Thánh Hoàng điện. Khương Phạm một mình trong thư phòng. Cửa thư phòng đóng kín, cửa sổ cũng khép chặt. Cả thư phòng chìm trong bóng tối. Khương Phạm lẳng lặng ngồi trước thư bàn, một mình im lặng, an tĩnh. Xoát! Khương Lan bất ngờ xuất hiện giữa khoảng trống trước thư bàn. Khương Phạm ngẩng đầu lên nhìn Khương Lan, đôi mắt hiện lên những tia màu đỏ sẫm, hơi thở có vẻ nặng nề. Khương Lan không khỏi nhíu mày ngạc nhiên: - Đại ca, huynh đang nghĩ gì vậy? Sao lại thế này? Khương Lan cũng cảm thấy Khương Phạm có chút không bình thường. Một Khương Phạm luôn tiêu sái tự nhiên, sao giờ lại trở nên như vậy? Hơn nữa, giờ đây Khương Phạm đã có được sính lễ, lẽ ra phải vui vẻ hài lòng mới đúng chứ. - Nhị đệ, đệ đến rồi à? Khương Phạm lãnh đạm nói. Khương Lan nhíu mày: - Đại ca, sính lễ của Tần Vũ chính là nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Tần Vũ giành được hai danh hiệu, sính lễ lại là nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Hắn giành thắng lợi, lẽ ra là một chuyện không thể nghi ngờ mới phải. Huynh còn suy nghĩ gì vậy? - Không thể nghi ngờ ư? Khương Phạm nở nụ cười chế giễu: - Nhị đệ, đệ nghĩ đơn giản quá! - À, còn lễ vật của Chu Hiển? Lẽ nào còn quý giá hơn cả nhất lưu Hồng Mông linh bảo? Khương Lan hoài nghi nói. Khương Phạm trầm mặc. Khương Lan và Khương Phạm là hai thân huynh đệ, ở bên nhau từ khi khi Thần giới được đản sanh nên phi thường quen thuộc. Khương Lan nhíu mày: - Đại ca, Chu Hiển rốt cuộc đã dâng sính lễ gì vậy? Khương Phạm như trước vẫn trầm mặc. - Đại ca! Khương Lan có chút tức giận. - Đừng hỏi nữa! Khương Phạm nhướng mắt, quát lạnh một tiếng. Khương Lan nhíu mày, hít một hơi kiềm chế cơn giận dữ: - Đại ca, Tần Vũ là tân Tượng Thần. Huynh để hắn thắng, không chỉ là có được nhất lưu Hồng Mông linh bảo mà còn có con rể là một Tượng Thần. Địa vị Bắc Cực Phiêu Tuyết thành sau này sẽ là đứng đầu trong bát đại Thánh Hoàng. Vì sao huynh vẫn còn do dự? - Đừng làm phiền ta, để ta suy nghĩ một chút! Giọng Khương Phạm trầm xuống. Khương Lan trong lòng tức giận. Nếu Khương Phạm đưa ra một lý do, trong lòng hắn còn thấy dễ chịu một chút, nhưng lúc này Khương Phạm lại nhất định không nói gì. - Đi ra ngoài! Khương Phạm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khương Lan. Khương Lan cố kiềm chế giận dữ, khẽ hừ một tiếng rồi trực tiếp triển khai thuấn di rời khỏi Thánh Hoàng điện. Khương Lan không muốn đối địch với Khương Phạm, dù sao quyền lựa chọn cuối cùng vẫn nằm trong tay Khương Phạm. Trong Mộc phủ Tần Vũ đang chờ đợi trong yên lặng, thậm chí Tần Vũ còn không đi tìm Khương Lập mà chỉ đứng yên lẳng lặng bên bờ hồ. Chỉ một lát sau, Khương Lan đã trở về. - Lan thúc? Nhìn sắc mặt của Khương Lan, trong lòng Tần Vũ chợt chột dạ. Tình huống không ổn! Khương Lan chậm rãi hít một hơi, sắc mặt dần khôi phục bình thường, đoạn nhìn về phía Tần Vũ, thở dài một hơi: - Tiểu Vũ, tình huống giống như ngươi đã dự đoán, không được tốt đẹp lắm. - Chuyện gì đã xảy ra? Bắc Cực Thánh Hoàng sẽ chọn Chu Hiển ư? Tần Vũ trong lòng nóng nảy. - Không phải! Khương Lan lấy lại bình tĩnh. - Ta hiểu rất rõ Khương Phạm, nếu hắn đã quyết định chọn