Tinh Võ Môn

Chương 106: Phong vân tế hội (Một)

Bắc Kinh Đồng Minh hội đã an bài chỗ ở cho Tôn tiên sinh ở một tòa nhà gọi là "Trung Sơn các", nghe nói địa phương này nguyên lai là nơi Kỳ Vương gia của Mãn Thanh đã từng ở qua.

Vương Chí Đạo cẩn thận quan sát khắp một lượt hoàn cảnh ở Trung Sơn các, trong lòng cảm thấy rất vừa ý. Loại địa phương này, nếu dựa theo chiến lược chiến thuật mà nói, chính là một nơi rất tốt cho nguyên lý dễ thủ khó công. Chỉ cần ở tại mấy nơi yếu điểm cho ẩn tàng mấy người thủ vệ, là có thể giám thị được khắp cả Trung Sơn các, địch nhân cực kỳ khó có thể tiến vào được bên trong dưới điều kiện không làm kinh động đến thủ vệ. Càng hay hơn chính là đám thủ vệ trông coi ở chỗ này so với đám người Lưu Bách Xuyên thì bất đồng, bọn họ đều là quân nhân đã từng ra chiến trường, rất biết bắn súng cùng ẩn nấp dấu giếm bản thân. Xem ra Bắc Kinh Đồng Minh hội vì để bảo vệ cho Tôn tiên sinh, đích xác là đã tốn không ít công phu.

Có những người như thế thủ vệ ở chỗ này, Vương Chí Đạo tin tưởng rằng, cha con họ Viên trừ khi phái ra được một quân đoàn ám sát ưu tú giống như là bộ đội đặc chủng ở đời sau đến tiến công, nếu không sẽ tuyệt đối khó có thể ở trong một thời gian ngắn mà công kích được địa phương này, ám sát Tôn tiên sinh.

Lại nghĩ đến ước định cùng Vương Á Tiêu, Vương Chí Đạo lập tức đưa ra một cái lý do giả nói với Trần Chân cùng Tôn Đại Chu, rồi chạy đi ra ngoài. May là Tôn tiên sinh đã tới được khu vực an toàn rồi, lại vừa được đám người Lưu Bách Xuyên đông đảo hộ vệ, nếu không chỉ sợ Tôn Đại Chu cùng Trần Chân sẽ không để cho Vương Chí Đạo đi ra ngoài.

Nơi ước hẹn cùng Vương Á Tiêu là một nhà hàng ăn tên là "Túy Dương Hiên" ở khu phía Tây thành, nghe nói nơi ấy có món ăn Cung Bảo Kê Đinh ngon nhất ở toàn Bắc Kinh, hơn nữa lại là một nơi được trang trí thanh nhã cổ điển, chung quanh có cây xanh vây quanh, bên trong nhà hàng khách hàng lại không quá đông đúc, hết sức yên tĩnh, rất thích hợp với việc tụ họp bằng hữu ở đây nhàn tản nói chuyện phiếm. Ông chủ của Túy Dương hiên là Tề Trúc Trai, chính là anh em kết nghĩa của Vương Á Tiêu, vẫn luôn bí mật an bài làm trụ sở cho thành viên Thiết Huyết trừ gian đoàn làm nơi gặp gỡ hoặc là nơi thu nhận thông tin các loại sự tình. Vương Á Tiêu đối với hắn phi thường tín nhiệm, cho nên đối với sự tình Vương Chí Đạo đến Bắc Kinh ám sát Viên đại đầu, lập tức an bài gặp mặt ở chỗ này.

Vương Chí Đạo kêu một chiếc xe kéo tay, đưa cho xa phu địa chỉ của Túy Dương hiên, để cho xa phu kéo xe chở mình đi, còn hắn thì lại ung dung ngồi trên xe kéo mà thưởng ngoạn phong cảnh Bắc Kinh thời ấy.

