"Nói nham!" Tích Vĩ gào lên. "Không nói với mình liền kết hôn, sao mình không bực cho được?" Cô hung hăng cuộn sợi mỳ, tức giận cắn một miếng ta.
"À.... ........."Nhứ Tiệp không phản bác được.
"Khó trách trong kỳ nghỉ đông mình tìm không thấy cậu, anh Bác cùng mẹ cậu lo muốn chết." Tích Vĩ cười tà nói.
"Thì ra là cậu bị lừa đi, biết chuyện mà không báo."
"Tư Luật nói anh ấy đã thu xếp rồi, sau khi hưởng tuần trăng mật về mới biết anh ấy giấu anh Bác và mẹ, khi đó đã không kịp nữa." Nói đến đây, cô cũng vô tội mà.
"Anh Bác biết cậu cùng anh ta đến Mỹ đăng ký kết hôn, không tức giận?" Tích Vĩ không tin.
"Không có mới là lạ." Nhứ Tiệp nhíu mày. "Ngay cả mẹ mình cũng tức giận."
"Nói nhảm, con gái bị người ta mang đi còn không biết, làm mẹ không tức giận mới là lạ!" Tích Vĩ có thể tưởng tượng được Phùng Tư Luật ngoan ngoãn đứng trước mặt Dương Vịnh Lan, bị hung hăng mắng một trận.
"Anh Bác đánh nhau với Tư Luật." Nhứ Tiệp líu lưỡi nói. "Lúc đó Tư Luật không có đánh lại." Điều này làm cho cô cảm thấy kỳ quái, Tư Luật không phải là người đứng yên cho người ta đánh.
"Chột dạ đó." Tích Vĩ cười hiểu rõ.
Nhứ Tiệp lại không tỏ vẻ gì, cô cũng đồng ý lời nói của bạn tốt.
Tích Vĩ nhịn không được nói xấu. "Anh ta sẽ không ngăn cản kế hoạch của chúng ta chứ?" Phùng Tư Luật chiếm đoạt Nhứ Tiệp, không cho cô rời khỏi tầm mắt, điều này làm cho kế hoạch nhiều năm của các cô phá vỡ.
"Sẽ không, Tư Luật khuyến khích mình học lên nữa." Nói tới Tư Luật, Nhứ Tiệp nhịn không được cười ngọt ngào.
Nhìn bộ dạng hạnh phúc của bạn tốt, Tích Vĩ từ đáy lòng vui mừng vì cô ấy, chỉ là, chuyện này cũng không đơn giản như các cô vẫn nghĩ. Tỏ ra hạnh phúc, thường có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Tích Vĩ không muốn phá hư giây phút vui vẻ này của bạn tốt, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi.
"Nhứ Tiệp, hiện tại Phùng Tư Luật không ở đây, mình mới dám hỏi cậu, các cậu đã là vợ chồng, mình nghĩ, các cậu đã phát triển đến mức nào rồi, mình sẽ không nói rõ ràng." Trên gương mặt tròn đáng yêu hiện lên lo lắng.
"Ừh." Gương mặt Nhứ Tiệp đỏ bừng, trong lời nói đã hiểu rõ tất cả.
Cô thở ra một hơi nói: "Anh ta nhất định thấy được, đúng hay không?"
Hỏi như vậy, làm gương mặt nhỏ nhắn của Nhứ Tiệp tái xanh.
"Mà cậu cũng không nói rõ nguyên nhân cho anh ta biết." Tích Vĩ lại thở dài.
Nhứ Tiệp chậm rãi mở miệng. "Mình không dám nói, Tiểu Vĩ, mình không dám nói cho Tư Luật biết." Trong đôi mắt to Nhứ Tiệp tràn đầy luống cuống. "Vẻ mặt của Tư Luật thật đáng sợ, bộ dáng như bị sét đánh, giọng điệu của anh ấy thật lạnh lùng, hỏi mình sao lại thế này, mình.... ......Thật sự không dám nói cho anh ấy biết, Tiểu Vĩ, mình không dám."
"Nhứ Tiệp." Tích Vĩ nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của cô, trấn an nói: "Các cậu là vợ chồng, chuyện như vậy sao có thể giấu giếm được? Anh ta sớm muộn cũng sẽ biết."
