Sơn Khẩu Dụ Nhân mặc dù đối với Vương Chí Đạo không kiêng nể gì, nhưng là đối với người thừa kế Vương vị tương lai của vương triều Anh quốc, Vương tử Uy Nhĩ Sĩ kia, thì không dám tùy tiện đắc tội. Thấy Vương tử Uy Nhĩ Sĩ nói chuyện giúp cho Vương Chí Đạo, cho dù trong lòng tức giận dị thường, nhưng không thể không đè lửa giận xuống, tỉnh táo nói: "Vương tử Uy Nhĩ Sĩ nói rất có lý, nhưng là có một số việc ngươi lại không biết. Ta chỉ có thể nói rằng, trong những người ở đây, ngoại trừ Vương Chí Đạo ra, thì không còn ai có động cơ để đi bắt cóc tiểu nữ Ngọc Tử của ta, cho nên ta không thể nào không hoài nghi hắn!"
"Thế thì quá kỳ lạ!" Vương Chí Đạo nghe vậy cười nói: "Ta có động cơ gì để đi bắt cóc con gái Sơn Khẩu Ngọc Tử của ngươi đây? Sơn Khẩu tiên sinh, ngươi không phải là đang định nói rằng ta thích con gái của ngươi, nên mới bắt cóc nàng đi, mục đích là không để nàng phải gả cho người khác đấy chứ? Oa, Sơn Khẩu tiên sinh trí tưởng tượng thật là vô cùng phong phú hả, có thể đi làm biên kịch được đó. Chỉ có điều là những lời này ngươi không thể tùy tiện nói lung tung, sẽ gây ra hiểu lầm đó. Mặc dù con gái của ngươi rất xinh đẹp, đáng tiếc bản thân ta lại không hề thích nữ nhân Nhật Bản, cho dù có thích cũng không có khả năng lại đi thích con gái của ngươi. Hơn nữa, bên người ta đây lại có một sư tỷ hấp dẫn hơn nhiều, ta đây cũng phải là ngu ngốc, như thế nào lại không muốn sư tỷ của ta mà lại đi muốn con gái của ngươi? Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, ngươi xem ta nói có đúng không?"
Vương tử Uy Nhĩ Sĩ trong lòng cười khổ, lại mắng thầm một câu, nhưng trong miệng vẫn phải phối hợp nói: "Đúng vậy, đúng vậy..."
Đứng bên cạnh Vương Chí Đạo, Ô Tâm Lan thấy Vương Chí Đạo lại lôi nàng vào trong câu chuyện, biết rõ là hắn đang cố ý nói nhảm để gây rối, nhưng lại vẫn không nhịn được mà đỏ hết mặt lên, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Sơn Khẩu Dụ Nhân bị Vương Chí Đạo nói nhảm loạn xạ cả lên, một lần nữa tức giận đến xanh xám cả mặt mày, trong lòng âm thầm phát thệ: Chờ khi việc này chấm dứt, nhất định phải đem việc diệt trừ bằng được Vương Chí Đạo làm mục tiêu hàng đầu.
Tiểu tử này thật sự là quá ghê tởm, nếu để cho hắn còn sống, nói không chừng lại tiếp tục làm ra nhiều chuyện tình khiến cho đế quốc đại Nhật Bản cũng phải đau đầu!
Đúng lúc này tên tiểu Nhật Bản vừa đến báo cáo việc Sơn Khẩu Ngọc Tử bị bắt cóc lại hộc tốc chạy ra, vội vàng báo cáo với Sơn Khẩu Dụ Nhân: "Sơn Khẩu tiên sinh, không hay rồi, cô gia cũng mất tích rồi, chúng ta tìm không được hắn!"
Sơn Khẩu Dụ Nhân nghe vậy biến sắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Chí Đạo nói: "Thì ra là thế, ngươi xếp đặt bắt cóc Ngọc Tử, mục đích chính là để đem Trần Chân dẫn dụ ra mà thôi?"
Vương Chí Đạo giả bộ ngu nói: "Các ngươi không phải nói hắn là Cung Bổn Chân hay sao? Như thế nào bây giờ lại đã biến thành Trần Chân rồi? Vậy rốt cuộc hắn là Cung Bổn Chân hay là Trần Chân đây?"
