Người đàn ông này đương nhiên biết chiếc nhẫn không bình thường, từ thiên
thạch rơi ra, bình thường mới là lạ. Cho nên mới nhanh chóng giết chết đồng
đội, biết đâu đây là cơ duyên khiến hắn trở nên cường hãn. Còn người thường
trước mặt, hắn không có ý tha mạng cho, mặc dù Tạ Tinh rất biết điều
Tạ Tinh tuy có chút bản lĩnh nhưng vẫn chỉ là một người thường, không đáng cho
một người tu nguyên 4 tầng quan tâm. Đưa tay cầm lấy cái nhẫn, khi tay hắn chỉ
còn cách một chút thì tụ tiễn giấu trong tay áo Tạ Tinh đã bắn ra, 8 cây tụ
tiễn bắn liên tục
8 cây tụ tiễn, không hụt cây nào, nhắm ngay vào mặt và cổ họng của người đàn
ông
Người đàn ông không ngờ rằng bản thân là tụ nguyên 4 tầng, Tạ Tinh lại ở cự li
gần như thế nếu muốn hắn chỉ cần dùng lực một tí là có thể xé xác người trước
mặt này, ra không ngờ lại bị ám khí đánh trúng
Hắn chết không cam tâm
“A...” người đàn ông lấy tay bóp chặt cổ họng mình, toàn thân đã không còn
chút sức lực nào, Tạ Tinh thấy hắn chưa chết hẳn liền rút chủy thủ ra, không
hề suy nghĩ, nhanh chóng đâm tới
Người đàn ông biết mình sẽ chết dưới tay người thường này, hắn không thể chấp
nhận nhưng sự thật đã ở ngay trước mắt. Ánh mắt phẫn nộ, hắn dồn hết sức mình
nhảy bổ vào Tạ Tinh
Cho dù mọi thứ đã nằm trong tính toán của Tạ Tinh, nhưng người đàn ông này ra
đòn liều mạng cuối cùng khiến cậu không thể né tránh được
Cả 2 người té vào một cái hố nhỏ do vụ nổ của Tạ Tinh gây ra
Hai người vừa rơi xuống hố, cát xung quanh liền lấp lại, cả hai đều bị chôn
bên dưới
Tạ Tinh liền sợ, biết chuyện không hay, nếu không nhanh chóng đi ra, nói không
chừng cậu sẽ chết ngạt dưới này, người đàn ông thì đã chết rồi, còn cậu, nếu
không muốn chết thì buộc phải bò ra ngoài trong vòng vài phút
Cầm lấy cái nhẫn đeo vào, cậu nhanh chóng tìm cách leo ra ngoài, trong một số
hoàn cảnh Tạ Tinh có thể nín thở khoảng 10 phút, nhưng bị kẹt dưới đất cát thế
này thì cậu không biết mình sẽ kiên trì được bao lâu
Ấu Tình nghe lời Tạ Tinh, ngồi yên ở nơi xa xa, đến khi nghe đoạn đối thoại
của Tạ Tinh và 2 người nọ, cô mới từ từ đi qua. Sau khi 2 người đàn ông chết,
Tạ Tinh cũng bị rơi xuống hố sâu, quá trình rất ngắn, cô đột nhiên có cảm thấy
lòng đau thắt
Trong lòng cô chỉ có mỗi Tạ Tinh, không có bất gì người hay việc gì có thể
thay thế, theo bản năng cô liền xông đến cái hố, hai bàn tay nhỏ không ngừng
đào xới
Tuy cô cái gì cũng không hiểu, nhưng thời gian càng dài, Ấu Tình cảm giác tim
mình càng đau, suy nghĩ của cô rất đơn giản, là không thể để Tạ Tinh bị chôn
dưới đó, cô phải nhanh chóng kéo cậu lên
Mặc dù cát rất tơi, nhưng hai tay của Ấu Tình cũng bắt đầu bị tróc da
Ấu Tình bây giờ không còn cảm giác đau, máu từ bàn tay trộn lẫn với cát nhưng
vẫn không hề dừng lại, trong đầu chỉ nghĩ là phải giúp Tạ Tinh thoát khỏi đây
Thời gian từ từ trôi qua, Tạ Tinh ngày càng tuyệt vọng, hai tay ngày càng
chậm, cậu biết rõ bản thân đã đến giới hạn, không khí không có lưu thông, điều
này nói lên rằng cậu vẫn đang bị chốn dưới cát
Ý thức Tạ Tinh bắt đầu hỗn độn, tốc độ đào ngày càng chậm, cho đến khi kiệt
sức. Cuối cùng cũng kiên trì không được, liền ngừng lại: “Ấu Tình, xin lỗi,
anh phải đi trước đây...”
