Quảng Từ bệnh viện ở Thượng Hải, Vương Chí Đạo cùng đám người có liên quan đang lo lắng cùng chờ đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
Một cước của Trương Sĩ Kiệt ngay trước khi cái khăn lông trắng kia kịp rơi xuống đất, đã hoàn toán phá hủy đầu óc Hoắc Đình Giác, gây tràn huyết toàn bộ trong hộp sọ Hoắc Đình Giác. Nếu như cấp cứu không được, có khả năng sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Nông Kính Tôn coi Hoắc Đình Giác như con trai mình, nhận được tin sớm đã chạy tới, sau khi nghe kể qua mọi việc, cho dù đầu tiên là an ủi một chút Hiểu Huệ đang đứng lặng yên rơi lệ ở một góc, nhưng sau đó chính lão cũng vô cùng lo lắng mà không ngừng đi tới đi lui ở bên ngoài phòng phẫu thuật, hiển nhiên là trong lòng nóng như lửa đốt. Sau đó, Trần Chân cũng nghe được tin vội vàng chạy đến đây, Vương Chí Đạo vội tiến ra nghênh đón.
Trần Chân hỏi: "Vương sư đệ, Nhị sư huynh thế nào rồi?"
Vương Chí Đạo đáp: "Không rõ ràng lắm, bác sĩ còn đang cấp cứu cho hắn, còn chưa có tin tức gì!"
"Nhị sư huynh là như thế nào mà bị thương?"
"Bị Trương Sĩ Kiệt một cước đá vào trên đầu, đầu óc đã bị chấn động mà tràn đầy huyết bên trong. Ta lo lắng, Nhị sư huynh có thể sẽ vì thế này mà vĩnh viễn không tỉnh lại được, hoặc là biến thành người thực vật!" Vương Chí Đạo lo lắng rằng Hiểu Huệ nghe được sẽ càng thêm khổ sở, liền thấp giọng nói ra sự lo lắng của bản thân mình.
Trần Chân biến sắc, hỏi: "Thằng Trương Sĩ Kiệt đó thực sự có lợi hại như vậy hay sao?"
Vương Chí Đạo gật gật đầu, nói: "Thực lực của hắn so với Nhị sư huynh ít nhất cũng mạnh hơn một bậc, Nhị sư huynh đối trận với hắn hoàn toàn bị rơi vào cục diện phải chịu đòn. Thực lực như vậy, so với Ngũ sư huynh ngươi cũng không thua kém hả! Hắn nhất định là chịu mật lệnh của Trương Khiếu Lâm, cố ý muốn đánh chết Nhị sư huynh, cho nên mặc dù ta đã ném khăn lông trắng xin đầu hàng cũng không có tác dụng!"
Lúc này Nông Kính Tôn vừa vặn đã đi tới, nghe được một câu nói cuối cùng của Vương Chí Đạo, liền không nhịn được mà cả giận nói: "Đều tại tên tiểu tử nhà ngươi này thích gây chuyện. Lẽ ra không nên thắng tiền của Trương Khiếu Lâm. Thắng một hai ngàn thì còn không tính, ngươi hết lần này tới lần khác đem Trương Khiếu Lâm thắng cho đến mức cơ hồ táng gia bại sản, người ta không tức giận mới là lạ. Nhị sư huynh của ngươi đây chính là gánh nạn thay cho ngươi đó! Ta nói tiểu tử nhà ngươi có thể nhẫn nại xuống một chút hay không. Ngươi muốn đem toàn bộ các sư huynh đệ Tinh Võ Môn của ngươi hại chết ngươi mới cam tâm hay sao?"
Vương Chí Đạo bực bội nói: ""Nông đại thúc, Trương Khiếu Lâm thua táng gia bại sản cũng không thể oán ta. Chính là hắn muốn khai bàn đánh cuộc ngầm để đánh cuộc sinh tử của bản thân ta. Nếu ta muốn nhường hắn thì chính là đi tìm chết. Ta muốn sống sót thì hắn chỉ có nước táng gia bại sản. Ông muốn ta làm như thế nào đây?"