Sơn Khẩu Dụ Nhân có lẽ là không thể nhịn được Vương Chí Đạo gây loạn nói nhảm nữa rồi, sắp sửa phát tác cơn giận, nhưng đúng lúc này từ ngoài đại môn lại có một người lảo đảo đi vào.
Thuyền Việt Hoành Sơn vừa nhìn thấy người này, vội vàng kinh hô lên với Sơn Khẩu Dụ Nhân : "Sơn Khẩu tiên sinh, ngài xem, Nhị tiểu thư đã trở về!"
Sơn Khẩu Dụ Nhân ngẩn ngơ vội hướng đại môn nhìn lại, quả nhiên, người đang đi vào đúng là Sơn Khẩu Ngọc Tử vẫn còn đang mặc lễ phục Nhật Bản tân nương.
Sơn Khẩu Dụ Nhân vội vàng chạy lại đón, hỏi: "Ngọc Tử, con đã gặp phải chuyện gì? Là bị ai bắt đi, sau lại như thế nào có thể trở về được?"
Sơn Khẩu Ngọc Tử vẻ mặt mờ mịt, hồi đáp: "Con không rõ lắm, con chỉ biết là khi con đang còn trang điểm, đột nhiên có một nữ tỳ tiến vào, thân thủ của nó nhanh đến kinh người, đột nhiên trong lúc đó đem con đánh ngất xỉu đi. Đợi được đến khi con tỉnh lại, thì nhận ra mình đang nằm ở cách chỗ này không xa. Vì vậy con vội vàng đi về đây!"
Sơn Khẩu Dụ Nhân nhíu nhíu đầu mày, cất giọng phân phó: "Người đâu. Đưa Nhị tiểu thư trở về nghỉ ngơi!"
Đợi đến sau khi Sơn Khẩu Ngọc Tử được người hầu dìu trở về phòng, ánh mắt thâm trầm của Sơn Khẩu Dụ Nhân lại một lần nữa rơi vào trên người Vương Chí Đạo.
Vương Chí Đạo đối với ánh mắt của Sơn Khẩu Dụ Nhân coi như không nhìn thấy, quay sang Vương tử Uy Nhĩ Sĩ nhún nhún vai nói: "Được rồi, Sơn Khẩu Ngọc Tử tiểu thư đã trở về, chứng minh rõ là ta vô tội mà. Đáng tiếc chú rể lại chạy mất rồi, xem ra cuộc hôn lễ này không được rồi. Xem ra chúng ta không cần phải ở lại đây nữa, Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, có muốn cùng chúng ta rời đi hay không?" Nguồn: http://Trà Truyện
Vương tử Uy Nhĩ Sĩ gật đầu, quay sang Sơn Khẩu Dụ Nhân lễ phép nói: "Sơn Khẩu tiên sinh, hôn lễ của nữ nhi của ngươi đã có biến cố. Chúng ta đây không cũng không nên tiếp tục lưu lại ở chỗ này nữa. Vậy chúng ta xin cáo từ trước. Hẹn gặp lại!"
Sau khi Vương tử Uy Nhĩ Sĩ nói ra mấy lời đó, đám tân khách còn lại mọi người cũng đều hướng Sơn Khẩu Dụ Nhân nói mấy lời khách sáo rồi cùng nhau rời đi. Sơn Khẩu Dụ Nhân mặc dù trong lòng căm giận bốc lửa bừng bừng, nhưng vẫn không đánh mất lễ tiết, vẫn làm ra được vẻ mặt tươi cười đáp lễ đưa tiễn khách nhân.
"Hoắc sư phụ, bọn họ đã xảy ra loại chuyện này, có lẽ là không còn tâm tình tiếp nhận khiêu chiến của ngươi nữa. Hay là chúng ta trước hết rời đi đã, lần sau trở lại khiêu chiến hả!"
Chính là Tị Tử Lý thấy Hoắc Điện Đường vẫn đang đứng yên ở đó, liền không nhịn được mà cất tiếng yêu cầu hắn rời đi.
