Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Quyển 11 - Chương 1: Thế giới 11 Ung Khôn Đế (1)

🍀 Chương 86 🍀

Xương máu đúc thành hoàng tọa. Con đường đạt được mục đích, cửu tử nhất sinh*.

*Cửu tử nhất sinh: chín chết một sống, ý chỉ tình cảnh nguy hiểm, lành ít dữ nhiều.

Nữ nhân mà hắn âu yếm, ở độ tuổi đẹp đẽ nhất, đã dùng máu tươi cả đời để hắn có thể bước lên đỉnh cao mà nhìn xuống thiên hạ.

Khi đó hắn nói với nàng, ta sẽ cưới nàng làm hoàng hậu.

Giữa hai đôi tay giao nhau của Cung thủ phụ* và Cung phu nhân là cái tay nhỏ non mịn của Thanh Nhược, hai vị lão nhân thu hết tất cả sự uy nghiêm cao quý trước mặt người ngoài, chỉ còn lại đau lòng và thương tiếc đong đầy ánh mắt mà nhìn đứa nhỏ trước mặt, cháu gái bảo bối mà bọn họ cưng chiều từ nhỏ đến lớn.

*Cung thủ phụ: là người thủ phụ họ Cung, thủ phụ là một chức quan trong triều đình ngày xưa.

"Bảo Nhi nha, hoàng cung này không thể tự tại như ở trong nhà, con còn nhỏ, chưa thấy được nhiều chuyện ở đời, Hoàng Thượng hắn thật sự không phải là phu quân để con phó thác."

Cung thủ phụ một câu gần như nghẹn ngào, Cung phu nhân đã sớm mặt đầy nước mắt, không buông được, phần nhiều hơn nữa là đau lòng.

Đôi mắt to tròn sáng trong thuần tịnh của Thanh Nhược long lanh ánh nước, nhận lấy khăn lụa từ tay Như Ý phía sau lau nước mắt cho Cung phu nhân, "Khiến tổ phụ tổ mẫu lo lắng là Thanh Nhược không phải, nhưng mà Thanh Nhược, tâm ý đã quyết."

Thanh Nhược từ nhỏ đã ngoan ngoãn đáng yêu, lại là cháu gái duy nhất, gần như được Cung thủ phụ và Cung phu nhân xem như ngọc sáng trong mắt mà nuôi lớn, đứa nhỏ này hiếu thuận, thiệt tình đau lòng bọn họ, nhưng có một cái, tính cách quyết đoán, chuyện đã quyết định, không có khả năng kéo trở về.

Cung thủ phụ thở dài thật mạnh, Thanh Nhược đến từ biệt, còn quỳ trên mặt đất, tuy rằng có lót đệm bồ mềm, nhưng ông vẫn không đành lòng, tay dùng chút lực, trước kéo nàng đứng dậy, "Bảo Nhi, tổ phụ cũng không ngăn cản con, Như Ý và Linh Lung con mang theo tiến cung, những người khác tổ phụ sẽ an bài cho con, trong cung hễ có người tìm con phiền toái, con cứ tìm cách đối phó với họ trước, rồi phái người tới báo cho tổ phụ, tổ phụ muốn nàng ta ăn không hết gói đem đi."

Cung thủ phụ tuy là quan văn, nhưng tính đến Ung Khôn Đế hiện tại thì đã phụ tá ba đời đế vương, giờ đây thân ở địa vị cao, lời này nói với Thanh Nhược đã cố tình thu hết khí thế, nhưng đôi mắt vẫn cứng rắn, chắc chắn không phải vui đùa.

Thanh Nhược đứng bên người nhị lão, vỗ nhè nhẹ lên tay họ trấn an, "Tổ phụ tổ mẫu yên tâm, cháu gái là quả hồng mềm mặc người định đoạt sao?" Vừa nói vừa nghịch ngợm chớp chớp mắt.

Thế nhưng lại khiến Cung phu nhân hai mắt đẫm lệ cũng buồn cười, tiểu cô nương đúng là từ nhỏ đã chiến tích huy hoàng, mấy ca ca nói một là một hai là hai ở bên ngoài đều là bại tướng dưới tay nàng.

Nghĩ như thế, trong lòng thoáng có hơi chút yên tâm.

