Tinh Võ Môn

Chương 71

Hắc y nhân bịt mặt bị Vương Chí Đạo cách một tầng nóc nhà nổ súng bắn trúng ngực, té lăn từ trên nóc nhà xuống sân, sau khi rơi xuống đất vẫn còn chưa chết, cố gắng giãy dụa từ trên người móc ra một nắm ám khí, nhằm hướng đám người Đồng Minh hội ném đến.

Tiếng xé gió "vù vù" nổi lên, hắc y nhân che mặt đã ném ra mấy miếng phi tiêu chữ thập, xoay tít trong không trung mang theo tiếng xé gió quỷ dị bay vụt về hướng đám người Đồng Minh hội, trong đó có một nửa là bay về phía Tống tổng trưởng.

Đang đứng hộ vệ bên người Tống tổng trưởng, Đỗ Tâm Vũ trong mắt tinh quang chợt lóe, cước bộ vừa chớp động, đã tiến tới ngăn cản trước người Tống tổng trưởng, tay phải thọc vào trong túi, lập tức lại rút ra ném đi, chỉ thấy mấy mảnh ám khí đã bay ra chuẩn xác không sai chệch đánh rơi hết xuống mấy mảnh phi tiêu chữ thập của hắc y nhân.

Đợi đến khi ám khí của Đỗ Tâm Vũ đã rơi trên mặt đất, mọi người mới nhìn rõ hóa ra chỉ là vài đồng tiền xu.

"Phi tiêu chữ thập? Mọi người cẩn thận một chút, bọn người này hẳn là Ninja của Nhật Bản Y Hạ phái, bọn họ đều là sát thủ nhất lưu, rất khó đối phó!" Đỗ Tâm Vũ nhìn được mấy mảnh phi tiêu chữ thập bị chính hắn đánh rớt, lập tức cao giọng nhắc nhở.

Gã hắc y nhân che mặt kia sau khi gắng sức ném ra được mấy miếng phi tiêu chữ thập, giãy dụa vài cái liền đoạn khí. Ngay sau đó một chuỗi bóng đen hiện lên nhanh như chớp, liên tục hơn ba mươi hắc y Ninja che mặt hoặc từ trên nóc nhà lao xuống hoặc từ ngoài tường vây ồ ạt nhảy vào.

Vừa nhìn thấy đám người Tinh Võ Môn cùng Đồng Minh hội ở đó, đám Ninja che mặt kia cũng không hề nói một câu, trước hết là dùng phi tiêu chữ thập ném tới, sau đó tất cả đồng loạt xuất võ sĩ đao, hàn quang loang loáng, xông tới chém giết.

Đám Ninja che mặt kia vận khí quả thực là quá xui xẻo, vốn đang ẩn thân rất tốt, ý định tìm một cơ hội thuận lợi đánh lén, ai ngờ được rằng một phát súng vô tình của Vương Chí Đạo lại làm bại lộ hành tung, không thể không hiện thân ra, đem ám sát biến thành "minh sát"!

"Đỗ tiên sinh, Tôn huynh đệ, các ngươi mau bảo vệ Tống tổng trưởng tránh vào bên trong đi, đám Ninja kia giao cho Tinh Võ Môn chúng ta!"

Hoắc Đình Giác vừa nói vừa đá ra một cước, liền đem cái bàn đá văng ra giữa không trung, ngăn chặn lại hơn một nửa số phi tiêu chữ thập, sau đó đã chuyển thân tới bên cái giá binh khí chuyên để cho đệ tử Tinh Võ Môn luyện võ dựng bên cạnh thao trường, nhanh chóng rút ra một cây bạch lạp trường côn có tính đàn hồi cực tốt. Một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân quét tới, nhằm vào ba tên Ninja che mặt đang xông đến gần nhất, trường côn mang theo tiếng rít gió ác liệt kinh người. Có thể thấy được một Môn chủ Tinh Võ Môn này thực lực đích xác không phải tầm thường.

Ba tên Ninja che mặt thấy trường côn của hắn thế tới hung mãnh, dùng đao chém không lại được, lập tức đồng loạt lăng không lộn ngược người trở lại, tránh được một côn kia. Sau khi rơi xuống đất lập tức lăn tròn một vòng, ba thanh võ sĩ đao nhất tề nhằm Hoắc Đình Giác chém tới. Ninja bên trái chém chân bên trái, Ninja bên phải chém chân bên phải, mà Ninja ở giữa thì một đao vung cao nhằm vào trên đầu Hoắc Đình Giác chém xuống.

