Vương Chí Đạo không ngờ lại cười hì hì tiến lại gần, đối Trương Khiếu Lâm cùng Áo Ba La nói: "Hai vị tiên sinh, lại muốn đánh cuộc quyền tiếp hay sao? Ta có thể tham gia được chứ?"
Trương Khiếu Lâm vẻ mặt cao ngạo ngẩng đầu lên, đưa mắt liếc xéo hắn một cái, hỏi: "Ngươi có tiền sao?"
Vương Chí Đạo cười "ha ha", nói: "Hình như ta mới vừa rồi cầm năm trăm vạn cùng ngươi đánh cuộc, ngươi đã không dám chơi thì phải!"
Trương Khiếu Lâm hừ lạnh một tiếng, đối với lời châm chọc của Vương Chí Đạo coi như không nghe thấy, lại hỏi: "Lần này ngươi ý định cùng chúng ta đánh cuộc như thế nào?"
"Ta luôn luôn cùng Trương tiên sinh đặt trái ngược nhau, Trương tiên sinh đặt cho người nào thắng, ta liền đặt người đó thua. Cuộc chứ hả? Ha ha, ta xem Trương tiên sinh cũng thật không có khả năng bỏ ra được năm trăm vạn đặt cuộc rồi, vậy thì đánh năm mươi vạn là tốt rồi. Dù sao thì Chu huynh của ta cũng là người nghĩa khí, sẽ thay ta trả tiền!"
Chu Quốc Phú hạ giọng rít lên hung dữ bên tai Vương Chí Đạo: "Năm mươi vạn ta có thể bỏ ra thay cho ngươi, nhưng là nếu ngươi làm cho ta bị thua, ta sẽ đem ngươi đánh cho một trận thật tàn bạo!"
Lại hừ lạnh một tiếng, Trương Khiếu Lâm nói: "Ta đặt Ba Lạc Phu thắng, ngươi sẽ đặt Ba Lạc Phu thua sao? Đây là đặt xong không thể đổi ý!"
"Yên tâm, ta tuyệt đối so với Trương tiên sinh càng hiểu được cái gì gọi là tín dụng!" Cười cười một chút, không hề để ý đến sắc mặt Trương Khiếu Lâm đang rất khó coi, Vương Chí Đạo lại quay sang Áo Ba La nói: "Áo Ba La tiên sinh, ngươi cũng nên cùng cá cược với ta nhỉ? Dù sao ngươi cũng là muốn đặt cho quyền thủ của ngươi thắng, đúng không? Ta với ngươi cũng đánh cuộc một trận, đồng dạng là năm mươi vạn, ngươi thấy thế nào?"
Áo Ba La trợn trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một chút, rồi lại cau mày nói: "Không đúng hả, ngươi cùng Trương tiên sinh cũng là đánh cuộc như thế nào, cùng ta đánh cuộc cũng như thế. Như vậy không phải là để cho ngươi chiếm tiện nghi hay sao. Nếu Ba Lạc Phu thua, chúng ta mỗi người phải thua cho ngươi năm mươi vạn, ngươi không phải là thắng được một trăm vạn hay sao, như vậy không phải là quá bất công hả?"
Vương Chí Đạo cười nói: "Áo Ba La tiên sinh, số học cùng tính toán xem ra cũng rất có vấn đề hả, đây là các ngươi chiếm tiện nghi mới đúng. Bởi vì các ngươi thua, chỉ cần một người chồng ra năm mươi vạn. Ta thua, chính là một người chồng ra một trăm vạn, vậy rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi đây?"
Áo Ba La nghe vậy nét mặt gia nua không tự chủ được mà đỏ hồng, có chút xấu hổ nói: "Nguyên lai là ta nghĩ sai rồi. Được rồi, ngươi đã nhất định đánh cuộc như vậy, ta đây sẽ chơi với ngươi. Vị Vương Tử Bình tiên sinh ở kia sao, ngươi có thể lên quyền đài được rồi!"
