Lê Vị đặt phòng ở tầng 7 của khu khách sạn Doãn Dục, là Thương Bách Uyển.
Phòng này có sức chứa bảy người, vì vậy, khi nghe nói Tưởng Tử Minh cũng ở nhà họ Lâm, thuần túy chỉ muốn Tưởng Tử Minh cùng đi đến.
"Sao lại nhiều người như vậy." Liêu Đình Ngạn đang lái xe, lúc nghe cô nói điện thoại nói như vậy, trong nháy mắt anh nhớ đến lần tham dự tiệc ở tòa nhà Cẩm Minh, hình ảnh Tưởng Tử Minh luôn sát bên người, không cam lòng không muốn anh nói: "Nếu anh ta cũng đi cùng, thì trong phòng sợ rằng sẽ quá đông."
"Không có gì." sau khi Lê Vị tạm biệt Lâm Tại Khê, nói trước là tý nữa gặp, dập máy xong cô nói: "Phòng em tìm to như vậy, sao lại không đủ chứ?"
Trong lòng Liêu Đình Ngạn không thỏa mái. Rất muốn trút ra, nhưng lại sợ chọc giận Lê Vị, khiến cô không cho anh đi. Vì vậy, có giận đến mấy cũng phải nén lại.
Vì cục giận này không được trút ra, vì vậy lúc anh gặp mặt nhà họ Lâm, sắc mặt không được tốt lắm.
Có điều, đối mặt với ông Lâm bà Lâm, những lễ nghi phép tắc của hậu bối nên có anh một chút cũng không thể thiếu. Mỉm cười chào đón hai người, đứng trước mọi người giới thiệu bản thân.
Bà Lâm là giáo sư của trường đại học, đơn giản nhưng có hàm ý. Nghe anh nói là "Bạn tốt lâu năm" của Lê Vị, đối đãi với anh rất khách sáo.
Ông Lâm lại lo nghĩ nhiều hơn một chút.
Anh là người làm ăn,
Công ty giải trí Hoa Thiên Thành nổi tiếng trong mọi lĩnh vực, những nghệ sĩ nhận được hạng mục giải thưởng trong nước rất nhiều, rất có vị thế trong nước.
Liêu Đình Ngạn ở Hoằng Thành là người rất có máu mặt.
Chỉ có điều vị đổng sự trưởng này không thích giao tiếp ngoại giao, người biết anh cũng không nhiều, nhưng, người có quan hệ với anh ít càng thêm ít.
Lâm Nghiệp Huy tồn tại trên thương trường mười mấy năm rồi, nói về tài năng thì ông cũng là những người đứng đầu. Nhưng lại không có đường nào kết giao với đổng sự Liêu.
Điều này khiến hứng thú của Liêu Đình Ngạn giảm đi.
Chỉ có điều, Lâm Nghiệp Huy là bố của Lâm Tại Khê. Có lúc, xác lập quan hệ với người làm ba rồi thì đối phó với con trai họ sẽ dễ dàng hơn.
Vì thế ăn xong một bữa cơm, Liêu Đình Ngạn và Lâm Nghiệp Huy trò chuyện với nhau rất vui vẻ, tự nhiên sẽ trở thành một thế giới, cùng nhau nói chuyện kinh doanh.
Còn lại thì họ nói chuyện phiếm.
Người bên cạnh Lê Vị là bà Lâm.
Tính cách của bà rất tốt, rất ôn hòa. Hai người cũng nói chuyện với nhau vài câu, Bà hỏi cô ở trường bình thường sẽ làm những việc gì, còn có cảm giác khi trở về Hoằng Thành.
"Dì cả Dì cả." Qua một lát, Tưởng Tử Minh ở bên cạnh gọi không ngừng.
"Sao vây?" bà Lâm hỏi cậu.
Không đợi Tưởng Tử Minh trả lời, Liêu Đình Ngạn ngồi ở bên nói một tiếng thành thật rất có lỗi, tự mình mở Tivi ở trong phòng. Lại dò sẵn kênh.
Lúc này quảng cáo đang đếm giây.
Mười giây, chín giây, tám giây......