Cung phu nhân nắm lấy tay nàng, để nàng ngồi vào giữa hai người, tỉ mỉ dặn dò, "Bảo Nhi, những nữ nhân trong cung kia, nhiều thủ đoạn âm hiểm bỉ ổi, về chi phí ăn mặc thì tổ mẫu tổ phụ sẽ an bài hết cho con, người khác đưa đồ vật cứ sai Như Ý và Linh Lung ném đi, có vấn đề gì thì nói cho tổ mẫu, Bảo Nhi con không cần đến những thủ đoạn bỉ ổi đó, tổ mẫu thay con thu thập bọn họ."

Thanh Nhược che miệng cười khẽ, tựa vào trên cánh tay Cung phu nhân cọ cọ hệt như chú mèo con, khiến nhị lão vừa buồn cười vừa yêu thương.

Buổi chiều phải vào cung, một lát nữa nàng còn cần vào khuê phòng dọn dẹp một chút, nhị lão không buông được, nhưng cũng chỉ có thể như vậy.

Thanh Nhược cuối cùng thành tâm thành ý lại ở trước mặt nhị lão quỳ xuống dập đầu ba cái, sau khi được Như Ý và Linh Lung đỡ dậy lại dặn dò một lần, "Tổ phụ tổ mẫu hai người ngàn vạn lần phải giấu tin tức đi, đừng nói cho phụ thân mẫu thân với các ca ca ạ."

Cả đời Cung thủ phụ đều là số kiếp quan văn, nhưng mấy đứa con chỉ có một đứa kế nghiệp, còn lại đều đi con đường quan võ, hiện tại phụ thân mẫu thân nàng và mấy ca ca đều đóng giữ ở biên quan, nếu tin tức bị truyền qua, Thanh Nhược cảm giác nhiệm vụ này của nàng còn chưa có cơ hội bắt đầu, lập tức sẽ bị giam lỏng ở nhà, sau đó là phụ mẫu bưu hãn của nàng vơ vét các kiểu mĩ nam bưng về nhà để nàng lựa chọn.

......

Cung thủ phụ và Cung phu nhân bất đắc dĩ thở dài, cũng không tưởng tượng được lúc con trai và con dâu trở về, biết bọn họ mặc kệ Bảo Nhi hồ nháo đến như vậy thì sẽ lật trời thế nào, hiện tại, cứ gạt trước đã.

Cung thủ phụ nhịn xuống nước mắt, vẫy vẫy tay, "Đi đi."

Thanh Nhược cáo lui, bước đến cửa, lại nghe thấy giọng nói già nua ẩn chứa chua xót vội vàng hỏi nàng, "Ngân lượng chuẩn bị đã đủ chưa?"

Thanh Nhược cố kìm lại sự nghẹn ngào trong cổ họng, kéo ra một nụ cười quay đầu lại, "Vậy là đủ rồi ạ ~ nếu dùng hết con sẽ về xin tổ phụ tổ mẫu ~"

Cái thời không này, nàng vốn dĩ không phải tới làm nhiệm vụ, thời gian xuyên qua tương đối sớm, thanh thản ổn định làm tiểu áo bông trong nhà, tình cảm với phụ mẫu tuy cũng rất tốt, nhưng bởi vì phải đóng giữ biên quan, không nỡ dẫn theo một cô bé như nàng đi chịu khổ, ở nhà liền thường xuyên chơi với tổ phụ tổ mẫu, bọn họ đau lòng nàng, không chút nào kém hơn so với phụ mẫu.

Mặc dù biết hoàng cung là hố lửa, nàng đưa ra yêu cầu, hết khóc lại quậy, bọn họ vẫn không nỡ chối từ, không đành lòng để nàng thất vọng, muốn để nàng tự đi thử xem, hy vọng bản thân nàng biết không có khả năng với người nọ.

Thân ảnh Thanh Nhược vừa biến mất, Cung phu nhân đã dùng khăn tay che kín đôi mắt, tiếng khóc già nua áp lực nghẹn ngào.

Cung thủ phụ vươn tay vỗ vỗ bả vai bà, cũng không biết nói gì.

Cung phu nhân vùi đầu vào khăn lụa, giọng bất lực hệt như một đứa trẻ, "Ông nhớ dặn dò kỹ với người trong cung, ngàn vạn lần đừng để nó chịu khổ, nó bây giờ vừa mới 16, chờ nó chết tâm tư với hoàng đế rồi, họp chợ đón nó ra, thanh niên tài tuấn ta đều tìm hết cho nó."