Không biết vì cái gì, Vương Chí Đạo trong lòng lại loáng thoáng có chút cảm giác bất an, tựa hồ như có người đang âm thầm nhìn trộm hắn, nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại, hết lần này đến lần khác cũng không có phát hiện ra. Vương Chí Đạo trong lòng lập tức nổi lên cảnh giác, biết được nhất định là có cao thủ theo dõi đang âm thầm bám theo hắn. Người đó là ai, tại sao lại có khả năng khi mình vừa mới đến Bắc Kinh thì đã có người theo dõi mình rồi? Chẳng lẽ là sát thủ do Viên qua tử phái đến hay sao?

Vương Chí Đạo còn đang lo lắng có nên tiếp tục cùng Vương Á Tiêu gặp mặt hay không, chiếc xe kéo đã ngừng lại, xa phu vẻ mặt hòa khí đối hắn cười nói: "Vị khách gia này, đã tới Túy Dương hiên rồi?"

Nhanh như vậy? Vương Chí Đạo vẻ mặt bất đắc dĩ, sau khi xuống xe lại thưởng thêm cho phu xe mấy tiền lẻ, rồi đuổi hắn rời đi.

Nếu là đã tới rồi, vậy thì cũng không cần phải né tránh nữa, Vương Chí Đạo lại muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai đang ngầm theo dõi hắn.

Nhưng là đến lúc hắn tiến vào trong Túy Dương hiên, cảm giác bị nhìn trộm kia lại đột nhiên biến mất, hiển nhiên là kẻ theo dõi đã đạt được mục đích, bỏ đi không theo dõi nữa rồi.

Túy Dương hiên hôm nay thật không ngờ là lại kín người hết chỗ, tiếng người rất huyên náo. Nếu so với lời Vương Á Tiêu đã giới thiệu là một nơi an tĩnh u nhã khách hàng không đông lắm, thì đúng là cách biệt một trời. Là cho Vương Chí Đạo càng thêm kỳ quái khó hiểu chính là, hắn đã nhìn ra được, Túy Dương hiên hôm nay khách hàng cơ hồ tất cả đều là những tay luyện võ. Trong đó còn có không ít người là cao thủ, có một vài người lại còn là cao thủ trong cao thủ nữa. Vậy là chuyện gì xảy ra đây, Túy Dương hiên hôm nay cử hành võ lâm đại hội hay sao?

Một tên tiểu nhị đã tiến đến đón tiếp, đối Vương Chí Đạo cười nói: "Vị khách gia này, ngài có đặt bàn trước chưa? Nếu không có, như vậy thì rất xin lỗi, chúng ta đã đầy khách mất rồi, mời ngài ngày mai hãy quay lại đi!"

Vương Chí Đạo y theo ám ngữ Vương Á Tiêu đã dạy cho hắn, nói: "Ta là đến tìm Vương Thiết tiên sinh, ta đã cùng hắn ước định đến Bắc Kinh xem khỉ làm trò!"

Tiểu nhị ngẩn người ra, đưa mắt đánh giá Vương Chí Đạo suốt từ trên xuống dưới một lần, sau mới nói với hắn: "Mời ngài chờ một chút!"

Chỉ chốc lát sau, đã thấy một người trung nhiên mặc trang phục ông chủ vội vàng đi ra đón, đi tới trước mặt Vương Chí Đạo, đối hắn thấp giọng nói: "Ngài chính là Vương Chí Đạo thiếu gia sao?"

Vương Chí Đạo gật đầu.

Người trung niên kia liền nói: "Ta chính là Tề Trúc Trai, ông chủ của Túy Dương hiên. Vương Chí Đạo thiếu gia, Vương Thiết lão đệ của ta đang ở một gian phòng đặc biệt chờ ngươi, xin mời ngươi theo ta đi đến!"