Hoắc Điện Đường mặc dù trong lòng mất hứng, nhưng cũng biết tình huống trước mắt đích xác không tiện khiêu chiến, đành phải chắp tay cáo từ. Chỉ có điều sau khi cùng với người của Trung Hoa võ sĩ hội đi ra khỏi Vườn hoa Anh đào, hắn lại đi tới sát bên người Vương Chí Đạo, thấp giọng lạnh lùng nói một câu: "Tiểu tử ngươi chỉ biết gây sự, ngay cả chuyện của ta cũng bị ngươi phá hủy mất. Lần sau có cơ hội ta sẽ tìm ngươi tính toán món nợ này!"
Vương Chí Đạo cười cười, đang muốn xin lỗi, lại đột nhiên chứng kiến ở khúc quanh phía trước có một ngươi đi ra, trong lòng vừa động, cười cười nói: "Hoắc sư phụ, ta cũng không có phá hư chuyện tốt của ngươi hả! Ngươi xem, Bản Viên Nhất Hùng đang ở phía trước chờ ngươi đó. Luận võ của các ngươi vẫn còn có thể tiếp tục tiến hành!"
Hoắc Điện Đường nhìn đến phía trước, quả nhiên Bản Viên Nhất Hùng đang đứng sừng sững chặn ở đằng kia, cũng không biết hắn đi theo lối tắt nào đến đây, lại có thể chạy ra chắn phía trước mọi người.
Bản Viên Nhất Hùng song chưởng ôm ngực, lộ ra bộ dáng kiêu căng ngạo mạn, nhìn Hoắc Điện Đường nói: "Hoắc sư phụ, nếu ta đã tiếp nhận khiêu chiến của ngươi rồi, sao có thể chỉ vì một ít sự tình vớ vẩn mà đình chỉ được! Đối với ta mà nói, bất kỳ chỗ nào cũng có thể xem như là sân luận võ được, vậy chúng ta không bằng ngay tại chỗ này hoàn thành ước đấu của chúng ta đi thôi!"
Hoắc Điện Đường chắp tay nói: "Bản Viên tiên sinh nếu hăng hái cao như vậy, Hoắc Điện Đường ta tự nhiên là phải phụng bồi. Xin mời đi!"
Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan, Vương tử Uy Nhĩ Sĩ cùng vệ sĩ Tá Trì của hắn, cùng với Tị Tử Lý, Lý Tồn Nghĩa, Trương Chiếm Khôi, Thượng Vân Tường cùng mấy người của Trung Hoa võ sĩ hội đều biết ý lùi lại phía sau mấy bước, để ra một khoảng trống cho Hoắc Điện Đường cùng Bản Viên Nhất Hùng làm sân luận võ.
Ô Tâm Lan có chút khẩn trương níu bên người Vương Chí Đạo hỏi: "Chí Đạo, ngươi nói hai người bọn họ..., người nào sẽ thắng?" Vương Chí Đạo hồi đáp: "Ta chưa có kiến thức qua thực lực của Bản Viên Nhất Hùng, chỉ có điều người này đã kiến thức qua biểu hiện của Hoắc sư phụ, vẫn có dũng khí tiếp nhận khiêu chiến, sau khi luận võ bị đình chỉ còn muốn tiếp tục đuổi theo ra tận bên ngoài, vậy có thể thấy được người này nhất định là một võ si, phỏng chừng thực lực của hắn so với Hoắc sư phụ sẽ không hơn kém bao nhiêu, thắng bại cũng có chút khó tiên liệu hả! Nhưng nếu mà tính đánh cuộc quyền, thì ta vẫn xuống tay mua Hoắc sư phụ thắng!"
Một bên Thượng Vân Tường nói: "Hoắc sư phụ tuyệt đối sẽ thắng, dù sao Trung Quốc công phu bác đại tinh thâm, những thứ công phu của tiểu Nhật Bản như Đường Thủ, Nhu Đạo gì đó còn xa cũng không thể so sánh được. Hoắc sư phụ đã nắm được tận cùng triết lý của công phu Trung Quốc, không có khả năng thất bại dưới tiểu Nhật Bản được!"