Hoắc Đình Giác trong lòng cả kinh, cấp tốc lùi nhanh lại một bước, trường côn trong tay lại một lần nữa quét ngang, nguy hiểm đến vạn phần tránh thoát được một kiếp bị ba đao phân thây.

Ở phía bên kia, Đỗ Tâm Vũ cùng Tôn Đại Chu nghe theo Hoắc Đình Giác an bài, không cần giải thích lập tức nửa như cưỡng bức đem Tống tổng trưởng hộ tống lui vào trong hậu viện. Mà đám vệ sĩ còn lại thì đều rút ra súng ngắn pạc-hoọc giắt đang bên hông, nhằm ngay vào đám Ninja bịt mặt kia.

Bọn họ vừa muốn nổ súng, đám Ninja che mặt kia đã nhanh như gió ném ra một đống lớn ám khí màu đen thẫm.

Đống ám khí màu đen thẫm này còn chưa có đánh tới trên người mấy tay vệ sĩ, đang còn ở giữa không trung đã mãnh liệt bùng nổ, lại kích phát ra ngọn lửa cháy lên tốc độ kinh người lan đến bén lên trên người mấy tay vệ sĩ, khiến cho đám vệ sĩ này trong nháy mắt đã liền biến thành mấy ngọn đuốc sống.

Mấy gã vệ sĩ kêu la thảm thiết, lăn lộn giãy giụa kịch liệt trên mặt đất, nhưng lại không làm sao dập tắt được ngọn lửa đang thiêu đốt, rất nhanh đã bị đốt cháy chết không còn kêu được một tiếng.

Lưu Chấn Đông đang đứng phía sau đám vệ sĩ kia nên may mắn tránh khỏi một kiếp nạn này, nhìn thấy thảm trạng của đám vệ sĩ, không khỏi vừa sợ vừa nổi giận. Gầm lên một tiếng giận dữ, hắn hung bạo xông lên trước, vung lên thiết chưởng hướng tới đầu một tên Ninja che mặt bổ xuống.

Thật không ngờ, nghênh đón hắn chính là một thanh trường đao hàn quang loang loáng. Công phu Thiết Sa chưởng của Lưu Chấn Đông cho dù có rất tốt, thủy chung cũng không có khả năng cùng binh khí đối kháng, không thể không thu hồi lại thiết chưởng, lui lại về sau một bước.

Ngay lúc hắn vừa lùi lại, bốn tên Ninja che mặt đã vọt đến phía trước hắn, bốn thanh trường đao sắc bén đồng loạt nhằm hắn chém xuống.

"Đoàng đoàng đoàng đoàng!" Bốn tiếng súng vang lên liên tiếp, bốn tên Ninja che mặt kia thế nhưng đã bị đạn đồng bay tới bắn thủng đầu.

Người nổ súng hiển nhiên là Vương Chí Đạo, cũng chỉ có hắn mới có tay súng vừa nhanh vừa chuẩn xác như vậy. Lưu Chấn Đông còn đang muốn hướng hắn nói lời cám ơn, lại nghe thấy Vương Chí Đạo quát to: "Đại sư huynh, lấy binh khí, đừng dùng nhục chưởng đối đao ngu xuẩn như thế!"

Lưu Chấn Đông nghe vậy sắc mặt ửng đỏ, nhưng cũng không phản bác, thân hình lập tức lùi nhanh đến cái giá để binh khí, rút ra một cây tam tiết côn (1). Rung tay một cái, tam tiết côn đã giống như du long (2) hướng đám Ninja che mặt đánh tới.

Đám mười hai tên đệ tử hỗn tạp của Vương Chí Đạo lúc này mới biết được Vương Chí Đạo không phải là đang giở trò chơi huấn luyện cảnh giác để dọa bọn họ, mà là thật sự có địch nhân tập kích. Trong tâm kinh hãi, bất chấp thân thể còn đau nhức, vội vàng lấy ra súng đạn vốn dùng để huấn luyện bắn súng đang giấu dưới gầm giường, định lao ra khỏi cửa.