Vương Chí Đạo liền theo Tề Trúc Trai này hướng gian phòng riêng ở phía sau đi đến, trên đường đi hắn không nhịn được liền thấp giọng hỏi: "Hôm nay nơi này của ngươi tại sao lại có đông khách nhân như vậy, hơn nữa xem bọn chúng hình như mọi người đều là người trong giới võ thuật?"

Tề Trúc Trai hồi đáp: "Vương thiếu gia, ngươi hôm nay tới đây thật là phi thường không khéo. Hôm nay Túy Dương hiên đã được người của Trung Hoa võ sĩ hội bao hết rồi, bọn họ muốn chiêu đãi các bằng hữu từ phương xa đến, nghe nói trong các bằng hữu này có Hoắc Điện Đường ở trong đó. Vương Thiết lão đệ đã nói qua chuyện của ngươi cho chúng ta biết, ngươi phải cẩn thận đấy, nếu để cho Hoắc Điện Đường biết ngươi ở chỗ này, như vậy sẽ phiền toái đó."

"Hoắc Điện Đường cũng ở chỗ này?" Vương Chí Đạo cảm thấy có chút bất ngờ.

"Chưa, hắn còn chưa tới!"

Tề Trúc Trai dẫn Vương Chí Đạo đi tới trước một gian phòng riêng ở trên gác, nhẹ nhàng gõ cửa mấy cái, lại hạ giọng nói: "Lão đệ, là ta đây! Người mà ngươi đang đợi đã tới rồi!"

Cánh cửa được mở ra, Vương Á Tiêu xuất hiện ngay khung cửa, vẫn mặc một thân áo dài xanh vải bố, đeo mắt kính thủy tinh. Hắn nhìn thấy Vương Chí Đạo vẻ mặt kinh hỉ nói: "Ân công, rốt cuộc ngài cũng tới được đây rồi. Ta nghe nói Viên qua tử phái ra Ngũ hình sát thủ lên xe lửa ám sát Tôn tiên sinh, lại lo lắng rằng ngài ứng phó không lại được. Xem ra là ta lo lắng vô ích rồi!"

Sau khi vào trong phòng, Vương Á Tiêu lại nói: "Chỉ có điều là Ân công ngài hôm nay đến thật là không khéo. Túy Dương hiên hôm nay chính là được Trung Hoa võ sĩ hội bao hết rồi. Hoắc Điện Đường, Vương Trọng Tuyển, Trương Tam Gia cùng với đám Bát Cực môn nhân vốn quan hệ với Lý Thư Văn rất sâu, hôm nay đều chạy đến đây. Nếu như để cho bọn họ biết ngài ở chỗ này, chỉ sợ ngài rất khó thoát thân đi ra ngoài được."

Vương Chí Đạo hỏi ngược lại: "Bọn họ sẽ biết ta ở chỗ này sao?"

Vương Á Tiêu vội nói: "Đương nhiên là không có khả năng như thế, ta đây cũng không phải là dạng người lắm mồm lắm miệng."

"Như thế thì được, không cần để ý tới bọn họ, chúng ta bàn chuyện chúng ta, bọn họ nói chuyện bọn họ, không can thiệp chuyện của nhau!"

"Nói rất đúng, không ngờ ân công rất trấn tĩnh, ta lại là quá lo lắng rồi!" Vương Á Tiêu gật đầu, quay sang nói với Tề Trúc Trai vẫn đang đứng ở đó: "Đại ca, phiền toái huynh bảo tiểu nhị làm hai ống Cung Bảo Kê Đinh cùng mấy món thức ăn thật ngon khác mau đưa đến!"

Đợi sau khi Tề Trúc Trai lĩnh mệnh rời đi, Vương Á Tiêu đối Vương Chí Đạo cười nói: "Ân công, ngài có lẽ còn chưa có ăn món Cung Bảo Kê Đinh hả? Nhà hàng này của đại ca của ta món Cung Bảo Kê Đinh là nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh đó, cam đoan sau khi ngài ăn xong sẽ để lại dư vị vô cùng, sau này sẽ trở thành khách quen ở đây đó. Túy Dương hiên sở dĩ nổi danh được ở Bắc Kinh như vậy, tất cả đều là nhờ ở món Cung Bảo Kê Đinh này đó."

