Sau khi ăn sáng xong, Đinh Trì bận bịu ở sau nhà làm gì đó, chị Ly thì lên bãi bắp thu hoạch, Vấn Đông chỉ còn nước ngồi nhàn nhã uống trà, đỡ phải nghe tiếng còi xe ôtô bóp điên đầu buổi sáng, với bộ mặt trẻ con khó dạy của Vấn Nghiệp ra thì bây giờ anh thấy mọi thứ rất tốt, dù ngồi không cũng tốt.
Nhưng khi anh uống hết ly trà, lại nghĩ ngồi không hình như không tốt lắm, anh vẫn còn trẻ nhưng lại như người mới về hưu, không thể ăn không ngồi rồi dù cho số tiền anh dành dụm có thể đủ cho anh sống cả đời.
Vừa mới nghĩ xong, Đinh Trì từ sau nhà đi ra, trên tay còn mang cả cuốc với một cái thùng gì đó, ánh mắt cậu nhìn tới anh, Vấn Đông đột nhiên đứng dậy, Đinh Trì đã làm quen được không ít, cái người thích ngồi bàn đá uống trà này hệt như bố cậu ngày xưa, không nghĩ tới ông ta nữa trở lại hiện thực, muốn nhắc anh nếu đi đâu thì khóa cửa cẩn thận một chút, nhưng chưa mở miệng anh đã nói.
"Em đi lên rẫy sao?"
Đinh Trì khẽ gật đầu: "Ừ!"
"Cho anh theo với!"
Đinh Trì nhìn anh bằng ánh mắt thực lạ, Vấn Đông mắt chớp động chờ cậu nói, cậu từ chối anh làm gì, anh đi đâu thì kệ anh chứ, cậu quay trở lại để đồ xuống, trở tay khóa cửa rồi dắt con xe đạp ra, hướng về phía anh nói.
"Lên xe!"
Vấn Đông không chần chừ cứ ngồi lên yên sau cái đã, anh cầm cuốc với cái thùng giúp cậu, con xe đạp tàn tạ được Đinh Trì thả dốc réo lên một hồi như âm thanh đánh nhạc, bọn Bá Điền cứ đùa là xe cậu vừa đi vừa phát ra nhạc, Vấn Đông giữ nguyên biểu cảm như vậy một hồi, nhưng khi đi một lúc gương mặt bình tĩnh của Vấn Đông không thể giữ được nữa rồi.
Mông anh đau quá, cái yên bằng sắt, đường lại gập ghềnh, Đinh Trì đã né ổ gà rồi, anh vẫn cảm thấy mình đau muốn vọt xuống xe ngay, chuyện đau mông mất mặt này anh không nói, cầu mong tới nơi ngay lập tức.
Không ngờ Đinh Trì đạp một lúc thấy Vấn Đông im lặng thì hỏi: "Anh không đau mông sao?"
"..."
Cậu lại lãi nhãi: "Bạn tôi có cho tiền nó cũng không dám ngồi lên yên xe của tôi, anh là người đầu tiên đó!"
"..."
Không phải chứ, Vấn Đông mặt cũng nghệch đi, vẫn không nói gì coi như ngầm thừa nhận mình đau mông thật, đến bạn của cậu còn không dám ngồi.
"Vậy lúc về tôi chở em!"
Đinh Trì cười không nói, đã đạp tới nơi, này là mảnh ruộng nhà cậu, hôm nay tới bón phân, cậu nghĩ Vấn Đông sẽ không giúp gì được cho nên bảo anh đứng trên lề coi xe đạp giúp cậu, mặc dù con xe cũ kĩ nát đó có vứt ngoài đường cũng không ai thèm lấy, nhưng Vấn Đông lại coi như một nhiệm vụ mà nghiêm túc đứng ở trên, Đinh Trì buồn cười nhưng không có cười anh, lấy cái thùng xoắn quần lội xuống ruộng.
Nắng chưa gắt lắm, anh đứng một hồi không thấy nhàm chán chút nào, ở đây rất nhiều người, có thím Trân bé con bón phân, nhiều người khác, còn có cả Đinh Trì, cậu làm việc rất chăm chú, bắp chân chắc khỏe dù không trắng như anh nhưng xem như rất khỏe khắn, tuổi của Đinh Trì mới lớn thôi, mà làm việc nhiều như vậy, Vấn Đông xem cậu như em của mình, còn Vấn Nghiệp đã bị anh vứt xó nào.Nữa buổi, Đinh Trì mới làm xong cậu lên bờ thả ống quần xuống, anh mới hỏi.
"Không ngứa sao?"
Đinh Trì bỏ lại một câu: "Quen rồi!"
Từ đây lên đồi có con dốc rất lớn, Đinh Trì không thể chở nổi anh nên phải dắt xe đạp, Vấn Đông theo sau.