Cung thủ phụ thở dài, "Ta biết." Tẩu thuốc phiện đặt ở mép bàn, bên trong không có lá thuốc nào, Thanh Nhược không cho ông hút, tật xấu mấy chục năm của ông, từ nhỏ nàng đã bằng mọi cách khiến ông cai, sau đó trong nhà không có cây thuốc lá nữa, chỉ là tẩu thuốc phiện ông dùng lúc trước vẫn để lại.

Bàn tay sờ lên, vật liệu đồng băng băng lành lạnh, nhớ tới vị đế vương trẻ tuổi, trong lòng Cung thủ phụ dâng lên muôn vàn tư vị, "Bệ hạ tuy tính tình lạnh nhạt, nhưng đối với Cung gia vẫn khá có tình, tháng trước ta thử thăm dò ý tứ bệ hạ, bệ hạ còn hỏi ta có muốn trực tiếp tứ hôn hay không, ta sợ Bảo Nhi luẩn quẩn trong lòng, không nhận cái ân tình này, hiện tại Bảo Nhi tự mình ôm chấp niệm, bệ hạ cũng phái người nhắn với ta, không phong vị, cũng sẽ không đi gặp, nó bây giờ chính là độ tuổi dở dở ương ương, lại ham chơi hiếu động như vậy, nửa năm là chán ngấy hoàng cung thôi, đến lúc đó chúng ta nhìn trúng ai, bệ hạ sẽ cho ân điển ban tứ hôn. Có chúng ta ở sau người, Bảo Nhi cũng sẽ không chịu ủy khuất gì."

Cung phu nhân ngẩng mặt lên từ khăn tay, gật gật đầu thật mạnh, tuy trong lòng thiên hướng về cháu gái, nhưng mà bệ hạ chưa bao giờ trêu chọc, cũng như yến tiệc trung thu lần trước là bà không nên, Bảo Nhi từ trước đến nay không thích những lễ tiết phiền phức của hoàng cung, yến hội cũng chẳng muốn tham gia, lần trước bà nghĩ cũng đã đến tuổi đính hôn rồi, phải đi nhìn nhìn, không ngờ Bảo Nhi liếc mắt thấy bệ hạ một cái, thế mà lại trầm mê thành chấp niệm.

Tháng trước Cung thủ phụ bị Thanh Nhược náo loạn hai lần, đi thăm dò ý tứ bệ hạ, nữ nhân hậu cung không ít cũng không nhiều, ngôi vị hoàng hậu cũng không có, nhưng không chỉ có nữ nhân hậu cung biết được, mà đại đa số lão nhân trong triều đình cũng hiểu, ngôi vị hoàng hậu này, có lẽ là sẽ phải để trống cả đời.

Người mà bệ hạ đã từng hứa hẹn sẽ ban ngôi vị hoàng hậu không còn nữa, tất cả nữ nhân hậu cung này đều trở thành vật trưng bày.

Bây giờ tâm tư của đế vương đều đặt trên lãnh thổ quốc gia, cũng từng có triều thần lợi dụng lúc hắn đăng cơ khi còn trẻ muốn tạo áp lực, nhưng cuối cùng, cũng chưa rơi vào kết cục tốt nào.

Đăng cơ bảy năm, Ung Khôn Đế dùng tài năng trị thế kinh diễm và thủ đoạn sắc bén của hắn để nói với mọi người, hắn là vị hoàng đế chí cao vô thượng của Kinh Hành quốc, nói một là một nói hai là hai, không chấp nhận sự nghi ngờ hay phản bác của bất kỳ kẻ nào.

Hiện tại đội quân giáp sắt của hắn đang chinh chiến ở nước láng giềng, đăng cơ bảy năm, đây đã là đất nước thứ ba mà đội quân kia xuất binh, nhưng cũng chưa có bất kỳ kết quả bất ổn nào trong dự đoán, thừa thắng xông lên, uy danh ngày càng lan rộng.

Đối đãi với người dân, thái độ từ chính sách của hắn khiến dân chúng nể phục, nhưng với kẻ phản quốc, từ trước đến nay đều là thủ đoạn sắc bén tàn nhẫn.