Vương Chí Đạo thầm nghĩ, món Cung Bảo Kê Đinh này là món ăn cay nổi tiếng của Tứ Xuyên, chính mình ở kiếp trước đã sớm ăn qua rất nhiều lần rồi, chỉ có điều là ở Bắc Kinh thời kỳ Dân quốc ăn món Cung Bảo Kê Đinh, đúng thật là lần đầu tiên! Cũng không biết món Cung Bảo Kê Đinh ở đây mùi vị so với ở hậu thế thì hơn kém như thế nào?

Có lẽ là do quan hệ của Vương Á Tiêu, nên Tề Trúc Trai rất nhanh đã đem lên hai ống trúc đựng món Cung Bảo Kê Đinh bày biện ra, lại mỉm cười đối Vương Chí Đạo cùng Vương Á Tiêu nói: "Vương thiếu gia, lão đệ, đây chính là Cung Bảo Kê Đinh do đầu bếp tốt nhất của chúng ta nấu ra, mời các ngươi nếm thử!"

Tề Trúc Trai tự tay mở ống trúc ra cho bọn họ, quả nhiên mùi thơm nức mũi, lại bởi vì được nấu trong ống trúc, cho nên lại còn có mùi trúc thơm mát. Vương Chí Đạo dùng đôi đũa gắp một miếng đưa lên miệng thưởng thức, đúng là thơm ngon mềm ngọt. Cay mà không khô, lại vừa chua vừa ngọt nhẹ nhàng. Mùi vị so với món Cung Bảo Kê Đinh đã ăn ở kiếp trước thì ngon lành hơn nhiều.

Vương Chí Đạo đầu tiên là tán thưởng một câu, sau đó lại hỏi: "Ông chủ Tề, bình thường đều là ông tự mình chiêu đãi khách nhân hay sao?"

"Đương nhiên là không phải như thế!" Tề Trúc Trai nghe vậy cười nói: "Trừ phi là thật chân chính khách quý, nếu không ta sẽ không tự đi chiêu đãi hắn đâu. Nhưng mà hai người thì khác, một người là lão đệ của ta, một người lại là ân nhân cứu mạng cho lão đệ của ta, ta có thể được tự mình chiêu đãi hai người chính là vinh hạnh của ta!"

"Hay là nên để cho tiểu nhị chiêu đãi chúng ta đi thì hơn!" Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Ta và lão đệ của ông thân phận hiện nay là không thể để lộ ra ngoài. Nhưng những người bên ngoài đó đại bộ phận là lão giang hồ. Ông là một ông chủ rất ít khi tự tay chiêu đãi khách nhân, nhưng lại luôn chạy đến đây, nhất định sẽ khiến cho bọn họ hoài nghi. Nếu bọn họ chạy đến nhìn xem, như vậy sẽ phiền toái đó!"

Tế Trúc Trai nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo lại xấu hổ, vội gật đầu nói: "Vương thiếu gia, ngươi nói rất đúng, là ta đã khinh thường rồi. Ta đúng là nên rời đi, để ta phái Tiểu Dương đến chiêu đãi các ngươi, hắn chính là tâm phúc của ta, cũng là người cơ trí, các ngươi có thể tín nhiệm hắn!"