Vương Tử Bình vẫn một mực đứng ở đằng kia, nghe bọn họ cầm lấy chính mình để đánh cuộc quyền, sắc mặt cũng vẫn rất bình tĩnh, không có gì biến hóa. Sau khi nghe được Áo Ba La gọi hắn lên quyền đài, hắn mỉm cười đi lên, khi lướt qua bên người Vương Chí Đạo, đột nhiên nói một câu: "Một trăm vạn thắng được kia, một nửa cho ta!"
"Ba mươi vạn!" Vương Chí Đạo cò kè mặc cả, nói: "Đây là tiền Chu huynh xuất ra, hắn có quyền được hưởng một phần!"
Vương Tử Bình rất lấy làm kỳ lạ, hỏi lại: "Vương Chí Đạo, ngươi không quen biết ta, tại sao lại tin tưởng ta thắng đến như vậy?"
"Bởi vì ngươi là Vương Tử Bình!" Vương Chí Đạo đáp không cần suy nghĩ.
Vương Tử Bình cười to, nói: "Hay, nghe được một câu nói này của ngươi, ba mươi vạn thì ba mươi vạn, chỗ đó cũng đủ để ta khai trương một cái trường thuốc ở Thượng Hải rồi!"
Vương Tử Bình cởi bỏ áo dài, bên trong chỉ mặc độc một thân áo ngắn không tay cùng quần dài, cánh tay để trần tráng kiện dị thường, làm cho Áo Ba La cùng Trương Khiếu Lâm thấy vậy cũng không tự chủ được đều hãi hùng khiếp vía, âm thầm đưa cẳng tay của hắn so sánh với cẳng tay của Ba Lạc Phu một chút. May là, cẳng tay của Ba Lạc Phu vẫn tráng kiện hơn. Áo Ba La cùng Trương Khiếu Lâm vừa lại không tự chủ được cùng thở phào một hơi, cũng cảm giác được năm mươi vạn đồng của bản thân mình đã được bảo hộ rồi. Đáng tiếc bọn họ không biết rằng, cánh tay to lớn hơn cũng không đồng nghĩa với khí lực mạnh mẽ hơn, cái đó còn phải xem một chút chất lượng cơ thể nữa.
Vương Tử Bình đi lên trên quyền đài, cười tủm tỉm đưa mắt nhìn Ba Lạc Phu một cái, nói: "Thân thể của ngươi thoạt nhìn rất cường tráng hả, khí lực nhất định rất lớn đúng không? Có biết chơi đọ lực húc hay không? Không bằng chúng ta trước hết đấu một trận lực húc, để so xem ai khí lực mạnh hơn, thế nào?"
Ba Lạc Phu hiển nhiên là nghe không hiểu tiếng Trung Quốc, nghe vậy vẻ mặt nghi hoặc nhìn xuống Áo Ba La ngồi bên dưới quyền đài. Áo Ba La trong lòng lại mừng rỡ, thầm nghĩ ngươi đây quả là muốn chết rồi, so cái gì tốt không so, lại khăng khăng muốn cùng Ba Lạc Phu so khí lực, không biết rằng Ba Lạc Phu chính là người khí lực lớn nhất trên thế giới này hay sao? Ngươi là thua chắc rồi!
Lo lắng Vương Chí Đạo sẽ xen miệng làm Vương Tử Bình đổi ý, Áo Ba La vội vàng lấy tiếng Nga hướng Ba Lạc Phu hét lớn: "Ba Lạc Phu, hắn muốn cùng ngươi húc nhau đấu khí lực. Ngươi mau đẩy ngã chết hắn cho ta, làm cho hắn kiến thức một chút lực lượng của ngươi đi!"
Ba Lạc Phu nghe vậy nhìn nhìn một chút Vương Tử Bình kia, vóc người nhỏ bé hơn hẳn so với hắn, liền nhe răng cười lên một tiếng, song chưởng mở ra, khom eo cúi người, từng bước từng bước tiến lại gần Vương Tử Bình.
