Tại một nhà công trạch, Viên đại công tử đang nổi giận đùng đùng.
"Mẹ kiếp, bọn sát thủ này là ai? Vì sao lại muốn giết ta?"
Vương Bảo Lực cẩn thận nói: "Đại công tử, đám người đó là xuất ra từ Thiết huyết trừ gian sát thủ đoàn mới xuất hiện gần đây. Bọn họ hồi trước chính là người của Phủ Đầu bang (1), ai cũng chuyên dùng phủ đầu. Nghe nói lão đại của bọn chúng là một người tên gọi Vương Á Tiêu."
"Vương Á Tiêu? Hừ, đám người cùng họ với ngươi cũng thật là nhiều đó, mà ai cũng tìm đến ta gây chuyện!" Không biết tại sao, Viên đại công tử nghe đến họ Vương lại nghĩ đến Vương Chí Đạo, không khỏi càng thêm tức giận.
Vương Bảo Lực trong lòng ủy khuất, cũng không dám nói ra miệng, chỉ có giả bộ ngu ngơ không nói.
Một bên Trần Phát Học đột nhiên nói: "Nghe nói Thiết huyết trừ gian đoàn chỉ giết Hán gian cùng những đồ bất nghĩa. Đại công tử, mới vừa rồi ta nghe người kia nói hình như ngươi hợp tác với người Nhật Bản, bán đứng quốc gia, đây là chuyện gì, ngươi có phải đã làm không?"
Viên đại công tử cả giận nói: "Trần Phát Học, ngươi đây là có ý tứ gì? Chất vấn ta chăng?"
Trần Phát Học sắc mặt trầm xuống nói: "Đại công tử, bởi vì cha ta nợ cha ngươi một cái nhân tình, nên ta mới đáp ứng cha ngươi đến bảo vệ ngươi. Nhưng mà, nếu như ngươi thật sự cùng người Nhật Bản, bán đứng quốc gia, ta cho dù phải liều cái mạng này, cũng muốn tự tay một chưởng đánh chết ngươi, sau đó sẽ đi thỉnh tội với cha ngươi!"
Trần Phát Học cá tính bình thản, luôn luôn tùy ngộ mà an, nhưng khi hắn trở nên nghiêm túc, lại có vẻ mặt quang minh chính đại, khí thế không giận mà uy làm cho Vương Bảo Lực dù trong lòng bất phục cũng cảm thấy hồi hộp bất an, một câu chống đối cũng không nói lên lời.
Viên đại công tử đầu tiên là sắc mặt biến đổi, một lát sau lại bỗng nhiên nở nụ cười: "Trần sư phụ, quả nhiên là một hán tử chân chính, bản công tử kính nể. Nhưng mà ngươi hiểu lầm ta, ta thật không biết tại sao phủ đầu sát thủ lại nói như vậy, nhưng ta tuyệt đối không có hợp tác với ngươi Nhật Bản, lại càng không làm ra chuyện bán nước. Thử suy nghĩ một chút, cha ta chính là Đại tổng thống, ta chính là ở dưới một người mà trên vạn người. Bán đứng quốc gia đối với ta có chỗ nào là tốt?"
Trần Phát Học nhìn Viên đại công tử một lát, gật đầu nói: "Không có là tốt nhất, chỉ cần không có việc này, ta sẽ tuân theo lời hứa, bảo vệ ngươi an toàn."
Đợi sau khi Trần Phát Học rời đi, Viên đại công tử vung tay đánh bay chén trà trên bàn xuống đất, mắng: "Hay cho Trần Phát Học, hắn tưởng hắn là ai chứ? Dám nói chuyện với ta như vậy!" Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Vương Bảo Lực lập tức vuốt đuôi nói theo: "Đúng vậy, Trần Phát Học này luôn tự cho mình là một bậc cao nhân, ngay cả Đại công tử cũng không để vào mắt."
Viên đại công tử hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Được rồi, chỗ ở của Chu Điệp đã tra rõ được chưa?"
"Đã điều tra xong, tại tiểu khu Tê Ngô, cũng không cách xa chỗ này lắm."
"Nữ nhân này cũng thật là không biết tốt xấu, tự nhiên lại có dũng khí dám cự tuyệt ta, mẹ kiếp, nàng cho rằng Nữ hoàng điện ảnh Thượng Hải là giỏi lắm sao, cũng chỉ là một con điếm mà thôi! Ngày mai ta về Nam Kinh, cứ như vậy buông tha cho nàng ta không cam lòng, các ngươi có biện pháp nào làm cho nàng ngày mai cùng đi với ta hay không?"
Vương Bảo Lực lập tức hiểu ý gật đầu nói: "Đại công tử xin yên tâm, chuyện này xin giao cho ta cùng Lý Ngạo Sơn xử lý, cam đoan thần không biết quỷ không hay, không có ai dám hoài nghi lên người công tử."
"Tốt, mang nhiều người một chút, phải chắc thành công. Mặt khác phải giết được gã tiểu tử Vương Chí Đạo kia cho ta, vì ta chán ghét hắn!"
