Ngải Tuyết đầy kinh hãi, vội hỏi"Xảy ra chuyện gì?Cậu sao thế?”
"Ức Hiên mắc bệnh bạch cầu, tớ mang Ức Hiên đến khắp bệnh viện nhưng bọn họ đều lắc đầu, Tiểu Tuyết, tớ xin cậu nhờ Mộ Dung Kiệt giúp tớ lần này, anh ấy nhất định có biện pháp cứu con trai tớ.”
‘Oanh’ một tiếng, Ngải Tuyết bị tin tức làm cho đứng người, đứa bé đáng yêu như vậy, sao có thể mắc căn bệnh quái ác đó?
Ngải Tuyết và Thang Tiệp đều rơi nước mắt, cô khóc gọi điện thoại cho Kiệt, để cho anh lập tức trở về.
Kiệt đang họp, nghe tiếng khóc của Ngải Tuyết qua điện thoại, cả người trở nên căng thẳng, lập tức ngưng cuộc họp, chạy nhanh về nhà.
Thang Tiệp gật đầu, trong lòng lo sợ luống cuống tay chân, nếu biết có con lớn chừng này, không biết anh ta sẽ nghĩ như thế nào?
"Chuyện này, phải thông báo cho Tử Hiên.”
Thang Tiệp kinh hoảng, lắc đầu: "Đừng, anh ta chưa hề biết sự tồn tại của đứa bé này, với lại tôi cũng không muốn nói cho anh ấy biết. Cho nên, thiếu gia Mộ Dung có thể đừng nói cho anh ấy biết giúp tôi."
Kiệt nhíu mày, bàn tay nắm tay Ngải Tuyết.
"Cô không thấy mình quá ích kỉ khi làm việc này sao? Đây là con của Tử Hiên, nó cũng có quyền được biết, Hơn nữa..., chẳng lẽ cô muốn giấu bí mật này với con của cô mãi.”
Thang Tiệp ngẫm nghĩ rồi cười khổ, làm sao có thể chứ, ngay cả nó nằm mơ cũng kêu đến chữ ‘ba’. Tuy nhiên….
"Tôi sẽ sớm tìm bác sĩ trị liệu cho đứa bé, nhưng cô phải suy nghĩ thật kĩ, rốt cuộc có nên thông báo với Tử Hiên hay không.”
"Cám ơn anh, thiếu gia Mộ Dung.”
Mắt Thang Tiệp cay xè, chỉ cần thiếu gia Mộ Dung chịu giúp, con của cô mới có hi vọng sống tiếp.