Vương tử Uy Nhĩ Sĩ thì lẩm bẩm: "Nếu như hắn cũng lợi hại như sư phụ Lý Thư Văn kia của hắn, vậy thì ta đây cũng mua hắn thắng!"
Trong lúc mọi người còn đang thấp giọng nghị luận, cuộc chiến giữa Hoắc Điện Đường cùng Bản Viên Nhất Hùng rốt cuộc cũng bắt đầu rồi.
Có lẽ Bản Viên Nhất Hùng cũng từng nghe nói qua Hoắc Điện Đường là người như thế nào, biết hắn sẽ không chịu ra tay công kích trước, liền đoạt tiên phát động công kích.
Song quyền thu về eo lưng, chân trước đạp mạnh một cái, toàn thân Bản Viên Nhất Hùng vọt lên, quyền phải xoáy tròn hướng thượng, trực kích lên trên ngực Hoắc Điện Đường. Chiêu thức thoạt nhìn phổ thông bình thường, nhưng là một quyền xoáy tròn của hắn lại cuốn theo kình phong cùng tiếng rít kinh người, làm cho quyền đầu của hắn giống như là một mũi khoan thép vậy.
"Thật là một đòn trực quyền trung đoạn kích hoàn mỹ!" Vương Chí Đạo thấy thế không nhịn được than thở một câu.
Đã thấy Hoắc Điện Đường thủ chưởng vừa lật vừa bổ một cái, lập tức đã nện lên trên cẳng tay đang ra quyền này của Bản Viên Nhất Hùng, đem quyền đầu như mũi khoan thép của Bản Viên Nhất Hùng đánh xuống bên dưới.
Bản Viên Nhất Hùng tuy công kích bị phá giải, nhưng là động tác công kích của hắn vẫn không bị đình chỉ lại. Chân sau liền tiến lên phía trước một bước, quyền trái lại từ trên hướng xuống trực kích lên mạng sườn Hoắc Điện Đường.
Nội quyền đánh mạng sườn, chính là động tác cơ bản nhất trong Đường Thủ hoặc là Không Thủ Đạo sau này, nhưng là một khi được Bản Viên Nhất Hùng sử xuất ra trên tay lại tỏ ra uy lực vô cùng, một quyền đánh ra làm cho người ta cảm giác được như có một đầu xe lửa tốc độ cao đang húc tới, nếu mục tiêu bị húc trúng nhất định sẽ thịt nát xương tan.
Nhưng là, Hoắc Điện Đường lại không có tan xương nát thịt. Động tác công kích của hắn cũng liên miên không ngừng, sau khi một chưởng nện lên trên quyền phải của Bản Viên Nhất Hùng, hắn cũng tiến một bước ngắn về phía trước, đồng thời cúi người cả hay tai đồng thời hướng thượng xoay một cái.
Ngay khi quyền trái của Bản Viên Nhất Hùng vừa vặn tiếp xúc vào mạng sườn của hắn, hai khuỷu tay nhọn hoắt của hắn đã đồng thời nện mạnh lên trên ngực của Bản Viên Nhất Hùng.
Tiếng xương gãy ghê rợn vang lên, dường như xương ngực Bản Viên Nhất Hùng đã bị hai đầu khuỷu tay của Hoắc Điện Đường đánh nát. Nội quyền trực kích nhằm vào mạng sường Hoắc Điện Đường tự nhiên là bị hóa giải mất.
Vốn còn đang tưởng rằng có thể chứng kiến được một trận đánh nhau kinh tâm động phách, thật không nghĩ đến còn chưa tới hai giây đồng hồ, chiến đấu đã kết thúc!
Vương Chí Đạo sửng sốt một chút, thì thào nói: "Quả nhiên thật đúng là cao thủ so chiêu hả, trong nháy mắt đã phân ra thắng bại rồi!"