Cho nên giờ đây, triều đình là của hắn, Kinh Hành quốc là của hắn, không ai dám chỉ chỉ trỏ trỏ về việc hậu cung, cho dù hậu cung thùng rỗng kêu to, cũng không có triều thần dám mượn danh nghĩa quan tâm mà khoa tay múa chân nữa.

Cung thủ phụ chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày cháu gái bảo bối nhà mình đi vào vũng nước đục nơi hậu cung này, nhưng đó là lần đầu tiên nàng cầu bọn họ, lần đầu tiên khóc đến đáng thương lại đầy khát vọng như vậy.

Ông vác mặt già đi hỏi đế vương, đế vương cũng nói thẳng, "Không có khả năng, không cần chậm trễ nàng ấy." Đây là nguyên văn, phía sau lại còn thêm một câu, "Các ngươi nhìn trúng ai, trẫm có thể trực tiếp tứ hôn."

Khi đó, ông bị lung lay.

Rốt cuộc, rõ ràng với tính tình của nàng, ân điển này, Cung thủ phụ không muốn nhận.

Quả nhiên, nàng tuy không có làm ầm ĩ, nhưng nha hoàn tới bẩm báo, nàng suốt đêm trốn trong chăn lén khóc, ban ngày vẫn dùng bữa, thế mà cơ thể lại từ từ gầy ốm.

Không có cách nào khác, lại đi cầu hoàng đế một lần.

Hoàng đế trầm mặc, vị đế vương ngồi sau bàn ngự án mi tinh mày kiếm, tóc dài vấn lên không chút cẩu thả, trên long bào đang mặc là rồng vàng năm vuốt bay lên không trung, chỗ mắt rồng được khảm bằng hồng bảo thạch, chỉ cẩn ngồi ở kia đã là khí thế thanh lãnh tự tại tựa đóa hoa nở rộ giữa trời đất, khiến người ta không dám nhìn thẳng, trong lòng dường như có từng hồi trống nặng nề vang dội.

"Ngươi nghĩ kỹ rồi thì có thể đưa vào đây. Cung gia trung thành và tận tâm nhiều năm như vậy, trong lòng trẫm có cân nhắc, vinh quang của Cung gia đã rất cao, không có khả năng lại tiếp tục từ chối, cũng coi như là cho ngươi một ân điển, trẫm sẽ không phong vị cho nàng, cũng sẽ không triệu nàng thị tẩm, chờ nàng chơi chán rồi, dấu vết trong cung trẫm có thể giúp ngươi xóa sạch, lời nói tứ hôn ngày đó vẫn có hiệu lực như cũ."

Cung thủ phụ nhịn không được ngẩng đầu, đế vương không nhìn ông, ánh mắt dừng ở sổ con trên bàn, một tay cầm bút lông, ánh sáng quay cuồng theo từng nhịp di bút, lời nói tùy ý mà uy nghiêm.

Đây là nguyên nhân năm đó ông xem trọng hắn nhất, những lời này, nếu là một vị đế vương khác nói với ngươi như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không thể thản nhiên đến thế, rồi lại khiến lòng ngươi sinh ra sự thần phục và kính sợ, bởi vì trên tay hắn có lực lượng tuyệt đối, cho nên hắn dám thẳng thắn thành khẩn.

Hoàng đế, không chỉ có thân mặc long bào là biểu hiện của sự tôn quý, mà còn là đứng trước mặt sẽ khiến ngươi cảm thấy yên ổn và nguyện ý trung thành.

Cung thủ phụ dập đầu, "Lão thần tạ bệ hạ."

Đế vương rốt cuộc giơ tay, bút lông đặt ở một bên, dựa vào ghế rồng ngập sắc vàng tươi sau người, ánh mắt khẽ rơi xuống trên người ông, lông mi che phủ một hàng bóng râm, "Cái quỳ tạ này trẫm nhận lấy, chuyện không quá ba lần, đây là một lần cuối cùng, tự ngươi nghĩ kỹ."

"Vâng, bệ hạ."

Ngày Thanh Nhược vào cung là hôm sau đông chí*, không khí của ngày hội đông chí trong hoàng cung còn chưa tan hết, khắp nơi đều có thể thấy giăng đèn kết hoa một màu đỏ tươi.

