đi qua. Buổi chiều, Huyễn Nhi và Vô Kỵ cùng cưỡi một con ngựa. Bởi vì ở dưới triền công1 của nàng, Thạch Vô Kỵ đành phải gật đầu đáp ứng.
Liệt ra một chuỗi danh sách dài của những người đến phương Bắc tới cửa cầu thân trong ba năm đến nay. Huyễn Nhi phát hiện, phàm là công tử thế gia đều đa số là con cháuhoàn khóa2 không ra gì! Con cháu thương nhân lại càng lưu manh. Nàng cũng phải cẩn thận chú ý, Thạch gia tài đại nghiệp đại, sinh hạ đời sau cũng không nên giống như những loại này! Giáo dục tuyệt đối không thể thiếu, nàng dựa lưng vào trong lòng trượng phu nhớ kỹ.
(1 : công phu quấn chặt, nói vậy chắc mọi người cũng biết ha >”<
2 : cái này ta cũng hông rõ lắm, trong QT ghi hoàn là lụa mịn, khóa là đeo, vác => đại khái có thể hiểu là công tử thế gia ăn không ngồi rồi đi)
“Cao Đại Bình, am hiểu trêu chọc, dưới nữ, trên kỹ viện. Phương Thiên Ân, đánh bạc thành tính, phung phí. Cũng chỉ có như vậy sao? Không có một ai là siêu cấp phá gia chi tử tụ tập tửu sắc tài vận đại thành sao?”
“Mã Thăng Văn đi! Bất quá muốn để cho hắn bại sản nghiệp cũng không dễ dàng, ba đời cũng ăn không hết. Chỉ có ăn chơi, chè chén, chơi gái, bài bạc, dự trữ nuôi dưỡng ác bộc, tự cho mình là phong lưu, đại hung đại ác lại không dám làm, nhiều lắm là hống hách lộng hành ở quê nhà. Thèm muốn Vô Hà đã lâu, rất có kiêng kị, không dám xằng bậy.”
“Vậy thì Mã Thăng Văn đi!” Nàng kiên định nói xong, khuôn mặt chôn vào trong lòng trượng phu ha ha cười duyên, không kịp chờ đợi muốn xem Lãnh Cương có phản ứng gì!
Buổi tối ngủ lại một toàn biệt quán khác của Thạch gia, không có nông trường cỏ hoa lệ, mà là có một cỗ phong nhã lịch sự. Hoa sen đầy ao càng cảm thấy mát lạnh tập kích vào trong người.
Lúc dùng cơm, Huyễn Nhi khác thường bất ngờ mở miệng :
“Vô Kỵ, ba tháng nữa là Vô Hà đủ mười tám tuổi rồi. Đem một nữ hài gia lưu lại lâu như vậy, sợ rước lấy lời ong tiếng ve của người ta (lời phàn nàn), rốt cuộc chàng muốn lưu lại muội ấy bao lâu?”
Thạch Vô Kỵ cố tình do dự mới mở miệng :
“Lần này trở về, ta dự định thay muội ấy xử lý hôn sự. Chỉ là người được chọn vẫn chưa định ra là ai. Nhi tử của đại vương mỏ than là Mã Thăng Văn chịu khó nhất, lần trước ta không cự tuyệt, lần này trở về, có lẽ hắn sẽ phái người hạ sính.”
Toàn bộ ánh mắt kinh ngạc không tin bắn về phía Thạch Vô Kỵ.
Vô Giới nhảy dựng lên phản đối đầu tiên!
“Cái đồ háo sắc vô sỉ đó? Hắn là đồ hạ lưu, chẳng lẽ đại ca đã quên, lần trước Vô Hà đi Nghi Viên ngắm hoa, còn bị Mã Thăng Văn ngăn chặn, có ý đồ khinh bạc, may mắn đệ chạy tới mới không có việc gì, Vô Hà cũng vì chuyện này mà sợ tới mức sinh bệnh nằm ở trên giường ba ngày!”
Huyễn Nhi chú ý tới gương mặt của Lãnh Cương co rúm lại, thần sắc càng thêm lạnh cứng.
