Đối với lời khiêu chiến đích danh của Tống Hổ thành, vương Bảo Lực tự biết căn bản mình không phải là đối thủ, làm sao có dũng khí ứng chiến, hừ lạnh một tiếng liền quay đầu phớt lờ đi.
Sơn Khẩu Dụ Nhân đối Tống Hổ Thành nói: "Tống Hổ Thành tiên sinh, Vương Bảo Lực hiện nay là người của Đại Nhật Bản chúng ta, người Trung Quốc các ngươi có câu nói "đánh chó phải nhìn mặt chủ", ngươi nếu nghĩ muốn động chạm hắn, nên hỏi trước một chút xem ta có đồng ý hay không mới được!".
Đang ở trước mặt nhiều người quen biết như vậy bị Sơn Khẩu Dụ Nhân ví như con chó, Vương Bảo Lực cho dù trong lòng tức giận, nhưng mà trên mặt lại không có biểu hiện ra ngoài, thậm chí lại còn làm ra trò nịnh nọt tươi cười đối với Sơn Khẩu Dụ Nhân, nhìn thấy vậy đám người Vương Chí Đạo đều cảm thấy muốn nôn mửa.
Tống Thế vinh thở ra một hơi dài, cảm thấy đối với Vương Bảo Lực hoàn toàn tuyệt vọng, liền phân phó Tống Hổ Thành không cần để ý đến Vương Bảo Lực nữa, sau đó đi tới bên cạnh Vương Chí Đạo nói với hắn: "Chí Đạo, rất xin lỗi, ngày đó khi Trần Phát Học tiên sinh đem Vương Bảo Lực giao cho ta, đã yêu cầu ta đem Vương Bảo Lực quán thúc theo dõi, nhưng là Vương Bảo Lực hướng ta cầu xin thảm thiết, còn xin thề nhất định sẽ sửa đổi làm lại cuộc đời, ta nhất thời trong lúc mềm lòng, liền tin tưởng hắn, cho hắn thêm một cơ hội, không nghĩ đến tên hỗn đản này lại... Ôi, đều là do mắt ta mù rồi, nhìn lầm rồi một tên tiểu nhân kia!".
Vương chí đạo vội vàng an ủi lão nói: "Tống lão gia tử, việc này không trách được ngài. Như Vương Bảo Lực kia là loại người tiểu nhân, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, ngài không nên đem chuyện của hắn để ở trong lòng!".
Tống Thế Vinh gật đầu, lại nói tiếp: "Được rồi, cái thanh binh khí kia của ngươi, ta cũng đã cho người đến phòng Tuần bộ Anh quốc Tô giới lấy về rồi, như vậy hôm nay ngươi có thể dùng lại được rồi!".
Tống Thế vinh vẫy vẫy tay, phía sau lập tức có một đệ tử mang thanh lưỡi lê ba cạnh của Vương Chí đạo đưa lên.
Lại được cầm thanh lưỡi lê ba cạnh của mình trong tay, Vương Chí Đạo trong lòng không khỏi cảm động, đưa tay sờ sờ thân lưỡi lê bóng loáng sắc bén, cảm tạ nói: "Đa tạ Tống lão gia tử đã cho người lấy thanh binh khí này về cho ta, không dám dấu ngài, cuộc chiến ngày hôm nay ta sống hay chết, đều là đặt ở trên thân cây lưỡi lê này đó!".
"Ồ, như vậy ngươi có nắm chắc được phần thắng hay sao?". Tống Thế Vinh không nhịn được hỏi.
Vương Chí Đạo mỉm cười, cố ý lấy thanh âm thật to cho đám người Nhật Bản cũng nghe thấy nói:
"Tống lão gia tử xin yên tâm, triết lý thâm sâu của kiếm đạo Liễu sinh phái ta đã sớm nắm rõ như trong lòng bàn tay, trong lòng ta cũng đã sớm nghĩ ra một bộ tuyệt chiêu để khắc chế Liễu sinh phái. Chỉ có điều là, tuyệt chiêu khắc địch đó của ta chính là một chiêu giết người, nếu không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì đối phương không thể nghi ngờ chỉ có chết mà thôi. Vì thế tránh cho lại phát sinh sự tình như Tỉnh Thượng Hùng Nhân ngày đó, ta nghĩ xin mời Tống lão gia tử làm người chứng kiến, lại để cho Liễu Sinh Tông Nhị cùng ta ký vào tờ Sinh Tử Trạng. Tống lão gia tử đức cao vọng trọng, lại thêm rất nhiều lần làm trọng tài cho các sự vụ luận võ thi đấu, hiển nhiên có tư cách này. Ta cũng không muốn để sau đó lại bị người Nhật Bản kiện cáo ra Pháp đình".