Sau khi Tề Trúc Trai rời đi, chỉ chốc lát sau tiểu nhị tên gọi Tiểu Dương kia đã tiến vào, lại chính là tên tiểu nhị Vương Chí Đạo đã gặp lúc đầu, lại thấy hắn cẩn trọng nói với Vương Chí Đạo cùng Vương Á Tiêu: "Hai vị chủ nhân, Hoắc Điện Đường kia đã tới rồi. Đi cùng với hắn lại còn có Trương Tam Gia, Vương Trọng Tuyển cùng với một ít bằng hữu nữa của hắn. Bọn họ đang ngồi ngay bên dưới cửa sổ này. Hai vị chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể chứng kiến được!"

Vương Chí Đạo nghe vậy liền đi đến trước cửa sổ, đem cửa sổ nhẹ nhàng mở hé ra, nhìn xuống phía dưới, trong miệng lại hỏi: "Người nào là Hoắc Điện Đường?"

Tiểu Dương chỉ vào một người đang ngồi ở bàn giữa bên dưới, đang cùng mọi người nói cười hân hoan, nói: "Chính là vị trung niên mặc áo xám, thân mình rất tráng kiện kia đó. Ở giữa kia chính là Trương Tam Gia, ông ta là sư thúc của Lý Thư Văn, Hoắc Điện Đường tôn xưng ông ta là sư thúc tổ. Người bên phải Trương Tam Gia kia chính là Vương Trọng Tuyển lão gia tử, được xưng tụng là 'thiên hạ đệ nhất côn', ở Bắc Kinh chúng ta rất nổi danh, ông ta chính là sư huynh của Lý Thư Văn.

Chiêu đãi bọn họ một người chính là Tị Tử Lý, một người chính là Lý Tồn Nghĩa, lại còn có một người kia là Trương Chiêm Khôi, ông ta chính là cao thủ Bát Quái Môn, cũng là một người sáng lập ra Trung Hoa võ sĩ hội."

Đều là danh nhân trong giới võ thuật Dân quốc, không nghĩ tới hôm nay chỉ thoáng một cái đã nhìn thấy nhiều danh nhân trong giới võ thuật như vậy. Vương Chí Đạo cẩn thận quan sát đám danh gia võ thuật đó, trong những người này, Hoắc Điện Đường bộ dáng xuất chúng nhất, chẳng những thân hình cao lớn khỏe mạnh, hơn nữa tướng mạo đường đường, ánh mắt sáng như điện, thoạt nhìn đến anh dũng thần võ như là chiến tướng thời cổ đại. Càng khó có được chính là một Hoắc Điện Đường này vẻ mặt chính khí ngời ngời, nhìn đến tuyệt không phải là phường gian trá. Vương Chí Đạo từ lịch sử võ thuật thời Dân quốc cũng hiểu rõ được, Hoắc Điện Đường người này tính tình cương liệt chính trực, rất coi trọng nghĩa khí giang hồ, lại càng coi trọng võ đức. Tác phong của hắn bất đồng so với Lý Thư Văn hễ động thủ chỉ muốn đả thương người khác, hắn nếu cùng người động võ thường thường đều là điểm đến là dừng, rất ít khi làm bị thương người khác. Người như vậy, cùng với nhân vật Hoàng Phi Hồng rất nổi tiếng trong phim ảnh của đạo diễn Từ Khắc ở đời sau có chút tương tự nhau.

Người như thế, theo lý thì đúng là một đối tượng kết giao rất tốt. Đáng tiếc Vương Chí Đạo hết lần này đến lần khác giết chết sư đệ Lý Ngạo Sơn của hắn, lại còn đắc tội với sư phụ hắn Lý Thư Văn. Hoắc Điện Đường mặc dù cùng với Lý Thư Văn tính cách trái ngược, nhưng là phi thường tôn trọng một sư phụ Lý Thư Văn kia, kính hắn như cha. Sư phụ chịu khinh, sư đệ bị giết, cho dù Hoắc Điện Đường tính tình có tốt, cũng không có khả năng dễ dàng tha thứ cho Vương Chí Đạo, không đến tìm hắn phiền toái.