Vô Ngân híp mắt, mở miệng nói:
“Tới cửa cầu thân không có loại hàng nào tốt, thậm chí ba người Cao Đại Bình, Phương Thiên Ân, Mã Thăng Văn này còn đánh đố ai có thể đoạt được Vô Hà trước, đánh đố xem ai có thể trêu chọc nàng thành công mà không bị chúng ta phát hiện. Đệ không cho rằng đại ca sẽ cảm thấy những người này đáng để cân nhắc.”
Mà ánh mắt của Vô Hà u oán rủ xuống, không phát hiện đây là mưu kế còn tin là thật, trong lòng gấp đến độ mau chóng khóc lại không thể phản kháng.
Thạch Vô Kỵ lại nói:
“Mấy người này còn được xưng tụng là môn đăng hộ đối. Nếu không được, các đệ còn có nhân tuyển nào tốt?” Lại nghĩ đến một cái tên. “Đỗ Tử Kỳ? Như thế nào.”
“Tên tú tài rỗng tuếch kia liên tục nhiều năm thi rớt? Thể cốt là dạng bệnh của phế nhân. Gặp qua Vô Hà một lần nước miếng liền chảy ròng, tư tưởng điên lợi hại. Đại ca nha! Không phải huynh luôn luôn anh minh sao? Đừng chỉ tuyển một số người cặn bã bổ sung cho đủ! Hạnh phúc của tiểu muội chúng ta không phải là trò đùa!” Vô Giới lại càng bênh vực lẽ phải, không sợ uy nghiêm của đại ca, thề chết phản kháng tới cùng.
Cuối cùng lúc này Vô Ngân cũng có chút hiểu biết trò bịp của phu thê đại ca, hắn cũng bắt đầu châm lửa, gia nhập trong mưu kế.
“Đệ cũng cảm thấy Phương Chí Ký không tệ.”
Chỉ có một mình Vô Giới vẫn không hiểu được ý, oa oa kêu to:
“Nhị ca! Huynh cũng váng đầu rồi sao? Gia sản của Phương Chí Ký bị mất hết, còn cứng rắn làm ra vẻ giàu có. Thê tử của hắn cũng bị hắn bán đi làm kỹ nữ để hưởng lạc. Không thể giao Vô Hà cho loại người như thế, bề ngoài thoạt nhìn nhã nhặn, kỳ thật là một bụng gian trá xấu xa!” Hắn cầu cứu nhìn về phía Lãnh Cương và đại tẩu. “Lãnh đại ca, huynh nói chuyện nha! Hay là huynh cũng bị váng đầu cho rằng tiểu muội thích hợp gả cho những tên cặn bã đó. Đại tẩu, tại sao tẩu không nói chuyện?” Mọi người thờ ơ khiến cho Vô Giới vội vàng muốn chết.
Huyễn Nhi chống nạnh trừng mắt Vô Giới.
“Đệ phải hiểu rõ, người bình thường đến tuổi này của Vô Hà đã sinh tiểu oa nhi rồi, còn không xuất giá, có người muốn, phải kiên nhẫn chịu đựng, nếu không thì đệ nói, ai thích hợp?”
Trong khoảng thời gian ngắn Thạch Vô Giới nghĩ không ra nhân tuyển thích hợp (= người được chọn), gấp đến độ không thể nói thành lời, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Vô Hà đứng dậy chạy về hướng hậu viện, âm thanh nghẹn ngào khiến lòng người thương xót. Không khí lập tức vắng lặng, thật lâu, Lãnh Cương mới mở miệng:
“Đừng thương tổn nàng.”
Huyễn Nhi đứng dậy bỏ lại một câu:
“Có thể gây tổn thương cho muội ấy cũng chỉ có ngươi.” Dứt lời, nàng vội vàng chạy theo tới hậu viện.
An ủi bằng mọi cách, nói cho nàng biết tất cả đều là diễn kịch thì lúc này Vô Hà mới ngừng khóc. Huyễn Nhi ôm nàng, ở bên tai nàng nói ra bước tiếp theo Vô Hà cần phải làm, khiến cho Vô Hà sợ tới mức thật lâu không thể nói thành lời, mở ra một khuôn mặt bạo hồng.