Chu Hiển thì sẽ không có thái độ như vậy. Hắn… rõ ràng còn đang lưỡng lự. - Lưỡng lự? Tần Vũ nhíu mày. - Đúng, giờ phút này trong đáy lòng Khương Phạm giống như không thể nào hạ được quyết tâm. Ta thật sự không ngờ được, danh sách sính lễ của Chu gia rốt cuộc là gì, lại khiến cho Khương Phạm do dự như vậy? Khương Lan lắc đầu, nhíu mày nói: - Ngươi đoạt được hai danh ngạch, sính lễ lại là nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Hôm nay ngươi lại trở thành tân Tượng Thần. Tất cả mọi việc như vậy mà cũng không thể khiến cho đại ca hạ quyết tâm tuyển ngươi. Rốt cuộc danh sách sính lễ của Chu Hiển là cái gì? Tần Vũ lại nhíu mày. Không chỉ Khương Lan nghi ngờ, mà Tần Vũ cũng lấy làm lạ. Vốn Tần Vũ cho rằng, những sự chuẩn bị của mình đã đủ rồi, căn bản không thể thua mới phải. Thế nhưng sự thật lại nói rằng… sính lễ của Chu Hiển rõ ràng đã khiến cho Khương Phạm phải đắn đo do lự. - Bất kể thế nào con cũng phải thắng! Ánh mắt Tần Vũ sắc bén, mạnh mẽ trở lại. - Lan thúc. Tần Vũ nhìn về phía Khương Lan. - Lúc này Bắc Cực Thánh Hoàng đang lưỡng lự. Nếu gia tăng thêm sính lễ thì Thánh Hoàng có ủng hộ con không? Khương Lan trầm ngâm một lát. - Tiểu Vũ! Ánh mắt Khương Lan hướng về Tần Vũ: - Lễ vật của ngươi đã rất lớn rồi, nhất lưu Hồng Mông linh bảo rất trân quý. Nếu lại dâng thêm nữa, phỏng chừng cũng không có tác dụng gì lớn! Tần Vũ bất giác chau mày. Khương Lan tiếp tục nói: - Bất quá... Nghe thấy hai chữ này, Tần Vũ lập tức chú ý nghe, xem ra vẫn còn chút hy vọng. - Khương Phạm là tộc trưởng của Khương tộc, rất coi trọng những báu vật như nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Là vì muốn giúp cho gia tộc thêm lớn mạnh. Đã như vậy... chúng ta vẫn còn có hai phương pháp. - Hai phương pháp? Tần Vũ căn bản không thể nghĩ được. Khương Lan mỉm cười nói: - Phương pháp thứ nhất, dựa vào tình phụ tử giữa đại ca và Lập Nhi. Mặc dù Khương Phạm công khai chiêu thân, nhưng không thể phủ nhận, đại ca rất yêu thương Lập Nhi. Ta sẽ đưa Lập Nhi qua bên đó, để Lập Nhi trực tiếp nói với đại ca… Người mà Lập Nhi yêu là ngươi, mong đại ca tác thành cho các ngươi. - Hạnh phúc cả đời của nhi nữ, chắc chắn sẽ có sức ảnh hưởng đến phụ thân! Khương Lan gật đầu nói. Tần Vũ trong lòng cảm thấy hy vọng. Đúng, nếu ta là Khương Phạm, chắc chắn sẽ không thể bỏ qua ý nguyện của nhi nữ. - Phương pháp thứ hai. Khương Lan tiếp tục nói. - Khương Phạm không phải là muốn Phiêu Tuyết thành ngày càng lớn mạnh hay sao? Rất đơn giản, hãy nói thẳng với đại ca, ngươi đang giữ một giọt lệ sinh mệnh linh hồn! Tần Vũ ngẩn ra. Bí mật của Lưu Tinh lệ này rất ít người biết. Khương Lan tiếp tục nói: - Lập Nhi cũng có một giọt lệ sinh mệnh linh hồn, ngươi có một giọt. Các ngươi khi song tu, sự lĩnh ngộ sẽ được kết hợp hoàn toàn. Một trong hai người các ngươi sẽ có cơ hội dễ dàng trở thành thần vương. - Hơn nữa, khi Sinh Mệnh thần vương chết năng lượng kỳ diệu trong thân thể đã biến thành hai giọt lệ sinh mệnh linh hồn. Nếu hai giọt lệ này kết hợp lại, sức mạnh của Sinh Mệnh thần vương sẽ một lần nữa xuất hiện. Bất luận hai giọt lệ sinh mệnh linh hồn này được trao cho ai, người