Quý Thừa vội vàng cõng Hứa Trác vào một trạm y tế nhỏ, đến nơi, chân Hứa Trác máu cứ chảy, như rút khô máu trong người cậu ta, Quý Thừa nhìn thấy máu đột nhiên sợ hãi, cuống quýt không biết làm thế nào, chị y tá bảo Quý Thừa tránh đi, dường như hắn chẳng nghe lọt chữ nào, cứ đứng đơ ra đó, chị y tá nói.
"Cậu tránh đường đi, muốn chân cậu ta không còn nữa sao?"
Mồ hôi Hứa Trác chảy ròng ròng vì đau, đẩy thân thể cứng đơ như khúc gỗ của Quý Thừa qua một bên, chị y tá liền vén quần cậu lên, do ống quần có chút chật, chị lấy kéo cắt luôn, Hứa Trác không biết làm gì hơn là bám vào Quý Thừa, nắm đến gân xanh cũng hằn lên.
Vết thương của Hứa Trác không sâu lắm, nhưng hơi dài từ gần đầu gối xuống gần cổ chân, phải khâu tới mười một mũi, lớp da đã được tiêm thuốc tê, nhưng Hứa Trác vẫn cảm thấy đau thấu trời xanh, mỗi mũi kim trên tay chị y tá thọc xuống, như đưa cậu về miền cực lạc, Quý Thừa bình tĩnh lại, cởi áo đồng phục cho cậu, hắn thấy mồ hôi cậu cứ mỗi lúc lại ra nhiều, mà ở đây chỉ có cái quạt máy tồi tàn, mỗi lần đảo qua đều vang lên tiếng cót két, hắn đành mở cặp lấy một quyển vở ra, đứng một bên quạt cho cậu.
Hứa Trác trong lúc đau đớn, hơi đâu để ý xung quanh mình, rốt cuộc vết khâu ghê rợn như rắn rét cũng xong, ngoằn ngoèo như giun dế yên vị bên bắp chân trắng của Hứa Trác, cậu nhìn thấy, ngoài cảm giác đau ra còn một cảm giác tiếc nuối vô cùng, chắc chắn sẽ để lại sẹo, hơn nữa sẹo này dài như vậy, Hứa Trác chưa bao giờ cảm thấy đáng hận như vậy.
Chị y tá tiêm cho cậu thêm một liều uốn ván, nghỉ ngơi một lúc, Quý Thừa tình nguyện cõng cậu về.
Trên tấm lưng vững chắc của Quý Thừa, Hứa Trác tự nhiên cảm thấy vết thương này chẳng hề nhằm nhò gì cả, Quý Thừa đi một hơi, chẳng hó hé một câu nói dư thừa nào, Hứa Trác vịn vào cổ hắn, mới nhận thấy tay mình ướt nhèm, Quý Thừa làm gì chảy mồ hôi dữ vậy? Hay là tại cậu?
"Cậu...!"
Hứa Trác nhìn đường, nhận ra không phải đường về nhà cậu, hồ nghi lên tiếng: "Quý Thừa đây không phải đường về nhà tôi!"
Quý Thừa cõng cậu giữa trời nắng, bây giờ mới lên tiếng, âm thanh như ảo giác mà hơi run rẩy: "Cậu có bị ngốc hay không? Đi đường lúc nãy lỡ bọn chúng còn tập kích thì sao?"
Hứa Trác lúc đó suy nghĩ, chẳng lẽ phải trốn cả đời: "Vậy...chúng ta đang đi đâu?"
Quý Thừa hơi ngừng lại, nhìn con đường làm bằng xi măng hơi gồ ghề, bóng của hắn cùng "ngọn núi" sau lưng hằn lên đường, cả con đường chỉ có mình hắn và cậu, ánh mắt hắn như ẩn như hiện nhẹ nhàng nói.
"Đưa cậu về giàn hoa giấy ngày đó!"
Chỉ một câu nói như thế, Hứa Trác thấy lòng mình ngẩn ngơ, trên đời này có nhiều chuyện vô lý lắm, ví dụ như Quý Thừa nhìn cậu bằng cặp mắt lạ thường, cũng ví dụ như Hứa Trác có đôi khi vì hắn mà tim như ngừng đập.
Cho tôi hỏi vì sao?
"♬...là vì yêu đó anh, vì đâu anh đến làm lòng em đắm say trái tim em thổn thức, rồi anh ra đi để cho bao nhớ thương vây đời em hư ảo, làm sao anh biết lòng em như khói sương xác thân em tàn úa, ngậm ngùi yêu anh làm sao em nói được vì em đã yêu anh...♬"
Hứa Trác trên lưng Quý Thừa khẽ ngâm nga một giai điệu trữ tình, một khắc này lòng Quý Thừa bỗng dâng lên một cổ xúc động không tên, vây lấy linh hồn hắn, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi bàn tay dưới áo siết chặt, đôi chân tham lam bước đi chậm rãi, đường về nhà càng lúc càng xa, Quý Thừa bây giờ giống như đang đấu tranh, phản kháng sự ràng buộc vô hình nào đó, nhưng lý trí không theo như ý hắn.