"Nhưng mình.... ......." Lúc này Nhứ Tiệp không hề có cảm giác an toàn, hạnh phúc trong mắt đã biến mất không thấy, chỉ tràn đầy sợ hãi. "Tiểu Vĩ, mình không biết sao lại thế này, hơn nửa năm hạnh phúc làm mình cảm thấy rất lo lắng, phảng phất như đây là sự yên tĩnh trước cơn bão táp, mình rất sợ.... ......"
"Cậu cũng không cần suy nghĩ nhiều." Tích Vĩ cười trấn an cô ấy. Cô không thể nói với Nhứ Tiệp rằng, cô cũng có cảm giác như vậy? "Mình xem là cậu quá hạnh phúc nên mới nghĩ ngợi lung tung, cậu với Tư Luật là vợ chồng, mặc kệ giữa các cậu có vấn đề gì, đều phải nói rõ cho nhau, có biết hay không? Cái này còn để mình dạy cho cậu! Có vấn đề gì, mặc kệ lớn nhỏ, đều phải tìm chồng cậu, thỏa mãn một chút ý muốn bảo vệ của anh ta!"
"Tiểu Vĩ, mình cũng hi vọng mình nghĩ nhiều." Nhứ Tiệp cười khổ nói.
Vẻ lo lắng hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tân hôn của vợ chồng mới cưới lại che giấu một quả bom hẹn giờ.
Không biết khi nào, vốn là bầu trời xanh thẳm, lại bị mây đen che phủ, một tia sấm chớp xẹt qua, tiếng sấm vang dội, làm cho Nhứ Tiệp bắt đầu cảm thấy bất an.
Hi vọng tất cả chỉ là cô đa sầu đa cảm. ... ...... ....
Chương 5.2
Đối mặt với truy hỏi của Tư Luật, Nhứ Tiệp luôn đưa ra 101 lý do đối phó.
"Tư Luật, đừng hỏi lại có được không?" Vẻ mặt thống khổ hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lòng Tư Luật đau thành một đoàn, lập tức quên không hỏi nữa.
"Được rồi, anh không hỏi, đừng khóc." Anh đau lòng ôm cô vào trong lòng, nhẹ giọng trấn an.
Sau khi trở thành vợ chồng, tình cảm của hai người tăng lên, đặc biệt tình yêu của hai người không có dấu hiệu thay đổi, ngược lại keo sơn như hình với bóng.
Tuy rằng tình cảm phát triển thuận lợi, nhưng nghi ngờ vẫn chôn giấu trong lòng Tư Luật, thật không có cách nào hỏi được nghi vấn trong lòng.
Lần đầu hai người trần truồng, anh bị cái sẹo dài từ vai phải kéo dài tới thắt lưng làm hoảng sợ, tim đang đập cũng muốn dừng lại, tuy rằng anh đã thấy những cái sẹo như vậy, nhưng anh không thể tưởng tượng được, lúc trước Nhứ Tiệp phái sống ra sao.
Một cái sẹo xấu như vậy, dài như vậy, sao có thể xuất hiện sau lưng Nhứ Tiệp? Nhìn ra được đã trải qua phẩu thuật thẩm mỹ, nhưng vẫn không thể làm cái sẹo hoàn toàn tan biến.
Rốt cuộc Nhứ Tiệp đã xảy chuyện gì? Tại sao lại có vết sẹo gần như khiến cho người ta bỏ mạng? Tại sao....... Mỗi lần hỏi Nhứ Tiệp, cô ấy đều không muốn trả lời?
Những vấn đề này ép anh điên mất, quá khứ của Nhứ Tiệp, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hỏi Bác, cái miệng của cậu ấy khép kín như vỏ trai, nói anh hỏi Nhứ Tiệp, mà Tô Tích Vĩ, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Đến bây giờ Tư Luật mới phát hiện, ba người bên cạnh anh đều giấu giếm thật giỏi.
Không lay chuyển được, Tư Luật quyết định tự điều tra, nếu không ai nói cho anh sự thật, như vậy, anh phải điều tra rõ ràng.
Nhưng anh không ngờ tới, vẫn chưa điều tra được, thì sự việc đã có biến.... ...... ...
... ...... ...... ......
