Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Quyển 11 - Chương 5: Ung Khôn Đế (5)

Tết Âm lịch đến gần, những nước nhỏ phụ thuộc vào Kinh Hành cùng các nước láng giềng khác mang theo lễ vật dâng tặng nhân Tết Âm lịch lục tục đến kinh đô.

Thanh Minh Điện của Thanh Nhược tiêu tốn không ít công sức trang hoàng lại lần nữa, nàng đang ở rất vui vẻ, Ung Khôn Đế cũng không bắt nàng phải dọn ra, mà phân phó bên Nội Vụ Phủ dọn dẹp cung điện phía tây hoàng cung để dành riêng cho sứ giả.

Việc sắp xếp yến tiệc đêm giao thừa Tết Âm lịch lần này Kính thái phi giao lại toàn quyền vào tay Thanh Nhược.

Vốn dĩ nàng nên là người bận rộn nhất, nhưng mà sự thật là, nàng hiện tại là kẻ rảnh rang nhất toàn hoàng cung.

Ung Khôn Đế hạ chỉ ra lệnh cho các phi tử khác hỗ trợ nàng, Thanh Nhược mỗi ngày chỉ việc ở Thanh Minh Điện ngủ dậy rồi từ từ nhàn nhàn phân phó, tiết trời giá rét, những chuyện lao tâm đều giao cho các phi tử khác đi làm.

Nàng cũng không sợ ai lười biếng hoặc là chơi xấu mình, yến tiệc đêm giao thừa là chuyện rất quan trọng, gần đây nàng học được lõm bõm thuật sai khiến người khác của Ung Khôn Đế, cũng đủ làm người hậu cung ngoan ngoãn nghe lời chăm chỉ làm việc.

Ung Khôn Đế cũng bận, người của các nước lục tục đến đã tới triều đình cầu yết kiến, chiến sự bên phía Bắc Hồ cũng đã gần kết thúc, cải cách mới đầu xuân năm sau và chuyện khoa cử cũng phải đưa vào kế hoạch cần bàn bạc.

Lúc này, Ung Khôn Đế vừa hạ triều lập tức triệu tập thần tử vào chính vụ điện, Đức Chí phân phó bọn nha hoàn dâng trà và điểm tâm, tự mình nâng khay tiến vào đặt tới trong tầm tay Ung Khôn Đế.

Trên mâm là dâu tây tươi mới, sau khi rửa sạch sẽ thì được bày đến xinh xinh đẹp đẹp, hơn nữa kết hợp với mâm làm bằng lưu ly, càng có vẻ tinh xảo đáng yêu.

Ung Khôn Đế nhìn lướt qua, thứ này nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, chính là cô nhóc bên Thanh Minh Điện đưa lại đây.

Hắn nghiến răng, hiếm khi trong lòng nổi lên chút tâm tư nhỏ.

Xem ra học quá nhanh cũng không tốt, ngay cả khẩu vị của hắn nàng cũng biết.

Đế vương không có sở thích, cho dù là Đức Chí đi theo hắn từ nhỏ cũng không biết, trái cây mà Ung Khôn Đế thích nhất là dâu tây.

Hắn chưa từng cố tình phân phó, nhưng mới ăn trong điện của nàng hai lần thì người ta đã biết.

Thật là thông minh đến nỗi khiến người ta ngứa tay muốn bóp mũi nàng.

Buổi trưa, bên Thanh Minh Điện lại dâng điểm tâm qua. Có lẽ là nàng tự làm, hình dạng không tính là hoàn mỹ, nhưng hương vị cũng không tệ lắm, Ung Khôn Đế dùng cùng nước trà hiếm khi ăn được hai miếng.

"Phân phó Ngự Thiện Phòng, bữa tối chuẩn bị ở Thanh Minh Điện."

"Tuân lệnh bệ hạ."

Lúc Ung Khôn Đế đến thì bữa tối đã được bưng lên bàn, bởi vì chờ hắn, Thanh Nhược ở trường kỷ* lười biếng dựa vào một bên đọc sách, một tay cầm sách, tóc phủ xuống nửa bên váy.

*Trường kỷ: nói nôm na cho mọi người dễ hiểu thì đó là cái ghế dài hay ghế dựa. Nhưng ghế dài chỉ là 1 bộ bề ngang và 6 bộ bề dài đóng trên bốn chiếc chân. Còn trường kỷ có lưng dựa và hai tay hai bên. Nhìn chung thì chúng cũng không khác nhau quá nhiều. Đây là loại ghế truyền thống của Việt Nam, được ưa chuộng cả 3 miền Bắc Trung Nam. Muốn tìm hiểu thêm về trường kỷ thì các nàng search Google nhé.

