Tinh Võ Môn

Chương 153: Vòng đấu sơ loại

Người đang nói chính là một thanh niên tướng mạo bình thường, vóc người cũng rất bình thường, nhưng là một đôi chân hắn lại rất dài nhìn có vẻ như rắn chắc, một đôi ánh mắt cũng rất âm lãnh. Hắn mặc dù cũng là người da vàng, nhưng là Vương Chí Đạo nghe thấy được từ những lời hắn vừa nói tiếng Trung có vẻ rất cứng, xem ra người này hẳn là không phải người Trung Quốc

Những người vì Phỉ Lợi mà chạy đến tựa hồ như đối với người này có chút sợ hãi, liền tử từ tản ra. Nhưng là vẫn có một gã bạn thân của Phỉ Lợi đang ngoan cố không chịu nhịn mà hỏi lại: "Phỉ Lợi bị hắn đá bất tỉnh rồi, vậy thì cần phải tính như thế nào đây?"

Người kia rất khinh miệt liếc mắt nhìn Phỉ Lợi vẫn đang nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất, hừ lạnh nói: "Đó là hắn tự tìm, thực lực kém cỏi như vậy, vậy mà không biết tự lượng sức dám đi tìm người phiền toái, thật sự là ếch ngồi đáy giếng. Cái dạng quyền thủ như hắn đây, tham gia thi đấu bất quá cũng chỉ là diễn viên phụ đóng vai bao cát hình người, để cho đối thủ mặc sức chà đạp, giúp vui cho khán giả mà thôi. Nếu đã hôn mê rồi, vậy thì một trận tới đây tên diễn viên phụ này có thể được miễn đi. Hắn hẳn là nên cảm thấy may mắn mới đúng!"

Người xuất đầu thay mặt cho Phỉ Lợi kia nghe vậy vẻ mặt cứng ngắc, nhưng lại hết lần này đến lần khác phát tác không được, đành phải tiến lên nâng Phỉ Lợi lên, vẻ mặt xám xịt mà rời đi.

Vương Chí Đạo hỏi: "Người này là ai vậy hả, nói chuyện thật đúng là tàn nhẫn? Làm bao cát hình người cho đối thủ mặc sức chà đạp, cũng thật là phục hắn nghĩ ra được loại ngôn từ này!"

Hoắc Đình Giác thần sắc ngưng trọng nói: "Người này cũng không thể coi thường. Hắn chính là người được Vạn quốc thương hội mời làm đội trưởng đội bảo an, tên là Thôi Tương Dũng, khi đi tới Thượng Hải từng công khai đánh qua lôi đài, chưa có lần nào thất bại. Hắn là một người Cao Ly, nghe nói từng phục dịch trong quân đội mười năm, lúc còn ở trong quân đã học xong Cao Ly quốc kỹ "Hoa Lang Đạo", thoái pháp lợi hại dị thường, có thể nói chính là một trong những cao thủ đỉnh cao nhất của Cao Ly 'Hoa Lang Đạo'!"

Hoa Lang Đạo? Vương Chí Đạo rất nhanh đã nghĩ ra được đây chính là tiền thân của Thái Cực Đạo. Ở đời sau Thái Cực Đạo được xưng là "Nghệ thuật đá chân", nghe nói chính là võ đạo có nhiều người luyện tập nhất, toàn cầu có ít nhất sáu triệu người luyện tập môn này, cũng lại là hạng mục thi đấu võ thuật thể thao ở Áo Vận Hội (đại hội Olympic).

Chỉ có điều là mặc dù Thái Cực Đạo có số lượng người luyện tập nhiều nhất, nhưng là năng lực thực chiến của nó lại bị không ít các võ thuật danh gia hoài nghi, rất nhiều võ thuật gia cũng đối với Thái Cực Đạo không thèm nhìn đến, cho rằng Thái Cực Đạo chỉ là thối pháp đá cao nhảy nhẹ, một dạng "Hoa quyền tú thối" mà thôi, uy lực thực chiến còn kém xa không bằng những kỹ thuật chiến đấu như Tán Đả, Thái Quyền, giá trị tự vệ phòng thân thậm chí còn không được như đấm bốc quyền Anh.

Nhưng là đối với Hoa Lang Đạo, tiền thân của Thái Cực Đạo, thì đánh giá so với Thái Cực Đạo lại bất đồng. Bởi vì môn công phu Hoa Lang Đạo này chính là kỹ thuật giết người được quân nhân Cao Ly tổng kết ra từ trong chiến đấu, chính là phục vụ cho quân nhân chuyên nghiệp khi giết địch, coi trọng nhất chính là "Nhất kích tất sát", dùng khoảng thời gian ngắn nhất để giết chết được đối thủ.

Đến khi Hoa Lang Đạo từ trong quân đội lưu truyền đến dân gian, diễn biến thành Thái Cực Đạo chuyên dùng để thi đấu thể thao hoặc là biểu diễn, nó cũng chầm chậm từ kỹ thuật chuyên để giết người biến thành kỹ thuật chuyên để thi đấu văn minh. Trên sàn thi đấu thể thao đề ra đủ loại hạn chế cùng quy tắc, như là dùng điểm số để tính chiến thắng đối thủ, hoặc là một mực theo đuổi thối pháp hoa lệ nhảy nhẹ đá cao, làm cho Hoa Lang Đạo cuối cùng thoái hóa thành "Hoa quyền tú thối" Thái Cực Đạo.