*Đông chí: là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch. Nó là tiết khí khởi đầu bằng điểm giữa của mùa đông khi tính theo lịch Trung Quốc cổ đại.

Một đội thị vệ vừa khiêng kiệu lên, còn có một vài cái rương mà nha hoàn tùy thân dọn ra.

Không tính náo nhiệt cũng không tính quạnh quẽ.

Cung điện được quản sự an bài là Lâu Cùng Điện, nghe tên là đã biết không phải cung điện nơi phi tử cư trú.

Tuy nằm trong hoàng cung, nhưng lại so với cung điện của phi tử thì là một cái nam một cái bắc, nơi nàng ở thực tế thuộc sở hữu của nhóm cung điện dành cho sứ thần.

Bởi vì thủ đoạn sắc bén của Ung Khôn Đế và đội quân giáp sắt mấy năm nay càng đánh càng hăng, cung điện sứ thần cư trú đã bỏ trống vài năm. Hiện tại dọn dẹp ra toàn bộ cung điện cho nàng, rộng rãi đến nỗi gần như có thể cưỡi ngựa ở bên trong, nhưng khuyết điểm chính là, khoảng cách đến hậu cung không hề gần, vậy có nghĩa, khoảng cách đến hoàng đế cũng rất xa.

Quản sự trước đó đã biết một chút tin tức, vốn tưởng rằng Thanh Nhược sẽ làm ầm lên, đã nghĩ kỹ các loại chiêu trò ứng đối, không ngờ Thanh Nhược vẫn luôn cười tủm tỉm mi mắt cong cong, dáng vẻ tâm trạng rất tốt, sau khi nhìn thấy cung điện thì cho hắn một "chiếc túi" không nhỏ.

Quản sự lập tức thở phào, độ hảo cảm lập tức bay thẳng lên, "Cung tiểu thư về sau có yêu cầu gì cứ sai người tới Nội Vụ Phủ nói với nô tài."

"Được, vậy làm phiền quản sự."

"Không dám không dám, Cung tiểu thư cứ thoải mái ra lệnh cho nô tài, giờ nô tài xin phép cáo lui trước, Cung tiểu thư ngài nghỉ ngơi."

Thanh Nhược nhìn xung quanh Lâu Cùng Điện, quét tước thật sự sạch sẽ, nhưng có lẽ bởi vì đã lâu không có sứ thần đến ở, sạch sẽ quá ngược lại có hơi quạnh quẽ.

Chẳng qua vẫn khá ổn, không gian cũng đủ rộng lớn, quanh sân không ít hoa cỏ cây cối, hiện tại tiết trời rét lạnh, hoa cỏ đều là cành khô, cây cối cũng trụi lủi, chỉ có vài nụ hoa mai có vẻ sắp nở.

Thanh Nhược mang theo không ít đồ vật trang trí, gặp mặt nô tài nha hoàn và thị vệ về sau sẽ ở trong điện này, liền bắt đầu hoạt động cải tạo, phân công đại khái, toàn bộ tẩm cung lập tức bắt đầu khí thế ngất trời.

Nàng là một chủ tử mới, vừa đến đã chỉ thị người làm việc chắc chắn là có kẻ oán giận, nhưng không sao, từ trước đến nay nàng không thiếu tiền, Cung thủ phụ và Cung phu nhân lại nhét cho nàng không ít, hơn nữa nàng chẳng bao giờ keo kiệt, chỉ huy Như Ý và Linh Lung cầm từng túi tiền chia xuống, khí thế của toàn bộ cung điện lại nóng thêm vài phần.

Bởi vì không có phong vị, mọi người trong cung điện vẫn gọi nàng là Cung tiểu thư.

Ở trong hoàng cung chơi bảy ngày, hoàn thành việc cải tạo cung điện, báo tin bình an và thăm hỏi về nhà, hoàng đế không tới, những người khác cũng chưa từng xuất hiện qua.

--- 🍀 ---

Ngay cả mặt còn chưa gặp nữa nên chẳng có suy nghĩ suy ngẫm gì đâu nhé 😂

Mà các nàng để ý không, Kinh Hành quốc.

Kinh Hành.

Kinh Hành.

Kinh Hành.

Thật là một cái tên để lại trong ta nhiều sự liên tưởng phong phú =))))