Sau khi quảng cáo chạy xong, màn hình cũng đổi, các hình ảnh tinh são của thực phẩm lần lượt xuất hiện, cùng theo đó là tiếng du dương của âm nhạc, tiêu đề 《Nấu ăn cùng đầu bếp Trịnh 》xuất hiện trước mắt của khán giả.
Lê Vị ngơ ngẩn một chút, lúc này mới hiểu được vì sao Liêu Đình Ngạn lại chọn Thượng Bách Uyển.
Vốn dĩ cô đặt một căn phòng cho 6 người, sau khi Liêu Đình Ngạn gọi mười mấy cuộc điện thoại, mới đổi thanh nơi này.
Thì ra là ở đây có Tivi.
Hôm nay là thứ 7, buổi tối sẽ phát sóng tập đầu tiên cũng là lần đâu tiên cô làm MC.
Tâm trạng của Lê Vị rất phức tạp nhìn Liêu Đình Ngạn.
Liêu Đình Ngạn lại hướng mắt về màn hình Tivi.
Trên Tivi, đầu bếp Trịnh đang giới thiệu người đồng hành mới cùng mình, người dẫn chương trình Lê Vị.
Cô tươi cười hơi ngượng ngùng, ngôn hành cử chỉ tự nhiên hào phóng, rất được lòng người lớn.
Bà Lâm mĩm cười khen cô: "Tiểu Vi đẹp thật đấy."
Lâm Tại Khê rót cô một lý trà, ngẩng nhìn, mĩm cười nhìn về hướng của Lê Vị, nhẹ nhàng nói: " Người thật đẹp hơn."
"Đúng vậy." Tưởng Tử Minh phẩy phẩy đũa cười nói: "Mắt anh cũng rất tốt."
Liêu Đình Ngạn đặt nhẹ ly trà lên mặt bàn.
Phạch một tiếng, mọi người điều nhìn anh.
Liêu Đình Ngạn cười cầm lấy ly trà, nhấp một miếng, " Thật ngại quá, tay hơi trơn." vừa nói với Lâm Nghiệp Huy: "Tôi con phải lái xe, không thể uống rượu. giời lấy trà thay rượu, mời anh một lần nữa."
Liền uống hết ly trà.
Mặc dù thứ anh uống là trà, nhưng Lâm Nghiệp Huy đang uống là rượu.
Vừa nãy bị Liêu Đình Ngạn mời trước một ly sau một ly, Lâm Nghiệp Huy có chút cao hứng, vỗ vai anh nói: "Liêu lão đệ, em với anh không cần phải khách sao như vậy." cười haha nói cùng Lâm Tại Khê: "Tiểu Khê, rót cho Liêu tổng một ly trà."
Ông ấy có chút ngà ngà rồi, tiếng "Liêu lão đệ" kêu cũng thật là thuận miệng.
Liêu Đình Ngạn nhíu nhíu mày.
Ồ, cái này thật là lộ liễu, không duyên cớ vô cớ lại thêm một thân phận.
Lâm Tại Khê cũng phát hiện ra, trầm mặc không nói lời nào.
Lê Vị bước đến trước cầm ấm trà nói: "Để em rót trà cho. Vốn dĩ hôm nay là con muốn cảm ơn sự chăm sóc của hai người, còn có sư huynh nữa."
Liêu Đình Ngạn vốn dĩ đã rót đầy ly, vừa nhìn thấy cô đi rót trà, lặng lẽ đổ ly trà vào ly rượu ở bên cạnh, sau đó đẩy ly trà tới trước.
Cái này không lọt ngoài tầm của Lê Vị.
Lê Vị liếc mắt nhìn anh một cái, nghĩ một lúc, sau đó lại nghĩ nên rót trà cho anh.
Trên truyền hình Lê Vị giải thích một cách ngắn gọn, chuyển ống kính là khách mời Nhạc Uyển Nhi.
Nhạc Uyển Nhi yêu kiều lặng lẽ khiến người khác tưởng rằng cô ấy rất thanh thuần đáng yêu.
Tưởng Tử Minh lại hừ một tiếng, thật không thể chấp nhận được.