Trên khắp thế giới này tất cả mọi thứ đều là không ngừng tiến bộ, duy chỉ có võ thuật lại là ngoại lệ. Văn minh càng tiến bộ lại làm cho võ thuật nguyên bản vốn là phục vụ cho chiến tranh cùng giết người dần dần lại biến thành phục vụ cho biểu diễn cùng thi đấu thể thao. Tiếp theo lại dần dần bỏ đi những chỗ tàn khốc của nó, mà trở nên càng ngày càng văn minh, càng ngày càng không còn tính sát thương nữa.

Tỷ như hơn trăm năm trước đây, Thái Cực, HÌnh Ý, Bát Quái là tam đại Nội gia quyền, lúc đó các nhân vật đại biểu cho các môn ấy là Dương Lộ Thiện, Quách Vân Thâm cùng Đổng Hải Xuyên, cơ hồ mỗi người đều là nhân vật đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, địch nhân nghe tên đã kinh hoàng táng đởm. Nhưng là trăm năm sau này, lại còn ai có thể có được thành tựu cùng uy danh của ba vị Tông sư ấy? Thái Cực Quyền trên cơ bản đã biến thành môn thể thao từ từ chậm rãi trong công viên để cho lão đại gia cùng lão thái thái dưỡng thân. Hình Ý Quyền tuy vẫn còn có thể nói là có khá nhiều người luyện tập, nhưng là một khi đánh nhau thì còn không được như một tay đấm bốc bình thường. Về phần Bát Quái Chưởng, phát triển ngay cả so với Thái Cực cùng Hình Ý cũng còn không bằng nổi.

Sở dĩ tạo thành loại hiện tượng này là do xã hội ngày càng văn minh tiến bộ. Võ thuật trong sinh hoạt thực tế càng ngày càng ít đi cơ hội có thể ứng dụng. Đứng trước vũ khí công nghệ cao, cho dù là cao thủ võ thuật cũng không chịu nổi một kích, loại tâm tính này làm cho con người không thể hạ quyết tâm để chuyên trí luyện tập võ thuật. Hơn nữa tiết tấu thời gian cùng sinh hoạt đều trở nên gấp gáp hơn, không còn có thể như người cổ đại khổ luyện võ nghệ suốt từ lúc sáng sớm đến lúc chiều tà, ngày nay số người mỗi ngày có thể rút ra gần một giờ đồng hồ để luyện tập võ thuật đã càng ngày càng ít đi. Ở dưới những tình huống này, làm sao có thể đạt tới được thành tựu như của Tam đại tông sư Dương Lộ Thiện, Quách Vân Thâm, Đổng Hải Xuyên đây?

Về phần võ thuật để thi đấu, càng ngày càng có thêm nhiều quy tắc cùng hạn chế, làm cho võ thuật để thi đấu càng ngày càng không giống võ thuật thực sự, ở chỗ nào cũng có thể gặp một cao thủ lên lôi đài uy phong lẫm lẫm, xuống lôi đài bị một tên tiểu lưu manh đánh bại đả thương. Ở hậu thế, quán quân trên lôi đài bị một người nông dân một gậy đánh vỡ đầu, hoặc là bị một tiểu lưu manh gầy như con khỉ ốm cầm đao cướp bóc, chạy chui vào bệnh viện, cũng là chuyện báo đài nói mãi thành quen. Cái dạng quán quân như vậy, còn đâu phong phạm ung dung tự tại, đánh khắp thiên hạ của các võ thuật gia năm đó.

Ngay cả Thái quyền vốn được xưng là hung ác nhất, từ sau khi nó bị sửa từ đấu võ tàn khốc song quyền quấn đầy thừng gai bôi mảnh thủy tinh vụn, trở thành đấu võ văn minh mang hai cái găng lớn che quyền đầu, thì cũng đã không còn giữ được năm trăm năm huy hoàng đánh khắp thế giới không địch thủ nữa rồi.

Bất luận là Thái Quyền cổ diễn biến thành Thái Quyền thể thao, hay là Hoa Lang Đạo diễn biến thành Thái Cực Đạo, hoặc là Nhu Thuật cổ diễn biến thành Nhu Đạo, hoặc là Thái Cực Quyền thực chiến cổ truyền diễn biến thành Thái Cực dưỡng sinh, các môn này đều là thoái hóa đi, mà không phải là được tiến bộ lên, bởi vì năng lực thực chiến của các môn này đều bị thụt lùi đi ít nhất cũng phải vài bậc.

Còn đang mải chìm đắm trong suy tưởng miên man, đột nhiên nghe được thanh âm đại loa vang lên: "Các vị quan khách, các vị khán giả, các vị hẳn là đợi đã lâu, bây giờ sắp bắt đầu vòng thi đấu loại sơ bộ. Xin mời các vị quyền thủ tham gia thi đấu đang ở trong các gian nghỉ ngơi, lập tức xuất trận, leo lên lôi đài!"

Lưu Chấn Đông đứng lên, bắt chuyện Vương Chí Đạo, Trần Chân cùng Hoắc Đình Giác nói: "Đi nào, chúng ta xuất trận thôi!"