Nông Kính Tôn nghe vậy, biết rằng mình nói không lại được Vương Chí Đạo, lập tức tức giận đến mức xoay người bỏ đi luôn.
Trần Chân lắc đầu, thở dài nói: "Vương sư đệ, ngươi cùng Trương Khiếu Lâm đã đến mức không tốt nữa rồi. Nhìn hạng người như Trương Khiếu Lâm kia, chỉ sợ sẽ không vì Nhị sư huynh bị trọng thương mà cứ thế quên đi, phòng chừng hắn vẫn còn có thể tiếp tục tính kế ngươi..."
"Ta biết!" Vương Chí Đạo cắt đứt lời Trần Chân, hừ lạnh nói: "Ta sẽ không cho Trương Khiếu Lâm thêm cơ hôij nào nữa, lúc này đây ta sẽ chủ động xuất kích, ta sẽ để cho hắn phải trả giá thật đắt cho những việc hắn đã làm ra với ta!" Ngừng lại một chút, lại hỏi: "Được rồi, Ngũ sư huynh, sự tình của Đồng Minh hội các người đã xử lý được như thế nào rồi?"
Trần Chân thở dài nói: "Tôn tiên sinh còn cho có quyết định sẽ ly khai Thượng Hải. Ông ấy để cho Hoàng tiên sinh cùng các đồng sự khác rời đi trước. Chúng ta đang chuẩn bị, có ý định đêm nay trước hết là đưa Hoàng tiên sinh cùng một bộ phận đồng sự xuất hải."
"Trương Tác Lâm đã có phản ứng gì?"
"Chỗ này đúng là đang làm cho chúng ta nghĩ mãi không thông, hắn cùng với bộ hạ của hắn một điểm dị động cũng không có. Nhìn giống như là thực sự đến Thượng Hải chỉ để đi xem Vạn quốc võ thuật đại hội. Mà Cảnh Lâm tướng quân cũng vẫn đang ngồi yên ở chỗ mấy gian nghỉ ngơi, quan khán trận đấu. An tĩnh đến dị thường!"
Vương Chí Đạo nhăn nhăn đầu mày, trầm tư trong chốc lát rồi lại nói: ""Trương Tác Lâm không có khả năng không có dị động. Nếu như ta đoán không sai, hắn nhất định là đã nắm giữ được nhất cử nhất động của Đồng Minh hội các người, cho nên mới chịu an tĩnh như thế. Hắn nhất định là có ý định thừa cơ đêm nay các người đưa Hoàng tiên sinh cùng một bộ phận các đồng sự xuất hải, lúc đó mới phát động lôi đình công kích, đem bọn các người toàn bộ bắt sạch. Ta nghĩ, trong đám người các ngươi nhất định là có nội gian thông gió báo tin với Trương Tác Lâm!"
"Nội gian? Ngươi khẳng định sao?" Trần Chân sắc mặt khẽ biến.
"Từ lần trước khi chúng ta cùng nhau đưa Tôn tiên sinh đi Bắc Bình ta đã cảm giác được là có nội gian. Bây giờ ta đúng là trăm phần trăm khẳng định là có, nếu không thì Trương Tác Lâm không thể nào tính trước được như vậy. Ngũ sư huynh, ta cho rằng các ngươi nên thay đổi lại kế hoạch một chút!" Vương Chí Đạo nói.
Trần Chân gật đầu, nói: "Được rồi, ta quay về cùng Tôn tiên sinh và Đại Chu thương lượng thêm một chút!"
Vương Chí Đạo cảm giác được có chút không ổn, thế nhưng lại nghĩ không ra được biện pháp xử lý nào khác, đành phải bỏ qua. Hắn hỏi: "Ngũ sư huynh, huynh còn có thể đến tham gia tỷ thí không?"
Trần Chân gật đầu nói: "Đương nhiên. Vì không để cho Trương Tác Lâm sinh nghi, ta cùng Đại Chu huynh đều sẽ đến!"
Đợi được đến sau khi Trần Chân rời đi, cánh cửa phòng giải phẫu vẫn còn chưa có mở ra, lại thấy Chu Quốc Phú đang chạy tới rồi. Từ rất xa hắn đã hô hỏi: "Vương huynh đệ, Nhị sư huynh của ngươi như thế nào rồi? Không có việc gì đấy chứ?"