Vương Tử Bình cũng cười cười, hắn học theo bộ dáng Ba Lạc Phu, song chưởng mở ra, cũng nửa khom eo lưng, hiển nhiên là muốn cùng một đại quái vật Ba Lạc Phu kia đấu lực húc nhau.
Dưới quyền đài Chu Quốc Phú thấy thế đầu óc muốn xỉu, quay sang Vương Chí Đạo la lên: "Xong hết rồi, xong hết rồi, chúng ta thua chắc rồi, người này rõ ràng là một gã ngu ngốc mà, tại sao lại muốn cùng quái vật đầu trọc kia đấu khí lực, làm thế này không phải là muốn chết hay sao?"
Vương Chí Đạo lại mỉm cười, nói: "Yên tâm một chút chớ nóng nảy, hắn không phải là người ngu ngốc đâu, lực lượng của hắn trên thực tế là rất cường đại, chưa chắc đã thua dưới quái vật đầu trọc kia đâu, ngươi cứ ngồi xuống xem là được!" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
Chu Quốc Phú bán tín bán nghi, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm lên hai người trên quyền đài.
Chỉ thấy Vương Tử Bình cùng Ba Lạc Phu hai tay đã cùng gác đan lên nhau, giống như là hai con trâu húc nhau, đầu đối đầu, cánh tay tỳ lên cánh tay. Làm cho mọi người giật mình chính là, cả hai người đều rõ ràng đứng yên ở đó, người nào cũng không có bị người kia đẩy đi.
Ba Lạc Phu một tiếng gầm nhẹ, cơ bắp toàn thân đều nổi phồng lên, trên cổ cùng hai cẳng tay thậm chí gân xanh còn nổi lên rõ ràng, không ngừng rung động, hiển nhiên là đang dùng hết toàn lực.
Nhưng là khiến cho đám người Áo Ba La cùng Trương Khiếu Lâm khiếp sợ chính là, Vương Tử Bình thế nhưng lại hoàn toàn vững vàng đứng ở đó, hai chân giống như hai cái đinh đóng chắc vào mặt đất, một bước cũng không lui lại. Hơn nữa nhìn vẻ mặt hắn không có chút cảm giác nào là đang phải dùng hết khí lực, nét mặt hắn thậm chí còn như đang mỉm cười.
Trong lúc đám người Áo Ba La cùng Trương Khiếu Lâm đang há hốc miệng ra, Vương Tử Bình lại phản kích, hắn quát to một tiếng, bỗng nhiên đem thân thể khổng lồ của Ba Lạc Phu đẩy lui về phía sau một bước, sau đó lại đè ép xuống dưới, đem nửa thân trên của Ba Lạc Phu đè gập hẳn xuống, tiếp theo lại giữ chặt lấy hai cánh tay Ba Lạc Phu lôi về trước vừa đè vừa ôm, một phát liền ôm ngược lấy sau eo lưng Ba Lạc Phu, phát lực nhấc bổng lên trên, mạnh mẽ đem thân thể to lớn của Ba Lạc Phu giơ bổng lên trên đỉnh đầu mình.
Tiếp theo, Vương Tử Bình lại đem thân thể Ba Lạc Phu dốc ngược đầu xuống dưới, nặng nề quật mạnh xuống đất.
"Rầm" một tiếng thật lớn, quyền đài bị trọng lượng cơ thể rất lớn của Ba Lạc Phu chấn động lung lay lung lay, thiếu chút nữa thì sụp đổ. Mà Ba Lạc Phu thì bị nện xuống dưới mạnh đến nỗi đầu lệch sang một bên, xương cổ thiếu chút nữa thì bị bẻ gãy.
Áo Ba La, Trương Khiếu Lâm, còn có cả Chu Quốc Phú, Thái Gia Dương đều bị biến hóa này làm cho kinh hãi không kêu nổi một tiếng, nghĩ rằng chính mình đang nằm mơ chăng! Một Vương Tử Bình kia, khí lực thế nhưng so với môt đại quái vật Ba Lạc Phu, vẫn còn mạnh hơn nhiều.