Trương Tam Gia năm nay đã gần bảy mươi tuổi, tên thật là Trương Ảnh Tinh, danh hiệu của hắn cũng giống hệt như của Lý Thư Văn, đều gọi là "Thần thương". Trương Tam Gia tài nghệ Lục hợp đại thương ở trước khi Lý Thư Văn xuất danh, chính là không có ai có thể sánh bằng. Lý Thư Văn mặc dù là đệ tử của Hoàng Tứ Hải, thế nhưng cũng là theo Trương Tam Gia học qua nhiều năm công phu, nhất là tài nghệ dùng đại thương của Lý Thư Văn, cơ hồ hoàn toàn là được Trương Tam Gia tự tay truyền thụ. Có thể nói là, Lý Thư Văn trên thực tế chính là đệ tử được Hoàng Tứ Hải cùng Trương Tam Gia đồng thời dạy dỗ mà ra. Cho nên, đã đắc tội với Lý Thư Văn, Trương Tam Gia tuyệt đối sẽ không thể nào không nghe không hỏi.

Về phần Vương Trọng Tuyển càng không cần phải nói nữa. Hắn là cùng Lý Thư Văn là sư huynh đệ nhưng tình thân như anh em ruột, càng không thể nào bỏ qua cho Vương Chí Đạo vốn đã đắc tội với Lý Thư Văn.

Cho nên Vương Chí Đạo nếu làm cho những người nay phát hiện ra, phải đồng thời đối mặt với ba cao thủ đứng đầu Bát Cực Môn, hơn nữa mỗi một người, nếu lấy theo thực lực hiện nay của hắn mà nói, đều là những người hắn không thể đắc tội nổi.

Vương Chí Đạo muốn tránh mặt bọn họ, nhưng là lão Thiên gia lại luôn luôn không cho hắn được như ước nguyện. Chỉ nghe thấy một tiếng cười to, chính là có một nhóm đông người đi đến, người đầu lĩnh kia thật hết sức không ngờ, lại là tử địch của Vương Chí Đạo cùng Vương Á Tiêu - Viên qua tử!

Viên qua tử dắt theo bên người sau tên vệ sĩ, mỗi người đều vóc dáng bưu hãn, ánh mắt giống như điện, thoạt nhìn đều là cao thủ trong cao thủ, hơn nữa xem tiếng bước chân cùng thân hình cử chỉ của bọn chúng phi thường có quy củ thống nhất, hiển nhiên là xuất thân từ quân nhân chính tông, tin chắc rằng trên người mỗi tên trong bọn chúng cũng đều có mang theo súng.

Vương Á Tiêu chứng kiến Viên qua tử xuất hiện, cảm thấy thật bất ngờ, nói: "Thằng Viên qua tử kia thế mà lại tự chui đầu vào lưới, thật sự là trời cũng giúp ta.

Ân công, đây chính là một cơ hội tốt, lấy tay súng của ngài, ở trong cái khoảng cách này, nhất định có thể một phát bắn chết hắn, hơn nữa lại có thể làm ra được đến mức thần không biết quỷ không hay..."

Vương Chí Đạo cắt ngang lời hắn, nói: "Súng của ta ở trên xe lửa đã bị rơi mất rồi, hiện tại còn chưa tìm đâu ra được một cây súng mới đây. Hơn nữa, sáu người vệ sĩ bên cạnh mình Viên qua tử kia đều là quân nhân rất lợi hại, trên người đều có mang súng. Hơn nữa đám người Hoắc Điện Đường chính là do Viên qua tử mời đến Bắc Kinh, bọn họ tuyệt sẽ không nhìn chúng ta giở trò giết chết Viên qua tử ngay trước mắt bọn họ đâu. Chúng ta nếu mà động thủ, thì không chiếm được tiện nghi, nói không chừng còn có thể uổng công làm hỏng mất một cứ điểm trọng yếu Túy Dương Hiên này. Như thế một chút lợi ích cũng không có, đừng quên mục đích chính của chúng ta là Viên đại đầu, không phải là Viên qua tử.!"