Vương Chí Đạo lắc đầu nói: "Không biết được, vẫn còn đang ở trong phòng giải phẫu đó! Được rồi, thi đấu tiến hành ra sao rồi?"
Chu Quốc Phú đầu tiên là an ủi đám mấy người nữ nhân Hiểu Huệ một chút, sau đó hồi đáp: "Rất đặc sắc. Đại ca kết nghĩa Vương Tử Bình của ngươi không chỉ là 'Ngàn cân thần lực Vương', ngay cả công phu Đạn thối cùng đánh vật của hắn cũng đến mức xuất thần nhập hóa. Cho dù Hồng Thế Uy công phu ngạnh kiều ngạnh mã đã luyện đến cực hạn cũng không phải là đối thủ, cuối cùng cũng bị đánh hạ lôi đài. Theo ta thấy, Vương Tử Bình đại ca có thể là Quán quân chung cuộc của Vạn quốc võ thuật đại hội lần này đó!"
"Bây giờ đến lượt trận thi đấu của người nào đây?" Vương Chí Đạo lại hỏi.
"Là do Chu Điệp tiểu thử đấu với tiểu Nhật Bản Liễu Sinh Đấu Hồn!"
Vương Chí Đạo trong lòng cả kinh, nhìn lại một chút phòng giải phẫu vẫn không có động tĩnh gì, liền đi tới chỗ Ô Tâm Lan vẫn đang ngồi cùng một chỗ với Hiểu Huệ, nói nhỏ với nàng: Tâm Lan, ngươi ở lại chỗ này cùng Hiểu Huệ tả, sau khi giải phẫu xong xuôi ngươi chạy đến báo cho ta biết. Ta bây giờ có việc phải đi ra ngoài một chút!"
Nói xong, Vương Chí Đạo lập tức lôi kéo Chu Quốc Phú rời đi ra ngoài.
Rời khỏi Quảng Từ bệnh viện, Chu Quốc Phú nói: "Vương huynh đệ, ta biết ngươi rất quan tâm đến trận tỷ thí của Chu Điệp tiểu thư. Nhưng là ngươi vội vã đem ta lôi đi ra cũng không tốt lắm hả? Chúng ta ít nhất cũng phải đợi được đến khi Đình Giác huynh được đưa từ phòng giải phẫu ra ngoài hả, cứ bỏ đi như thế này rất là không có nhân tình hả!"
Vương Chí Đạo nói: "Chúng ta cứ lưu lại chỗ đó chờ thì đối với Nhị sư huynh cũng không có ích lợi gì. Đi ra ngoài là có việc cần phải làm. Quốc Phú huynh, làm phiền ngươi giúp ta một cái việc gấp, đi đến một chỗ này tìm một người tới gặp ta. Việc này phải rất kín đáo, đừng để cho người khác phát hiện ra. Việc này rất là trọng yếu, chỉ có ngươi mới làm được."
Vương Chí Đạo quay trở lại sân thi đấu của Vạn quốc võ thuật đại hội, lúc này Long Điệp cùng Liễu Sinh Đấu Hồn đã bắt đầu khai chiến.
Ở Nhật Bản, tư tưởng trọng nam khinh nữ so với Trung Quốc thì càng nghiêm trọng hơn. Ở đó địa vị của phụ nữ trên cơ bản so với nô lệ thì không có gì khác biệt lắm, cho nên nam nhân Nhật Bản đại đa số đều rất khinh thường phụ nữ, cho rằng các nàng ngoại trừ chức năng sinh nở cùng chức năng thỏa mãn tình dục ra, thì không có tác dụng gì khác. Liễu Sinh Đấu Hồn, không thể nghi ngờ gì, cũng là một người như thế, hơn nữa hắn lại có cá tính trời sinh cao ngạo, có cảm giác rằng cùng thi đấu với một nữ nhân là một điều sỉ nhục, cho nên đối với Long Điệp tỏ ra khinh thị dị thường, cho rằng lấy thực lực của bản thân mình mà đánh bại một người phụ nữ thì dễ như trở bàn tay. Cho nên lúc hắn đối diện với Long Điệp, ngay cả tư thế phòng bị cũng không thèm bày ra, chỉ là nghênh ngang hoành tráng đứng ở đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào Long Điệp, rõ ràng lộ ra ý tứ khinh thường, hừ lạnh nói: "Nam nhân Trung Quốc quả thật là rất kém cỏi, vậy mà lại còn để cho nữ nhân đi lên lôi đài! Chu Điệp tiểu thư, Liễu Sinh Đấu Hồn ta đây cũng không cùng nữ nhân động thủ. Cho nên ta khuyên ngươi một câu, thân là một người phụ nữ, nên ngoan ngoãn yên phận ở nhà hầu hạ nam nhân hay sinh hài tử là tốt rồi. Lôi đài không phải là nơi mà nữ nhân các ngươi có thể đến được..."
