Một chiếc máy bay quân dụng dừng lại trước cửa nhà tù.
Mười quân nhân vũ trang hạng nặng xuống khỏi máy bay, xếp thành 2 hàng trước cầu thang máy bay, giống như đang chuẩn bị đón tiếp một đại nhân vật.
Một quân nhân còn trẻ đứng ở đầu hàng, hiển nhiên trong lòng có chút bất mãn, không nhịn được liền quay sang hỏi người bên trái hắn: "Đội trưởng, chúng ta "Chiến Long" được xưng tụng là quân cảnh tinh nhuệ nhất của bộ đội đặc chủng, luôn đối phó những phần tử nguy hiểm nhất, chấp hành những nhiệm vụ khó khăn nhất. Vậy mà lần này Cục trưởng muốn chúng ta toàn bộ xuất động, chỉ để áp giải 1 gã phạm nhân tới nhà tù trên đảo Alcatraz. Như vậy có phải là dùng dao mổ trâu để giết gà?"
Mấy quân nhân còn lại vẻ mặt đều tỏ vẻ đồng tình. Chỉ có gã đội trưởng sắc mặt lạnh lùng, không nặng không nhẹ nói: "Nhiệm vụ lần này ngàn vạn lần không thể coi thường. Phạm nhân kia không phải là nhân vật đơn giản. Hắn giết con trai Viên bộ trưởng, ngay trong nhà Viên bộ trưởng, dù có tới hơn 30 vệ sĩ thực lực vốn không kém Chiến Long đặc cảnh chúng ta. Trong đám vệ sĩ của Viên công tử, có 1 người được gọi là "Mãnh Hổ", mọi người chắc đã nghe qua? Người này từng dạy qua chúng ta võ thuật, được coi là 1 trong mười đại cao thủ của bộ đội đặc chủng. Vậy mà cũng bị phạm nhân này dùng 1 quyền xuyên tim, cắt nát tâm mạch, chỉ trong 3 giây đồng hồ đánh chết, làm cho Viên công tử muốn chạy cũng không kịp, cũng bị giết nốt."
Đám quân nhân Chiến Long nghe vậy đều hít vào 1 ngụm khí lạnh. Có người kinh hô: "Huấn luyện viên Mãnh Hổ chết trên tay hắn, vậy ta biết hắn là ai rồi, Vương Chí Đạo..."
"Vậy là hắn à, thực là người nổi tiếng, nghe nói nhân dân đều coi hắn là anh hùng, mãnh liệt yêu cầu chính phủ miễn tội cho hắn. Thì ra là đi áp giải hắn..."
"Nghe nói hắn từng là lính trinh sát xuất sắc nhất, sau khi xuất ngũ lại gia nhập giới võ thuật gia, mấy năm gần đây trở thành nhân vật nhất nhì trong võ lâm, là thiên tài võ thuật hàng đầu Trung Quốc. Bộ Quốc Phòng từng muốn mời hẳn trở lại làm huấn luyện viên võ thuật trong quân đội. Nếu không vì chuyện của Viên công tử..."
"Ta cũng nghe nói gã Viên công tử kia là loài cầm thú đáng chết..."
"Nhưng hắn là con trai bộ trưởng, không ai có thể bắt tội được hắn, Vương Chí Đạo chính là trừ hại cho dân..."
"Thần tượng hả, chúng ta áp giải người này sao..." Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - http://Trà Truyện
"Câm miệng!"
Đội trưởng quát lớn một tiếng, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm đám bộ hạ, lạnh lùng nói: "Đừng quên thân phận của các người, muốn làm phản hả?"
Đám quân nhân Chiến Long không ngờ đội trưởng lại đột nhiên nổi giận đáng sợ như vậy, tất cả đều câm như hến, không ai dám lên tiếng.
Cánh cửa ngục bằng thép nặng nề "chi chi" mở ra, hơn chục cảnh sát vũ trang hạng nặng, ánh mắt vô cùng khẩn trương, áp giải một phạm nhân đi ra.