Chương 5.3
Liên tục năm ngày nghỉ tết kết thúc, Tư Luật lần thứ n bị các nữ sinh ký túc xá lừa đảo, sau khi ăn xong đại tiệc, Nhứ Tiệp bị đưa về ký túc xá, anh phải lái xe quay về chỗ ở.
Nhứ Tiệp muốn thời gian cuối cùng này, sinh hoạt cùng học muội trong ký túc xá. Đây là nhiều năm sau, nhớ lại quãng thời gian sống trong ký túc xá, cô không muốn bỏ qua.
Bởi vậy, đành ủy khuất Tư Luật ngủ một mình.
Sau khi cơm nước no nê, mười nữ sinh ở trong ký túc xá xem tivi, nói chuyện phím, không ngoài việc Nhứ Tiệp tìm được một ông chồng tốt, mỗi lần bị các cô lừa phải về một mình cũng không dám nói gì....
Không ai nói ra việc Nhứ Tiệp gã cho thầy Phùng cả, như thế mới có đại tiệc mà ăn.
Ngay lúc các cô đang nói chuyện vui vẻ, một học muội đột nhiên nhảy dựng lên, nhớ đến cái gì đó nói: "Em quên, trước khi nghỉ lễ có người muốn em giao phong thư này cho Nhứ Tiệp học tỷ." Cô ngượng ngùng gãi đầu, vội vàng chạy về phòng, lục tung tìm phong thư.
"Nếu là thư tình thì khỏi!" Tích Vĩ nhìn bóng lưng học muội nói to, ăn rất nhiều nên cô không có sức đứng dậy đi theo dò xét đến cùng.
"Còn cần tỷ dạy, Tích Vĩ học tỷ, chuyện như vậy còn cần chúng em xử lý. Được tỷ dạy dỗ, chúng em xử lý không để lại một chút dấu vết hiệu quả càng ngày càng lợi hại."
"Không phải là cười nhận lấy, rồi xoay người vứt vào thùng rác sao, cái này có gì tốt mà khoe. "Tích Vĩ hừ lạnh một tiếng.
"Không phải thư tình, là một người đàn ông đưa." Tìm được phong thư, học muội vội vàng bước xuống lầu, giao phong thư cho Nhứ Tiệp. "Ngày đó, Nhứ Tiệp học tỷ đi trước, cũng không tìm thấy Tích Vĩ học tỷ, em vội lên xe, cho nên để lại ký túc xá."
Nhứ Tiệp quái dị nhìn phong thư trong tay, có dự cảm không tốt.
"Tỷ mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trước, các em cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Như thường ngày dặn dò đám học muội, Nhứ Tiệp trở về phòng.
Đóng cửa lại, bay tay nhỏ bé cầm phong thư không tự giác run lên.
Cửa đã đóng trên phong thư không ghi địa chỉ, chỉ ghi ở giữa thật to ba chữ "Diệp Nhứ Tiệp"
Không chịu đựng được những sợ hãi bất ngờ, Nhứ Tiệp nuốt nước miếng, mở phong thư ra-------
"A!" Cô giật bàn tay đang đau ra, hoảng sợ khi nhìn thấy ngón tay bị lưỡi dao cắt chảy máu. "Cái này.... ......" Cô kinh hoảng để phong thư xuống, "Cạch" một tiếng, một con dao rọc giấy rơi từ trong phong thư ra, trên lưỡi dao có những sợi tóc và vết máu khô.
"A.... ......" Nhứ Tiệp che miệng lại, cô sợ nếu mình la lên, sẽ làm cho nhóm học muội chú ý.
"Tại sao.... ......." Cô hỏi ông trời, Tại sao hạnh phúc của cô lại ngắn ngủi như vậy.
Phong thư này báo cho cô một chuyện---- ---------"Hắn" đã trở lại!
Sợ hãi làm cho cô không thể kiềm chế được run rẩy, bây giờ Nhứ Tiệp rơi vào hoảng loạn, cô không dám nói cho Tư Luật biết chuyện này, cô chỉ có thể tìm người biết chuyện này mà thôi.
"Anh Bác.... ........" Sợ hãi làm cho nước mắt chảy ra càng nhiều, bàn tay nhỏ bé run rẩy gọi điện thoại.
Đã kết nối được, là giọng nói Đường Tuấn Bác ngủ không đủ.