Gần hai trăm quyền thủ tham gia thi đấu lục tục từ trong các gian nghỉ ngơi đi ra, khi đã cùng leo hết lên trên lôi đài hình tròn đường kính tới mười mét, khán giả ở đây lập tức cùng nhiệt liệt hoan hô ầm cả lên, cao giọng hô to tên của quyền thủ được bọn họ ngưỡng mộ trong lòng. Xem ra mặc kệ là ở thời đại nào đi nữa, những kẻ mê quyền đều là điên cuồng.

Vương Chí Đạo đã leo lên lôi đài hình tròn, lại trong hoàn cảnh hò hét hỗn loạn loáng thoáng nghe được có người đang gọi tên mình, vội nhìn lại xuống dưới, vừa lúc chứng kiến được Ô Tâm Lan, đứng ngay bên cạnh nàng chính là Hiểu Huệ. Xem ra Ô Tâm Lan chắc là kiềm chế không được, đã theo Hiểu Huệ đã chạy tới để cổ vũ động viên tinh thần cho Vương Chí Đạo.

Ô Tâm Lan còn đang nhảy nhót hô to tên Vương Chí Đạo, bỗng nhiên nhìn thấy Vương Chí Đạo hướng tầm mắt nhìn lại phía nàng, nhất thời nhớ lại buổi sáng nay vừa cùng hắn ngủ chung trên một chiếc giường, không tự chủ được mà đỏ bừng mặt lên.

Vương Chí Đạo bị phản ứng của Ô Tâm Lan làm cho cảm thấy buồn cười, không nhịn được liền làm ra một cái thủ thế hôn gió gửi cho nàng, khiến cho Ô Tâm Lan càng thêm mặt đỏ tới tận mang tai, cơ hồ không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Bỗng nhiên hắn nghe được bên người một thanh âm lạnh lùng chợt cười lạnh nói: "Thân đang ở trên lôi đài, vậy mà còn vương vấn không quên tư tình nhi nữ, bọn người luyện võ Trung Quốc các ngươi tố chất thật sự là kém cỏi. Chẳnh lẽ ngươi không biết, lên lôi đài cấm kỵ nhất là nữ nhân cùng tình cảm hay sao? Võ sĩ, phải muốn vứt bỏ hết thảy tình cảm, làm được thành vô tình vô nghĩa, mới là chân chính nắm giữ được võ đạo!"

Vương Chí Đạo quay đầu lại, phát hiện ra có một thanh niên Nhật Bản đang đứng ở phía sau mình, chiều cao cùng cân nặng so với mình cũng không sai biệt lắm, đang trừng trừng đôi mắt lạnh lẽo nhìn lại, ánh mắt đó giống như là chính mình là người đã giết cha hắn vậy, hận không thể đem mình xé nát ra thành từng mảnh nhỏ.

Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Vô tình như vậy chỉ là tư tưởng biến thái của võ sĩ Nhật Bản các ngươi mà thôi. Người Trung Quốc chúng ta lại cho rằng, hữu tình mới là cảnh giới cao nhất của võ đạo. Trong lòng có tình, có vương vấn, mới có thể chân chính trên lôi đài phát huy thực lực của bản thân, tiến thẳng đến đạt được thắng lợi cuối cùng. Chỉ có điều là xem ra, ngươi có lẽ sẽ không thể rõ ràng được đến cảnh giới này đâu, bởi vì trong lòng ngươi không có tình, chỉ có hận."

Lại nghe thanh niên Nhật Bản kia hừ lạnh nói: "Hy vọng cảnh giới 'hữu tình' của ngươi thật sự có thể giúp cho ngươi kiên trì trên lôi đài này đến tận cuối cùng. Bởi vì ta cũng không muốn để ngươi bị người khác đánh hạ lôi đài. Ta phải muốn tự tay đánh ngã ngươi, cũng muốn mạng của ngươi. Được rồi, ta đã quên nói cho ngươi biết ta là ai. Ngươi nghe đây, ta gọi là Liễu Sinh Đấu Hồn, Liễu Sinh Tông Nhị là cha của ta. Ngươi đã giết chết cha của ta, ta phải vì ông ấy báo thù!"

"Hả, vậy sao? Vậy thì ngươi hãy cầu khẩn lão Thiên gia phù hộ, cho ngươi có thể kiên trì đến lúc có thể cùng ta đánh một trận đi hả!" Vương Chí Đạo lờ mờ hồi đáp, nhưng trong lòng lại thở dài tự nói: "Thật sự là vận rủi hả, ở chỗ nào cũng gặp phải tử thù của bản thân!"

"Ta cũng không khẩn cầu lão Thiên gia, bởi vì ta chỉ tin tưởng chính mình." Liễu Sinh Đấu Hồn lạnh lùng nói:

"Ta tin tưởng ta nhất định sẽ cùng ngươi đối trận, ngươi cứ chờ xem đi!"

Đúng vào lúc này, đã nghe thấy thanh âm của cái đại loa kia lại vang lên nói: "Các vị quan khách, các vị khán giả, những người đứng ở trên lôi đài này, chính là các tuyển thủ sẽ tham gia Vạn quốc võ thuật đại thi đấu của chúng ta đó. Bọn họ sắp vì các vị mà dâng ra những màn thi đấu vô cùng đặc sắc kích thích. Người chiến thắng cuối cùng sẽ được cả thế giới công nhận danh hiệu 'Võ vương', quốc gia của hắn, dân tộc của hắn sẽ được cả thế giới công nhận là dân tộc vĩ đại nhất, giỏi giang nhất! Các vị quan khách, các vị khán giả, xin mời mọi người trước hết vì đại thi đấu sắp bắt đầu mà lớn tiếng hoan hô đi!"

