Thế đấy, thế là mọi chuyện đã xảy ra như một lẽ đương nhiên. Ba tháng,khoảng thời gian đấy nói ngắn không ngắn, nói dài không dài mà biết bao chuyện đã ập đến như một cơn giông tố.
Trước không khí im lặng lạ thường, Mai Hương không kìm nỗi bèn lên tiếng:
“Ni Ni, Thinh Thinh hai bồ vào đây ngồi.”
“Đi nào Thinh Thinh.”
Thinh thinh lúc này mới giật mình quay về với thực tại, mơ mơ màng màng mặc cho Ni Ni kéo tay mình.
Mọi thứ lại nhộn nhịp trở lại, có người xầm xì tụm hai tụm ba, có người hò hát,nhưng ai đó nãy giờ vẫn lặng im, chân vắt chéo ngã lưng trên ghế, một tư thế tao nhã, coi trời bằng vung.
Một lúc sau, Mai Hương bỗng nảy ra một ý, nheo mắt tinh nghịch:” Hai bồ cũng lên hát nhé.”
“Tớ ư? Tớ không biết hát.”
“Thinh Thinh hát bài sở trường của mình đó ”The day you went away”.”-Ni Ni vừa nói vừa không ngừng dùng sức lôi Thinh thinh dậy.
“Thôi..Thôi cậu tha cho tớ, tớ không muốn tra tấn lỗ tai mọi người đâu.”
Ni Ni vẫn không ngừng nài nỉ: “Đi đi mà, please.”
“Ok, mình đi vệ sinh hahahaha các cậu cứ hát.”
Vậy là Thinh Thinh nhà ta lại trốn mất tăm, thật ra không phải cô nàng hát dở chỉ là không muốn hát mà thôi. Vả lại hiện giờ cô cũng không có tâm trạng nào để mà hát.
Thinh Thinh quay người đi vào phòng vệ sinh, lúc này đây cô mới dám thở dài, thẫn thờ hồi lâu. không biết từ lúc nào khóe mi bỗng cay cay, rồi ướt nhòa, trái tim cô lại bắt đầu quặng thắt từng đợt…từng đợt…
Cảnh tượng hôm ấy lại lần lượt hiện ra trước mắt.
………………………………………….
Một giọng lạnh lùng quen thuộc vang lên: “Tôi không thích cô ấy, từ đầu đến cuối cũng là cô ta tự chuốc lấy mà thôi.”
Từng lời nói của hắn khiến nỗi đau của cô dâng đến tột độ, nó như những con dao sắt bén từng chữ.. từng chữ…. cứa vào trái tim mỏng manh có vết thương chưa lành của cô.
Vĩ Phong vừa kết thúc câu nói thì ngọn lửa thịnh nộ của Đình Lợi càng bùng cháy, anh lao đến nắm lấy cổ áo hắn:”Mày nói gì?”
Thinh Thinh mắt ướt nhòa, từng giọt nước thủy tinh cứ lăn dài trên má, nghe như có tiếng vỡ vụn trong lòng, cô bất lực dùng hết sức mạnh yếu ớt còn lại nắm lấy tay Đình Lợi: “Đình Lợi cậu thôi đi, chúng tớ đã chia tay. Tớ như thế là đủ rồi, cậu đừng gây rối nữa. Tớ xin cậu..xin cậu đấy.”
Đình Lợi mắt trợn trừng như muốn giết người, nhìn cô lắp bắp:”Cậ..u..cậu…”--chưa nói dứt câu đã phẫn nộ bỏ đi.
“Hạ Yên, mình đi thôi.”-Nói rồi hắn nắm tay Hạ Yên bình thản bỏ đi.
Hai hình bóng nhòa dần nhòa dần rồi mất hút, không màng ngoảnh đầu lại để lại ai đó với trái tim vỡ tan hàng nghìn mảnh một mình đắm chìm trong nỗi đau thương vô vàn.