“Không được, tẩu tẩu! Không được!” Nàng cầu xin.
“Được! Nhất định được! Tẩu bảo đảm.” Kế tiếp Huyễn Nhi dùng ba tấc lưỡi không nát đi thuyết phục. Xem ra là một ngoan chiêu. (dốc sức trêu chọc)
Gian phòng của Lãnh Cương đối diện với gian phòng của Vô Hà, ở giữa cách một tòa đình nhỏ, đủ loại hoa mai. Đêm lạnh như nước, thời điểm cuối thu cảm thấy đìu hiu. Lộ ra cảm giác mát lạnh, nhiệt độ ban ngày ban đêm chênh lệch rất rõ ràng, ánh sáng của mặt trăng lộ ra một chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, mỏng manh chiếu vào trong ao, một ít đom đóm tản ra điểm sáng. Làm cho đêm tối mông lung, thần bí như có điều chờ đợi.
Có một chút lạnh, nhưng Vô Hà vẫn mặc quần áo đơn mỏng xuất thần trong ánh trăng. Si mê ngắm nhìn sao lạnh đêm khuya, không cảm thụ được thời gian trôi qua, ánh trăng dần dời đi. Cảm giác có một cỗ nặng trĩu ở phía sau truyền đến, khiến cho toàn thân nàng không khỏi run nhẹ. Hắn đi ra, vô thanh vô tức, nhưng nàng biết hắn đứng ở sau lưng nàng.
“Không cần gả cho hắn.” Hắn mở miệng khàn và nhỏ. Vô Kỵ tỏ ý muốn đem Vô Hà gả cho Mã Thăng Văn, hắn luôn luôn canh cánh trong lòng.
“Vì sao?” Thân thể nàng dựa vào cây mai, vẫn không xoay người.
“Hắn không tốt! Không xứng với nàng.”
“Nhưng mà, hắn muốn muội, sẽ coi trọng muội, sẽ giữ lấy muội, yêu thương sủng ái một năm hai năm cũng là đủ rồi, dù sao vẫn tốt hơn so với không ai muốn. Huống chi, muội cũng đã đến tuổi không thích hợp để chờ đợi rồi.” Nàng xoay người lại đối mặt với hắn, ý đồ nhìn vào chỗ sâu trong hai tròng mắt của hắn. Nhưng Lãnh Cương lại tránh đi cái nhìn của nàng… Bối rối như vậy, vô tình như vậy! Cuối cùng đại tẩu đã tính sai lần này. Lãnh Cương vốn vô ý với nàng, nếu không tại sao một chút tỏ vẻ cũng không có đây? Nước mắt yếu ớt nhỏ xuống, Vô Hà khóc ròng hướng trong phòng chạy đi, đến hành lang thì lại bị kéo vào trong lồng ngực ấm áp được một đôi tay sắc bảo hộ, cảm thụ chấn động phập phồng của đồi ngực kia.
“Vô Hà! Đừng giày vò ta.” Thanh âm của Lãnh Cương không hề khô khan lạnh cứng, một câu một chữ phát ra từ sâu trong linh hồn, biểu hiện tình cảnh đau đớn bất lực của hắn.
Vô Hà xoay người đối mặt với hắn khẽ nói :
“Là huynh tra tấn muội! Là huynh, đều là huynh! Huynh căn bản không cần muội, mặc kệ sống chết của muội, mặc kệ muội sống tốt hay không, luôn trốn tránh muội, không nhìn muội! Vừa xuất môn liền đi thật nhiều năm…” Nàng nghẹn ngào không thể nói thành lời, chôn ở trong lòng ngực của hắn trút xuống tình cảm tổn thương nhiều năm qua.
Lãnh Cương bất lực ôm nàng, không biết như thế nào mới tốt.
“Huynh tránh ra, không cần an ủi muội, muội không muốn huynh đồng tình.” Thấy hắn thờ ơ, Vô Hà bắt đầu giãy dụa. Nhưng không ngờ lại bị Lãnh Cương ôm càng chặc hơn, dường như sợ nàng biến mất.