"Thế nào? Bây giờ điện cho anh, cãi nhau với Tư Luật sao?"
"Anh Bác.... ......" Vừa nghe được giọng nói của anh trai, Nhứ Tiệp nhịn không được khóc luôn. "Làm sao bây giờ.... .....Anh Bác, em với Tư Luật phải làm sao bây giờ.... ......."
Vừa nghe cô khóc một cái, Đường Tuấn Bác đang ngủ gật liền tỉnh ngủ. "Sao vậy? Tư Luật khi dễ em sao? Nói cho anh Bác biết, anh sẽ giúp em dạy dỗ cậu ta lại."
Nhứ Tiệp liều chết lắc đầu. "Anh Bác, em không muốn hại Tư Luật.... .........Em thật sự không hại anh ấy.... ......." Cô nghẹn ngào nói.
Trong lòng Đường Tuấn Bác giật mình, lời này của Nhứ Tiệp là có ý gì---- ------ ---
"Nhứ Tiệp, em trước tiên đừng khóc, từ từ nói được không?"
"Anh Bác, anh có thể trở về hay không? Em.... ........Em rất sợ, em thật sự rất sợ." Cô bất lực rơi lệ. "Hắn đã trở lại, anh Bác, hắn đã trở lại.... ......."
Tại một nơi xa bên kia địa cầu Đường Tuấn Bác nghe vậy ngây dại, hắn, là chỉ người kia sao?
"Anh lập tức trở về, Nhứ Tiệp, em trước tiên đừng khóc, có chuyện gì thì chờ anh trở về rồi nói sau được không?" Đường Tuấn Bác lập tức từ trên giường nhảy xuống, không kịp sửa sang lại hành lý, lấy hộ chiếu, ví tiền cùng chìa khóa xe, liền chạy ra ngoài.
Cúp điện thoại, Nhứ Tiệp bất an ngồi ở mép giường, sợ hãi run rẩy.
Đến khi Tích Vĩ phát giác bất thường, vào phòng cô, nhìn Nhứ Tiệp ngồi ở mép giường cùng với vết máu trên lưỡi dao rọc giấy, trên khuôn mặt tròn tràn ngập khí lạnh.
Cô biết, người kia đã trở lại.
... ...... ...... ....
Chương 5.4
Edit: Bonghongxinhdep
Cả buổi tối Nhứ Tiệp đều không ngủ ngon, trằn trọc trở mình, cứ thế ngày thứ hai khi đi học dưới hai mắt có quầng thâm rõ rệt, sắc mặt càng thêm khó coi, thấy trong mắt Tư Luật càng thêm đau lòng và không hiểu.
Sau khi tan học, cô ra hiệu với Tư Luật, đi vào phòng làm việc của anh.
"Sao vậy? Tại sao sắc mặt kém như vậy?" Tư Luật nghiêm túc hỏi, nhưng trong mắt tràn đầy đau lòng.
"Không có" Nhứ Tiệp gượng cười, né tránh ánh mắt của anh.
Ngày hôm qua cả buổi tối cô sợ phải ngủ, có lẽ là vì nguyên nhân này, làm cho cô mới sáng sớm thấy không thoải mái nôn khan, bữa sáng cũng ăn không vào, liên lụy tới sắc mặt cũng không tốt.
"Lại thức đêm nói chuyện phiếm với các học muội? Em ah!" Anh tức giận nói. " Buổi chiều xin phép về nghỉ ngơi, đừng quay lại ký túc xá, đến nhà chúng ta, nếu không có tiết anh sẽ về cùng em."
"Dạ." Nhứ Tiệp gật đầu, đồng ý yêu cầu của anh.
"Mình không chú ý thân thể của chính mình, em như thế thì sao anh yêm tâm cho em đi học đại học? Hơn nữa còn là cách xa nhà như vậy" Tư Luật thở dài. "Không được để anh lo lắng, được không?"
Nhứ Tiệp cùng Tích Vĩ sắp trở thành học muội của anh cùng với Bác, trường đại học Palermo ngành kiến trúc ở Italia, là trường cũ của anh, tháng chín năm nay các cô sẽ trở thành sinh viên ở đó.
"Đồ ngốc." Tư Luật cười nói, không phát hiện sự khác thường của cô. "Về lớp thu dọn đồ đạc, về nhà nghỉ ngơi, nghe lời, không cho phép làm những chuyện khác, nghe không?"