Phạm nhân này khoảng chừng 26, 27 tuổi, tướng mạo cùng vóc dáng thoạt nhìn cũng bình thường, nhưng những phần cơ thể lộ ra ngoài áo tù nhìn mơ hồ cứng như sắt thép. Ánh mắt hắn rất lạnh nhạt, dường như vô thần, nhưng lại rất quỷ dị. Đám chiến sĩ Chiến Long chỉ cần nhìn vào mắt hắn đều cảm thấy giống như nhìn vào mắt tử thần, không tự chủ được đều phải tránh mắt đi, tim tự nhiên đập dồn.
Hai cổ tay cùng hai cổ chân phạm chân đều bị khóa chặt, khóa cùm được nối bởi hai đoạn xiềng xích vừa nặng vừa chắc, làm cho người ta hoài nghi là loại chuyên dùng xích voi hay gấu Bắc cực. Chỉ nhìn qua cũng ước lượng được bộ khóa phải nặng hơn năm chục cân, tuy nặng như vậy mà Vương Chí Đạo vẫn có thể đứng thẳng, đi đứng bình thường.
Bàn giao xong phạm nhân nguy hiểm cho nhóm bộ đội Chiến Long, đám cảnh sát vũ trang rõ ràng trút được gánh nặng, thở dài một hơi. Một người, dường như là chỉ huy đám cảnh sát vũ trang, nói với phạm nhân: "Vương Chí Đạo, chúng ta tạm biệt. Mặc dù anh làm ra những chuyện như vậy, nhưng chúng tôi thực lòng rất khâm phục anh. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm thế. Nhưng phải xin lỗi anh, tôi là cảnh sát, không cần biết anh giết người vì mục đích gì, phạm tội vẫn là phạm tội. Anh phạm tội, tôi nhất định phải chấp hành chức trách một người cảnh sát. Pháp luật không thể vì anh giết một tên bại hoại mà tha cho anh, nếu như vậy thì còn cần gì tới pháp luật."
Vương Chí Đạo nhìn viên sĩ quan cảnh sát một chút, đột nhiên cười nói: "Anh là một cảnh sát tốt, dù bất đắc dĩ phải đi làm một việc mà anh không muốn, nhưng anh vẫn chấp hành. Nhưng nhìn chung mà nói, anh vẫn coi như là một cảnh sát tốt, dân chúng cần những cảnh sát như các anh!"
"Cám ơn anh!" Viên sĩ quan cảm kích nói.
Vương Chí Đạo qua đầu lại mỉm cười nói với đội trưởng Chiến Long: "Chúng ta đi đảo Alcatraz được chưa, đội trưởng Chiến Long?"
Sau khi máy bay cất cánh, đội trưởng đội Chiến Long ra lệnh cho mọi người giữ vững vị trí, tự mình tới canh giữ Vương Chí Đạo.
Vương Chí Đạo mỉm cười nói với hắn: "Chiến Long đội trưởng, ta nghe nói, bộ đội Chiến Long các người là tinh nhuệ nhất trong bộ đội đặc chủng, chấp hành nhiệm vụ chưa từng thất bại bao giờ, đúng không?"
Chiến Long đội trưởng nghe thế đột nhiên cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Vương Chí Đạo thở dài nói: "Tuy ta không muốn phá vỡ uy danh của các người, nhưng rất xin lỗi là ta không thể vì một gã bại hoại đáng chết mà chịu đến nhà tù đảo Alcatraz".
"Ngươi muốn trốn? Cho dù ngươi có thể thoát khỏi tay chúng ta, nhưng vẫn ở trên máy bay, ngươi có thể chạy đi đâu... Ngươi làm gì! Mọi người cẩn thận!"
"Đang lang" một tiếng, Vương Chí Đạo động thủ nhanh như chớp, trong khoang máy bay chật hẹp hắn dùng xích tay làm vũ khí, phút chốc đã đánh văng vũ khí phần lớn đám chiến sĩ Chiến Long.
Trên máy bay không thể nổ súng, Chiến Long đội trưởng đang định rút súng điện thì Vương Chí Đạo đã luồn đến phía sau, vung xích khóa lấy cổ hắn.