Bản Viên Nhất Hùng xương ngực đúng là đã bị Hoắc Điện Đường đánh nát hai thanh, sắc mặt tái nhợt lui về phía sau hai bước, nhìn chằm chằm vào Hoắc Điện Đường, miễn cưỡng nói: "Hoắc sư phụ quả nhiên là hảo công phu, Bản Viên Nhất Hùng ta đã thua, nhưng là trận đấu giữa hai chúng ta còn chưa có thực sự kết thúc. Ta sẽ rời khỏi Thượng Hải, quay về Nhật Bản khổ luyện lại từ đầu. Sẽ có một ngày ta trở lại Trung Quốc tìm ngươi lãnh giáo! Số báo danh tham gia thi đấu giao cho ngươi đây. Hoắc sư phụ, ta tin tưởng lấy thực lực của ngươi nhất định sẽ có thể đoạt được danh hiệu Quán quân trên Vạn quốc võ thuật đại thi đấu!"
Bản Viên Nhất Hùng lấy từ trong áo ra miếng bìa cứng hình tròn chính là chứng chỉ quyền tham gia thi đấu, ném cho Hoắc Điện Đường.
Hoắc Điện Đường một tay tiếp lấy, sau đó chắp tay nói: "Mạo phạm rồi. Ngày khác khi ngươi trở lại Trung Quốc tìm ta, ta sẽ rất hoan nghênh. Chỉ có điều là câu sau ngươi nói sai rồi. Trung Quốc chính là vùng đất ngọa hổ tàng long, núi cao còn có núi cao hơn, còn có rất nhiều người lợi hại hơn ta nữa, ta chưa chắc đã nhất định đoạt được chức Quán quân trên Vạn quốc võ thuật đại thi đấu. Ta chỉ cầu có thể hết sức giành được thành tích tốt nhất, không làm cho sư môn mất hết mặt mũi, như vậy cũng là đủ rồi!"
Bản Viên Nhất Hùng giật mình kinh ngạc, đành phải chắp tay nói: "Hoắc sư phụ thật sự là khiêm nhường, xin cáo từ!"
"Không tiễn, xin mời bảo trọng!"
Sau khi đợi được Bản Viên Nhất Hùng rời đi, đám người Vương tử Uy Nhĩ Sĩ cũng cáo từ rời đi, người của Trung Hoa võ sĩ hội trước hết hướng Hoắc Điện Đường chúc mừng, chúc phúc hắn thay thế được Bản Viên Nhất Hùng, trở thành cao thủ dự đoán sẽ đứng đầu Vạn quốc võ thuật đại thi đấu, sau đó Thượng Vân Tường lại quay sang hỏi Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan: "Hai vị, chúng ta cũng đi về thôi. Hai vị có tính toán gì không, có cần chúng ta trợ giúp gì hay không?"
Vừa nói, Thượng Vân Tường vừa hướng phía sau nhìn lại một chút, quả nhiên ở một góc không xa có ba tên tiểu Nhật Bản đang lấm la lấm lét nhìn về phía đám người bên này. Đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Thượng Vân Tường nhìn lại phía đó, bọn kia đều hoảng sợ vội vàng quay đầu đi lung tung, dường như chỉ là đang đứng nói chuyện phiếm không có vấn đề gì.
Vương Chí Đạo sớm đã biết Sơn Khẩu Dụ Nhân sẽ không bỏ qua, nhất định phái người theo dõi mình, thấy thế liền mỉm cười nói: "Hảo ý của Thượng sư phụ chúng ta xin ghi tâm. Chỉ có điều là mấy tên binh lính tôm tép đó không cần các vị phải ra tay, chúng ta có thể tự mình giải quyết được rồi!"
Thượng Vân Tường gật đầu, nói: "Đã như vậy, chúng ta đây trước hết cáo từ đã, lúc Vạn Quốc võ thuật đại hội khai mạc sẽ gặp lại, chúc các ngươi vận may hả!"
Sau khi đợi cho đám người Trung Hoa võ sĩ hội cũng rời đi hết, Ô Tâm Lan nhìn lại một chút ba tên tiểu Nhật Bản vẫn đang làm bộ nói chuyện phiếm, hỏi Vương Chí Đạo: "Chí Đạo, ba con giun đáng ghét đang muốn theo chân chúng ta kia thì giải quyết như thế nào?"