Vương Chí Đạo còn không biết sắp có âm mưu nhắm vào hắn và Chu Điệp. Trước mắt hắn đang tạm thời là một thầy thuốc ngoại khoa tập sự, làm thủ thuật cấp cứu cho phủ đầu nhân kia.
Phủ đầu nhân thân thể bị ba vết thương, vai trái trúng một thanh phi đao, lại trúng hai phát đạn một trên ngực gần bộ vị trái tim cùng một ở bụng, mặc dù không trúng chỗ yếu hại, nhưng vì mất máu quá nhiều nên đã lâm vào hôn mê .
Chu Điệp vốn muốn gọi người đưa phủ đầu nhân đi bệnh viện, hoặc đi tìm một thầy thuốc tới trị liệu cho phủ đầu nhân, nhưng bị Vương Chí Đạo ngăn lại. Lý do chính là phủ đầu nhân kia dám tại Thanh bang địa bàn của Hoàng Kim Vinh huynh đệ giết người, lại nhằm giết chính là con trai Viên đại đầu (2), Thanh bang cùng phòng Tuần bộ Thượng Hải lúc này nhất định đang lục tung Thượng Hải lên để tìm phủ đầu nhân kia, đi bệnh viện tuyệt đối là đi tìm chết, tìm thầy thuốc đến phỏng chừng cũng không đáng tin. Không có biện pháp khác, Vương Chí Đạo không thể làm gì khác hơn là tự mình trị liệu cho phủ đầu nhân.
Binh lính ở hậu thế trên cơ bản đều được đào tạo một chút kỹ thuật đơn giản chữa trị ngoại thương, huống chi Vương Chí Đạo kiếp trước xuất thân là lính trinh sát, thân mình xông pha lửa đạn không ít, đối với kỹ thuật trị liệu lại càng thành thục.
Đầu tiên, phải đem phi đao cùng đầu đạn mau lấy ra, nếu không như thế, chỉ sợ miệng vết thương sẽ thối rữa. May là ở Thượng Hải hiện tại tìm một vài dụng cụ giải phẫu ngoại khoa đơn giản cũng không quá khó. Trong nhà Chu Điệp đã có dao nhỏ, chỉ khâu, nước sát trùng cùng bông băng gạc các thứ.
Vương Chí Đạo trước hết nhổ cây phi đao còn đang cắm trên vai phủ đầu nhân ra, phủ đầu nhân này lập tức bị đau mà tỉnh lại từ trong hôn mê.
Vương Chí Đạo nói với hắn: "Ta trước hết cầm máu gắp đạn cho ngươi, ngươi bây giờ tốt nhất không nên lại bị xỉu đi, cố tận lực bảo trì tỉnh táo. Ngươi bị mất máu quá nhiều, nếu thiếp đi sợ rằng không tỉnh lại được nữa. Ngoài ra, ta bây giờ không có thuốc gây tê, lấy đạn có thể sẽ rất đau, ngươi cố gắng chịu đựng."
Phủ đầu nhân gật đầu nói: "Cám ơn các người đã cứu ta, ta gọi là Vương Á Tiêu. Vương Á Tiêu ta không phải là người vong ân phụ nghĩa, các ngươi cứu mạng ta Vương Á Tiêu nhất định ghi nhớ trong lòng, tương lai có cơ hội nhất định báo đáp."
"Vương Á Tiêu, Phủ Đầu bang? Nguyên lai ngươi chính là Ám sát Đại vương lừng danh Dân quốc hay sao?" Vương Chí Đạo thật không nghĩ tới cứu người này lại chính là đệ nhất sát thủ đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử Dân quốc, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Vương Á Tiêu có chút khó hiểu, hỏi: "Ngươi đã biết ta sao, ta nguyên lai đúng là Phủ Đầu bang bang chủ, nhưng mà bây giờ Phủ Đầu bang đã đổi tên thành Thiết Huyết trừ gian đoàn rồi, mặt khác ta có danh hiệu Ám sát Đại vương này từ khi nào, ta bất quá mới giết vài người thôi mà?"
Vương Chí Đạo cười cười, biết lỡ lời, lúc này Vương Á Tiêu còn chưa chính thức nổi danh, lập tức dùng cái nhíp gắp chút bông gòn chấm thêm chút rượu lau lên miệng vết thương của Vương Á Tiêu, cơn đau liền khiến Vương Á Tiêu cắn chặt miệng lại.