Tống Thế Vinh nghe vậy gật đầu nói: "Hẳn là nên làm như vậy, cho dù ngươi không nói ta cũng muốn làm như vậy, ngày đó khi Tỉnh Thượng Hùng Nhân cùng ngươi quyết đấu chính là không để cho hắn ký tên vào tờ Sinh Tử Trạng, nên mới để cho người Nhật Bản có cơ hội đem ngươi kiện ra trước Pháp đình. Ta làm sao có thể để cho việc này lại phát sinh lần nữa!".
Vừa nói, Tống Thế Vinh vừa đi tới trước mặt đám người Nhật Bản, đối với Liễu SInh, Tông Nhị nói: "Liễu Sinh tiên sinh, ngươi đã nghe rồi, nếu như muốn cùng Vương Chí Đạo luận võ, mời ngươi trước hết ký tên lên tờ Sinh Tử Trạng. Sinh Tử Trạng ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đây, ngươi chỉ cần ký tên vào đây là được. Đương nhiên, nếu như Liễu Sinh tiên sinh mà khiếp đảm, có thể bỏ qua lần luận võ hôm nay, rời khỏi Tinh Võ môn, ta nghĩ mọi người TInh Võ môn sẽ không ngăn cản ngươi đâu!".
Nhìn không ra Tống lão gia tử miệng lưỡi cũng rất lợi hại.
Liễu Sinh Tông Nhị sắc mặt khẽ biến đổi, lại nhìn một chút đệ tử của Tống Thế Vinh đang đưa tới Sinh Tử Trạng cùng bút mực, biết lúc này không thể lùi bước, hừ lạnh một tiếng, tức khắc cầm lấy bút ký tên mình lên tờ SInh Tử Trạng.
Sinh Tử Trạng lại được chuyển tới trên tay Vương Chí Đạo, Vương Chí Đạo rát ung dung ký một chữ tên mình rất to,trong miệng lại cố ý nói: "Bảo cho các đệ tử chuẩn bị hậu sự cho chính mình đi, tránh cho đến lúc đó lại ứng phó không kịp!".
Lời này vừa ra, đám đệ tử Liễu Sinh phái mỗi người đều trợn mắt nhìn hắn, nhất là con gái Liễu Sinh Tông Nhị, Liễu SInh Anh Tử kia, ánh mắt nhìn đến Vương Chí Đạo đã chuyển thành ánh mắt nhìn kẻ thù giết cha rồi.
Nhưng thân là người trong cuộc, Liễu sinh Tông Nhị mặt lại không chút thay đổi, đối với lời nói khiêu khích của Vương Chí Đạo cũng không nói lại một câu, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên một tiếng cười "hắc hắc" quái dị, lại nghe thấy một người Nhật Bản đi cùng Sơn Khẩu Dụ Nhân dùng tiếng Nhật cười nói với Liễu SInh Tông Nhị: "Liễu Sinh Quân, thoạt nhìn tiểu tử kia rất có vẻ nắm chắc giết được ông, tình huống của ông có chút khôgn ổn đó!".
Liễu Sinh Tông Nhị hừ lạnh một tiếng, lấy tiếng Nhật đáp lại: "Thuyền Việt Hoành Sơn, ông nói như vậy là có ý tứ gì? Nghe sao có chút hả hê?".
"Sao có thể như vậy, ta chỉ là cảm thấy lo lắng thay cho ông mà thôi, tên tiểu tử kia đã biết rõ ông là ai , mà còn dám hướng tới ông khiêu chiến, lại còn muốn ông ký giấy Sinh Tử Trạng, lộ ra bộ dáng mười phần tin tưởng. Điều này làm cho ta không thể không lo lắng thay cho ông đó!".
Thuyền Việt Hoành Sơn thoạt nhìn có vẻ quan hệ cùng Liễu sinh Tông Nhị không tốt lắm, ngữ khí nói chuyện nghe thế nào cũng cảm thấy có chút châm chọc hả hê.
Một tiếng ho khan, lại là Sơn Khẩu Dụ Nhân lên tiếng: "Hai vị, cuộc chiến bây giờ có đông người ở đây đang nhìn xem như vậy, lại có quan hệ đến vinh quang của Đại đế quốc Nhật Bản chúng ta, các ông cần phải đoàn kết với nhau, nghĩ biện pháp để đánh tụt sự kiêu hãnh của người Trung Quốc xuống, sao có thể ở đây tranh chấp với nhau?".
"Sơn Khẩu tiên sinh, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ khôgn thua, xin ngài tin tưởng ta!" - Liễu SInh Tông Nhị nói.
"Việc này cũng không thể mạo hiểm, đệ tử của ông TInh Thượng Hùng Nhân coi như là nhận được chân truyền của ông, nhưng lại để cho Vương Chí Đạo kia có thể giết chết dễ dàng như vậy, chúng ta làm sao có thể để cho ông mang vinh quang của Đại đế quốc Nhật Bản đi mạo hiểm? Ta tính như thế này đi, ở đây có nhiều bọn võ giả Trung Quốc như vậy, vậy trước hết để cho ta phái ra đệ tử hướng bọn họ khiêu chiến, thắng trước một hai trận, đến lúc đó cho dù ông có thua trên tay Vương Chí Đạo, ít nhất cũn có thể để cho Đại đế quốc Nhật Bản ta còn có chút mặt mũi!".