"Dạ." Quay lại nhìn anh cười tươi, trong mắt Nhứ Tiệp tràn ngập lưu luyến.
Cô không thể nào để anh vì cô mà thương tổn chính mình. Người kia.... ........Sẽ không bỏ qua cho Tư Luật.
Nếu phải rời khỏi Tư Luật mới có thể đảm bảo an toàn của anh, như vậy cô sẽ rời khỏi.
"Em đi trước, Tư Luật." Không đành lòng nói lời từ biệt, Nhứ Tiệp hôn môi chồng yêu. "Em sẽ rất nhớ anh."
Tư Luật chỉ cho là thân thể cô không thoải mái mới làm nũng như vậy, cười nói lời từ biệt cô.
Rời khỏi phòng làm việc của Tư Luật, nụ cười gượng trên mặt Nhứ Tiệp biến mất, cô trở về phòng học dọn dồ đạc, nói cho Tích Vĩ một tiếng, một mình rời khỏi trường.
Đột nhiên cảm giác buồn nôn là cho cô nhíu mày, cô che miệng, chạy tới cái cái rãnh ven đường, ngồi xổm xuống nôn khan.
Nhổ ra một hớp nước chua cuối cùng, cô bắt đầu cảm thấy khác thường.
Sao cô lại cảm thấy buồn nôn? Cô tính tính, giật mình kỳ sinh lí của cô.... .........Đã muộn.
"Không thể nào." Nhứ Tiệp luống cuống, ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy một quầy thuốc, không chút nghĩ ngợi liền chạy tới.... ...... ...... .......
Đường Tuấn Bác phong trần mệt mỏi chạy về Đài Loan, bỏ lại công việc ở Mỹ, vừa xuống máy bay lập tức liên lạc với Nhứ Tiệp, lập tức chạy tới nhà của hai vợ chồng Tư Luật, bây giờ, Tư Luật đang ở trường dạy học, chưa trở về.
"Anh Bác." Nhứ Tiệp vừa thấy anh như người chết đuối vớ được cọc gỗ, chạy về phía anh, ôm chặt.
"Tại sao có thể như vậy?" Đem Nhứ Tiệp suy yếu vào nhà, để em ấy ngồi ở sô pha, anh đi tới phòng bếp, rót cho em ấy một chén nước sôi.
"Em không biết, em.... ..."
"Nhứ Tiệp, em đừng vội, từ từ nói, hiện tại em định làm thế nào?"
Nhứ Tiệp không trả lời, lấy từ trong cặp sách ra một túi giấy, đưa cho anh.
"Đây là.... ......" Đường Tuấn Bác trợn mắt. "Nhứ Tiệp, em không cùng thương lượng với Tư Luật đã quyết định. cậu ta sẽ không đồng ý."
"Cho nên, em muốn anh thay em ra mặt, em không thể hại Tư Luật, hắn tới là vì em, nếu để hắn ta biết em kết hôn với Tư Luật, vậy.... .....Em thật sự không dám tưởng tượng hắn ta sẽ làm gì với Tư Luật, em sao có thể hại anh ấy? Anh Bác, em rất yêu Tư Luật, em thật sự rất thương anh ấy.... ...." Sợ hãi làm cho Nhứ Tiệp không kiềm chế được khóc thành tiếng.
Đường Tuấn Bác thở dài. "Em đi như vậy không phải là biện pháp---- ----"
"Ít nhất, em có thể xác định các anh an toàn." Nhứ Tiệp quyết tâm. "Em sẽ không để cho hắn ta làm hại bất cứ người nào bên cạnh em."
"Nhứ Tiệp, em nên nói chuyện với Tư Luật, có lẽ cậu ấy có biện pháp giải quyết.... ..." Đường Tuấn Bác tận tình khuyên bảo cô, muốn cô đừng quyết định quá sớm.
"Anh ấy có thể giải quyết được sao? Anh Bác, đối phương là bang phái độc ác nhất châu Á, anh có biết không? Cho dù Tư Luật có thân thủ cao siêu thì sao? Anh ấy có thể địch nỗi sao? Em không muốn anh ấy bị thương......" Chỉ cần nghĩ đến Tư Luật bởi vì cô mà bị thương, cô liền sợ hãi. mà làm đau chính mình.