Ba Lạc Phu thân thể quả nhiên rất cường hãn, đã trúng phải một đòn ném mạnh như vậy, hắn vẫn còn có thể bò lên được. Nhìn chằm chằm một lúc lâu vào Vương Tử Bình vừa đem mình ném ngã sấp xuống, đột nhiên Ba Lạc Phu gầm to một tiếng, biến thành dùng nắm quyền tay phải nhằm mặt Vương Tử Bình đánh tới, ý định dùng nắm đấm đem "thằng ôn con" dám vật mình ngã sấp kia, đánh cho nát đầu.
Đối mặt với nắm đấm vô cùng trầm trọng của Ba Lạc Phu đang đánh tới, Vương Tử Bình không chút hoang mang, thân thể về phía trước cúi xuống một phát, đã khiến cho nắm đấm của Ba Lạc Phu đánh trượt. Sau đó hắn duỗi hai tay ra, liền ôm lấy chính cánh tay vừa ra quyền của Ba Lạc Phu, hai chân bước chéo nhau tiến lên, đang từ đối mặt với Ba Lạc Phu chuyển thành đưa lưng về phía Ba Lạc Phu, hắn ôm chặt lấy tay Ba Lạc Phu, khom lưng dùng sức quăng lên. Tức thì đã đem thân thể cự đại của Ba Lạc Phu quăng bổng lên, lộn một vòng ngay trên đỉnh đầu hắn, lại một lần nữa quật thật mạnh xuống nền quyền đài.
Lần này quyền đài nổi lên một trận rung động kịch liệt, còn phát ra âm thanh "răng rắc" khi không chịu nổi trọng lượng. Rất rõ ràng, nếu Vương Tử Bình lại giở chiêu quật thêm một lần nữa, quyền đài nói không chừng sẽ đổ sập xuống.
Vương Tử Bình dường như cũng lo lắng quyền đài sẽ bị đổ sập, không để cho Ba Lạc Phu lại đứng lên được, thân thể hắn lâp tức đè ép xuống, cánh tay to khỏe từ phía sau siết chặt lấy cổ Ba Lạc Phu, càng siết càng chặt, Ba Lạc Phu bị siết cho sắc mặt đỏ bầm giống như gan lợn, giãy dụa thế nào cũng không thoát nổi.
Dưới quyền đài Áo Ba La thấy thế không khỏi kinh hãi, lo lắng nổi lên, lúc này Vương Tử Bình trong lòng Áo Ba La mới là một quái vật chân chính. Lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy Ba Lạc Phu sẽ bị quái vật kia siết cổ chết, Áo Ba La vội vàng hét lớn: "Dừng tay, dừng tay, chúng ta nhận thua rồi, nhận thua rồi!"
Vương Tử Bình thế nhưng vẫn không buông tay ra, đối Áo Ba La nói: "Nhận thua thì mau xin lỗi!"
Áo Ba La hiển nhiên không thể để cho mất đi Ba Lạc Phu một cái cây hái ra tiền kia, trong lúc nóng lòng, bất chấp mặt mũi, vội vàng xin lỗi nói: "Xin lỗi, là ta sai lầm rồi, là ta sai lầm rồi, ta không thể nói rằng người Trung Quốc luyện võ không được. Người Trung Quốc các ngươi luyện võ rất được, thực sự là vô cùng lợi hại!"
"Còn nữa không? Người nước nào mới là dân tộc cường đại nhất trên thế giới này?" Vương Tử Bình hỏi,
"Là người Trung Quốc các ngươi, người Trung Quốc các ngươi chính là dân tộc cường đại nhất trên thế giới này!" Áo Ba La vội nói.
Vương Tử Bình hài lòng gật đầu, đang muốn buông Ba Lạc Phu ra, nhưng là Vương Chí Đạo lại hét lớn: "Chậm đã, Áo Ba La tiên sinh, nếu ngươi nói là nhận thua, phải chồng đủ năm mươi vạn ra cho ta đó. Ngươi thực sự nhận thua sao?"
