Xế chiều, ánh nắng sớm chiều nhạt dần, liêu xiêu vài bóng đèn đã vội thắp. Ai đó giờ đây mới trở về phòng làm việc của mình:
“Sao rồi?hôm nay cô gái đến phỏng vấn thế nào?”
“Cũng tạm ổn,không đến nỗi tệ.”
Ai đó mỉm cười: “Uk cảm ơn anh, hồ sơ của cô ấy anh cứ để đây, tôi sẽ xem sau.”
Một lát sau,vẫn căn phòng ấy một chàng trai trẻ đưa tay lên cằm trầm tư suy nghỹ:
“Liêu Tâm Thinh ư? Hưm..m một cái tên khá xấu. Cái tên này nghe quen quen? Hình như mình đã nghe ở đâu thì phải?"
Lúc này đây,Thinh Thinh đang đứng ngồi không yên thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại.
“A lô?”
“Chào cô,cô có phải cô Liêu không?tôi gọi từ công ty luật Hạ Nam,chúc mừng cô đã qua được vòng phỏng vấn, mời cô ngày mai đến công ty để thực tập.”
Nghe xong điện thoại Thinh Thinh mừng rỡ quay qua nắm chặt tay Ni ni hét lên:” Tớ được nhận rồi.”
Người gọi cú điện thoại ấy như một thánh nhân đã cứu cô nàng thoát khỏi tình cảnh lâm li hiện giờ.
……………………….
Ánh nắng dịu dàng khẽ len lỏi qua tấm mành cửa, từ sáng Thinh Thinh nhà ta đã dậy thật sớm để chỉnh chu mọi thứ nào là đầu tóc, áo quần, tác phong,…
Hôm nay cô bắt đầu đi làm,mọi việc tạm được coi là khá ổn…
Cô gái thân thiện chỉ đường cho Thinh Thinh tên Diệu Diệu thì ra là trợ lí riêng của luật sư Nam.
Diệu Diệu là một cô gái trẻ,năng động, hầu như mọi hành động của đại Boss cô đều nắm bắt rất nhanh.
Lại thoáng nghe đâu đó cô nàng có ý với Boss…
Thật chẳng thể tin nổi, ông bác ấy cũng quá dữ dằn, một cô gái xinh đẹp, năng động như Diệu Diệu mà cũng chẳng màng đoái ngoài đến.
Công việc thực tập thật ra cũng không quá khó, chỉ cần giúp các luật sư khác sắp xếp văn kiện, thỉnh thoảng đến phiên tòa phụ giúp. Luật sư Nguyên, luật sư Tâm lại luôn tất bật với công việc của mình thật chất không có thời gian ngó ngàn đến cô, chỉ có ông bác là thỉnh thoảng đi qua đi lại.
Đột nhiên,mọi người bỗng im lặng hẳn.
Một thanh niên cao ráo, phong độ, toát ra một khí chất vời vợi bước vào từ cánh cửa công ty.
Diệu Diệu khẽ gật đầu, gọi một tiếng:”Luật sư Nam.”
Thinh Thinh lúc này đứng như hóa đá, thầm nghĩ:”Lại thêm một luật sư Nam. Vậy rốt cuộc ai mới là Nguyệt Hạ Nam đây?”
Người thanh niên ấy sải bước tiến thẳng vào căn phòng.
Một lát sau, Diệu Diệu vỗ nhẹ lên vai cô:”Thinh Thinh,luật sư Nam muốn gặp cô.”
Thinh Thinh lặng nhìn người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trước mắt, ánh nắng ráng chiều càng tôn lên những đường nét hoàn mỹ.
Càng nhìn càng thấy lạ,cô như bị mị lực từ anh cuốn hút vào.
Thinh Thinh vẫn không rời mắt khỏi anh chàng, đến khi không chịu nỗi nữa anh ta mới thôi không làm việc đưa mắt nhìn đối phương.
Thinh Thinh bất giác cảm thấy nặng nề, dường như đôi mắt biết nói ấy đang muốn hỏi ”cô nhìn cái gì?”.
Anh nhìn chăm chăm vào cô một hồi lâu rồi bình thản nở nụ cười.
“Nụ cười của anh…anh cười gì cơ…hay mình vừa làm gì ngốc ngếch chăng?” nghĩ thế cô không chịu nỗi nữa bèn lên tiếng trước:
“Luật sư Nam, anh gọi tôi vào có việc gì không?”
Vẫn nụ cười ấy nhưng ngữ điệu lại tràn đầy quyền uy:“Kể từ ngày mai cô hãy đến phụ giúp Diệu Diệu làm việc.”
Thinh Thinh bất giác ”hả” một tiếng.
Thật không ngờ mới đến đây có một ngày mà đại Boss đã khuyến mãi cho cô trọng trách lớn như vậy, công việc càng nhẹ nhàng thì trọng trách càng nặng. Công việc của Diệu Diệu toàn liên quan đến những vụ án lớn…nếu nhỡ cô làm sai điều gì….Haizz…Hậu quả thật khó lường.
Một hồi lâu vẫn chưa thấy cô trả lời, anh ta hỏi:”Sao? Có vấn đề gì à?”
Nghe vậy, Thinh Thinh vội xua tay định từ chối khéo:”Không vấn đề, chỉ là…”
Như hiểu được nỗi lo âu trong ánh mắt của cô, anh dịu dàng bảo:“Làm từ từ quen thôi, đây là một cơ hội hiếm có để cô học tập thêm nhiều thứ.”
Nghe vậy nỗi lo lắng trong lòng cô cũng nguôi ngoai dần, bầu không khí cũng trở nên ôn hòa một cách lạ thường.
Nguyệt Hạ Nam cũng tỏ vẻ không hề bắt ép cô điều gì, nhưng lệnh của Boss thật không dám cãi nên Thinh Thinh cuối cùng cũng đành cam phận mà đồng ý.