Dưới những lời nói kích động nhiệt tình của người thuyết minh sau đại loa kia, cả Đại quảng trường Phố Đông lập tức rung trời tiếng hoan hô, cơ hồ muốn đem cả bầu trời cũng làm cho sụp xuống.

Đợi được sau khi tiếng hoan hô đã từ từ lắng xuống, thanh âm Đại loa lại nói: "Các vị quan khách, các vị khán giả, về phần quy tắc của Vạn quốc võ thuật đại thi đấu, tin tưởng tất cả mọi người đều đã hiểu rõ hết rồi. Bây giờ ta sẽ giới thiệu cho mọi người bên dưới biết chút về mười hai vị trọng tài ở dãy bàn trọng tài trên này. Bọn họ đều là Vạn quốc thương hội đã trải qua ngàn chọn vạn tuyển mới chọn lựa ra được, mỗi một vị đều là người đức cao vọng trọng, tuyệt đối công bình công chánh, không thiên vị bất cứ quyền thủ nào. Vị trọng tài đang đứng ở vị trí chính giữa bàn trọng tài, chính là Trọng tài trưởng ở kỳ Vạn quốc võ thuật đại thi đấu lần này, ông ấy chính là đại danh đỉnh đỉnh trong giới võ thuật Trung Quốc, Tôn Lộc Đường lão tiên sinh! Xin mời mọi người vì ông ấy mà vỗ tay!"

Tiếng vỗ tay một lần nữa nhiệt liệt vang lên, xem ra không người nào không biết đại danh của Tôn Lộc Đường, để cho lão đảm nhiệm chức trọng tài trưởng, tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục, coi như là Sơn Khẩu Dụ Nhân cũng không có thể ngăn cản.

Vương Chí Đạo nhân lúc người thuyết minh còn đang giới thiệu các thành viên trọng tài còn lại, âm thầm đánh giác các quyền thủ tham gia thi đấu đang đứng bên cạnh mình. Hắn phát hiện ra, đứng ngay gần bên hắn, ngoại trừ Trương Bảo Tử đang đứng cách hắn hai người, còn lại mọi người khác đều không phải là người quen bên phía hắn. Bởi vì có nhiều người trèo lên, nên lôi đài hình tròn đường kính mười mét có chút chật chội. Đám người Lưu Chấn Đông khi lên lôi đài đã bất tri bất giác bị đẩy tới vị trí khác rồi. Bây giờ đứng ở bên người Vương Chí Đạo, ngoại trừ Liễu Sinh Đấu Hồn ra, còn có ít nhất là bốn người Nhật Bản khác, trong đó lại có cả hai người quen cũ là Thuyền Việt Hoành Sơn cùng Gia Ngũ Lang. Không nghĩ tới hai người này đã đem số báo danh giao cho Trương Bảo Tử cùng Chu Quốc Phú rồi, cuối cùng lại vẫn thấy đứng ở trên lôi đài.

Chỉ có điều làm cho Vương Chí Đạo chú ý nhất lại không phải là hai người này, mà là một người to béo khủng khiếp đứng ngay phía sau lưng chính hắn. Từ hình thể cùng trang phục của tên kia, Vương Chí Đạo nhận ra hắn chính là một đô vật thủ, chỉ có điều là tên đô vật thủ này hình thể so với gã đô vật thủ bốn trăm cân trọng lượng Hoa Sơn Tây lần trước đã chứng kiến thì còn muốn khổng lồ hơn, cân nặng của thằng này chỉ sợ đạt đến năm trăm cân rồi.

Hắn đứng ở phía sau lưng Vương Chí Đạo giống như một tòa núi thịt khổng lồ, đem những quang cảnh phía sau lưng hắn hoàn tòan chắn lại hết.

Thằng đô vật thủ này cũng giống như là đang có cừu oán với Vương Chí Đạo, ánh mắt âm lãnh giống như Liễu Sinh Đấu Hồn, nhìn chằm chằm vào Vương Chí Đạo như muốn ăn thịt người.

Trong đám người xung quanh, ngoại trừ mấy tiểu Nhật Bản đó, Vương Chí Đạo lại còn thấy được một quyền thủ cực kỳ đặc biệt. Người này không phải là giống như tên đô vật thủ hình thể kinh người kia, mà trên thực tế vóc dáng hắn lại rất thấp bé, chắc là chỉ khoảng hơn một mét sáu lăm, nhưng là hắn lại bị gù lưng, làm cho thân thể của hắn bị khom xuống, kết quả thoạt nhìn không tới một mét rưỡi. Hơn nữa người gù này đùi phải còn có một chút bị nghiêng, kéo ở phía sau, hình như là bị què. Đợi được đến khi người này lơ đãng ngẩng đầu lên, Vương Chí Đạo lại thấy được trên mặt hắn rỗ chằng rỗ chịt, các vết rỗ rậm rạp như là bị bệnh đậu mùa.