Áo Ba La cảm thấy đau xót đến nỗi khuôn mặt méo xệch đi, bất đắc dĩ đành gật đầu nói: "Đúng vậy, ta nhận thua. Ngươi yên tâm, ta sẽ chồng đủ năm mươi vạn cho ngươi!"
Vương Chí Đạo cười to, nói: "Cám ơn ngươi, Áo Ba La tiên sinh. Hả, Trương tiên sinh, ngươi muốn đi đâu thế? Ngươi không phải là muốn ăn quỵt tiền đấy chứ? Áo Ba La tiên sinh người ta sảng khoái như vậy, chấp nhận đánh cuộc chịu thua, ngươi ngàn vạn lần đừng để cho người Trung Quốc chúng ta mất hết thể diện hả!"
Trương Khiếu Lâm thẹn quá hóa giận, cước bộ dừng lại, đối Vương Chí Đạo quát lên: "Ai nói lão tử ăn quỵt tiền? Lão tử trên người không mang đủ năm mươi vạn, quay về lấy cho ngươi có được không?"
"Vậy hả, vậy ngươi đi từ từ! Bất quá ta hy vọng ngày mai ngươi có thể mang năm mươi vạn trên tay đưa đến Tinh Võ Môn. Dù sao trong tay ta còn có hợp đồng đã ký với ngươi, cùng lắm thì ta đi tìm được mấy anh em kết nghĩa của ngươi, nghe nói hai người bọn họ đều rất coi trọng tín dụng, hơn nữa càng coi trọng mặt mũi. Tin tưởng rằng bọn họ sẽ không để mất thể diện nữa đâu. Đến lúc đó nói không chừng năm mươi vạn này sẽ biến thành năm trặm vạn đó!" Vương Chí Đạo ngữ khí thong dong làm cho Trương Khiếu Lâm không tự chủ được khóe miệng co giật một chút, quay đầu lại đưa mắt hung ác liếc nhìn Vương Chí Đạo một cái rồi mới rời đi.
Vương Tử Bình lúc này đã buông Ba Lạc Phu ra, đang muốn đi xuống dưới quyền đài, thật không ngờ, Ba Lạc Phu đứng lên nhưng lại giận dữ rống lên một tiếng, nhảy bổ đến đuổi theo nhằm gáy Vương Tử Bình đánh ra một quyền.
"Cẩn thận!" Vương Chí Đạo thấy thế không tự chủ được bật hô lên cảnh cáo.
Vương Tử Bình sắc mặt phát lạnh, khom lưng co đầu gối dậm một phát, chân phải giống như mũi tên bắn vọt về phía sau đạp đi. Chẳng những khiến cho nắm đấm của Ba Lạc Phu đánh trượt vào không khí, mà còn đạp một phát cực mạnh đúng vào trên bụng Ba Lạc Phu. Đòn đạp lực đạo mạnh kinh người đem thân thể Ba Lạc Phu một siêu cấp tráng hán này đạp cho lộn đúng một vòng trên không trung, ngã sấp đập mặt xuống trên mặt đất.
"Thật là Đạn thối công phu (1) vô cùng lợi hại!" Chu Quốc Phú thấy thế không kìm chế được bật hô lên một câu.
Áo Ba La thấy thế kinh hãi, vội vàng lại nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, Ba Lạc Phu không hiểu nhiều sự tình, vị... vị anh hùng này xin tha thứ, xin tha thứ cho!"
Sau khi giao đủ cho Vương Chí Đạo năm mươi vạn đồng, Áo Ba La chật vật dìu Ba Lạc Phu chạy trối chết, chuồn vội ra khỏi Mộng ảo quán bar.
---------------------
Chú thích:
(1) - Đạn thối: hay còn gọi là Đạn thoái, là công phu đá chân bằng cách dùng đùi phát lực đạp thẳng chân ra, thường công kích bằng gót chân. Đây là đòn đá phổ biến trong môn phái võ Tra Quyền.