Nói còn chưa có dứt lời, Long Điệp lập tức một chân bay lên, một chân vừa thon vừa dài tuyệt đẹp từ dưới đã lên trúng vào trên mặt Liễu Sinh Đấu Hồn, trong nháy mắt đem hắn đã ngã lăn xuống trên sàn đài.
Sau đó Long Điệp lạnh lùng trả lại một câu: "Ngươi không cùng nữ nhân động thủ có đúng không? Vậy ngươi cứ đứng yên mà chịu đòn đi hả!"
Bên dưới lôi đài khán giả hiển nhiên là không cho Liễu Sinh Đấu Hồn chút mặt mũi nào, thấy thế lập tức rộ lên một tràng cười to ầm ĩ. Có người không khách khí hét lớn: "Đánh rất hay, đánh chết thằng tiểu Nhật Bản kia đi, để cho hắn không dám coi thường nữ nhân Trung Quốc chúng ta nữa!"
Liễu Sinh Đấu Hồn chật vật không chịu nổi mới bò được lên, nghe được thanh âm cười giễu ồn ào của đám khán giả, xấu hổ đến mức thật sự muốn mổ bụng tự vẫn. Hắn nằm mơ cũng không thể nghĩ ra được thối pháp của Long Điệp lại nhanh nhẹn cường mãnh như thế, một cước là đã có thể đem hắn đá ngã lăn xuống sàn. Điều này cũng khó trách được hắn. Long Điệp mặc dù cũng là quyền thủ lọt vào đến vòng đấu thứ ba, nhưng là đối thủ của nàng ở vòng đấu thứ nhất cũng là một nữ nhân là Sơn Khẩu Ngọc Tử. Đối với thực lực của Sơn Khẩu Ngọc Tử, Liễu Sinh Đấu Hồn ban đầu đã cảm giác được là không có gì đặc biệt, hiển nhiên sẽ không cho rằng Long Điệp đã đánh bại nàng nghĩa là có thực lực cường đại. Về phần đối thủ của Long Điệp ở vòng đấu thứ hai, chính là Chu Quốc Phú vốn đã bị Á Sai đánh cho đến nửa sống nửa chết, Long Điệp chiếm được tiện nghi lớn, cũng chỉ là thắng không nhờ võ mà thôi. Cho nên Liễu Sinh Đấu Hồn mới cho rằng, Long Điệp sở dĩ có thể vào được đến vòng đấu thứ ba, tất cả đều chỉ là nhờ vào may mắn mà thôi. Nếu hắn biết được rằng Long Điệp chính là đồ đệ hậu sinh khả úy trò giỏi hơn thầy được chính tay Long lão Đại đứng đầu trong Ngũ hình sát thủ dạy dỗ, thực lực đến ngay cả Vương Chí Đạo cũng không dám xem thường, hẳn là hắn nhất định không dám có ý khinh địch như thế.
Long Điệp là một nữ nhân, đồng thời lại còn là một sát thủ, phóng cách hành sự so với những người luyện võ thông thường thì bất đồng. Còn không có đợi cho Liễu Sinh Đấu Hồn hoàn toàn đứng được lên, nàng lại một lần nữa phát động công kích, một cước lại nhằm đá ngay vào cổ họng Liễu Sinh Đấu Hồn, động tác vừa nhanh vừa tàn độc.