Trong lịch sử Vương Á Tiêu được xưng danh là Ám sát Đại vương, Dân quốc đệ nhất sát thủ, lúc trước là bang chủ Phủ Đầu bang, về sau lại đổi thành Thiết Huyết trừ gian đoàn. Vương Á Tiêu rất chuộng thủ đoạn ám sát "Ngũ bộ lưu huyết" để trừ bạo an lương, cứu dân cứu nước. Hắn ghét cay ghét đắng Hán gian, phản quốc, nhà giàu bất nhân hoặc là giặc ngoại xâm, cho rằng vì Trung Quốc có những người kia, mới bị đi lạc vào đường lầm than, nếu muốn cứu vớt Trung Quốc, phải giết sạch những người đó. Nên hắn cùng Thiết Huyết trừ gian đoàn chuyên đi ám sát những người kia. Chết trên tay bọn họ có đến hằng hà sa số Hán gian, phản tặc, khiến cho đám Hán gian phản tặc kia trong nhà gà chó cũng không yên, người nào cũng luôn cảm thấy hoang mang lo sợ. Trong lịch sử, Hán gian nổi tiếng nhất bị Vương Á Tiêu cùng Thiết huyết trừ gian đoàn giết chết chính là Uông Tinh Vệ, bị trúng ba phát súng, cuối cùng chết ở bệnh viện Đông Kinh Nhật Bản. Trước đó kẻ đại diện cho Uông Tinh Vệ cùng ký hiệp ước bán nước cho người Nhật Bản là Đường Hữu Nhân cũng đã bị giết. Nhưng Vương Á Tiêu chính thức khiến cho trong ngoài kinh sợ chính là vụ nổ chết Đại tướng Quan Bạch Xuyên Nghĩa, tư lệnh tối cao của Nhật Bản xâm Hoa đại quân lần đầu, nghe nói đây cũng là sĩ quan cao cấp nhất trong quân đội Nhật Bản bị người kháng chiến Trung Quốc giết chết. Từ đó về sau, cả trong ngoài nước, không người nào không biết đến Vương Á Tiêu cùng Thiết Huyết trừ gian đoàn của hắn.
Tích cực tổ chức dân chúng kháng Nhật, suất lĩnh huynh đệ trong bang đối địch với người nắm trăm vạn binh, danh vị cực cao Tưởng Giới Thạch suốt mười bốn năm, mặc dù nhiều lần ám sát không thành, nhưng lại làm cho lão Tưởng bị mắc hội chứng "bệnh sợ Vương", nghe đến tên Vương Á Tiêu là hãi hùng khiếp vía, suốt đời bị ám ảnh. Có một viên tướng đã nói một câu có thể coi như là danh ngôn về Vương Á Tiêu: "Thế nhân đều sợ ma quỷ, nhưng ma quỷ lại sợ Vương Á Tiêu."
Đáng tiếc chính là về sau Ám sát Đại vương đến ma quỷ cũng phải sợ kia cuối cùng cũng không tránh được vận mệnh bị ám sát chết. Nghe nói người bố trí ám sát chính là người của hắn, tên là Đái Lập, từng là đồ đệ của hắn, sau này lại nổi danh là đặc vụ đầu lĩnh, con chó trung thành nhất của lão Tưởng.
Sau khi đem tiểu đao đốt lên ngọn lửa, tiêu độc sát trùng xong, Vương Chí Đạo lập tức mở rộng vết đạn bắn trên người Vương Á Tiêu, sau đó đem đầu đạn gắp ra. Vương Á Tiêu thật đúng là con người kiên cường, mặc dù đau đến toát mồ hôi đầy đầu, nhưng không hề kêu rên một tiếng. Cũng may ở thời đại này đầu đạn lực sát thương không đủ mạnh, nên vết thương không quá sâu, nếu không chỉ sợ hắn chịu không nổi.
Sau khi dùng phương pháp tương tự giải quyết nốt viên đạn trên bụng, Vương Chí Đạo dùng chỉ khâu lại miệng vết thương, sau đó trực tiếp đem rượu cồn đổ lên trên, làm Vương Á Tiêu đau đến mức suýt nữa lại ngất đi.
Thở dài một hơi, Vương Chí Đạo dùng khăn lông lau tay, nói: "Tốt lắm, ngươi hẳn là sẽ không có việc gì đâu. Cô Chu Điệp, ta bảo quản gia đi mua đường bồ đào (3) để tiêm vào dịch truyền đã mua về chưa?"
"Mua... Mua về rồi..."
Thấy khẩu khí không ổn, Vương Chí Đạo quay đầu nhìn lại, đã thấy Chu Điệp vẻ mặt trắng bệch, cả Ô Tâm Lan cũng vẻ mặt như vậy, không khỏi cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Các người làm sao vậy?"
---------------------
Chú thích:
(1) - Phủ Đầu bang: một băng đảng xã hội đen ở Thượng Hải, chuyên dùng rìu nhỏ (phủ đầu) làm vũ khí. Trong nhiều phim về Thượng Hải xưa, đặc biệt là Kungfu Hustle của Châu Tinh Trì mới đây, đều có xuất hiện Phủ Đầu bang.
(2) - Viên Đại đầu: biệt hiệu gọi Viên Thế Khải, có tính khinh thường. Viên Khắc Bình bị gọi là Viên qua tử vì bị què chân, qua tử là người què chân.
(3) - Người bị mất máu phải truyền dịch đường gluco để hồi sức, thời xưa chưa có đường gluco nên phải dùng đường làm mứt bồ đào để thay thế.