Trên đồi cây cối rất nhiều, chỗ Đinh Trì hay nằm còn có cái sạp gỗ nhỏ do thằng Điền bê từ nhà ra, thằng kia còn không sợ gì mà ngủ đêm ở đây, đến Đinh Trì còn thấy ớn lạnh.
"Anh tới chỗ kia đi!"
Vấn Đông thấy Đinh Trì chỉ tới chỗ cây to tán lá rộng tản xuống, bên dưới còn có sạp nhỏ, Vấn Đông đi tới nhìn cậu.
Đinh Trì để xe đạp qua một bên, đi tới phía xa, cắt cỏ lôi bò ra để xuống đất cho nó ăn, sau đó mới đi tới chỗ Vấn Đông, anh cứ nhìn cậu mãi hình như chẳng rời mắt không biết có phải vì thích thú mới lạ hay không.
Vấn Đông quả thực thấy mới lạ nên nhìn nhưng nhìn cậu nhiều hơn, thiếu niên đáng lẽ ra phải cặp sách đi học lại đôn đáo không ngừng nghỉ làm việc.
Đinh Trì nhìn anh cứ tưởng anh mệt hỏi: "Không thoải mái sao, nắng quá à?"
"Không phải!"
Vấn Đông vừa nói xong, phía xa đã thấy hai thân ảnh chạy tới, anh nhìn hai người nọ xấp xỉ Đinh Trì.
"Sao hôm nay tới sớm thế?"
Bá Điền vừa hỏi bỗng dưng thấy xuất hiện thêm một người nữa, cùng với bọn họ như một trời một vực.
"Này là...!"
Vĩ Thành ngồi xuống không kiêng dè nhìn chằm chằm anh, Đinh Trì ngồi một chút thấy phiền quá kéo nó qua ngồi bên mình.
"Người thuê nhà tao!"
"Ủa nhà mày cho thuê à?"
"Mệt quá! Bớt hỏi đi!"
Vấn Đông phải chào hỏi mới lễ độ: "Chào mấy đứa!"
Hôm bọn này chơi cái trò gớm ghiếc đó, chạy như điên bỏ lại một mình Đinh Trì, căn bản không có thấy mặt Vấn Đông cho nên bọn nó không nhận ra anh, xem thử nhận còn nói càng nói bậy nữa không.
Sau khi biết anh hai mươi sáu tuổi bọn nó mới kinh ngạc hỏi, biểu cảm hết sức phong phú: "Nhìn anh cũng không già bao nhiêu, sao tuổi lớn thế!"
Bá Điền lại nói: "Người ta ở thành phố, tao nhìn mày còn già hơn anh Đông nữa!"
Vĩ Thành nhăn lông mày, hiếm lắm mới không tiến tới mần một cái bạt tai qua: "Phải ha! Nhìn tay kìa, trắng nõn luôn!"
Sau khi Vĩ Thành nói xong, mắt ai cũng nhìn về phía tay của anh, mắt anh chớp chớp, đây là lần đầu tiên anh được người ta khen tay đẹp đó.
Đinh Trì cũng chăm chú nhìn theo, Vĩ Thành nói không quá chút nào, quả thực tay rất đẹp, khớp ngón tay thon dài trắng đến nỗi lộ cả gân xanh, trong khi tay cậu còn có nhiều vết chai vừa khô ráp vừa đen.
Tiếng chuông điện thoại trong túi Vấn Đông reo lên làm không khí kéo về thực tại, bọn họ không nhìn tay anh nữa, chỉ có Đinh Trì vẫn dõi theo, động tác móc điện thoại trong túi, quần anh màu đen càng làm tăng thêm nước da một bậc.
Cậu "chặc" một tiếng nhỏ đủ để mình nghe thấy.
Trên màn hình hiển thị tên Triệu Từ Ngôn, nhìn mấy đứa này, thấy chẳng có chuyện gì để phải đi xa, anh bấm nghe máy luôn.
Đinh Trì biết điều quay mặt ra đằng trước, Triệu Từ Ngôn bên kia đã la ầm lên khiến tai anh như bị ù đi.
『Cậu có còn là con người nữa không, tôi tưởng cậu nói giỡn chứ, nói đi là đi sao?』
Vấn Đông cười, ngữ khí của hắn có chút thái quá, anh nhẹ giọng nói:『Tôi cũng đâu phải ra nước ngoài, vẫn ở trong nước!』
Triệu Từ Ngôn tức như gì:『Vấn đề không phải ở nước ngoài hay không, mà cậu đi cũng phải nói tôi một tiếng chứ?』
『Xin lỗi!』
Vấn Đông đột nhiên nói xin lỗi làm Triệu Từ Ngôn bên đầu dây ngẩn người: 『Cậu bây giờ gửi địa chỉ cho tôi!』
Vấn Đông chần chờ:『Một tháng nữa tôi gửi địa chỉ cho cậu!』
Vấn Đông sợ hắn ta nghe địa chỉ lái xe tới, như sợ thiên hạ chưa đủ loạn, anh không nói gì nữa cúp máy ngay.