Vương Chí Đạo nhìn lại một chút ba tên tiểu Nhật Bản không hề có chút trình độ chuyên nghiệp nào kia, cười nói: "Không cần để ý tới bọn chúng, chúng ta trước hết chạy đi đến chỗ kia đi đã, sau đó sẽ lại chơi đùa với bọn chúng một chút!"
"Hay quá!" Ô Tâm Lan mặc dù đã đi theo Vương Chí Đạo từ rất lâu rồi, nhưng đây mới là lần đầu tiên cũng hắn đi dạo phố, lập tức không khỏi rất hưng phấn để cho Vương Chí Đạo nắm chặt lấy bàn tay thon nhỏ của mình, cơ hồ là tự mình lôi kéo Vương Chí Đạo chạy khắp nơi đường to ngõ nhỏ náo nhiệt, tới lui vui vẻ bộ dáng giống như lần đầu tiên được xuất môn.
Ba tên tiểu Nhật Bản đang giả bộ nói chuyện phiếm kia thấy hai người chạy mất, vội vàng đuổi theo. Sau khi đi theo hai người Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan vòng vèo qua bảy tám đường phố, mất đến gần hai giờ đồng hồ, cơ hồ đem tất cả đường to ngõ nhỏ trong trung tâm Thượng Hải cũng đều chạy qua hết một lần, thâtj không ngờ sau đó đã phát hiện ra là bọn họ mất dấu hai người kia rồi.
Ba tên tiểu Nhật Bản thất kinh, mặc dù đã mệt muốn chết nhưng vẫn phải vội vàng chia nhau đi tìm kiếm chung quanh. Tìm hơn hai mươi phút đồng hồ cũng không có phát hiện bóng dáng Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan, ba tiểu Nhật Bản đành phải cúi đầu ủ rũ đi về, không cần phải nói cũng biết, khi trở về bọn họ nhất định phải ăn một trận mắng mỏ tàn tệ.
Mà Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan lúc này lại đang ngồi trên một tòa trà lâu cách ba tiểu Nhật Bản kia không xa. Ngồi đối diện với bọn họ chính là một nữ nhân xinh đẹp mặc xường xám màu đỏ, chính là Nữ hoàng điện ảnh đất Thượng Hải, Chu Điệp! Chỉ có điều nhìn đến bộ dáng vẻ mặt lạnh như băng của nàng, hiển nhiên vẫn đang là Long Điệp chiếm cứ thân thể rồi.
Sau khi chứng kiến ba tiểu Nhật Bản kia ủ rũ cúi đầu rời đi, Ô Tâm Lan trề môi nói: "Ba tiểu Nhật Bản kia thật là ngu. Chỉ đơn giản như vậy mà đã đem bọn chúng cắt đuôi rồi, thực là chơi đùa còn chưa đủ vui mà!"
Vương Chí Đạo cười cười, nhìn Long Điệp vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Long Điệp, chúng ta mặc kệ là nói thế nào đi nữa, cũng coi như là lão bằng hữu đã trải qua đồng sanh cộng tử rồi. Ngươi gặp chúng ta, có cần phải làm ra bộ dáng nghiêm mặt thế sao? Nữ nhân xinh đẹp như ngươi vậy, theo lý hẳn là nên tươi cười nhiều hơn một chút, mặt mũi nghiêm túc thật là khó nhìn đó!"
"Ít nói nhảm đi, ta cũng không phải là Chu Điệp, tại sao phải bày ra khuôn mặt tươi cười cho ngươi nhìn!" Long Điệp lạnh lùng cắt đứt lời Vương Chí Đạo, lại nói: "Vương Chí Đạo, ngươi nhớ kỹ, ta giúp ngươi một cái đại ân, ngươi thiếu ta một cái nhân tình. Nhớ kỹ nhất định phải trả lại cho ta!"
Nguyên lai Long Điệp chính là "giả" nữ tỳ kia, đã đem Sơn Khẩu Ngọc Tử bắt cóc mang ra ngoài sau đó lại thả trở về.
Vương Chí Đạo nhíu nhíu đầu mày, nói: "Ta hình như cũng đã giúp qua ngươi rất nhiều lần rồi hả, ta còn chưa có muốn ngươi hoàn lại nhân tình cho ta đó!"