Liễu Sinh Đấu Hồn lại càng hoảng sợ, biết rằng nếu chính mình để cho một cước này của Long Điệp đá trúng, nhất định sẽ không có khả nặng lại đứng lên được nữa. Hắn lập tức một chưởng cực nhanh đưa lên che ở bộ vị cổ họng, ngạnh đỡ một đá này của Long Điệp, cũng mượn lực nhanh chóng đứng thẳng thân thể lên. Không ngờ, bàn tay hắn đang che ở cổ họng còn chưa có hạ xuống, đã nghe được ở bên tai phải có tiếng gió, chính là Long Điệp đã thuận thế xoay người một đòn Toàn tảo thích quét thẳng vào bên màng tai của hắn.
Liễu Sinh Đấu Hồn kinh hãi, vội vàng co cẳng tay bảo vệ bên màng tai, một lần nữa cứng rắn đón đỡ một đá này của Long Điệp. Lực đá kích mạnh mẽ đá cho cẳng tay của hắn cũng phát đau, cũng thúc cho thân thể của hắn thiếu chút nữa đã ngã nghiêng xuống sàn lôi đài.
Công phu giữ thăng bằng của Liễu Sinh Đấu Hồn dù sao cũng đủ mạnh mẽ, chỉ bước lên một bước đã ổn định vững vàng lại được thân thể. Đang muốn nhân cơ hội phản kích, nhưng lại ngửi được một làn hương thơm, ngầng đầu vừa nhìn, đã thấy khuỷu tay nhọn hoắt của Long Điệp hướng ngay vào giữa mặt hắn đánh tới.
"Chát" một tiếng, Liễu Sinh Đấu Hồn lúc này không thể phòng ngự được nữa, bị khuỷu tay của Long Điệp nặng nề đánh vào trên sống mũi, lập tức xương sống mũi vỡ vụn, máu mũi phun ra.
"Hay!" Đám khán giả lại một lần nữa hô to vang trời.
Sơn Khẩu Dụ Nhân sắc mặt xanh mét, hắn thực không thể ngờ tới kẻ được mình hâm mộ xem trọng nhất vậy mà lại có thể bị một nữ nhân Trung Quốc đánh cho thảm hại đến như vậy. Tôn Lộc Đường đang ngồi bên cạnh, thấy vẻ mặt của hắn buồn cười, cố ý hỏi: "Sơn Khẩu tiên sinh, xem ra người đồng bào này của ngươi bị thương thật là nghiêm trọng hả, có muốn ta ngăn cản trận đấu này hay không, trực tiếp để cho hắn nhận thua là được!"
Sơn Khẩu Dụ Nhân mở trừng hai mắt, cả giận nói: "Nam nhi của đại Nhật Bản, chỉ có thể là hảo hán chiến đấu đến chết, không có cái loại hèn hạ nhận thua! Hơn nữa, chỉ bằng một tiểu nữ nhân Trung Quốc kia, lại có thể làm cho Liễu Sinh Quân phải nhận thua hay sao? Không có khả năng!"
Tôn Lộc Đường nghe vậy thở dài, thâm ý sâu sắc nói một câu: "Khinh thị phụ nữ không phải là một cái tập quán tốt hả!" Text được lấy tại http://Trà Truyện
Chiến đấu trên lôi đài vẫn đang tiếp tục. Sau khi Long Điệp một khuỷu tay đánh vỡ cái mũi của Liễu Sinh Đấu Hồn, lại nghiêng người một cước bay ra, lại đem Liễu Sinh Đấu Hồn lần nữa đá ngã lăn xuống trên sàn lôi đài, sau đó lạnh lùng hỏi: "Thế nào? Ngươi vẫn đang xem thường phụ nữ chúng ta, không cùng phụ nữ động thủ hay sao?"
Liễu Sinh Đấu Hồn bò lên, nổi giận mắng: "Bát dát, con nữ nhân Trung Quốc nhà ngươi, ta muốn đem ngươi xương cốt cũng nghiến thành tro bụi..."