“Này, không sao đấy chứ? Gà rừng mà muốn thành phượng hoàng à, mộng tưởng quá đấy ~ cười mỉa~ Cậu cũng nghe rõ đấy còn gì. Không ngại nói với cậu, trước giờ cậu chỉ là cái bóng của Hạ Yên mà thôi, là con cờ ‘tốt’ để họ hàn gắn tình cảm. Nhờ cậu mà…”
Đúng lúc Ni Ni vừa xuất hiện, vội cắt ngang lời Tiêu Linh:” Cậu thôi đi”.
Nghe vậy cô ta im lặng một lúc rồi mỉm cười đắc ý:“Sao, không dám nghe à? Tôi chỉ giúp cậu ấy tỉnh thôi!! Nếu cậu không dám nghe thì thôi vậy.”
Thinh Thinh lúc này hai mắt ướt nhòa, cố gắng kiềm nén cảm xúc, nghẹn ngào:”Ni..Ni..cậ..u..cậu cứ để cậu ấy nói hết.”
Tiêu Linh lại mỉm cười khinh miệt, vỗ vỗ lên vai cô tỏ vẻ an ủi: “Đấy cậu ấy muốn nghe đấy!!! Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn cậu. Nhờ cậu mà tình cảm họ ngày càng khắn khít!!!!”
Lúc này đây Ni Ni không còn kìm nỗi cơn giận nữa, quát:”Cậu có im ngay không?”
Trái tim ai đó vỡ rồi, vỡ rồi,… đã vỡ thật rồi…
Đau lắm,thật sự rất rất đau…
Là một quân cờ, là một người thay thế thôi sao?
Thì ra cô chỉ là một cái bóng….một cái bóng….
Hà Vĩ Phong không yêu cô, anh ấy không hề có chút gì tình cảm với cô. Nhưng tại sao, tại sao hắn lại chấp nhận quen cô?
.... Để làm cô tổn thương….làm cô đau đớn thế này ư?...
Đôi chân Thinh Thinh bất giác ngã khụy, tất cả dường như đang sụp đổ trong cô…..Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, từng cái nắm tay,…những thứ đã từng khiến cô một thời hạnh phúc…rất…rất hạnh phúc nhưng giờ đây lại bỗng vụt tan…vụt tan mất rồi.
Tại sao cô lại ngốc như vậy? Tại sao cô luôn tin tưởng tình cảm của hắn? Tại sao cô tin sự chân thành của mình có thể làm cảm động trái tim hắn? Tại sao hắn lại có thể nhẫn tâm với cô đến vậy??? Tại sao?..Tại sao?..
Hắn có biết được khi hắn nói “hắn cũng thích cô” cô đã vui đến thế nào không?.Chính hắn là người đã cho cô hy vọng… nhưng cũng chính hắn là người đã dẫm đạp lên nó.
Giá như hắn chưa từng cho cô hy vọng thì giờ đây co lẽ cô sẽ không đau đớn thế này. Giá như lúc trước cô không ngốc nghếch, giá như cô sớm nhận ra tình cảm thật sự của hắn…thì có lẽ cô đã không đau khổ, hụt hẫng như bây giờ.
Cô còn nhớ hôm ấy trời trở lạnh, nhưng có lẽ trong lòng cô lúc ấy còn lạnh hơn gấp muôn phần. Từng đợt, từng đợt gió lạnh buốt thổi vào mặt cô, thổi vào trái tim nhỏ bé của cô, khiến nó như bị đóng băng.
Đúng vậy,từ sau hôm đó, cô đã buộc bản thân đóng băng trái tim mình mất rồi, không còn muốn tin tưởng vào cái gọi là tình cảm đó nữa.
Giờ đây cô chỉ muốn quên hắn.