Đồ phản chủ!
Hơi thở Hứa Trác cuốn quanh cổ hắn, biết là sau lưng hắn là một gương mặt xa lạ, sắc mặt Quý Thừa phủ đầy bi thương.
Giàn hoa giấy xuất hiện, Hứa Trác đưa tay lên ngắt một nhành, Quý Thừa mở cửa ra thả cậu xuống sofa, mẹ Quý Thừa không phải ngày nào cũng ở nhà, hôm nay phải đi giao hàng giúp ba hắn, nhưng cơm nước đã được làm sẵn rồi, còn kẹp tờ giấy để lại cho hắn.
Hứa Trác nhàm chán bật tivi lên, nhìn thử chân mình một chút, cảm giác đau đớn vẫn chưa tiêu tan, nhưng nhìn thì vẫn hơi buồn cười.
Đợi Quý Thừa thay đồ xong bước ra, Quý Thừa nhìn cậu cười như được mùa chỉ vào chân mình.
"Cậu nói xem, đây chính là quần què trong truyền thuyết này!"
Sắc mặt Quý Thừa vì câu nói của Hứa Trác mà trở nên phong phú, còn cười nhạo Hứa Trác: "Cậu vui lắm sao? Bị đánh vui lắm sao?"
Hứa Trác ngừng cười, thật ra cũng chẳng vui gì, nhìn mặt Quý đột nhiên có mấy vết bầm, bắp tay cũng có, Hứa Trác đã cuống cuồng lên.
Quý Thừa chạm thử vào vết thương một chút, chỉ là ngoài da bầm một chút, đem ra so sánh với Hứa Trác chẳng nhằm nhò gì hết, nhưng Hứa Trác vẫn cứ thấy tự trách, phiền phức là từ cậu mà tới, liên lụy tới Quý Thừa.
Quý Thừa bôi thuốc cho có lệ, đi vào bếp, xới hai bát cơm, một bát đưa cho cậu, một bát hắn cầm, Hứa Trác nhìn vào, hoàn hảo, là cà pháo trộn, con cá không biết tên, với mấy cọng rau không biết rau gì nốt, nhưng Hứa Trác lại cảm thấy ngon.
"Nhà tôi chỉ có chừng đó thôi, không chê chứ?"
Hứa Trác bưng bát lên, bỏ vào miệng miếng lớn nhai: "Chê cái gì, ngày trước tôi còn ăn cơm chan nước mắm!"
Nói xong Hứa Trác cũng cảm thấy sai sai, quả nhiên Quý Thừa hỏi: "Nhà cậu để cậu ăn cơm chan nước mắm sao?"
"À...do tôi đói nên ăn thôi!"
Tivi phát ra bộ phim đài loan gì đấy, mà hai người phụ nữ tranh một người đàn ông cũng khá hấp dẫn, Hứa Trác vừa ăn vừa xem.
"Phụ nữ thật phiền phức, có một thằng đàn ông lăng nhăng thôi mà cũng đến mức giành qua giành lại!"
Quý Thừa bỏ lại một câu đầy chân lý: "Đó là tình yêu!"
"Tình yêu gì chứ...?"
Hứa Trác cảm thấy buồn cười vô cùng, cười ha hả, may mà không phụt cơm ra ngoài, tình yêu là quan tâm lo lắng cho người còn lại, người còn lại phải như này như kia, Hứa Trác vừa nghĩ vừa thấy sai trái, không phải giống cậu với Quý Thừa lúc trước sao? Đó là tình bạn mà, vậy tình yêu là cái gì?
Hứa Trác đối với tình yêu tương đối mờ mịt, cậu ngay cả mối tình đầu còn chưa có.
"Cậu trước đó vì sao lại thích người ta?"
Hứa Trác hỏi rất đột ngột, Quý Thừa không biết làm sao để trả lời, người nọ trong lòng hắn rất khó để nói thành lời, Quý Thừa không có uống rượu, mà như người đang say vậy, hắn chính là say...
Say tình!
"Người nọ dương quang xán lạn, học hành kém cỏi, ỷ lại, bù lại vóc dáng rất đẹp, là khuôn mặt mà tôi không bao giờ quên!"
Hứa Trác nhìn khuôn mặt hồi tưởng của Quý Thừa, vô cớ lại không vui.
"Đó chính là thích à? Người nọ cũng kém cỏi quá đi!"
Quý Thừa ăn xong bát, đứng lên: "Thích chính là thích thôi, ví dụ như tim đập nhanh này...!"