Gù lưng, què chân, hơn nữa trên mặt rỗ nát cả, người như vậy cũng tới tham gia Vạn quốc võ thuật đại hội? Vương Chí Đạo cảm thấy có chút kinh hãi, không dám coi thường một quái nhân này, bởi vì hắn cảm giác được, người mà toàn thân đều là tàn tật như thế này, lại có dũng khí tới tham gia đại hội võ thuật, thân mình nhất định có chỗ hơn người, nói không chừng còn giống như Lý Thư Văn vậy, chính là một đối thủ đáng sợ dị thường. Càng quan trọng hơn là, Vương Chí Đạo chứng kiến được ánh mắt của quái nhân kia, giống như là ánh mắt của tử thần, tựa hồ đối với cả thế giới đều có căm hận mãnh liệt, loại hận ý này thậm chí còn xuyên thấu qua cả thân thể của hắn, tỏa ra trong không khí xung quanh. Vốn những quyền thủ tham gia thi đấu đứng gần hắn, trong lòng đều khinh bỉ người tàn tật như thế, nhưng lại chính vì loại hận ý làm cho người khác kinh tâm này mà làm cho bọn họ đều theo bản năng lùi về sau một chút, cùng với quái nhân kia có chút khoảng cách nhất định.

Vương Chí Đạo phán đoán, một quái nhân này có khả năng là một sát thủ. Ở thời đại cũ đã có những người rất tàn nhẫn khi huấn luyện ra một sát thủ, đều một bực như nhau đi lựa chọn những người thân mình có tàn tật, hoặc là dứt khoát đem hắn làm cho tàn tật, mục đích chính là làm cho hắn ngay từ nhỏ đã phải nhận hết mọi sự coi thường cùng chế nhạo của thế nhân, làm cho hắn nảy sinh là tâm lý cừu hận mãnh liệt đối với cả thế giới, hận ý trong lòng càng mạnh, sẽ theo bản năng mà khắc khổ rèn luyện kỹ xảo giết người, tâm chí sát nhân cũng kiên định vô cùng, chân chính trở thành lãnh khốc vô tình. Nghe nói rằng những loại sát thủ đỉnh cao như vậy, khi hắn để lộ ra sát khí, coi như là một con mãnh hổ ở đó cũng cảm thấy hít thở không thông. Không thể nghi ngờ gì nữa, gã gù lưng què chân kia chính là một sát thủ đỉnh cao có thể làm cho mãnh hổ cũng cảm thấy hít thở không thông.

Thanh âm của đại loa kia lại một lần nữa vang lên bên tai: "Các vị khách quý, các vị khán giả, bởi vì quyền thủ tham gia thi đấu rất là nhiều, để đảm bảo cho đại thi đấu võ thuật được tiến hành thuận lợi, cho nên các ủy viên Hội đồng thi đấu đã quyết tâm, trước khi chính thức thi đấu, sẽ tổ chức một vòng đấu loại trước đã. Cuối cùng còn lại sáu mươi bốn người mới có tư cách tỷ thí một chọi một cạnh. Sáu mươi bốn quyền thủ tham gia thi đấu, chỉ cần đánh thắng được năm trận là có thể quyết định được Quán quân chung cuộc. Về phần phương thức thi đấu loại thì như thế này, xin mời các quyền thủ tham gia thi đấu đang ở trên lôi đài tùy ý công kích đối thủ, chỉ cần bị đánh hạ lôi đài, sẽ bị mất tư cách tham gia thi đấu, cứ như vậy cho tới khi chỉ còn lại sáu mươi bốn người mới thôi!"

Lời này vừa ra, khán giả lập tức xôn xao ầm lên, lập tức có người lớn tiếng mà hỏi lại:

"Không công bình, vạn nhất lại xuất hiện tình huống nhiều người đánh một người thì làm sao bây giờ?"

"Vạn nhất đến lúc đó còn lại ít hơn sáu mươi tư người thì làm sao bây giờ?"

"... Vạn nhất..."

"Các vị khán giả, xin mời các vị không nên nóng vội!" Đại loa vội vội vàng vàng nói tiếp: "Những việc các vị băn khoăn chúng ta đã có nghiên cứu qua, cũng đã nghĩ ra giải pháp ứng đối cẩn thận, xin các vị không cần lo lắng. Có mười hai người trọng tài của chúng ta luôn quan sát chặt chẽ ở đây, đến lúc đó khi bọn họ gọi dừng lại, nếu như số lượng các quyền thủ tham gia thi đấu còn có thể đứng lại trên lôi đài mà ít hơn sáu mươi bốn người, thì sẽ từ trong số các quyền thủ bị đánh hạ lôi đài, tuyển lấy những người đã đem được nhiều đối thủ đánh hạ lôi đài nhất, để bổ sung thêm vào. Cho nên các vị cũng không cần lo lắng sẽ phát sinh tình huống nhiều người đánh một người, chỉ cần một người đó có thể đánh ngã được nhiều đối thủ hơn, thì vẫn có thể có tư cách tiếp tục tham gia thi đấu!"

Cách giải thích như thế nào hiển nhiên làm cho khán giả không hài lòng, nhưng là Đại loa đã không cho khán giả cơ hội moi móc thêm những chỗ sơ hở nữ, vừa giải thích xong liền vội vàng nói: "Bây giờ vòng đấu loại chính thức bắt đầu. Các quyền thủ đang đứng ở trên lôi đài, mời các ngươi mau phát huy thực lực của bản thân, đem đối thủ đánh hạ lôi đài đi. Bắt đầu!"

