Cô không biết sau này nên đối mặt với Mộ Dung Kiệt thế nào.
Không còn khả năng sinh sản, người phụ nữ như cô không có thì hơn, làm thế nào có thể xứng với đại thiếu gia nhà Mộ Dung cao cao tại thượng?
Nếu như Mộ Dung Kiệt biết chuyện này, có khi xoay người rời đi bỏ cô lại ngay lúc này?
Cũng đúng thôi, có người đàn ông nào có thể chấp nhận sự thật người phụ nữ của mình không thể sinh con.
Mộ Dung Kiệt thở dài một hơi, nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô.
"Bảo bối, bất kể có như thế nào, em mãi mãi là người phụ nữ được Mộ Dung Kiệt anh đây yêu thương nhất, anh yêu em!"
Thân thể Ngải Tuyết lập tức cứng đờ trước lời anh nói, đôi tay nắm chặt góc chăn, cô thật sự rất muốn quay lại vùi trong ngực anh và khóc thật to
Nhưng cô không dám, cô sợ một khi cô dựa vào anh sẽ không còn dũng khí tách ra nữa.
Đúng vậy, cô phải rời khỏi anh, hôm nay, cô không còn tư cách gì ở bên cạnh anh.
"Bảo bối, cái gì cũng không cần nghĩ, hãy ngủ một giấc, anh ở chỗ này chăm sóc em." Từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cho cô cảm nhận được nhịp tim của anh đang đập lúc này, nếu như sau này không có em bé, Ngải Tuyết cô vẫn là bảo bối trong lòng Mộ Dung Kiệt anh đây.
Quả nhiên, Ngải Tuyết rất nghe lời anh nhắm mắt lại, chẳng qua là cô đang nghĩ đến cách rời đi như thế nào.
Trong lòng đau đến hít thở cũng trở nên khó khăn.
*********
Trên hành lang, Lãnh Băng đứng thẳng người không có bất kỳ vẻ mặt nào.
"Bảo vệ tốt cho cô ấy, không cho phép xảy ra sơ suất gì!" Hiện tại, anh đang vội vã muốn đi giải quyết ả tiện nhân kia.
Lãnh Băng ‘ ừ ’ một tiếng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Tại phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Mộ Dung, Mộ Dung Kiệt ngồi trên ghế xoay.
Trước mặt là đống văn kiện chất cao như núi, những thứ này, tất cả đều là hạng mục làm ăn giữa tập đoàn Thượng Quan và tập đoàn Mộ Dung, các công trình hợp tác này cùng tập đoàn Mộ Dung chỉ là đầu tư bỏ chút vốn thôi..
Tiện tay mở ra coi, khóe miệng Mộ Dung Kiệt nâng lên đầy khát máu, cười lạnh!
Đứng đối diện là thư ký đang nơm nớp lo sợ, anh lạnh lùng mở miệng"Triệu tập tất cả cổ đông, lập tức mở cuộc họp!"
Chỉ trong chốc lát, tất cả cổ đông đều ngồi vào vị trí của mình.
"Sáng sớm sao lại triệu tập mở hội nghị, có chuyện gì mình anh không giải quyết được sao "Một lão già trên hàng trung niên giờ phút này có chút không kiên nhẫn, vì dù sao ông cũng đang nhuyễn ngọc ôn hương (*) mà.
(*):Nhuyễn ngọc ôn hương [软玉温香] : “Nhuyễn” [软] : Dịu dàng ; “Ngọc” [玉], “Hương” [香] : cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
"Hừ, nhìn bộ dạng của ông, sớm muộn gì cũng bị thiếu gia Mộ Dung đào thải đi" Một người đàn ông dáng dấp coi như tuấn tú, bộ mặt khinh thường nói
"Cậu. . . . . ." Thời điểm lão già đó muốn sừng sộ mắng lại thì Mộ Dung Kiệt đi vào với vẻ mặt không chút thiện cảm nào.
Các vị cổ đông sợ tới mức không dám nhúc nhích hay ngước nhìn anh.