Mẹ đó! Câu trả lời thật là chung chung, chẳng lẽ Hứa Trác đối với Quý Thừa tim đập mạnh, chính là thích hắn à? Cậu là con trai mà?
Đột nhiên nhớ lại lời nói Vương Triết chửi cậu "thằng bê đê chết tiệt", Hứa Trác cảm thấy não mình hơi toang, Tuy Hứa Trác không kì thị Gay nhưng mà vẫn cứ sao sao ấy nhỉ? Nếu mà bây giờ cậu với Quý Thừa là một đôi thì...
Mẹ nó! Cũng không có gì đáng ghê tởm, Quý Thừa rất tốt, lại còn biết quan tâm, nếu cậu và Vương Triết một đôi thì, Hứa Trác vừa nghĩ tới liền thấy mắc nghẹn, mặt xanh trắng, Quý Thừa mới được, người khác thì không được? Hứa Trác không nên bổ não nữa, càng bổ não càng thấy con đường của Hứa Trác càng lúc càng lệch ra khỏi quỹ đạo vốn có.
"Tôi còn đang định rủ mấy cậu đi suối chơi, xem ra ông trời rất biết làm lòng người đau đớn!"
Quý Thừa rửa chén ở trong: "Cậu vẫn đi được mà!"
"Mẹ nó! Đi mã cha nhà cậu!"
Chỉ nghe thấy tiếng cười Quý Thừa phát ra, Hứa Trác buồn bực xem tiếp câu chuyện giật chồng này.
Xe đạp địa hình may mà không có ai lấy trộm, Quý Thừa tìm lại cho cậu, tạm thời cứ để nhà hắn.
Buổi chiều Quý Thừa cõng cậu về nhà, ba mẹ Triển thấy được, vẻ mặt lo lắng, điển hình là mẹ Triển như sắp khóc đến nơi, Hứa Trác phải nói dối là bị gậy sắt cào, đã chích ngừa rồi, ba mẹ Triển mới yên tâm, nếu không Hứa Trác lại một lần nữa vào bệnh viện.
Sáng đi học mẹ Triển chở cậu đi, chân còn đau, đặt xuống đất càng đau hơn, chỉ còn nước nhảy lò cò, tay vịn vào thành ô tô liền gặp ngay Trí Tiết Lâm, thằng Trí Tiết Lâm cuống cuồng chạy lại.
"Mày bị sao vậy, không phải là bọn đó....!"
Hứa Trác lấy tay làm dấu, ở đây vẫn còn mẹ Triển, Trí Tiết Lâm biết đều đi tới đỡ cậu, rất biết thức thời nói một cậu.
"Dì về nhà đi, để con đỡ Triển Dịch!"
Mẹ Triển mới yên tâm về nhà, Trí Tiết Lâm vừa đỡ Hứa Trác vừa nói: "Mày đừng nói với tao là bọn giang hồ gì đó nhá?"
"Đúng rồi!"
Trí Tiết Lâm nổi sung: "Mẹ kiếp! Lúc nào?"
"Lúc mày với Lý Lâm vừa về!"
Trí Tiết Lâm vừa đi vừa chửi càng dữ dội hơn, vào đến lớp hộ tống Hứa Trác vào ghế, rất thu hút sự chú ý, Vương Triết không nhân cơ hội đâm cây vào lửa thì hơi phí, Trí Tiết Lâm đã nhanh chóng khóa mồm cậu ta lại.
"Lo chuyện của mày đi, ăn no rửng mỡ"
Lý Lâm đi tới tặc lưỡi, Hứa Trác trả lời mãi cũng phiền, Quý Thừa đã vào lớp, gạt Lý Lâm đang cản đường ra, để một cái bọc lớn lên bàn Hứa Trác, mùi hương tỏa ra rất thơm.
Hứa Trác mở ra một chút, vậy mà bốn miếng phồng tôm bọc bánh giầy, còn có một bịch sữa đậu nành nóng, đích thực như trở lại quá khứ vậy, sáng nào Quý Thừa cũng mua cho cậu, mặc dù cậu đã ăn sáng rồi nhưng vẫn thấy thèm.
Lý Lâm nhìn Quý Thừa: "Của tao đâu?"
Quý Thừa bỏ cặp xuống, ngoài thịt chỗ miệng rung rung, còn lại chẳng có tia cảm xúc gì: "Của mày ngoài quán!"
Lý Lâm sệ mặt về chỗ, Hứa Trác lấy một cái bánh giầy lên cắn, là nhân tôm, uống thêm một hớp sữa nóng, ngon quá chừng, chẳng lẽ Hứa Trác vừa ăn vừa thấm đẫm nước mắt.
Quý Thừa tốt thật hiếm, đãi ngộ này chỉ kiếp trước mới có thôi.