Lời nói của Đại loa vừa mới hạ xuống, Vương Chí Đạo lập tức đã cảm thấy có ít nhất là năm sáu đôi mắt trừng trừng nhằm thẳng vào mình, trong đó có cả Thuyền Việt Hoành Sơn, Gia Ngũ Lang cùng cả tay đô vật thủ khổng lồ kia. Xem ra đây chính là chủ ý của tiểu Nhật Bản, muốn ngay tại vòng đấu loại đã đem Vương Chí Đạo đánh hạ lôi đài. Vương Chí Đạo thậm chí còn hoài nghi, loại thi đấu vòng loại như thế này có phải là âm mưu nhằm vào chính bản thân mình được Sơn Khẩu Dụ Nhân tận lực an bài hay không? T.r.u.y.ệTrà Truyện

Hành động trước tiên chính là Thuyền Việt Hoành Sơn, chỉ có điều là hắn vừa mới nhằm Vương Chí Đạo tiến lên được một bước, đầu hắn đã bị một bàn tay to tướng giữ chặt lại. Bàn tay to này lực lượng thật kinh người, giữ lên trên đỉnh đầu của Thuyền Việt Hoành Sơn, vậy mà có thể làm cho hắn không di chuyển được lấy một bước.

Thuyền Việt Hoành Sơn trong lòng kinh hãi, đã nghe thấy thanh âm Trương Bảo Tử chửi mắng bên tai: "Con mẹ mày, thằng tiểu Nhật Bản nhà ngươi không phải đã đem số báo danh thi đấu dâng lên cho gia gia ta đây rồi hay sao? Như thế nào lại còn xuất hiện trên lôi đài này nữa? Còn muốn liên thủ công kích nghĩa đệ của ta? Ngươi đây chính là không coi gia gia ta vào đâu rồi hả, mau lăn xuống khỏi lôi đài cho gia gia ta đây đi thôi!"

Một đòn Hổ phác thức mạnh mẽ đẩy lên sau lưng Thuyền Việt Hoành Sơn. Thuyền Việt Hoành Sơn ngay cả phản ứng cũng không kịp, đã giống như là con diều đứt dây bị đẩy văng đi ra ngoài, sau khi đụng ngã thêm vài người nữa, nặng nề ngã rầm xuống bên dưới lôi đài.

Bàn tay to tướng lại duỗi ra một phát nữa, Trương Bảo Tử đã bắt được Gia Ngũ Lang, lại quát: "Còn có ngươi nữa, số báo danh tham gia thi đấu của ngươi đã dâng cho Chu Quốc Phú huynh rồi, tại sao lại còn lên lôi đài nữa, cũng mau lăn xuống cho gia gia ta đây đi thôi!"

Gia Ngũ Lang kinh hãi, vội vàng lấy hai tay bắt được bàn tay to tướng này của Trương Bảo Tử, sử ra một chiêu bước chéo chân xoay người, muốn lấy đòn gánh vai quật ngã trong Nhu Đạo để quật Trương Bảo Tử xuống. Đáng tiếc chính là, Nhu Đạo mặc dù được xưng là có thể lấy nhu thắng cương, lấy tiểu thắng đại, nhưng là điều đó cũng phải xem bên nhu thực lực cũng gần tương đương. Một con dê đối địch với một con hổ, kỹ thuật "nhu" cho dù có tốt, chỉ sợ cũng không có cách nào thắng được "cương". Huống chi Trương Bảo Tử cũng không phải hổ, mà phải là một con voi mới đúng. Chẳng những thần lực kinh người, hơn nữa hạ bàn của hắn bởi vì thường xuyên ở trên thuyền đối kháng gió lốc cho nên đã luyện được so với rễ cây cổ thụ cơ hồ còn muốn vững chãi hơn. Gia Ngũ Lang một đòn gánh vai kia, chẳng những không có đem Trương Bảo Tử gánh lên được chút nào, thậm chi ngay cả thắt lưng hắn cũng không kéo khom xuống được.

Trương Bảo Tử tay chỉ nhấc lên một cái, thần lực kinh người đã đem Gia Ngũ Lang nhấc bổng cả hai chân lên khỏi mặt sàn, sau đó hắn quăng một vòng, đem thân thể Gia Ngũ Lang quăng tròn một vòng, sau khi đập ngã không ít người đứng xung quanh, mới chịu ném đi. Gia Ngũ Lang lập tức giống như một con gà con, bị ném văng xuống dưới lôi đài, trực tiếp chết ngất đi luôn.

Trương Bảo Tử đắc ý cười to nói: "Nghĩa đệ, đám tiểu Nhật Bản đó nghĩ muốn liên hợp công kích ngươi, quả thực là không đem đại ca ta đây đặt ở trong mắt rồi. Ngươi đem đám tiểu Nhật Bản đó giao cho đại ca ta thu thập đi, xem đại ca ta đem bọn chúng toàn bộ ném xuống khỏi lôi đài..."

Nói còn chưa dứt lời, trước mặt hắn đã xuất hiện một quả cầu thịt khổng lồ. Tầm mắt hắn đã bị quả cầu thịt chặn lại.