Bọn nha hoàn đều canh giữ ở cửa, Ung Khôn Đế đi tới xua xua tay ngăn không cho họ hành lễ, lập tức đi đến bên cạnh nàng.

Khi Thanh Nhược cảm giác được một bóng người cao lớn che khuất nàng thì mũi đã bị nắm, lực độ nhẹ nhàng, bóp lấy quơ quơ, "Ngươi thanh nhàn quá nhỉ."

Thanh Nhược phì cười, quay đầu nhìn hắn, bởi vì bị bóp mũi, nói chuyện ong ong, "Tham kiến bệ hạ."

"Ừm." Ung Khôn Đế buông mũi nàng ra, trường kỷ này là lễ vật đầu tiên mà nước láng giềng mang đến, to rộng thoải mái, làm thủ công tinh xảo, được nạm không ít đá quý.

Ung Khôn Đế ngồi xuống cạnh nàng, nha hoàn trong phòng đã bắt đầu bận việc, nàng vẫn là dáng vẻ từ từ nhàn nhàn, hắn cảm thấy hình như vừa rồi bóp hơi nhẹ, lật quyển sách trong tay nàng nhìn thoáng qua, "Hạn chế xem Thoại Bản một chút."

Thanh Nhược nhướng mày với hắn, dáng vẻ kiêu ngạo như thể ta rảnh rỗi như vậy ngươi làm khó dễ được ta sao, nghe hắn không nặng không nhẹ giáo huấn, bĩu bĩu môi, "Thoại Bản hay mà ạ ~"

Hắn cong ngón tay cốc lên đầu nhỏ của nàng, đặt sách qua một bên kéo nàng đứng dậy, "Dùng bữa trước đã."

Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, ở nơi nàng cũng không thể thực hiện được.

Chẳng qua lễ nghi rất tốt, sẽ không phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ có giọng nói trong trẻo mềm nhẹ của nàng, "Bệ hạ, hôm nay Hiền phi nương nương hỏi ta yến tiệc đêm giao thừa có tài nghệ gì muốn biểu diễn không. Nói là vì sĩ diện của Kinh Hành chúng ta, khiến các sứ giả kinh diễm một chút."

Ung Khôn Đế ngước mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt tràn đầy ý cười, trêu đùa hỏi, "Ngươi lấy cái gì ra biểu diễn được? Muốn cho trẫm mất mặt?"

Thanh Nhược mắt trợn trắng, "Đây, trợn trắng mắt này ta tuyệt đối là người thạo nghề."

"......" Đúng là, không có ai trợn trắng mắt mà khiến người ta có cảm giác là...... người thạo nghề như nàng.

Ung Khôn Đế kéo kéo khóe miệng, "Muốn biểu diễn thật ư?"

Thanh Nhược nghịch ngợm cong cong môi, ánh mắt sáng trong linh động lại ẩn chứa sự lạnh lẽo, "Hiền phi nương nương tưởng ta ngốc sao, đúng là vai hề xiếc nhảy nhót."

Đầu ngón tay của Ung Khôn Đế lại ngứa, nhưng mà đang cầm đũa, thôi vậy.

Hắn cười rộ lên chọc nàng, "Vốn dĩ ngốc mà."

Nàng thở phì phì ngậm một miếng thịt gà trừng hắn, không thèm nói chuyện với hắn nữa.

Ăn cơm tối xong, Ung Khôn Đế ngồi nghỉ ngơi, một lát nữa còn phải đi xử lý chính vụ, Thanh Nhược tự pha trà đem vào, nàng tuy rằng không thích uống trà, nhưng lại rất có tay nghề pha trà, nghe nàng nói là do khi còn nhỏ thường pha trà cho Cung thủ phụ.

Chén trà đặt trên bàn trong tầm tay hắn, Thanh Nhược vòng đến phía sau đón lấy gối mềm trong tay Như Ý lót vào chỗ tựa lưng ghế, "Bệ hạ nhắm hai mắt dựa lưng vào ghế đi ạ."

Ung Khôn Đế cũng không quay đầu lại, nghe lời làm theo.

Đầu ngón tay nàng mang theo sự ấm áp, phần dưới ngón tay và lòng bàn tay lại lành lạnh, có lẽ là do vừa rồi bưng chén trà nên nhiễm độ nóng.