“Tiểu thư!”
Môi của hắn điểm trên bàn tay nhỏ bé của nàng, nàng nâng lên khuôn mặt đầy nước mắt khẽ lẫm bẫm:
“Muội muốn huynh gọi tên của muội! Huynh gọi đi! Muội không cần làm tiểu thư gì đó. Nếu huynh muốn muội, liền cưới muội, dẫn muội đi, lưu lạc chân trời cũng không sao. Nếu huynh căn bản không để ý đến muội. Vậy thì liền buông muội ra, không nên ngăn cản muội lập gia đình. Muội đã không còn khí lực chờ đợi thêm nữa rồi, rốt cuộc huynh còn muốn tra tấn muội bao lâu?” Nước mắt sớm đã thấm ướt vạt áo của hắn.
“Nàng… Thật là ngốc.” Hắn lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng. “Nàng bắt ta nên làm sao bây giờ? Trốn tránh nàng thật xa, cho rằng không nhìn thấy nàng, rời khỏi nàng, liền có thể chặt đứt toàn bộ ý nghĩ xằng bậy đối với nàng. Nhưng mà, thật là khó. Nàng đẹp như thế, hồn nhiên ngây thơ như thế, nguyên bản sẽ không để cho ta hy vọng xa vời. Ta… cái gì cũng không có, một căn nhà gỗ ở núi sâu, trà xanh cơm nhạt, xiêm y vải thô là ta chỉ có thể cho nàng. Trừ bỏ những cái này, cũng không có cái tốt hơn, ta như vậy, sao xứng được với nàng?”
Cuối cùng hắn cũng nói ra tình cảm nhiều năm. Hắn đối với nàng có tình, hơn nữa cũng đã rất lâu giống như nàng, Vô Hà ôm chặc eo của hắn.
“Lãnh Cương! Lãnh Cương! Muội không cần, chỉ cần huynh yêu muội, như vậy là được rồi.” Nội tâm của nàng bị vui sướng bao phủ, can đảm nói ra hi vọng của mình.
“Không! Ta không thể! Ta không có cách nào cho nàng hứa hẹn, chúng ta căn bản không nên ở cùng một chỗ! …” Hắn giật mình chính mình nói nhiều lời không nên nói. Muốn chạy trốn nhưng lại bị Vô Hà gắt gao ôm lấy!
Vô Hà cắn cắn môi dưới, không hề báo trước hôn chặt môi Lãnh Cương. Ngọt ngào tốt đẹp như trong điện quang hỏa thạch thu hút đi lí trí của một đôi nam nữ cuồng dại. Bọn họ trời sinh thuộc về nhau, nếu không sẽ không tương khế như thế. Tâm tư của Vô Hà ở trong tình cảnh hoa mắt thần mê càng thêm quyết định dựa vào siết chặt lấy Lãnh Cương…
Ánh trăng phát sáng ở hành lang tản ra, đem bóng dáng dây dưa trong phòng chiếu thành triền miên…
Cả đêm Huyễn Nhi cuốn lấy Vô Kỵ ở trên giường kéo đông kéo tây, chính là vì cấp cho hai người bọn họ có cơ hội ở cùng một chỗ. Sáng sớm lên xe ngựa liền khẩn cấp muốn hỏi rõ ràng tiến triển ngày hôm qua.
Khuôn mặt mỹ lệ của Vô Hà không có gì so sánh được, bởi vì chất chứa vui sướng thần bí mà lộ ra vẻ càng thêm đẹp đẽ vô cùng. Vai mỉm cười, mắt xấu hổ, ý cười trên môi không chịu nổi, năm lần bảy lượt tỏ vẻ nàng là một tiểu nữ nhân đắm chìm trong hạnh phúc.
Huyễn Nhi không nói gì nhìn nàng thật lâu, nàng lại hồn nhiên không tự giác, vẫn còn đắm chìm ở trong thế giới của mình như đi vào cõi thần tiên.
“Đêm hôm qua hắn ở trong phòng của muội ngủ qua đêm sao?” Huyễn Nhi lớn mật nói.