"Ngươi không có giúp qua ta, ngươi giúp chính là giúp Chu Điệp, muốn nhân tình thì tìm Chu Điệp đi!" Long Điệp lấy khẩu khí uy hiếp nói với Vương Chí Đạo: "Ngươi nếu không thừa nhận là thiếu ta một cái nhân tình, vậy sau này ngươi đừng mơ tưởng ta sẽ giúp ngươi nữa, cũng đừng mong gặp lại được Chu Điệp!"
Vương Chí Đạo trong lòng cười khổ, đành phải gật đầu nói: "Được rồi, ta thừa nhận thiếu ngươi một cái nhân tình, vậy ngươi ý định muốn ta hoàn lại như thế nào đây? Có muốn ta lấy thân báo đáp cho ngươi hay không?"
Long Điệp mặt ngọc có chút hồng lên rất khó gặp được, thấp giọng mắng một câu, sau đó đứng lên, lạnh lùng nói: "Cần báo đáp như thế nào ta còn chưa có nghĩ ra, đợi được đến khi ta nghĩ ra rồi sẽ lại đến tìm ngươi. Đến lúc đó nếu như mà ngươi dám cự tuyệt ta, đứng trách ta trở mặt với ngươi!"
Nói xong, Long Điệp liền rời đi không thèm quay đầu lại.
Vương Chí Đạo lắc đầu, tự nói lẩm bẩm một mình: "Sớm biết thế này sẽ không tìm ngươi hỗ trợ nữa, phụ nữ đúng thật là hẹp hòi. Một chút việc nhỏ như vậy cũng muốn ta thừa nhận là thiếu nàng một cái nhân tình!"
Đứng lên, Vương Chí Đạo nói với Ô Tâm Lan: "Đi thôi, chúng ta đi xem một chút Ngũ sư huynh bây giờ thế nào rồi!"
Ra khỏi Trà lâu, Ô Tâm Lan có chút lo lắng hỏi Vương Chí Đạo: "Chí Đạo, ngươi nói Sơn Khẩu Dụ Nhân có thể công kích Tinh Võ Môn hay không?"
"Ngũ sư huynh lúc này không có ở trong Tinh Võ Môn, hắn lấy cớ gì để công kích Tinh Võ Môn? Thượng Hải bây giờ cũng không phải là thiên hạ của Nhật Bản, Sơn Khẩu Dụ Nhân mặc dù có ngông cuồng đi nữa, cũng không dám giữa ban ngày ban mặt, lại không hề có chứng cứ gì, dám phát động công kích với Tinh Võ Môn. Đừng quên trận đánh lần trước đã làm cho hắn rối tung hết cả đầu óc rồi. Bây giờ sáu tên lính Anh quốc của Vương tử Uy Nhĩ Sĩ còn đang ở trong Tinh Võ Môn, Sơn Khẩu Dụ Nhân không dám xằng bậy!" Vương Chí Đạo phân tích nói.
Ô Tâm Lan gật đầu, lại nghĩ tới một việc, liền hỏi: "Chí Đạo, Hoắc Điện Đường sư phụ kia thật là lợi hại hả. Đại sư huynh từng nói Bản Viên Nhất Hùng kia từng để cho người ta lấy thiết bổng to như cánh tay đánh lên người hắn, thiết bổng đánh đến cong đi mà người hắn cũng không có việc gì. Nhưng là Hoắc Điện Đường sư phụ chỉ dùng khuỷu tay nhẹ nhàng nện một cái, đã đem xương ngực của hắn đánh gãy nát. Nói như vậy, vậy thì lực sát thương trên khuỷu tay của Hoắc Điện Đường sư phụ chẳng phải là so với thiết bổng lại còn lợi hại hơn hay sao?"
Vương Chí Đạo nghe vậy cười nói: "Điều này cũng không nhất định. Bản Viên Nhất Hùng để cho thiết bổng đánh lên người, cũng chỉ là biểu diễn mà thôi, sao có thể xem như là công phu chân chính. Nếu đến lượt ta dùng thiết bổng kia mà đánh hắn, cam đoan sẽ đem hết đầu khớp xương toàn thân hắn đánh nát.