"Ngươi..."
Liễu Sinh TÔng nhị còn chưa kịp tực giận, Thuyền Việt Hoành Sơn đã phất phất tay, lập tức trong đám võ sĩ Nhật Bản đứng phía sau lưng hắn có một người đi ra, đi đến giữa sân, nói với đám người Tinh Võ Môn: "Ta gọi là Cương Tỉnh Huyết Nhất, chính là đệ tử của Đại Nhật Bản đệ nhất võ đạo gia "thủ lý thủ" (1) tông sư Thuyền Việt Hoành Sơn. Trước khi Liễu Sinh phái cùng các ngươi chính thức luận võ, ta nghĩ hướng TInh Võ Môn cao thủ các ngươi lãnh giáo trước một chút, cho các ngươi kiến thức một chút võ đạo chính thức của Đại Nhật Bản chúng ta. Hoắc môn chủ, Lưu Chấn Đông tiên sinh, nghe nói các ngươi chính là hai người mạnh nhất ở Tinh Võ Môn, vậy mời một trong hai người đến đây, để cho Cương Tỉnh Huyền Nhất ta lãnh giáo một chút!".
Đám người Tinh Võ Môn nghe vậy có chút ngạc nhiên, Lưu Chấn Đông quay sang cùng Hoắc Đình Giác đưa mắt nhìn nhau, cười ha ha nói: "Tiểu Nhật Bản nếu nghĩ muốn tìm hai chúng ta đấu một chút, chúng ta đây sẽ cho hắn thỏa ước nguyện một chút. Nhị sư đệ, ngươi là môn chủ Tinh Võ Môn, một tiểu Nhật Bản này không đủ tư cách để cho ngươi ra tay, hay là để cho ta ra lãnh giáo của hắn một chút đi!".
Hoắc Đình Giác gật đầu nói: "Đại sư huynh, xin mời cẩn thận!".
Tươi cười tư tin, Lưu Chấn Đông đi tới trước mặt Cương Tỉnh Huyền Nhất, ôm quyền nói: "Cương Tỉnh Huyền Nhất có phải không? Ta chính là Tinh Võ Môn Lưu Chấn Đông, ngươi đã chỉ đích danh muốn cùng ta so đấu, ta sao có thể từ chối được. Xin mời chỉ giáo..."
Lưu Chấn Đông lời khách khí còn chưa có nói xong, Cương tỉnh Huyền Nhất đã đoạt tiên phát động công kích, một tiếng quát lớn, tiến lên một bước chính là một quyền hướng trên ngực Lưu Chấn Đông đánh tới. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
Quyền thẳng đánh trung bàn, quyền phong ác liệt cương mãnh, hiển nhiên đã qua không ít luyện tập khổ công.
Lưu Chấn Đông nhưng chỉ là chưởng trái đánh ra, đã phong bế được một quyền này của Cương Tỉnh Huyền Nhất. Bất ngờ bên dưới Cương Tỉnh Huyền Nhất chân trước lại bắn vụt ra, mũi chân nhằm bắn thẳng đến tiểu phúc của Lưu Chấn Đông.
Cười lạnh một tiếng, Lưu Chấn Đông vậy nhưng lại không lùi tránh, bụng đột nhien co rụt lại, lại có thể dùng cơ bụng kẹp chặt lại một cước kia của Cương Tỉnh Huyền Nhất, sau đó đột nhiên bắn mạnh về trước, đồng thời một chưởng hướng tới ngực Cương Tỉnh Huyền Nhất bổ tới.
"Phành" một tiếng, Cương Tỉnh Huyền Nhất không chỉ dưới chân bị LưuChaasn Đông dùng "Miên Hoa Đõ" (2) phản hồi lực đạo đánh bị thương, mà còn bị một chưởng của LƯu Chấn Đông đánh vào giữa ngực, ngã gục ngay tại chỗ, trong miệng phun trào máu tươi, đã chết ngất đi rồi.
"KHông biét tự lượng sức!".
Lưu Chấn Đông lạnh lùng bỏ lại một câu, quay về vị trí ban đầu. Tất cả mọi người Trung Quốc ở đây lập tức vỗ tay nhiệt liệt, ra sức hoan hô Lưu Chấn Đông.
"Đệ tử của ngươi thật đúng là để cho Đại đế quốc Nhật Bản chúng ta có thể diện hả!" Liễu Sinh Tông Nhị thấy thế không khỏi mừng rỡ trong lòng, không nhịn được liền mở miệng đả kích Thuyền việt Hoành Sơn.
---------------
Chú thích:
(1) - Thủ lý thủ: Jujitsu hay còn gọi là nhu thuật.
(2) - Miên Hoa Đỗ: Công phu luyện cho bụng như một khối bông gòn, đánh vào chỉ mềm nhũn lún vào, nhưng sau đó lại có thể phát lực đàn hồi rất mạnh.