"Nhứ Tiệp......." Đường Tuấn Bác đau xót nhắm mắt lại, anh hận, anh hận chính mình vô năng, không đủ năng lực bảo vệ em gái, để cho em ấy một mình chịu đựng áp lực.
"Em hôm nay sẽ đi khỏi đây, anh Bác, em cần anh giúp em." Nhứ Tiệp lau khô nước mắt, cậy mạnh hất cằm lên. "Giúp em rời khỏi đây, được không?"
Đường Tuấn Bác chỉ có thể khó khăn gật đầu, đáp ứng yêu cầu của cô.
Nhứ Tiệp nắm nhẫn cưới trước ngực, nắm thật chặt, không chịu buông tay.
Để cho cô lưu lại một chút gì đó, để cho cô mang theo chiếc nhẫn có ý nghĩa trọng đại này rời khỏi Tư Luật.... ...... ...... ...
Chương 5.5
Bầu trời, thay đổi---- -----
Đùng đoàng một tiếng, vốn trên bầu trời trong xanh đột nhiên sét đánh ầm ầm, chỉ chốc lát sau, nước mưa rơi xối xả, khiến cho học sinh học bên ngoài nhất thời tan tác, chạy về phòng học trú mưa.
Lúc này, Tư Luật đang trong phòng làm việc, bao phủ một cỗ không khí khẩn trương. Chỉ thấy anh chìn chằm chằm tài liệu mà bạn tốt đưa cho anh, khớp xương các ngón tay không tự chủ trắng bệch, làm lộ ra tâm tình của anh không như mặt ngoài phong vân kinh đạm.
"shit!" Tư Luật ném tài liệu trên bàn, anh tựa tiếu phi tiếu nhìn người ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt mệt mỏi của bạn tốt.
Đường Tuấn Bác sắp xếp cho Nhứ Tiệp thật tốt, lập tức tới trường tìm anh, bởi vì đây là yêu cầu của Nhứ Tiệp.
"Cậu bay từ xa xôi trở về, chính là vì cái này?" Tư luật cười hỏi, nhưng anh biết Đường Tuấn Bác đa lâu, sao không biết anh bây giờ tức giận như núi lửa bộc phát là không thể ngăn cản.
"Tư Luật, tôi cũng không muốn cùng cậu xé mặt mũi, nhưng những thứ này là yêu cầu của Nhứ Tiệp, tôi không thể cự tuyệt em ấy." Đường Tuấn Bác khổ sở nhắm mắt, anh cảm thấy rất mệt mỏi.
"Ha ha, yêu cầu của Nhứ Tiệp." Tư luật nhìn chữ viết xinh đẹp của Nhứ Tiệp, ở trên hai phần tài liệu đều có chữ ký của cô ấy, một phần là xin tạm nghỉ học, một phần khác làm cho anh tan nát cõi lòng giấy ly hôn.
Tư Luật càng nghĩ càng cảm thấy thật tốt, mấy giờ trước, Nhứ Tiệp ở trong lòng anh nói chuyện với anh, còn chủ động hôn anh, bây giờ lại nói muốn cùng anh ly hôn!
Tỉnh táo cầm tài liệu trên bàn, anh một tay xé rách.
"Tôi không ký tên, mặc kệ là tạm nghỉ học hay là ly hôn, để tôi gặp Nhứ Tiệp hỏi rõ ràng nguyên nhân trước đã, tôi tuyệt đối không ký tên, nghe không, Đường Tuấn Bác, tôi không ký tên."
"Tôi rất vui mừng khi nghe cậu nói như vậy, nhưng Nhứ Tiệp cũng không hi vọng như vậy, Tư Luật." Đường Tuấn Bác thở dài nói. "Nếu như không phải bởi vì yêu cậu, em ấy sẽ không đưa ra quyết định này."
Anh trước khi đi còn nghe Nhứ Tiệp đè nén tiếng khóc, anh rất muốn giúp em ấy, nhưng anh không làm được gì.
Sao anh có thể lấy trứng chọi đá? Anh một kiến trúc sư nho nhỏ, sao có thể cùng bang phái số một số hai châu Á chống lại được?