"Chát" một tiếng, Long Điệp lại một cước đá vào trên mặt hắn, cắt đứt lời hắn nói, cũng lạnh lùng đáp lễ lại: "Ngươi có được thực lực này thì hãy mạnh miệng!"
Liên tục chịu nhục, Liễu Sinh Đấu Hồn rốt cục cũng phải thu hồi tâm chí khinh thị, rõ ràng được rằng nữ nhân này quả thật không dễ chọc, lập tức tỉnh táo trở lại, quyết định sử dụng Nhị giai đường bình pháp để hàng phục một nữ nhân này. Lập tức hai mắt hắn trừng lên, sát khí kinh người trong nháy mắt phát ra, đồng thời hữu thủ một quyền nhằm thẳng trên ngực Long Điệp đánh tới.
Thật không ngờ, cái loại Nhị giai đường bình pháp vốn luôn luôn có thể dễ dàng chấn nhiếp được địch nhân, nhưng lại dường như không hề có tác dụng đối với Long Điệp. Chỉ thấy Long Điệp dường như không có việc gì, tay chỉ lật một cái, đã chế trụ được hữu quyền của Liễu Sinh Đấu Hồn. Sau đó vừa xoay vừa rung một cái, đã sử dụng ra thủ pháp "Tháo khớp xương" mà vốn ngay cả Vương Chí Đạo cũng không thể phá giải được, khớp xương cổ tay Liễu Sinh Đấu Hồn lập tức đã bị vặn trật khớp. Nhưng là Long Điệp cũng không có bởi vậy mà dừng tay, chỉ thấy bàn tay ngọc của nàng đang chế trụ tay phải của Liễu Sinh Đấu Hồn lại rung lên một lần nữa. Khớp xương khuỷu tay phải của Liễu Sinh Đấu Hồn cũng tiếp theo mà trật khớp, sau đó lại hướng thượng rung một cái nữa, khớp xương bả vai phải Liễu Sinh Đấu Hồn cũng bị kéo trật khớp theo.
Chỉ nghe Long Điệp lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng cái loại Nhị giai đường bình pháp này có đủ trình độ để có thể chế trụ được ta hay sao? Nhị giai đường bình pháp nói trắng ra cũng chỉ là một phép chấn nhiếp tinh thần, nhưng mà ta nói cho ngươi biết, ta sinh ra trong một gia đình sát thủ, những sát thủ đã cùng sinh hoạt với ta từ nhỏ đều là những kẻ giết người như ma. Sát khí của bọn họ tự nhiên là tu thành được phép chấn nhiếp tinh thần. Người bình thường chỉ cần bị ánh mắt tràn ngập sát khí của bọn họ trừng lên một cái, không ai là không hồn phi phách tán, đánh mất năng lực hành động. Sát khí của bọn họ, tuyệt đối so ra không hề thua kém lực chấn nhiếp trong Nhị giai đường bình pháp của ngươi. Ta đã cùng bọn họ sinh sống nhiều năm như vậy, cho dù sát thủ có sát khí đậm đặc nhất trong bọn họ cũng còn không hù dọa nổi ta, ngươi lại còn muốn lấy cái loại Nhị giai đường bình pháp hạ cấp này đến đối phó ta, thật sự là ngu ngốc!"
Ba cái khớp xương đều đã bị kéo trật ra, cánh tay phải của Liễu Sinh Đấu Hồn coi như đã bị phế bỏ rồi. Khán giả lại một lần nữa nhìn thấy được thủ pháp "Tháo khớp xương" vô cùng thần diệu này của Long Điệp, không khỏi mọi người đều sợ hãi mà than. Mà đa phần các quyền thủ còn lại tham gia vào đến vòng đấu này, mỗi người đều không khỏi cau may, trong lòng khổ sở nghĩ ra phương pháp phá giải, thầm nghĩ nếu như chính bản thân mình gặp phải Long Điệp, thì nên làm cái gì bây giờ?"