Hơi thở kề sát ngay tai Chiến Long đội trưởng, tiếng nói như tử thần đòi mạng: "Ngươi nếu đã nghe thấy truyền thuyết về ta, thì nên biết, dù ta còn mang xiềng, nhưng lúc này muốn giết ngươi chỉ cần chưa đến 3 giây".
Chiến Long đội trưởng mồ hôi lạnh toát đầy trán, dù hắn đã vô cùng cẩn thận, không ngờ vẫn là không đủ, vẫn là đánh giá thấp Vương Chí Đạo. Đội trưởng nuốt nước bọt, cứng rắn nói: "Dù ngươi giết ta, ngươi cũng không sống được!"
Vương Chí Đạo cười nói: "Ngươi không cảm thấy đã đến lúc này rồi, không nên nói thừa sao?"
"Ngươi muốn thế nào?"
"Trước hết không nên hỏi ta, hỏi các đồng đội của ngươi, xem bọn hắn muốn sao?"
Đám chiến sĩ Chiến Long ngơ ngác nhìn nhau, đều không biết làm thế nào. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp tình huống đội trưởng bị người khác uy hiếp.
Vương Chí Đạo thấy thế cười nói: "Xem ra đồng đội của ngươi cũng không có chủ ý gì, vậy thì nghe ta đi. Ngươi, ngươi đó, đi thông báo cho phi công, chuyển hướng bay tơiới Thượng Hải, nhanh đi!"
Bị Vương Chí Đạo gọi đích danh, chiến sĩ kia lúc đầu không phản ứng gì. Vương Chí Đạo liền tay phải phát lực, bẻ trật khớp vai Chiến Long đội trưởng, chiến sĩ kia vội lập tức nghe lệnh.
Vai phải bị bẻ trật khớp, Chiến Long đội trưởng đau tới đổ mồ hôi như tắm, nhưng vẫn không kêu, cứng rắn nói: "Vương Chí Đạo, cho dù ngươi bắt phi công đổi hướng bay đi Thượng Hải, ngươi cũng không thể thoát được. Buồng lái đã được theo dõi, thay đổi đường bay là họ biết chúng ta đã xảy ra chuyện!"
"Ngươi không nghĩ lúc này nên tự lo cho bản thân à? Xảy ra việc này, ngươi nên tính xem nên báo cáo cấp trên thế nào để khỏi bị trách phạt đi."
Chiến Long đội trưởng biến sắc, đang muốn nói nữa, đột nhiên còi báo động dồn dập vang lên.
Vương Chí Đạo nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Đừng tưởng ta đùa, muốn đội trưởng các ngươi mất mạng hả?"
Một chiến sĩ Chiến Long lắp bắp nói: "Không phải, chúng ta bị ... bị... tên lửa khóa mục tiêu rồi"
Vương Chí Đạo ngẩn người hỏi Chiến Long đội trưởng: "Có người theo dõi chúng ta sao? Chẳng lẽ là lão Viên già?"
Chiến Long đội trưởng im lặng, nhưng nét mặt xám ngoét như tro đã nói lên tất cả.
Vương Chí Đạo cười hắc hắc nói: "Lão Viên già chẳng nhẽ muốn dùng tên lửa bắn chết cả ta và các người?"
Vừa dứt lời trong buồng lái bỗng vang lên tiếng kêu hoảng sợ: "Trời ạ, tên lửa đã phóng, chúng ta toi rồi!"
Vương Chí Đạo nhìn qua cửa số thoáng thấy một quả tên lửa kéo theo cái đuôi thật dài đang bay tới, không khỏi biến sắc, mắng một câu: "Thằng Viên già, lợi hại!"
Vương Chí Đạo vung tay đẩy Chiến Long đội trưởng ra, vọt tới cửa cabin, tung một cước mãnh liệt đạp tung cánh cửa, một luồng không khí ập vào. Đáng tiếc là Vương Chí Đạo vừa nhảy ra thì tên lửa đã bắn trúng thân máy bay. Vương Chí Đạo nhảy khỏi phi cơ chỉ nghe thấy tiếng nổ ầm ầm, trong mắt tối sầm, mất đi tri giác.