Vương Chí Đạo thế nhưng lại ngăn bọn họ lại, trước hết đối sáu tên lính Anh quốc quát to: "Các ngươi sẽ ở lại trong phòng này, bảo vệ chắc vị trí cửa sổ cùng cửa đi, nhìn thấy đám người hắc y nhân bịt mặt liền nhằm bọn chúng nổ súng, không để cho bọn chúng đến gần, nhưng là các ngươi cũng không được xông ra ngoài. Coi như đây là đang đánh chặn kẻ địch, đã nghe rõ chưa!"

Sáu tên lính Anh quốc cảm thấy như đang trở lại trên chiến trường, ánh mắt kích động cùng đồng thanh hô to đáp lại: "Nghe lệnh, chỉ huy!"

"Sáu người các ngươi mang súng đi theo ta!" Vương Chí Đạo chỉ vào tổ sáu người của Đồng Minh hội, để cho bọn họ đi theo mình. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Trương Vân Cương, Cố Như Chương, cùng Mã Trường Văn ba người nhất nhất phục tùng mệnh lệnh, nghe vậy không hỏi lại một câu liền theo Vương Chí Đạo chạy nhanh ra ngoài, còn Chu Quốc Lục cùng Vạn Hiển Thanh có chút do dự, nhưng là nhìn thấy tốp ba người Trương Vân Cương đi theo Vương Chí Đạo xông ra ngoài, cũng đành phải chạy theo ra. Chỉ có Vương Tử Thụ không chịu động, ngược lại còn hỏi: "Huấn luyện viên, ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu?"

Vương Chí Đạo quát: "Đi đến nội viện. Có rất nhiều người già phụ nữ trẻ em không biết võ công đang ở trong nội viện, chúng ta đến bảo vệ bọn họ! Vương Tử Thụ, nếu như ngươi muốn đi theo ta học bắn súng thì cùng ta đến đó, nếu như ngươi dám tại một thời khắc mấu chốt này cùng ta tranh chấp, ta cam đoan sau khi kết thúc chuyện này việc đầu tiên sẽ làm chính là đem ngươi đuổi ra khỏi Tinh Võ Môn!"

Vương Tử Thụ vẻ mặt trở nên cứng đờ, cuối cùng đành phải lựa chọn phục tùng, đi theo phía sau Vạn Hiển Thanh hướng Vương Chí Đạo đuổi theo.

"Đoàng đoàng" vài tiếng súng nổ, sáu tên lính Anh quốc đang canh giữ ở cửa sổ và cửa đi đều nổ súng nhằm bắn tới đám Ninja che mặt đang công kích Hoắc Đình Giác cùng Lưu Chấn Đông. Súng của bọn họ đều là súng trường được sản xuất chính tại Anh quốc, mặc dù không phải phát đạn nào cũng bắn trúng, nhưng dù sao cũng đã từng trải qua chiến trường, mười phát đạn ít nhất sẽ có ba bốn phát trúng mục tiêu. Chỉ chốc lát sau, đám Ninja che mặt đang vây công Hoắc Đình Giác cùng Lưu Chấn Đông đã ngã xuống gần một nửa.

Vương Chí Đạo nhìn thấy thế cảm thấy yên lòng, liền dẫn theo sáu người Đồng Minh hội hướng vào hậu viện chạy đi, trên đường đi nếu gặp phải Ninja che mặt, Vương Chí Đạo đều tiện tay nổ một phát súng, mỗi phát đạn đều là xuyên thủng đầu một tên Ninja che mặt. Nhìn thấy vậy đám người Trương Vân Cương bội phục không thôi, ngay cả đến Vương Tử Thụ trên nét mặt cũng lộ ra vẻ hâm mộ.

Sau khi bắn hết một ổ đạn, Vương Chí Đạo sờ tay vào trong túi, liền phát hiện số đạn Uy Nhĩ Sĩ đưa cho hắn chỉ còn lại có đúng bốn viên. Nhíu nhíu đầu mày, Vương Chí Đạo nhanh chóng đem đạn nạp vào ổ, sau đó đem cây súng lục ổ quay giắt trả về bên hông, rồi hỏi đám người Trương Vân Cương: "Các ngươi mang theo loại súng gì, tổng cộng có bao nhiêu viên đạn?"