Đột ngột mở miệng khiến cho hai gò má của Vô Hà tràn đầy ửng đỏ, xấu hổ đến mức chỉ kém không tìm hang trốn đi.
“Đại tẩu…” Vô Hà chậm chạp không thể nói ra lời.
Huyễn Nhi vừa nhìn cũng hiểu được chính mình đã đoán đúng bảy, tám phần, chậm rãi nếm canh hạt sen ướp lạnh, mở miệng cười nói:
“Tình yêu thật sự là đáng sợ nha! Ngay cả Lãnh Cương từ trước đến nay nguội lạnh như ngoan thạch (tảng đá ngu ngốc) cũng quấn chỉ ôn nhu trong tay muội rồi. Tỷ còn tưởng rằng hắn sẽ có đầy đủ tự chủ, đến thời điểm lưỡng tình tương duyệt sẽ dừng đấy!”
Kỳ thật chuyện tối hôm qua, tất cả đều là kế hoạch của Huyễn Nhi, hơn nữa còn toàn lực khuyên bảo Vô Hà, lúc vạn bất đắc dĩ thì hiến thân trở thành sự thật nhất định Lãnh Cương sẽ chạy không thoát. Nếu không Vô Hà đoan trang dịu dàng là tiểu thư khuê các ở cổ đại, chưa xuất giá nào dám làm chuyện nam nữ này? Nghĩ cũng không dám nghĩ đến rồi! Nhưng hiệu quả của cái này tuyệt đối tốt nhất, nhanh nhất, lấy tâm tư của Huyễn Nhi là cô gái thế kỷ 20, hoàn thành một cọc chuyện tốt, là cần phải coi trọng thủ đoạn.
Khúc mắc lớn nhất của Lãnh Cương là tự nhận mình thấp hèn tầm thường. Cho dù hắn yêu Vô Hà cũng không dám tỏ ý, càng đừng nói đến suy nghĩ cưới nàng nhập môn. Cho nên Huyễn Nhi muốn Vô Hà ép Lãnh Cương thổ lộ, sau đó khi cảm xúc hai bên dâng trào thì liều lĩnh câu dẫn hắn. Lúc gạo đã nấu thành cơm, còn sợ không gả được vào Lãnh gia sao? Sợ là bất kể Vô Hà có muốn hay không, Lãnh Cương cũng không phải là cưới không được. Tuy nói là chịu trách nhiệm, nhưng trên cơ sở xây dựng tình yêu lại có cái gì đáng để ý? Nhìn xem, hiệu quả thật tốt nha! Buổi sáng lên xe ngựa, liền thấy hai người mặc dù đứng xa, nhưng vẫn kín đáo liếc mắt đưa tình. Lãnh Cương trải qua một đêm triền miên này, không phải là nàng thì sẽ không cưới. Lãnh Tự Dương lại càng không thể nào phản đối, nổi trận lôi đình tất nhiên là khó tránh khỏi, trừ lần này ra, từ nay về sau liền có thể thỏa mãn nguyện vọng lâu nay, trở thành phu thê ân ái.
Vô Hà bị tẩu tử nhìn một cách kỳ quái nên không được tự nhiên. Làm bộ vén màn lên, muốn để cho làn gió êm dịu thổi tan một chút khô nóng bên trong xe ngựa, không ngờ lại đứng mũi chịu sào phất mở mái tóc của nàng, lộ ra cần cổ mỹ lệ…
“Oa! Hắn thật sự là một đại quê mùa! Làm đau muội không!” Huyễn Nhi thở dài.
Nguyên lai ở phía sau cổ của Vô Hà lộ ra một đoạn dấu hôn rõ ràng toàn bộ hồng hồng lam lam! Không khỏi phân trần, Huyễn Nhi nắm lấy cánh tay nàng kéo cao tay áo, không khỏi cả kinh. Lãnh Cương đều dùng cắn sao? Bất quá trên dấu hôn xanh tím đều thoa một tầng thuốc trong suốt nhàn nhạt, tản mát ra mùi hương rất nhạt.