Vương Á Tiêu nghe vậy thở dài nói: "Như vậy thì thật sự là đáng tiếc a! Tính là Viên qua tử hôm nay đã gặp may mắn rồi!"

Lại thấy Tề Trúc Trai đi ra, hướng Viên qua tử nghênh đón, cười nói: "Thật sự là đại khách quý, Viên đại công tử có thể quang lâm bổn điếm, thật sự là làm cho bổn điếm tường mái đều huy hoàng a!" Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - http://Trà Truyện

Viên qua tử nhưng lại cười nói: "Ông chủ Tề đừng cao hứng quá sớm, chỉ sợ ta sẽ không làm cho nhà hàng của ngươi huy hoàng sáng chói gì đâu! Ta trên thực tế là đến đây tìm một người bằng hữu cũ. Ta vừa mới nhận được tin tức, biết hắn đã đi tới nơi này của ngươi, cho nên ta mới vội vã chạy đến!"

Tề Trúc Trai nghe vậy ngẩn người tò mò hỏi: "Không biết vị bằng hữu cũ của Viên đại công tử đó là ai?"

"Là người mà ta cùng Hoắc Điện Đường sư phụ đều đang muốn tìm!" Viên qua tử đột nhiên hét lớn lên:

"Vương Chí Đạo, ta biết ngươi đang ở chỗ này, vậy sao không ra cùng bằng hữu cũ gặp nhau, muốn ta phải tự mình đi tìm ngươi sao?"

Thanh âm rất lớn, cơ hồ tất cả mọi người kể cả trong các góc của Túy Dương Hiên đều nghe thấy được. Ở gian phòng riêng Vương Á Tiêu biến sắc, vội vàng nói với Vương Chí Đạo: "Ân công, nguy rồi, hắn thế mà lại biết được ta và ngài ở chỗ này gặp mặt, nhất định là người của chúng ta đã không cẩn thận để lộ tin tức. Ân công, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này thôi."

Vương Chí Đạo lắc đầu nói: "Chuyện này không liên quan đến các ngươi, trên thực tế chính là Viên qua tử phái ra cao thủ âm thầm theo dõi ta, mới biết được ta ở chỗ này. Hắn không nhất định là đã biết ngươi cũng ở chỗ này, càng không thể biết được sự tình chúng ta gặp gỡ ở đây bàn mưu ám sát cha của hắn. Hắn chỉ là nghĩ muốn giệt trừ ta mà thôi, bởi vì chính ta đây đã vài ba lần liên tiếp đều phả hủy hết hảo sự của hắn!"

"Vậy chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ?" Vương Á Tiêu hỏi.

"Ngươi cứ lưu lại ở chỗ này, không nên đi ra. Ta một người đi xuống gặp mặt bọn họ. Như vậy có thể bảo trụ được một cứ điểm trọng yếu Túy Dương Hiên này!"

"Như vậy không được, Viên qua tử là muốn mạng của ngài đó!" Vương Á Tiêu không đồng ý.

"Yên tâm, mạng của ta không thể dễ dàng để cho người khác lấy đi như thế đâu!" Vương Chí Đạo đối Vương Á Tiêu cười cười nói: "Ngươi phải tin tưởng ta, ta nhất định sẽ có biện pháp thoát thân. Hơn nữa, cho dù ta có thoát thân không được, ta cũng sẽ có biện pháp để kéo Viên qua tử cùng theo ta xong đời!"

Vương Chí Đạo nói xong, đẩy cánh cửa gian phòng riêng đi ra ngoài, đối Viên qua tử cười to, nói: "Viên đại công tử, ngươi thật là thần thông quảng đại hả. Ta mới vừa tới Bắc Kinh, ngươi đã liền nắm chắc được hành tung của ta rồi. Bội phục, bội phục!"