Trong văng vẳng câu nói đó, Tạ Tinh đã không thể cử động nổi nữa
Ấu Tình đột nhiên cảm thấy tim mình rất đau, nước mắt không ngừng rơi, tốc độ
đào càng nhanh hơn, không chút chú ý đến bàn tay đang tróc da, lộ cả phần
xương trắng
Ấu Tình sắc mặt trắng bệt, không cảm giác thấy cơn đau nơi mười đầu ngón tay
Đột nhiên cô ngừng lại, trong mắt xuất hiện tia hy vọng, vì cô đã chạm được
vào bàn tay ấm áp của Tạ Tinh
Cô liền dùng sức của mình kéo cậu lên, dù đất ở đây rất mềm, nhưng Mạc Ấu Tình
vốn yếu ớt, ngón tay giờ đầy máu, nếu như không có chấp niệm thì với trọng
lượng cơ thể của Tạ Tinh cô sẽ không thể nào kéo lên được
Nhưng cảm giác đau lòng đó khiến Mạc Ấu Tình không thể buông tay, bây giờ cô
chỉ nghĩ mình phải nhanh chóng kéo Tạ Tinh lên
Mượn sức mạnh từ chấp niệm của mình, Mạc Ấu Tình cuối cùng cũng kéo Tạ Tinh
lên được
Mặt Tạ Tinh đã chuyển sang màu tím, không còn chút khí tức nào, Ấu Tình đột
nhiên cảm thấy bi thương, cô không còn sức, nằm gục xuống ngực Tạ Tinh, nước
mắt cứ tuông trào, có vài giọt vào miệng cậu
Tạ Tinh đã nằm mơ một giấc mơ rất dài, cậu thấy mình đang trên sa mạc, không
có nước, không có người, không có bất kỳ một thứ gì để sống sót
Cậu cảm thấy ức chế, không thể thở, rất khát nước nhưng không có cách nào kêu
cứu
Cậu chỉ thấy mình không còn sức, cuối cùng gần như biến mất, chìm vào trong
bóng tối
Đúng vào lúc đó, cậu cảm giác có thứ gì đó nằng nặng đè trên ngực, khiến cậu
cảm nhận được luồng ánh sáng, lấy chút không khí, nhưng vẫn cảm thấy rất khát
nước
Không biết qua bao lâu, Tạ Tinh mở mắt ra, trời không tối lắm, có chút ánh
sáng của mặt trăng,cậu thấy Ấu Tình đang nằm trên người mình, hình như đã hôn
mê
“Ấu Tình...” Tạ Tinh kêu khẽ một tiếng, nhìn qua liền biết chuyện gì đã xảy
ra, cậu bị chôn dưới đất, ngoài Ấu Tình ra sẽ không có ai cứu cậu
Tạ Tinh nhanh chóng nhìn xuống bàn tay của cô, 2 bàn tay đầy máu và không còn
nhìn thấy miếng thịt nào
Tạ Tinh trước giờ chưa từng khóc, ngay cả khi giáo quan của cậu qua đời cậu
cũng có thể kiềm lại những giọt nước mắt. Nhưng mà bây giờ, hắn không thể nào
kiềm chế nỗi đau trong lòng, nước mắt tự nhiên chảy xuống đôi tay của Ấu Tình
Lòng Tạ Tinh đang rất đau, Ấu Tình vì mình mà đôi tay biến thành như thế này
“Ấu Tình …” Tạ Tinh trước giờ vẫn muốn bảo vệ cô, cậu ôm cô vào lòng
Sau này, cậu nhất định phải yêu thương cô gấp trăm lần, ngàn lần so với trước
đây, yêu thương người đã kéo cậu từ địa ngục trở về