Anh suy nghĩ một chút xem đôi anh em này đến cùng là đang làm cái gì? Lại dám lấy giấy ly hôn ra hù dọa anh!
"Tư Luật, cậu nguyện ý vì Nhứ Tiệp mà mất mạng sao?" Đường Tuấn Bác điên khùng hỏi.
"Nếu như có cơ hội, tôi thế nào không muốn?"
"Nhưng Nhứ Tiệp không hy vọng cậu bởi vì em ấy mà bị thương, càng không hy vọng cậu bởi vì nàng mất mạng, cậu hiểu không?"
Tư Luật nguy hiểm nheo lại mắt. "Ý của cậu là, Nhứ Tiệp đang nguy hiểm tính mạng?"
Đường Tuấn Bác không nói lời nào, coi như là chấp nhận.
Tư Luật ngậm chặt môi, trên mặt đột nhiên hiện lên khí lạnh.
Là ai dám làm nguy hại đến tính mạng của Nhứ Tiệp, anh trước hết sẽ làm cho hắn biến mất. Tư Luật âm thầm thề.
"Tôi đã hứa với Nhứ Tiệp, không thể tiết lộ cho cậu biết." Đường Tuấn Bác buồn bực nói.
"Cậu đi chết đi!" Tư Luật rốt cuộc không kiềm chế được nổi trận lôi đình, hướng anh ta gào lên. "Đã đến lúc nào rồi, cậu còn nhớ lời hứa với Nhứ Tiệp làm cái gì! Là Nhứ Tiệp quan trọng, hay là lời hứa của cậu quan trọng hơn?"
"Tư Luật. . . . . ."
"Cậu nói rõ xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
"Phùng Tư Luật!" Lúc này, một giọng nữ non nớt chen vào tranh chấp của bọn họ.
Là vẻ mặt nghiêm túc của Tích Vĩ, cô ấy lúc này, không phải cô gái bình thường cười đáng yêu - Tô Tiểu vĩ, bây giờ đang lo lắng cho người bạn tốt.
"Anh không cần ép anh Bác nói nữa, anh ấy sẽ không nói, anh ấy đã đồng ý với Nhứ Tiệp là không nói thì sẽ không nói, anh còn ép anh ấy cũng vô dụng."
"Tiểu Vĩ. . . . . ." Hai người đàn ông kinh ngạc khi cô đột nhiên xuất hiện.
Tích Vĩ đóng cửa, khóa lại, rồi mới xoay đầu đối mặt với hai người đàn ông này.
"Anh biết không? Phùng Tư Luật, chuyện này có liên quan tới vết sẹo trên lưng của Nhứ Tiệp, đó là nguyên nhân tôi học kiếm Tây Dương." Tích Vĩ nghiêm túc hỏi.
"Tiểu Vĩ!" Đường Tuấn Bác muốn ngăn cản cô.
"Anh Bác, em cảm thấy nên nói chuyện này cho anh ấy biết, rồi để xem anh ấy quyết định thế nào." Tích Vĩ nhìn thẳng vào Tư Luật, quan sát trên mặt anh có xuất hiện sợ hãi hay không.
Mà như cô mong muốn, cô thấy gương mặt thản nhiên không sợ của anh ta, vì vậy, Tích Vĩ tháo xuống đề phòng với Tư Luật.
"Anh có biết bang Hào cười không? Phùng Tư Luật."
Bang Hào cười? Nghe cái tên là biết bang phái này có tiếng xấu, lại từ trong miệng một học sinh cấp ba sao, ánh mắt của Tư Luật không khỏi trầm xuống.
"Không phải Nhứ Tiệp chính mình trêu chọc bang Hào cười, là bang Hào cười trêu chọc Nhứ Tiệp, chỉ vì ông già hội trưởng bang Hào cười, thèm muốn sắc đẹp của Nhứ Tiệp."
Nghe đến đó, lý trí của Tư Luật đã đứt.
"Cô nói bang Hào cười nào?" Anh âm trầm cười một tiếng.
"Trừ bang Hào cười ra, còn có một người nữa." Tích Vĩ cười quỷ dị một tiếng. "Tạo nên vết sẹo sau lưng Nhứ Tiệp gần như khiến cô ấy mất mạng, thúc đẩy tôi học tập võ thuật để bảo vệ Nhứ Tiệp."