Chỉ nghe thấy thanh âm Vương Chí Đạo vang lên từ phía sau quả cầu thịt: "Đại ca, ngươi phải cẩn thận đó, thằng này là một đô vật thủ, cũng giống như ngươi đó, đều là khí lực lớn vô cùng!"

Trương Bảo Tử trừng mắt nhìn lại quả cầu thịt kia, thân hình so với hắn còn muốn lớn hơn một bậc, trong lòng bực bội, nói: "Quả cầu thịt, ngươi có biết gia gia ta đây ghét nhất là cái gì hay không?"

Còn không có đợi được quả cầu thịt trả lời, Trương Bảo Tử lại tự mình hồi đáp: "Gia gia ta đây ghét nhất chính là, có người vóc dáng so với ta còn lớn hơn! Ngươi là một quả cầu thịt, lại dám có vóc dáng to lớn hơn cả gia gia ta đây. Mau lăn xuống khỏi lôi đài cho gia gia đi!"

Một đòn thượng bộ Hổ phác, nặng nề đẩy lên trên bộ ngực béo phì của quả cầu thịt, lập tức bộ ngực đồ sộ so với ngực nữ nhân còn lớn hơn nhiều kia trở nên rung động nhộn nhạo. Mà quả cầu thịt thì bị Hổ phác thức của Trương Bảo Tử đẩy cho lui về phía sau hai bước, mỡ thịt trên người không ngừng rung rinh rung rinh, hơn nữa cước bộ còn dẫm cho lôi đài run rẩy run rẩy, thật là làm cho người ta lo lắng không biết lôi đài có thể bị quả cầu thịt khổng lồ này đạp sụp hay không. Phỏng chừng những người kiến tạo lôi đài này cũng không ngờ rằng sẽ có quái vật lớn như thế này đến tham gia thi đấu!

Trương Bảo Tử thấy một cú đẩy của mình thế mà chỉ làm cho quả cầu thịt chỉ lui về sau được có hai bước, cũn không có trực tiếp đẩy ngã hắn, không khỏi "ơ" lên một tiếng, kêu lên: "Giỏi, quả cầu thịt nhà ngươi thế mà lại có thể không ngã, có chút khí lực! Trở lại thử lần nữa đi!"

Quả cầu thịt khổng lồ kia có lẽ cũng không ngờ được lực lượng của Trương Bảo Tử thế mà có thể đem hắn đẩy lui về phía sau được đến hai bước, lập tức không khỏi thẹn quá hóa giận, toàn thân thịt mỡ rung lên nhằm hướng Trương Bảo Tử vồ tới, mà vừa lúc Trương Bảo Tử cũng nhằm quả cầu thịt vồ đến.

Kết quả, hai người giao tay đan vào nhau cùng một chỗ, bắt đầu đọ lực húc nhau. Đầu tiên là quả cầu thịt đẩy được Trương Bảo Tử lui về phía sau một bước. Sau khi Trương Bảo Tử gầm lên giận dữ, toàn thân cơ bắp căng phồng lên, lại đem quả cầu thịt đẩy ngược được về phía sau. Sau đó quả cầu thịt lại sử xuất ra khí lực như vừa được ăn thêm, lại đem Trương Bảo Tử đẩy lui trở lại. Cứ như vậy một hồi, làm cho đám khán giả xem đến ngây ngốc, tầm mắt đều tập trung nhìn cả vào hai người này.

Vương Chí Đạo từ khi cuộc chiến bắt đầu vẫn đứng nguyên ở đó không hề nhúc nhích, đám tiểu Nhật Bản đến công kích hắn đều bị Trương Bảo Tử chặn lại. Mà Liễu Sinh Đấu Hồn cũng không biết là do nguyên nhân gì, cũng không có nhằm hắn phát động công kích, chỉ là đi ứng phó những đối thủ khác đến công kích bản thân mình. Liễu Sinh Đấu Hồn này thực lực quả thật kinh người, thủ đao sử ra sắc bén ác liệt giống như võ sĩ đao vậy, một chưởng đánh ra, tất có một người cổ gãy xương đoạn, rất nhanh đã không có người nào dám đến công kích hắn nữa.

Còn Vương Chí Đạo lại đang một mực chú ý đến quái nhân vừa gù lưng, vừa què chân, trên mặt lại rỗ nát kia. Chỉ thấy sau khi thi đấu loại bắt đầu, có một người từ phía sau nhằm quái nhân này phát động công kích, quái nhân này đầu còn không thèm quay trở lại, trở tay một cái đã bắt ngay được cánh tay kẻ đến công kích, khiêng lên trên vai bẻ một cái, thanh âm xương gãy đáng sợ cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên, chính là kẻ công kích kia cánh tay đã bị quái nhân lấy hình thức bẻ ngược khớp xương mà hung bạo bẻ gãy hẳn đi, thậm chí đầu xương gãy còn từ trong thịt lòi ra bên ngoài. Nhưng là sự tình còn không có bởi vì thế mà đình chỉ lại, quái nhân này sau khi bẻ gãy xong cánh tay của kẻ công kích, lúc đó mới xoay người lại bóp lấy yết hầu kẻ công kích, chỉ siết một cái, lập tức đem yết hầu kẻ công kích hắn bóp nát.