Trương Vân Cương liền bày ra trên tay một cây súng pạc-hoọc, trả lời: "Chúng ta mỗi người đều có một cây súng pạc-hoọc, cũng được trang bị cho hai mươi viên đạn. Chỉ có điều tay súng của ta không được, nên không dám tùy tiện lãng phí!"

"Đem cây súng pạc-hoọc của ngươi cho ta!" Vương Chí Đạo không khách khí chìa tay lấy cây súng trên tay Trương Vân Cương. Nếu chính hắn đã thừa nhận tay súng của hắn không được, như vậy không cần phải để hắn cầm theo chỉ làm phí đạn.

Trương Vân Cương rất phục tùng mệnh lệnh, nghe vậy không chút do dự liền đưa ngay cây súng pạc-hoọc trên tay cho Vương Chí Đạo.

Đi tới trước cửa vào nội viện, Vương Chí Đạo đang định xông vào trước, tiếng súng đột nhiên vang lên, vài viên đạn cày tung mặt đất. Vương Chí Đạo vội vàng lăn tránh, nấp vào một bên cửa. Ánh mắt hướng vào trong nội viện tìm kiếm, người nổ súng không ngờ lại ở trên mái nhà. Xem ra trong đám sát thủ được người Nhật Bản phái đến, lại còn có cả mấy tay súng trong đám lính Nhật Bản.

Vương Chí Đạo trong lòng có chút lo lắng, Đỗ Tâm Vũ cùng Tôn Đại Chu chính là đã mang theo Tống tổng trưởng chạy vào trong nội viện rồi, không biết bọn họ có gặp nạn không? Còn có Nông Kính Tôn, Trần Tử Chính hai người có kịp an bài đám người già phụ nữ trẻ em xuống dưới tầng hầm ngầm hay không? Phỏng chừng thời gian như vậy thì không kịp, nào có ai ngờ được đám sát thủ Nhật Bản kia lại có thể đến nhanh như thế!

Vương Chí Đạo cẩn thận phân biệt một chút, đã khẳng định được trên mái nhà tổng cộng có tất cả bảy tay súng, bọn họ dùng súng đều là loại súng trường 38 (3) của Nhật Bản, loại súng trường 38 này mặc dù lực sát thương không quá lớn, nhưng bởi vì lực phản chấn lại nhỏ, nên cho dù người bình thường sử dụng cũng có thể đạt độ chuẩn xác cao.

Vương Chí Đạo một bên quan sát tới vị trí của bảy tay súng kia, một bên đối với đám người Cố Như Chương nói: "Ta đi vào giải quyết hết mấu tay súng kia, các ngươi yểm hộ phía sau lưng cho ta, nếu có địch nhân tiến vào liền nổ súng!"

Vừa nói dứt lời đã nghe thấy tiếng súng nổ "đoàng đoàng", quay đầu nhìn sang, chính là phía tường vây bên trái đã có ba Ninja che mặt tung người nhảy vọt vào, Vạn Hiển Thanh cùng Vương Tử Thụ đồng thời nổ súng trước. Nhưng là bọn hắn kỹ năng bắn súng quá kém, một hơi bắn liên tục đến năm sáu phát súng, thế mà lại một phát cũng không có bắn trúng.

Vương Chí Đạo nhìn qua phía Vạn Hiển Thanh cùng Vương Tử Thụ, nhưng không ngờ lại phát hiện ra hai người kia rõ ràng đang nhắm nghiền mắt lại, lập tức không khỏi nổi cơn giận dữ, xông đến chỗ bọn họ, đánh cho mỗi người một cái tát, quát: "Là ai dạy cho các ngươi nhắm mắt lại mà nổ súng, mau mở mắt ngắm vào địch nhân nổ súng lại cho ta!"

Vạn Hiển Thanh bị Vương Chí Đạo một cái tát đánh cho đầu choáng mắt hoa, nghe vậy vội vàng mở to cả hai mắt, ngắm kỹ hồi lâu mới nổ thêm một phát súng, nhưng mà vẫn không có trúng được mục tiêu. Mà Vương Tử Thụ bị Vương Chí Đạo đánh cho một cái tát, thế nhưng lại trợn trừng hai tròng mắt giận dữ, không ngờ lại xoay nòng súng hướng về phía Vương Chí Đạo.