Vương Chí Đạo đang đứng dưới lôi đài xem cuộc chiến lúc này đã yên lòng, cảm giác được cục diện trận chiến trên cơ bản đã được định rồi, Liễu Sinh Đấu Hồn vô luận là như thế nào cũng không có khả năng xoay chuyển được nữa. Yên lòng rồi Vương Chí Đạo liền đem suy nghĩ chuyển tới nơi khác, tự hỏi xem đối phó với sự tình Trương Khiếu Lâm như thế nào. Đúng lúc này hắn cảm thấy có một người vô thanh vô tức đi tới phía sau hắn, lập tức bất động thanh sắc nhưng lại âm thầm trở nên đề phòng.
May là phía sau lưng lại là một người quen, chỉ nghe thấy Chu Quốc Phú thấp giọng nói: "Vương huynh đệ, người mà ngươi muốn tìm ta đã mời tới cho ngươi rồi!"
Phía sau lưng hắn lại vang lên thanh âm của Vương Á Tiêu: "Ân công, ngài tìm ta đến có cái gì phân phó?"
Vương Chí Đạo không quay đầu lại, thần sắc tự nhiên, nhẹ giọng hỏi: "Đêm nay một bộ phận đồng sự của Đồng Minh hội sẽ ly khai Thượng Hải. Thiết Huyết trừ gian đoàn của các ngươi có ý định như thế nào?"
Vương Á Tiêu nói: "Chúng ta sẽ không rời đi. Thiết Huyết trừ gian đoàn chúng ta cùng với Đồng Minh hội thì bất đồng, người của Viên đại đầu không làm gì được chúng ta đâu!"
"Tốt lắm. Vào đêm nay trước khi các đồng sự Đồng Minh hội của ngươi động thân, ta muốn ngươi phải làm giúp cho ta một việc gấp, đó là phái các huynh đệ thân thủ tốt nhất trong Thiết Huyết trừ gian đoàn các ngươi đi ám sát Trương Khiếu Lâm. Tốt nhất là làm cho sự tình đại náo, khiến cho Thượng Hải càng loạn càng tốt!"
"Ta đã rõ ràng rồi. Ân công ngài yên tâm, thằng Trương Khiếu Lâm này dám cấu kết cùng người Nhật Bản, chúng ta đã sớm nghĩ muốn giải quyết hắn rồi. Ân công đã có ý này, đêm nay ta sẽ tự mình dẫn theo các huynh đệ đi làm. Cam đoan rằng thằng Trương Khiếu Lâm kia sống không quá được đêm nay!"
"Phải cẩn thận, ta cũng không muốn để cho các ngươi phải hy sinh vì việc của ta!"
"Ân công yên tâm, Thiết Huyết trừ gian đoàn chúng ta sẽ không dễ dàng hy sinh như vậy đâu. Ta bây giờ trở về đi an bài kế hoạch hành động. Cáo từ!"
Vương Chí Đạo nghĩ đến về sau này Vương Á Tiêu cùng với Thiết Huyết trừ gian đoàn của hắn danh chấn thiên hạ, khiến cho lão Tưởng, Uông Tinh Vệ cùng đám giặc hán gian bán nước, cùng với những nhân vật cao cấp của Nhật Bản, người người đều nghe tên mà kinh hãi. Cứ như vậy đến tận ba mươi năm sau cuối cùng mới bị người ám sát mà chấm dứt cuộc đời, cho nên hành động ám sát Trương Khiếu Lâm đêm nay tuyệt đối sẽ không gặp phải chuyện gì không may.
Nghĩ đến như vậy, Vương Chí Đạo liền yên lòng, lực chú ý lại một lần nữa tập trung đến trên lôi đài.
Đúng lúc này, chỉ nghe Chu Quốc Phú đứng phía sau kỳ quái nói: "Lạ nhỉ, thằng tiểu Nhật Bản kia cánh tay phải đã bị phế đi rồi, còn không nhận thua đi, ngược lại còn bày ra cái điệu bộ gì cổ quái như vậy chứ?"