Lê Vị nhớ ra anh cùng một công ty với Nhạc Uyển Nhi, để ấm trà xuống, bước đến bên cạnh anh: " Anh với cô ấy có thân không?"
"Thân." Tưởng Tử Minh cắn đũa đổi mình, nhìn về hướng Tivi đang chiếu Nhạc Uyển Nhi.
Lê Vị hỏi tiếp: "Thân đến mức độ nào?"
Tưởng Tử Minh nghĩ đến một chi tiết, cười haha: "Em định làm gì?"
Lê Vị biết Nhạc Uyển Nhi muốn kiện đài chuyện này cũng rất lớn, Tưởng Tử Minh chắc là biết, cũng không giấu diếm, nhỏ tiếng nói với cô.
" Chuyện này thì anh hiểu, lại không ngờ rằng lại liên quan đến em." Tưởng Tử Minh nói: "nhìn Nhạc Uyển Nhi đó nhìn có vẻ yểu điệu nhưng thật ra rất ngang bướng, trong công ty có rất nhiều người thích cô, nghĩ cách để hại cô ta. Nếu không phải vậy, cũng không có nhiều chuyện hậu trường và tư liệu như vậy, cô ta đang từ đi vào đường cùng rồi."
"Chuyện hậu trường nhiều?" Lê Vị có chút bất ngờ.
Tưởng Tử Minh gật gật đầu, "Ừ. Hình như là như vậy. Người của em cẩn thận một chút là được."
Lê Vị cảm ơn anh.
Thật ra cô cũng không quá lo lắng. Chuyện hậu trường của Nhạc Uyển Nhi có lợi hại đến đâu đi nữa, chắc không lợi hại hơn bọn họ.
Lê Vị làm chương trình rất thành công.
Cơm vẫn chưa ăn xong, điện thoại của nhà họ Doãn và họ Liêu điều liên tục điện tới lần lượt khen cô.
Dù gì cũng là mình mời khách, Lê Vị không tiện nghe điện thoại, đành tắt chuông. Đợi đến lúc bữa cơm kết thúc mới trả lời điện thoại.
lúc đó là đang đứng ở bãi đổ xe.
Sau khi gọi điện thoại xong, những người khác đã ngồi lên xe, chỉ có cô vẫn đứng ở ngoài.
Liêu Đình Ngạn chuẩn bị sẵn sàng để đưa cô về nhà, bởi vì cô ngồi xe của anh đến đây.
Ai ngờ được lại bị Lâm Tại Khê cướp mất.
"Tôi vừa nghe ở trường đại học có chút chuyện, cần phải nói chuyện với Tiểu Vi." Lâm Tại Khê nói: "Vừa hay tôi sẽ đưa cô ấy về rồi nói chuyện luôn."
Liêu Đình Ngạn dỡ khóc dỡ cười nhìn anh.
Vậy cũng được.
Nếu chuyện quan trọng như vậy, sao lúc nãy ăn cơm lâu như vậy lại không nói, sao lại đợi đến lúc về mới nói?
Lâm Tại Khê bình tĩnh trả lời.
Lê Vị đới với chuyện Lâm Tại Khê nói đến chuyện của trường học rất hiếu kì, huống hồ gì chuyện của trường học không thể trì hoãn, định ngồi xe của Lâm Tại Khê về, "Vậy làm phiền sư huynh rồi." lại nói với Liêu Đình Ngạn: " Tạm biệt."
Tưởng Tử Minh đang đứng ở trong xe của bố mẹ Lâm Tại Khê, vừa khéo nhìn thấy cảnh đó, ở bên cạnh cười rất vui.
Liêu Đình Ngạn liếc cô một cái.
Tưởng Tử Minh bóp bóp cổ, nhanh chân bước đến xe của dì mình, về cùng họ. Trên xe, Lâm Nghiệp Huy đang ngủ rất say, lâu lâu lại nói mớ.
Liêu Đình Ngạn nhìn trưng trưng Lê Vị ngồi trên xe của Lâm Tại Khê, mặt đành nhìn cô bước đi như vậy, không động đậy một lúc lâu.