đó cũng có khả năng trở thành tân Sinh Mệnh thần vương! Khương Lan nói đến đây, Tần Vũ đã dần hiểu ra. Lưu Tinh lệ của mình do hai bộ phận tạo thành, một là sự lĩnh ngộ về không gian pháp tắc, thứ hai chính là năng lượng của Sinh Mệnh thần vương. Năng lượng của Sinh Mệnh thần vương vô cùng kỳ diệu, thậm chí còn có thể chữa trị cho linh hồn. - Hai người ở bên nhau, Lập nhi rất có thể sẽ trở thành thần vương. Nhi nữ của mình trở thành thần vương, điều này đối với Khương Phạm cũng có sức hấp dẫn rất lớn! Khương Lan mỉm cười nói. Tần Vũ gật đầu liên tục. Đúng, hai cách mà Khương Lan nói đều rất đáng hy vọng. - Thực hiện hai phương pháp này cùng lúc, khả năng thành công sẽ rất cao. Khương Lan quay đầu về phía cửa viện. - Lập Nhi, đừng đứng ở đó nữa, nhanh vào đây! - Lập Nhi? Tần Vũ không gian lực phát ra, quả nhiên… Khương Lập đang đứng sau cánh cửa viện, trong mắt đỏ hồng. Vừa nãy cùng Lan thúc nói chuyện, tâm trạng Tần Vũ căng thẳng đến mức Lập Nhi đang đứng sau cửa mà cũng không phát hiện ra. Đương nhiên việc này cũng có lý do là Tần Vũ đã thu lại không gian lực. - Tần Vũ đại ca, Lan thúc nói đúng, muội sẽ đi cùng Lan thúc! Khương Lập bước tới, kiên định nói. Tần Vũ hơi trầm ngâm, sau đó gật đầu: - Phiền muội quá! Tần Vũ nhìn Khương Lập cười khổ. Khương Lập liền lắc đầu. Một lúc sau, Khương Lan đưa Khương Lập một lần nữa đến Bắc Cực Thánh Hoàng điện. Vẫn là thư phòng u tối, yên tĩnh. - Một ức hai ngàn vạn năm, vẫn còn muốn tiếp tục nữa sao? Khương Phạm thấp giọng thì thào, đột nhiên ngẩng đầu lên. Cùng lúc đó Khương Lập và Khương Lan xuất hiện tại thư phòng. - Nhị đệ, đệ lại đến nữa? Khương Phạm nhướng mày, sau đó thấy Khương Lập mới thở nhẹ một hơi: - Lập Nhi, con đến có việc gì? Khương Lập nhìn phụ hoàng kiên định nói. - Phụ Hoàng, con hi vọng người sẽ chọn Tần Vũ đại ca! - Con hi vọng? Khương Phạm thoáng chau mày. - Đúng vậy. Khương Lập tức khắc gật đầu. - Thực ra con và Tần Vũ đại ca, khi còn ở phàm nhân giới đã từng quen biết. Vũ ca vì con nên mới tu luyện lên thần giới! - Con nói là Tần Vũ đó ư? Khương Phạm trong mắt có chút không tin: - Con xuống phàm nhân giới là sự việc cách hai vạn năm trước, Tần Vũ đó tu luyện nhanh thế sao? - Đúng vậy, người không tin có thể hỏi Lan thúc, thậm chí có thể hỏi Chu Hiển! Khương Lập trực tiếp nói. Khương Lan cũng gật đầu tiếp lời: - Đại ca, sự thật là như vậy! Tiểu Vũ đã rất cố gắng tu luyện. Hắn tu luyện nhanh như vậy, thậm chí cố gắng trở thành một Tượng Thần đều là vì Lập Nhi. Cho nên... hắn không hề do dự đem La Vũ đao dâng lên đại ca, cũng có thể dùng nhất lưu Hồng Mông linh bảo làm sính lễ! Khương Phạm đã có phần tin tưởng: - Chẳng trách... chẳng trách hắn có thể bỏ được hai kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo! Khương Phạm gật đầu, nhíu mày hướng về phía Khương Lập: - Lập Nhi, không lẽ con cho rằng biểu ca Chu Hiển đối với con không tốt? Khương Lập lắc đầu nói: - Ngoài Tần Vũ đại ca con không lấy ai hết! Khương Phạm sững lại, hừ nhẹ một tiếng: - Hỗn láo! - Đại ca! Khương Lan cũng có chút giận dữ: - Đại ca, hôn sự của Lập Nhi lẽ nào bản thân nó không có quyền lựa chọn? Đệ thấy huynh như