Chỉ là vòng thi đấu loại, đã có người chết. Các quyền thủ tham gia thi đấu còn lại lập tức bị ánh mắt sát khí ngập trời cùng thủ đoạn tàn khốc của quái nhân kia làm cho chấn nhiếp kinh hồn, không còn ai dám nhằm hắn phát động công kích nữa.

"Choang" một tiếng cồng vang lên, lại nghe thấy Đại loa kia lớn tiếng kêu lên: "Tốt lắm, đã quyết định ra được vừa tròn sáu mươi bốn quyền thủ tham gia thi đấu rồi, xin mời các vị quyền thủ đình chỉ công kích, đình chỉ đi! Hả, hai đại quái vật kia, mời các ngươi lập tức đình chỉ, nếu không tuân thủ quy tắc sẽ bị hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu!"

Một câu nói cuối cùng chính là dành cho Trương Bảo Tử cùng quả cầu thịt đang đấu nhau cơ hồ bất phân thắng bại.

Hai người nghe vậy đồng thời dừng tay lại, chỉ có điều nhưng lại không hẹn mà cùng trừng mắt nhìn lại gã Đại loa kia, Trương Bảo Tử quát: "Tiểu tử, ngươi bảo ta là gì? Bảo ta là đại quái vật sao?"

Đại loa không hề sợ hãi, bình tĩnh nói: "Các ngươi không nên gây náo loạn vô lý, nếu không sẽ bị hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu, suy nghĩ rõ ràng đi!"

Trương Bảo Tử trợn mắt nhìn trừng trừng, rốt cuộc cũng chịu bỏ qua coi như lời Đại loa vừa nói là không nghe không hiểu.

"Các vị, xem ra chúng ta thật sự rất may mắn, hiện nay trên lôi đài số quyền thủ còn lại, vừa vặn có sáu mươi bốn người..." Đại loa không hề để ý tới Trương Bảo Tử nữa, tiếp tục lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Vương Chí Đạo nhìn một chút những người còn lại trên lôi đài, phát hiện ra Hoắc Đình Giác, Lưu Chấn Đông, Trần Chân, Chu Quốc Phú, Vương Tử Bình, Tôn Đại Chu, Trần Phát Học, Lý Cảnh Lâm, Tống Hổ Thành tất cả các bằng hữu quen thuộc cũng đang đứng ở đó.

Hơn nữa hắn lại cùng nhìn thấy được ba huynh đệ Hồng Thế Uy, Đặng Đại Mãn, Lâm Nhược Siêu, thậm chí là cả Lâm Thế Vinh, lão đang đứng bên cạnh Vương Tử Bình, thần sắc phức tạp nhìn về phía con trai Lâm Nhược Siêu của lão. Về phần những người còn lại, Hoắc Điện Đường, Lý Thư Văn, La Quang Ngọc, Quý Công Bác, Chi Biến Đường, Hàn Mạc Hiệp, Thượng Vân Tường, còn có Sa Lợi Văn Thái Khắc, Ba Lạc Phu, Tá Trì, hai gã Xiêm La quyền thủ, Thôi Tương Dũng, mấy người Vương Chí Đạo nhận thức cũng đều đang đứng ở trên lôi đài.

Nhưng là càng làm cho Vương Chí Đạo cảm thấy bất ngờ chính là, hắn lại còn nhìn thấy hai người quen nữa. Hai người quen này đều mặc nam trang, trên mép còn dính chút ria, chỉ có điều Vương Chí Đạo vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra ngay được hai người đều là thân nữ nhi, hơn nữa đều là người mình quen biết. Một người chính là Long Điệp, chỉ cần từ ánh mắt quen thuộc của nàng là có thể nhận ra được ngay. Mà người còn lại kia lại chính là Sơn Khẩu Ngọc Tử. Hai người phụ nữ này, thế mà cũng cải trang làm dáng để xông lên lôi đài.

Nhìn thấy ánh mắt của Vương Chí Đạo đang nhìn lại phía mình, Long Điệp chỉ khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn đi chỗ khác. Mà Sơn Khẩu Ngọc Tử lại lấy ánh mắt đầy tính chất khiêu khích trừng trừng nhìn lại Vương Chí Đạo, lộ ra bộ dáng địch ý trùng trùng. Nhưng đối với "kẻ trốn hôn" Trần Chân lại coi như không hề nhìn thấy. Cũng không biết nàng có phải là chuyên môn nhằm trả thù Vương Chí Đạo, nên mới chạy đến đánh lôi đài hay không.

Vạn quốc võ thuật đại hội cũng không cấm nữ tính tham gia thi đấu, nhưng là Long Điệp cùng Sơn Khẩu Ngọc Tử lại không hẹn mà cùng lựa chọn làm nữ giả nam trang, hiển nhiên là cũng không nghĩ muốn để cho khán giả chú ý cùng chỉ trỏ bàn tán.

"Các vị, bây giờ xin mời sáu mươi bốn quyền thủ tham gia thi đấu đang đứng trên lôi đài sẽ rút thăm, để quyết định trình tự tham gia thi đấu! Xin mọi người các vị cứ yên tâm, phương thức rút thăm này đã được Hội đồng thành viên tổ chức Đại thi đấu nghiên cứu ra, tuyệt đối không có khả năng dối trá được. Các vị sẽ cùng với người nào thi đấu so tài, vận thì phải xem vận khí của bản thân mình đi thôi!"