Hơn nữa, Hoắc Điện Đường cũng không phải là nhẹ nhàng nện một cái đâu. Bát Cực Quyền Trửu công rất là nổi danh đó, lấy công lực của Hoắc Điện Đường, dùng khuỷu tay mà nện, uy lực chỉ sợ ngay cả nông phu hết sức dùng cuốc chim bổ xuống cũng không có chênh lệch bao nhiêu đâu. Bản Viên Nhất Hùng không chết đã là may mắn rồi đó!"
Ô Tâm Lan nói: "Nói như vậy, thực lực của Hoắc Điện Đường sư phụ chẳng phải là quá lợi hại hay sao, ngày mốt trên Vạn Quốc võ thuật đại hội, vạn nhất ngươi gặp phải hắn, ngươi có thể đánh thắng được sao?"
Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Ta không thể nào lại như Bản Viên Nhất Hùng kia, ngây ngốc ngạnh tiếp công kích thiếp thân của Hoắc Điện Đường."
Trần Chân hiện thời đang ở tại Tống thị Hình Ý Môn. Kế hoạch của Vương Chí Đạo là sau khi đem Trần Chân dẫn dụ chay ra, sẽ cho gặp gỡ cùng Sơn Khẩu Tuyết Tử. Vì để tránh cho Sơn Khẩu Dụ Nhân sẽ tìm đến Tinh Võ Môn, lập tức nhắn Tống thị Hình Ý Môn để xin mời Tống Thế Vinh lão gia tử hỗ trợ, đem Sơn Khẩu Tuyết Tử đưa đến Tống thị Hình Ý Môn dưỡng thương, đồng thời lại nhờ Long Điệp đi bắt cóc Sơn Khẩu Ngọc Tử, đồng thời cũng nhờ Tống Hổ Thành chạy đến dẫn dụ Trần Chân.
Lúc ấy khi Trần Chân phát hiện Sơn Khẩu Ngọc Tử bị trói lại bắt cóc mang đi, lập tức đuổi theo, kết quả bị Tống Hổ Thành ngăn trở, hai người trong lúc truy truy trốn trốn Trần Chân đã bị Tống Hổ Thành dẫn dụ về tới Tống thị Hình Ý Môn, thuận lợi gặp lại được Sơn Khẩu Tuyết Tử. Về phần những chuyện sẽ phát sinh sau đó, đành phải để xem Sơn Khẩu Tuyết Tử phát huy như thế nào, nhưng dù sao Vương Chí Đạo cũng tin tưởng, có Tống Thế Vinh, Tống Hổ Thành cùng Trần Tử Chính tinh thông y đạo ở đây, cho dù Trần Chân đã bị kích thích làm cho nổi giận, ba người Tống Thế Vinh cũng có thể đưa hắn chế phục lại được.
Đi tới Tống thị Hình Ý Môn, nhưng lại thật bất ngờ phát hiện thấy khoảng sân rộng đối diện với đại môn của Tống thị Hình Ý Môn đang có một đám đông người vây kín xung quanh, thanh âm ồn ào không ngừng vang lên, tựa hồ như bên trong vòng vây đang có người đánh nhau kịch liệt.
Ô Tâm Lan thấy thế lấy làm kinh hãi, vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, có thể nào lại là tiểu Nhật Bản biết Ngũ sư huynh ở chỗ này, đã đánh đến đây rồi hay không?"
Vương Chí Đạo lúc đầu cũng biến sắc mặt, nhưng là hắn đã rất nhanh phát hiện ra trong đám người đó có Tống Hổ Thành, Tống Kỳ Lân, Nhâm Nhĩ Đông, Cố Khánh Cao, chính là Tứ đại Kim cương của Tống thị Hình Ý, liền nói ngay: "Không có việc gì, Tống đại ca bọn họ vẫn đang ở trong đám người đứng xem kia, nếu là tiểu Nhật Bản đánh tới, bọn họ không thể chỉ đứng yên xem được. Chúng ta mau đi qua đó hỏi một chút xem đã xảy ra chuyện gì?"