bị ma ám rồi, huynh nói đi, huynh đang suy nghĩ cái gì vậy? Khương Phạm ngẩng đầu, căm tức nhìn Khương Lan. - Sao? Muốn động thủ? Khương Lan cười lạnh một tiếng. - Đừng quên Tần Vũ đưa huynh La Vũ đao, huynh đã cấp cho đệ. Có kiện La Vũ đao trong tay, Khương Phạm muốn đánh bại Khương Lan thật là không có khả năng. Khương Phạm hừ lạnh một tiếng không nói gì nữa. Dù sao hắn cũng đã có một kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo, đem La Vũ đao cấp cho Khương Lan cũng là để cho thực lực Phiêu Tuyết thành mạnh lên. - Khương Phạm, hôm nay đệ phải nói rõ với huynh điều này. Tần Vũ chính là chủ nhân của một trong hai giọt lệ sinh mệnh linh hồn, do A Mi đã để lại sau khi qua đời! Khương Lan ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khương Phạm, - Đệ nói gì? Khương Phạm ngẩn ngơ. - Lẽ nào huynh quên nhanh như vậy? Khương Lan cười nhạt: - Lúc trước, một đám người hợp lực giết chết A Mi, trước khi A Mi chết đã để lại hai giọt lệ sinh mệnh linh hồn, một giọt dung nhập vào thân thể Lập Nhi. Nếu không vì lý do ấy, cuộc chiêu thân này sẽ có mấy người tham gia đây? Khương Phạm sững người. Những người tham gia chiêu thân, nguyên nhân là do giọt lệ sinh mệnh linh hồn này. - Hai người bọn họ, đệ xem như con của mình. Khương Phạm, huynh không nên quá vô tình. Trong mắt Khương Lan loé lên ánh nhìn lạnh lẽo. - Huống chi, khi hai người kết hôn, sau khi song tu. Hai giọt lệ sinh mệnh linh hồn sẽ kết hợp. Rất dễ dàng đản sanh tân Sinh Mệnh thần vương. Tiểu Vũ cũng đã đồng ý, giọt lệ sinh mệnh linh hồn này sẽ trao cho Lập Nhi! Khương Lan tiếp tục nói: - Nếu như vậy, huynh sẽ có một nhi nữ là Sinh Mệnh thần vương, lại còn một con rể là Tượng Thần... - Có Tần Vũ, Bắc Cực Phiêu Tuyết thành sẽ trở thành thế lực hùng mạnh nhất trong số bát đại Thánh Hoàng. Điều đó không thể nghi ngờ. Đệ hỏi huynh, lúc này huynh còn do dự gì nữa? Khương Lan căm tức nhìn Khương Phạm. Tiếng thở nặng nề của Khương Phạm vang lên trong thư phòng: - Nhị đệ, hãy để ta yên tĩnh một chút, được không? Khương Phạm có chút bị thuyết phục. Khương Lan thở phào nhẹ nhõm, thái độ ban đầu của Khương Phạm hiển nhiên khiến cho mình lo lắng, rõ ràng Khương Phạm có chút ủng hộ Chu Hiển. Thế nhưng bây giờ, Khương Phạm có vẻ đã bị thuyết phục, rõ ràng những lời vừa rồi đã ảnh hưởng đến Khương Phạm. - Đại ca, đệ mong huynh sẽ không làm cho mọi người phải thất vọng. Huynh cũng biết... A Mi đối với đệ có ý nghĩa như thế nào. Hai tiểu nhi này cũng có ý nghĩa như thế nào với đệ? Khương Lan quyết định một lần nữa tăng thêm áp lực. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện Khương Phạm chậm rãi gật đầu: - Nhị đệ, ta đã hiểu. Được, hai người về trước đi, ta cần tĩnh tâm một mình. Khương Lan lạnh nạht nói: - Được, đệ sẽ chờ vài ngày, chờ quyết định của huynh! Lập tức Khương Lan kéo tay Lập Nhi, hai người biến mất. Thư phòng lại khôi phục vẻ u tối và im lặng, chỉ có tiếng thở dài không ngớt vang lên. - Xem ra ta buộc phải quyết định rồi! Khương Phạm lật tay, trong tay hiện lên bản danh sách sính lễ của Chu Hiển. Những gì viết trên đó, bất luận thế nào cũng khiến cho lòng Khương Phạm không yên.