Trong tay hắn chợt nhẹ bẫng, chính là khẩu súng pạc-hoọc trong tay đã bị Vương Chí Đạo đoạt đi. Sau đó Vương Chí Đạo lại lật tay tát cho Vương Tử Thụ một cái nữa, quát lên: "Thời điểm chiến đấu lại dám đem nòng súng chĩa vào người bên mình! Món nợ này trước hết ta ghi nhớ lại cho ngươi, chờ giải quyết xong đám Ninja này sẽ lại tìm ngươi tính sổ. Từ giờ chở đi, ngươi bắn không chính xác, không cho phép cầm súng nữa!"

Ba tên Ninja che mặt kia né tránh hồi lâu, thấy những người này tay súng cực kỳ kém cỏi, bây giờ rõ ràng lại còn xảy ra gây sự trong nội bộ, không khỏi cười thầm nghĩ đám người Trung Quốc kia thực là ngu xuẩn, liền móc ra phi tiêu chữ thập, nhằm đám người Trung Quốc đó ném đến.

"Đoàng đoàng đoàng" ba tiếng súng vang lên, chính là Vương Chí Đạo đã bắn ra ba phát, chẳng những bắn rớt ba mảnh phi tiêu chữ thập do ba tên Ninja che mặt ném ra, dư lực viên đạn không giảm lại bay tới bắn trúng ngay vào bộ vị trái tim ba Ninja che mặt kia, khiến cho cả ba tên té nhào xuống đất.

Đem cây súng pạc-hoọc đoạt từ trên tay Vương Tử Thụ đưa cho Trương Vân Cương, Vương Chí Đạo lại nói với hắn: "Cây súng này tạm thời giao cho ngươi cầm, ngươi cùng 009 bọn họ yểm hộ cho ta, ta xông vào trước giải quyết hết bảy tay súng đang ngồi trên nóc nhà kia!"

Nói xong Vương Chí Đạo liền lao vụt vào trong nội viện, ngay lúc tiếng súng vang lên, hắn đã lộn người một vòng trên mặt đất, tránh được viên đạn, đồng thời hướng nóc nhà nã một phát đạn, lập tức đã giải quyết ngay được một tay súng.

Lúc tiếng súng tiếp theo vang lên, Vương Chí Đạo đã nấp được vào sau một hòn giả sơn, lại hướng nóc nhà bắn liền hai phát đạn. Lần này cũng đem hai tay súng đối phương từ trên nóc nhà bắn chết ngã nhào xuống .

Còn lại bốn tay súng thấy Vương Chí Đạo tài bắn kinh người như thế, không khỏi hoảng sợ đều chúi đầu xuống nấp đi.

Nhân cơ hội vừa đưa mắt nhìn quanh một chút, Vương Chí Đạo bỗng nhiên nhìn thấy Ô Tâm Lan. Thật là một cô gái ngu ngốc này, không biết đã chạy ra đây từ lúc nào, nhìn thấy được hắn, thế là ngu ngốc hồ đồ hướng hắn chạy vội tới.

Mà ở phía sau lưng nàng, Vương Chí Đạo đã nhìn thấy, bốn tay súng kia đều đã nhô đầu lên, đều đem nòng súng ngắm ngay vào Ô Tâm Lan đang chạy đến chỗ hắn.

Vương Chí Đạo trong lòng kinh hãi, hướng Ô Tâm Lan lao vụt tới, ôm lấy nàng nhào xuống trên mặt đất lăn một vòng, tiếng súng đồng thời lúc này cũng vang lên, vừa lúc bắn ngay vào vị trí lúc trước của Ô Tâm Lan.

Ôm chặt Ô Tâm Lan lại lộn người thêm một vòng nữa, Vương Chí Đạo đồng thời hướng nóc nhà nổ liền một hơi bốn phát đạn. Từng phát từng phát đều trúng mục tiêu, bốn tay súng kia trên đầu đều bị đạn xuyên qua rồi.

---------------------

Chú thích:

(1)- Tam tiết côn: côn ba khúc, gồm ba đoạn nối lại với nhau.

(2) - Du long: con rồng trong nước, đại khái là lúc đó rồng bơi lội ngoằn ngoèo nhìn không ra hình dáng gì!

(3) - Súng trường 38: loại súng trường của lính Nhật dùng trong Thế Chiến 1, được phát minh vào năm Minh Trị thứ 38 nên gọi là súng trường 38. Loại súng lực bắn yếu nhưng không giật.