Đặt trên đỉnh đầu, lực độ vừa vặn ấn huyệt vị để hắn thư giãn.

Gần đây việc nhiều, xung quanh hốc mắt hắn có sự ủ rũ nhàn nhạt, khi mở ra thì đôi mắt sắc bén như ưng sẽ che giấu tầng mệt mỏi này, bây giờ nhắm mắt thần sắc thả lỏng hơn mới có thể nhìn ra một chút.

Ung Khôn Đế vẫy vẫy tay, Đức Chí mang theo bọn nô tài trong phòng yên lặng rời khỏi.

Nắp chén trà có khe hở, hương trà quyện vào hơi nước lan tỏa trong không khí xung quanh.

Nơi nàng ở không đốt huân hương, trước nay đều sạch sẽ, lúc nấu rượu là mùi rượu mát lạnh, lúc uống trà là hương trà ngọt lành.

"Cô nhóc." Hắn cất tiếng gọi nàng, giọng nói có chút dịu dàng.

"Vâng." Người phía sau ngoan ngoãn lên tiếng.

Ung Khôn Đế cong cong môi, xung quanh rất yên tĩnh, ngũ cảm của hắn nhanh nhạy, gần như có thể nghe được tiếng ngón tay nàng ấn vào đỉnh đầu hắn ma xát với tóc.

"Trong cung này, ai chọc ngươi cũng không cần nhún nhường, trẫm sẽ giải quyết tốt hậu quả cho ngươi."

Thanh Nhược cười khẽ.

Ung Khôn Đế nghĩ lại, "Không được, ngươi phải tự mình học cách giải quyết hậu quả, con đường sau này của ngươi còn dài, có thể nảy sinh ác độc, nhưng cũng phải biết tự giải quyết tốt hậu quả."

Nàng không trả lời.

Ung Khôn Đế mở mắt ra nhìn. Nàng cúi đầu từ trên cao nhìn xuống hắn, tầm mắt dừng trên đỉnh đầu đang ấn huyệt cho hắn, khuôn mặt nhỏ tinh xảo xinh đẹp hơi ngược sáng, nhưng biểu tình mềm mại, ánh mắt mang theo ý cười, động tác tỉ mỉ mà chuyên chú.

Hắn vốn dĩ muốn nàng đồng ý, lúc này chỉ là khe khẽ thở dài trong lòng, nhắm mắt lại.

Chỉ sợ trẫm cũng muốn nuốt lời, những thứ hắn muốn dạy nàng rất nhiều, đương nhiên đều là vì tốt cho nàng, có điều ngay bây giờ đây, hắn không chắc chắn nếu sau này nàng không muốn học, hắn có thể tàn nhẫn quyết bắt buộc cho được hay không.

Trong phòng yên tĩnh một lát, Thanh Nhược đã lên tiếng trước, "Bệ hạ, Thanh Nhược có chuyện muốn nói."

"Nói đi."

"Vài ngày nữa Bắc Hồ sẽ đánh lên, Bắc Hồ tuy rằng lãnh thổ rộng, dân chúng thiện cưỡi ngựa bắn cung, nhưng đất đai không thích hợp cho cây nông nghiệp sinh trưởng lại là điểm trí mạng của họ. Mùa đông là Bắc Hồ sẽ yếu thế."

"Đúng." Ung Khôn Đế ngẫm nghĩ lời nàng nói, hắn cũng không nhắc đến chính trị với nàng, bởi vì những thứ này đối với tương lai nàng không có tác dụng lớn.

"Nhưng mà sau khi xuân đến, họ sẽ có được lương thực sung túc. Một mặt mạnh mẽ áp chế, Bắc Hồ cho dù đầu hàng cũng sẽ phản."

Ung Khôn Đế mở mắt ra, giữ lại tay nàng, kéo nàng từ phía sau lên ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, ánh mắt có chút lạnh lẽo, "Có người nói gì với ngươi?"

Thanh Nhược cười nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tiếp tục nói, "Nhưng nếu sau này mỗi khi vào đông bọn họ đều có thể được ăn no, đều có thể có lương thực. Hơn nữa, là bởi vì Kinh Hành nên khi đông đến mới có như vậy."

Ung Khôn Đế nhíu nhíu mày, "Thanh Nhược, việc này không dễ dàng, Bắc Hồ mọi rợ, trời sinh tính tàn ác."