Đợi đến lúc không còn thấy bóng xe, lúc này mới nhẹ nhàng thở dài.
Tính cách của Lâm Tại Khê rất ôn hòa, lời nói không bao giờ kiêu ngạo nóng nảy, nói suốt dọc đường cũng rất nhanh.
Sau khi về đến tiểu khu, lại xuất hiện điều rất bất ngờ, hai người rất bất ngờ vì nhìn thấy Liêu Đình Ngạn dưới lầu.
Lê Vị biết câu gửi đến một chuyển phát nhanh, sau khi xuống xe hỏi quản lý để nhận.
Liêu Đình Ngạn và Lâm Tại Khê đang đứng sừng sừng ở ngoài nhà.
Lâm Tại Khê cười nói: "Liêu công tử đến cũng nhanh thật. Chúng tôi đi trước anh, nhưng lại về sau anh một chút."
Liêu Đình Ngạn quay quay điện thoại hai cái rồi châm lửa đốt thuốc, bỏ lên môi," Không có cách nào khác. tính năng của xe quyết định mọi thứ. Thứ tốt là thế, cho dù là ở đâu đi nữa."
"Vậy sao?" trong lời nói của Lâm Tại Khê lại mang ý cười, "Vậy cũng phải xem có hợp hay nữa. xe có tốt đến đâu, không hợp cũng không có cách nào. Hơn nữa, xe không cần thiết nhất định là sẽ thỏa mái. Có lúc lái xe bình thường một chút se thuận tay hơn, không phải sao?"
Liêu Đình Ngạn cười giễu cợt, "Đó chỉ toàn là cớ. Có thể dùng xe tốt, có ai lại dùng xe kém chứ. Đúng không, Lê Tử?"
Lúc này Lê Vị vừa bước đến, vừa nghe không hiểu là chuyện gì, "Cái gì mà xe tốt xe xấu?"
"Không có gì, Liêu công tử nói chuyện phiếm mà thôi." Lâm Tại Khê nói với cô: "Anh về trước nhé, ngày mai lại nói tiếp. Lúc bước lên lầu cẩn thận một chút, tốt nhất nên đi thang máy." đừng đi thang bộ nhé.
Nhìn bóng dáng của anh, Lê Vị nghi ngờ nhìn Liêu Đình Ngạn từ trên xuống dưới, "Anh lại bắt nạt Sư huynh đúng không."
Liêu Đình Ngạn có chút bực bội.
Rõ ràng là là tên họ Lâm đó bắt nạt người trước, từ bãi đỗ xe của khách sạn đã như thế rồi.
Sao bây giờ cô lại nói ngược lại là anh bắt nạt cô ta rồi?
Tâm trạng của Lct không được tốt, lãnh đạm trả lời câu hỏi trước đó, bước chân dài bước lên bậc thềm.
Lê Vị sửng sốt một chút mới phản ứng, "a" một tiếng kêu anh, anh lại làm ngơ.
Lê Vị bước nhanh đuổi theo, "Anh vẫn muốn lên trên sao, trời tối như vậy rồi, mau về nhà đi. Ngày mai không phải anh phải dậy sớm sao.
Chuyện này đúng là chuyện thật.
Bây giờ đã mười giờ rồi, ngày mai sáu giờ anh phải đi cho kịp máy bay.
Liêu Đình Ngạn sợ Lâm Tại Khê đứng ở phòng 501 đợi cô. Nhìn con thỏ này ngây như vậy, anh chỉ sợ người khác cướp cô đi. Trong lòng nhắc nhở, giọng nói rất tự nhiên, "Anh đi xa như vậy, lên uống một ngụm nước chắc là được chứ?"
Vấn đề là không ai bảo anh phải qua đây!
Lê Vị ngăn anh lại, "Đừng, cũng không có chuyện gì, anh đi lên làm gì. Nhanh chóng đi về nghỉ ngơi đi."
"Ai bảo là không có chuyện gì chứ." Liêu Đình Ngạn lén nhìn lên phía cầu thang, môi bỗng cong lại, "Anh không gặp Tuyết nhi rồi, muốn nhìn thấy nó một lúc. Được không?"