“Huynh ấy nói trước buổi trưa đều sẽ biến mất, muội đã không còn đau rồi.” Rất giống như làm sai chuyện bị bắt được, Vô Hà vội vàng thu tay về, kéo tốt tay áo, nhằm “mai một chứng cớ” .
“Việc này, hắn nói như thế nào?” Huyễn Nhi đương nhiên không hỏi không được.
Vô Hà đành phải ấp úng nói, kín đáo mang theo thẹn thùng vô hạn.
“Kỳ thật, sau khi huynh ấy tỉnh lại tự trách mình đối với muội như vậy. Muội nói với huynh ấy, trừ phi huynh ấy yêu muội, nếu không muội sẽ không gả cho huynh ấy, sẽ không vì trách nhiệm mà để cho huynh ấy lấy muội. Lãnh Cương rất tức giận nói với muội, huynh ấy chưa bao giờ ôm qua những nữ nhân khác. Chỉ có… muội mới có thể khiến huynh ấy đánh mất lý trí… Cái này đại biểu! Huynh ấy yêu muội đã lâu… Sau đó, huynh ấy lấy xuống huyết ngọc gia truyền đeo ở trên cổ hai mươi tám năm đưa cho muội… Nói là nhiều thế hệ do tức phụ Lãnh gia bảo quản…” Trong lúc ngập ngừng ấp úng để lộ ra rất nhiều thân thiết chưa nói ra miệng, đáy lòng Huyễn Nhi cười trộm không thôi. Sau đó Vô Hà lấy ra huyết ngọc, xem xét tỉ mỉ lại xem xét, trực giác kỳ dị. Khối huyết ngọc mặt hồng này có khổ hình bầu dục giống như trứng chim, tạo hình cổ xưa, có thể nói là tầm thường, thế nhưng nắm ở trên tay, cất vào trong lòng ngực lại cảm thấy mát mẻ vô cùng, giống như linh động, sẽ phát ra nhiệt lượng, có thể là mảnh Vẫn Thạch hay không? Nhưng Vẫn Thạch có phát nhiệt sao?
“Hảo quái nha!” Nàng trả lại Vô Hà.
“Huyết ngọc này đông sẽ sinh nhiệt, hạ sẽ xuất lạnh. Lãnh Cương còn nói bên trong có giấu mật văn bí kíp võ công, nhưng huynh ấy không có ý định tìm kiếm, tình nguyện bảo trì ngọc nguyên dạng.” Càng nói về Lãnh Cương càng ngọt ngào, mặt mày không khỏi mỉm cười trực tiếp lâm vào trong trầm tư.
Huyễn Nhi không khỏi nghĩ đến Vô Kỵ, từ cửa sổ nhìn ra, thân hình của trượng phu cao ngất ở phía trước dẫn đầu… Nếu như sau khi hắn biết được nàng dạy Vô Hà chủ ý ôi thiêu là hiến thân, không dám đảm bảo không đem nàng bóp chết! Ý nghĩ này làm cho cả người nàng run lên. Không tiếp tục nghĩ đến chuyện của Lãnh Cương và Vô Hà nữa, bắt đầu lo lắng đến chính mình. Đến cổ đại tính ra cũng gần một tháng, chuyện phải cứu Ngọc nương không biết phải bắt tay vào làm như thế nào, trước mắt Ngọc nương vẫn chưa đến mức bị bức hại, nhưng cũng không thể luôn luôn tiếp tục như vậy. Còn lão công kia của nàng nha, trong phòng mặc cho nàng càn rỡ, vừa ra cửa phòng liền kém hơn nhiều, chuyên tâm làm đại gia trưởng, đại lão bản. Làm cho nàng cảm thấy rất không quen, việc này từ từ sẽ đến, nhất định sẽ có thay đổi. Nhưng thỉnh thoảng nàng lại có dự cảm kỳ quái, giống như chính mình sẽ không lưu lại ở cổ đại lâu dài. Tùy thời đều có thể biến mất! Chuyện này không có khả năng đi, nhưng lại là một bóng ma dày dạn kinh nghiệm ở trong lòng.