Thấy anh đã cúp máy, ánh mắt Đinh Trì mới dời lại về phía anh, ngữ khí nói lời "xin lỗi" đó thật sự mềm như bún vậy, trách cậu nghe lén chỉ tại người bên kia nói quá to, không muốn nghe cũng đã nghe hết rồi.
Vấn Đông nói: "Xin lỗi nha, là bạn anh!"
Chỉ có Vĩ Thành không nhìn tay anh nữa mà nhìn điện thoại anh, điện thoại này là cái loại quảng cáo trên tivi mấy chục triệu chứ chả ít, nhìn đến nổi hai mắt phát sáng.
Vấn Đông cũng nhìn nó, Vĩ Thành muốn nói lại thôi, anh nói trước.
"Sao vậy?"
Không cưỡng lại được sức hút Vĩ Thành nói ngay: "Chỉ là thấy điện thoại của anh đẹp thôi!"
Anh nhìn điện thoại màu đen của mình "à" lên một tiếng, đưa ra trước mặt Vĩ Thành.
"Cho em xem này!"
Vĩ Thành như thấy miếng thịt bò, đưa tay lên đớp ngay, cầu mà chả được, phút chốc hai bọn nó ghé đầu vào nhau xem.
Đinh Trì cay mắt nói: "Sao lại đưa thứ đồ như vậy cho nó, bọn nó sẽ làm hư đó!"
Vĩ Thành lườm cậu một cái rồi thôi, Vấn Đông cười: "Không sao, cũng không mắc tiền lắm!"
"Không có gì tư mật trong đó chứ!"
Chẳng thể trách cậu nói như vậy, bọn đó chuyện gia thích lục mấy thứ này.
"Không có!"
Anh không lưu cái gì xấu hổ cả, trò chơi gì đó lại càng không, Vĩ Thành hồi lâu không tìm được trò chơi gì mới tìm sang ảnh.
Vấn Đông mặc kệ Vĩ Thành nói: "Em có đem theo điện thoại không?"
"Không! Xuống ruộng đem theo điện thoại làm gì!"
"Anh hỏi chỉ muốn lưu số điện thoại của em!"
Đinh Trì nháy mắt nói: "Được! Chút nữa cho anh!"
Trong khi đó thằng Vĩ Thành thoát ra một từ "Đệt" rõ to, Đinh Trì nhíu mày, bốp đầu nó một cái.
"Sạch sẽ một chút được không?"
Vĩ Thành nhìn như bị dọa không nói gì với Đinh Trì mà ngoan ngoãn trả điện thoại lại cho anh, Vấn Đông nghi hoặc nhận lấy.
Vĩ Thành với Bá Điền nói nhiều nhưng nãy giờ chẳng nói gì, Đinh Trì cũng chẳng buồn hỏi, tầm mắt nhìn phía xa xem thử mấy con bò có chạy đi xa không.
"Nhà em nuôi cả đàn này luôn hả?"
"Không! Chỉ có hai con, toàn bộ đều của hai thằng này!"
Anh không nói gì nữa, bọn họ ngồi đến trưa, mặt trời lên cao đỉnh điểm, cơn nóng bức cứ thế bức điên người, Đinh Trì đứng dậy thu dọn đồ đạc, móc bò lại một chỗ, rồi mới dắt xe đạp xuống dốc, Vấn Đông không làm gì khác là đi theo sau lưng cậu.
Anh nhận chở cậu, Đinh Trì ngồi đằng sau, anh ngồi lên yên không đau như ngồi ở dưới nữa, Đinh Trì chẳng than một tiếng nào, căn bản là quen rồi.
Anh đạp xe về đến nhà, chị Ly đã về rồi, nhìn rổ bắp vừa mới lột xong còn dở ở trên bàn là biết, người chắc chạy vào nấu cơm rồi.
Đinh Trì đi tắm thay đồ, anh xuống bếp nhìn chị Ly nấu món gì, anh thấy bếp ga cũ kĩ có chỗ đã bị mốc, Ly không nấu trên bếp mà nấu bếp củi, bộ dạng thổi lửa rất khổ sở.
"Để em giúp chị!"
Ly giật mình nhìn Vấn Đông đã đứng đó từ bao giờ.
"Thôi chuyện này chị rành, phiền tới em lắm!"
Ly nào cản được anh, Vấn Đông chưa bao giờ nhóm lửa thổi bếp nấu cơm hết, nhưng bộ dáng làm rất thành thục, vì sức thổi của anh rất lớn, chỉ bị khói đen làm cho sặc, nhưng anh nhịn, lửa cháy lại hừng hực.
Ly cười nói: "Ôi! giỏi ghê!"
Anh cười không nói, chạy ra ngoài nhà nhịn không nỗi ho lấy ho để, Đinh Trì tắm xong nhìn thấy, cười không thành tiếng, cái người thành phố này không như những gì cậu nghĩ nhờ.