Vương Chí Đạo nghe vậy vội nhìn đến Liễu Sinh Đấu Hồn đang đứng trên lôi đài. Chỉ thấy Liễu Sinh Đấu Hồn hơi khom eo lưng, cánh tay phải các khớp xương đã bị trật khớp hết hiển nhiên là đang buông thõng xuống, nhưng tay trái của hắn lại đang xuyên vào trong áo bộ võ sĩ phục của bản thân, xem bộ dáng của hắn hình như là muốn kéo từ trong áo ra một vật gì đó. Chỉ có khác là vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, ánh mắt có chút hơi ngước lên nhìn chăm chú vào Long Điệp, so với lúc dùng Nhị giai đường bình pháp thì bất đồng. Lúc này Liễu Sinh Đấu Hồn một chút sát khí cùng vẻ mặt tàn nhẫn cũng không có, xem ra bình tĩnh đến mức có chút khác thường.
Chu Quốc Phú thì thào Nói: "Thằng tiểu Nhật Bản này không phải là đang nghĩ muốn lôi ám khí gì từ trong áo ra để ám toán Chu Điệp tiểu thư đấy chứ?"
"Hắn dám!" Vương Chí Đạo hừ lạnh nói: "Hắn nếu như dám làm như thế, ta lập tức một phát bắn chết hắn ngay!"
Long Điệp hiển nhiên cũng nhìn ra được Liễu Sinh Đấu Hồn lúc này có điểm bất đồng, nhưng là nàng lại không hề để ý chút nào. Nàng căn bản là không tin thằng tiểu Nhật Bản này vốn cánh tay phải đã bị chính mình phế đi, lại còn có cái tuyệt chiêu gì để có thể lật ngược tình thế được nữa, lập tức lại một lần nữa chủ động xuất kích, tiến lên một bước, một thức khảm cảnh chưởng (chưởng chém cổ) nhằm cạnh cổ Liễu Sinh Đấu Hồn chém tới.
Ngay lúc tay ngọc của Long Điệp sắp bổ tới cạnh cổ của Liễu Sinh Đấu Hồn, Liễu Sinh Đấu Hồn vẫn đứng bình tĩnh bất động đột nhiên đã động rồi, một lần động này nhanh như tia chớp. Tay trái hắn đang cắm ở trong áo trong nháy mắt đã vung ra, giống như điện chớp ra sau mà đến trước, trong nháy mắt đã chém vào bụng của Long Điệp.
Long Điệp đã trúng phải một kích này, thân thể không tự chủ được mà khom lưng lui về phía sau đến hai bước, khi đứng thẳng được người dậy đã thấy khóe miệng chảy ra một vệt máu tươi, hiển nhiên là khi chịu một kích kia của Liễu Sinh Đấu Hồn đã bị nội thương.
Vương Chí Đạo thấy thế lấy làm kinh hãi, thì thào nói: "Nguyên lai thằng tiểu Nhật Bản này lại là một cao thử Cư Hợp Đạo!"
"Cư Hợp Đạo?" Chu Quốc Phú hiển nhiên là đối với loại võ đạo nổi danh của Nhật Bản này lại không biết, cho nên bản năng phát ra câu hỏi lại.
Vương Chí Đạo giải thích nói: "Cư Hợp Đạo nguyên lai là thuật rút đao, ý tứ chính là nhất kích tất sát. Khi ngộ địch đao không ra khỏi vỏ, một khi đã ra khỏi vỏ sẽ giết chết địch nhân, xuất nhanh thu nhanh. Thông qua việc xuất đao hoặc trong nháy mắt trước khi kịp xuất đao đã đánh ngã địch nhân. Cái loại võ đạo này ở Nhật Bản xem như là võ đạo thượng thừa. Thằng tiểu Nhật Bản Liễu Sinh Đấu Hồn này vậy mà lại có thể dùng tay thay đao, lấy tay không sử xuất ra thuật rút đao, xem ra đúng là có chút năng lực. Ừ, vậy thì hắn còn có bao nhiêu bản lãnh không sử xuất đến đây?"
Chu Quốc Phú lo lắng hỏi tiếp: "Chu Điệp tiểu thư sẽ thất bại hay sao?"
Vương Chí Đạo trầm ngâm nói: "Như vậy còn phải để xem nàng ứng phó như thế nào đã? Cư Hợp Đạo là loại võ đạo trọng về hậu phát chế nhân, nếu như nàng không chủ động xuất kích có lẽ sẽ tìm ra được biện pháp phá giải!"