Cô rất..rất.. muốn quên hắn, quên đi con người đó, quên đi mọi thứ hắn đã làm cho cô,…..quên đi tất cả, nhưng cô lại không thể làm được, cô không thể xóa đi những đau khổ mà hắn đã mang đến, không thể coi như hắn chưa từng bước vào trái tim cô…không thể…thật sự không thể….
…………………….
Cô lấy tay quệt giọt nước mắt trên mi rồi cố trấn an mình ”Thinh Thinh, đừng thế nữa tất cả chỉ còn là dĩ vãng mà thôi. Có thể vì mày mà làm mọi người mất hứng đấy. Mạnh mẽ lên nào Thinh Thinh.”.
Nghĩ thế cô vã thật mạnh nước vào mặt như tự nhắc nhở bản thân, cũng hòng giấu đi nước mắt của mình, chỉnh trang lại mình, gượng cười với bản thân rồi quay trở lại với bộ dạng ban đầu bước ra ngoài.
Dãy phòng trước mặt, một anh chàng cao ráo tựa lưng vào tường, mắt khẽ nhắm, một tư thái lặng lẽ, chơi vơi..
Cô không còn tin vào mắt mình nữa, tại sao cô lại có thể dùng từ đó để miêu tả một con người lạnh lùng, cao ngạo như hắn. Vả lại bên cạnh hắn giờ đây chẳng phải đã có Hạ Yên rồi sao.
Thừa dịp, Thinh Thinh bước thật nhanh định lướt ngang qua như không thấy gì nhưng bàn tay cô bất giác bị ai kia nắm lại:
“Định bỏ đi như không thấy tôi luôn à?”
Thinh Thinh cố vùng vẫy, muốn gạt tay người kia ra, nhưng ai kia nắm chặt quá khiến cô không sao thoát ra được:”Cậu…cậu muốn làm gì đây?”
“Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi, đừng hốt hoảng như thế.”
Thinh Thinh tuy ngạc nhiên, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng:”Cậu muốn nói gì? Nói đi.”
Hắn tiến lại gần ép cô vào góc tường, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đưa lên mặt cô, che đi nửa khuôn mặt chỉ chừa lại đôi mắt.
Trước hành động kì quái của hắn Thinh Thinh hốt hoảng:”Hà..Vĩ.. Vĩ Phong, cậu..cậu làm gì vậy?”
Nhưng dường như câu đó của cô không thể lọt nỗi đến tai ai kia.
Đôi mắt đen láy nhìn cô vô hồn bảo: “Cậu có thể đừng nhìn tôi như thế nữa không? Cậu có biết ánh mắt của cậu làm tôi rất hoang mang..Cậu..cậu..”
Chưa nót hết chuông điện thoại reo lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng, lúc này đây hắn mới buông tay xuống bắt điện thoại.
Hắn lại bỏ đi, Thinh Thinh lặng nhìn cái dáng cao lớn đi xa dần. Mấy phút sau cô vẫn không khỏi bàng hoàng ” sao hắn lại làm như vậy?hắn nói thế là có ý gì?Hay hắn cho rằng cô thật đáng thương?..”Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện ra rối bời tâm trí cô, lại một lần nữa trái tim cô nhói đau.
Một lúc sau, Thinh Thinh mơ màng bước vào phòng, chưa kịp hỉêu ra điều gì chỉ thấy Vĩ Phong vội vã kéo tay Tiêu Linh bảo:” Đi thôi, Hạ Yên gọi đấy!!!”-Trên mặt hắn lộ rõ vẻ sốt sắng.
Thinh Thinh đứng như trời trồng, thầm nhủ:“Cũng phải thôi, Hạ yên là ai chứ, vợ hắn mà gọi tất nhiên là phải sốt sắng rồi.”
Thế là buổi họp chưa kết thúc cả hai đã rũ nhau cáo lui, tất nhiên cũng chẳng ảnh hưởng cuộc vui của ai cả. Ni Ni càng hăng hái hơn, vui say hơn khi không có sự hiện diện của hai người đó.