Thanh Nhược vươn tay qua, đầu ngón tay đặt lên ấn đường hắn, "Bệ hạ, dân chúng Kinh Hành một lòng hướng về người, cho dù chiến tranh cũng chưa từng có bất kỳ lời đồn đãi bất lợi nào, bởi vì được ăn no mặc ấm, mà chiến tranh cũng sẽ không hề gây ảnh hưởng đến sinh hoạt của họ. Chính sách của bệ hạ, thống trị quan viên, khắc chế thuế má, quản lý thương nhân hoàng gia."

Đầu ngón tay nàng xẹt qua, ấn đường của Ung Khôn Đế giãn ra, hắn cong cong môi, giơ tay cốc lên đầu nàng, cú gõ này hơi mạnh, Thanh Nhược ai da một tiếng nhăn mặt hai tay bưng kín đầu mình, trong nháy mắt biến thành dáng vẻ đáng thương nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

Bàn tay đã ở giữa không trung khựng lại, đổi thành áp xuống mềm nhẹ đặt lên hai tay nàng, "Cô nhóc kiêu kỳ."

Hắn thật sự không dùng lực gì mà.

Thanh Nhược vẫn vô cùng đáng thương nhìn hắn.

Ung Khôn Đế quay mặt đi, chột dạ khụ một tiếng, "Được, cho nên ngươi muốn nói với trẫm, thật ra khiến Bắc Hồ đầu hàng, sau này kinh tế thu vào càng có lợi hơn so với tập trung vào quân đội."

Hai ngày này, một vấn đề lớn khiến hắn phiền lòng là việc sau khi Bắc Hồ đầu hàng.

Thanh Nhược chỉ là chớp chớp mắt với hắn, Ung Khôn Đế đúng là có tài trị thế kinh diễm, rất nhiều lời đã chẳng cần nói nữa.

Ung Khôn Đế cười rộ lên, có đôi khi nàng thông minh đến hắn cũng có chút theo không kịp, nhưng có đôi khi lại ngây ngốc hệt như chú mèo nhỏ ham ăn ham ngủ.

Thấy nàng còn ôm đầu, Ung Khôn Đế nhớ kỹ trong lòng, sau này có nghịch muốn chọc nàng cũng phải khống chế lực độ, đứng dậy lấy tay nàng ra khom lưng thổi thổi, "Ngoan nào, không đau."

Đổi lấy nàng ngẩng đầu ngoan ngoãn mềm mại mà nở nụ cười.

Xoa xoa đầu nàng, Ung Khôn Đế ngồi dậy dặn dò, "Trẫm trở về chính vụ điện, yến tiệc đêm giao thừa có chỗ nào không biết thì đi hỏi Kính thái phi, hoặc là tới hỏi trẫm."

"Vâng. Bệ hạ buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút."

Ung Khôn Đế mang theo Đức Chí ra khỏi Thanh Minh Điện, ngự giá đang chờ ở ngay cửa, trong tay là lò sưởi Thanh Nhược mới vừa đưa cho hắn, cơ thể có nội lực làm ấm, vào đông cũng không có bao nhiêu cảm giác lạnh, chỉ là nàng đưa thì Ung Khôn Đế vẫn nhận, hiện tại chính vụ điện và Tiềm Long Điện của hắn đã có không ít lò sưởi tay từ chỗ nàng lấy qua.

Vào chính vụ điện, Đức Chí tiến lên khom người cởi áo khoác hắn xuống, lại cầm lò sưởi trong tay hắn, nghe thấy mệnh lệnh lạnh lẽo nghiêm túc của đế vương, "Phái người truyền lời cho Kính thái phi, sau Tết Âm lịch này phải dạy dỗ lại những người trong hậu cung, đặc biệt là Hiền phi."

Giáo huấn lần trước có phải là quá nhẹ hay không, lại có thể còn lá gan đi trêu chọc cô nhóc của hắn, Ung Khôn Đế kéo kéo khóe miệng, "Thôi, không cần đi dặn dò Kính thái phi, để lại cho cô nhóc luyện tập một chút."

Đức Chí cung cung kính kính tuân lệnh, Ung Khôn Đế nhấc chân lên bàn ngự án trên đài cao, Đức Chí mím môi thối lui sang một bên.

Bệ hạ chưa từng dịu dàng để bụng như vậy.

Cho dù chỉ là khi nhắc đến, giọng điệu cũng chứa đựng sự nhẹ nhàng mềm mại.

Chưa từng.

**

Làm sao bây giờ.

Mặc dù là vì tốt cho nàng cũng bắt đầu cảm thấy không nỡ rồi.

Ách, cô nhóc này......