Tinh Thần Biến

Chương 107: Tần Vũ hồng nhãn, Tang Mặc điên cuồng


Hiệu đính: Gio
Thân thể và đôi cánh của Tiểu Hắc gầy ốm hơn trước rất nhiều, tuy nhiên nếu có người nào đo lường thể trọng của Tiểu Hắc sẽ phát hiện so với trước khi thi triển cấm thuật thì lúc này Tiểu Hắc nặng hơn rất nhiều. Đó có thể là do Tiểu Hắc đã thôn phệ không ít tinh huyết của các yêu thú bơi qua động khẩu để dung nhập vào bản thân.
"Trạng thái lúc này mặc dù khác với trong ký ức, nhưng tốc độ cùng sự công kích so với trong dự liệu còn mạnh mẽ hơn."
Tiểu Hắc rất hài lòng về trạng thái hiện tại, hốt nhiên linh thức của Tiểu Hắc phát hiện ra một tu yêu giả Kim Đan tiền kỳ, thế giới tu yêu giả mặc dù là tàn sát lẫn nhau, nhưng nếu như cùng thuộc về một thế lực thì sẽ không chém giết lẫn nhau.
Tên hổ sa (cá hổ sa) tu yêu giả này bản thân cũng rất tự tại, lắc lắc lư lư tha thẩn dưới đáy biển.
Hốt nhiên một đạo hắc quang trực tiếp xuyên qua tên hổ sa tu yêu giả này, chỉ nghe được một tiếng rống khàn khàn vang lên, sau đó hổ sa liền hoàn toàn bị hắc quang kia thôn phệ, tinh huyết và huyết nhục đều bị thôn phệ hoàn toàn, đạo hắc quang liền biến thành một hắc ưng.
"Trong thời gian thi triển cấm thuật, ta căn bản vô phương khống chế bản thân, mặc dù đã thôn phệ yêu thú Kim Đan kỳ, nhưng ngọc bài thân phận lại không bị khí kình huỷ diệt." Tiểu Hắc lấy ngọc bài thân phận của tu yêu giả hổ sa kia ra.
Phương pháp thôn phệ này của Tiểu Hắc không những thôn phệ tinh huyết nhục thực toàn thân, mà còn tước đoạt cả ký ức của đối phương. Còn về việc thôn phệ linh hồn, Tiểu Hắc lại không dám chắc có thể làm được hay không.
......
Tần Vũ không ngừng thay đổi phương hướng, mỗi lần bị Tang Mặc tiếp cận Tần Vũ lại thay đổi phương hướng, còn Tang Mặc dựa vào thông báo mỗi lần của Thanh Nhãn ngư tộc, cũng không bị Tần Vũ bỏ rơi quá xa, hai người này một chạy trốn một truy đuổi đã được nửa ngày.
"Lại có người!"
Trong lòng Tần Vũ thầm chửi, lúc đó linh thức của hắn phát hiện phía trước đột nhiên xuất hiện tộc nhân Tang tộc, Tần Vũ lại lập tức cải biến phương hướng, hắn lúc này không những muốn thoát ly khỏi sự truy đuổi của Tang Mặc, mà còn phải lo lắng Tang Mặc sẽ phái tộc nhân Tang tộc vây bắt xung quanh.
Từ khi Tang Mặc bị Tần Vũ bỏ rơi lần đầu, đã liền ra lệnh cho tộc nhân Tang tộc bắt đầu bủa vây trong phạm vi vạn dặm xung quanh, Tần Vũ biết rõ sẽ có rất nhiều phiền phức. Rõ ràng vừa mới đi chệnh hướng thoát khỏi Tang Mặc, nhưng đột nhiên lại phát hiện có tộc nhân Tang tộc ở không xa.
"Tang Mặc tiền bối, hắn ở phía nam cách ông khoảng một trăm hai mươi dặm." Tin tức của Thanh Nhãn ngư tộc lại truyền đến.
Lúc này trong mắt Tang Mặc đã hơi đỏ lên, hiển nhiên là nộ hoả đang bùng cháy trong lồng ngực. Thậm chí nhận được tin này, hắn cũng không quá hưng phấn. Bởi hắn biết rằng, ngay cả khi có Thanh Nhãn ngư tộc thường xuyên thông báo, hắn muốn bắt được hung thủ cũng thật vô cùng gian nan.
"Cái tên tu tiên giả này trơn tuột như con cá trạch vậy." Đến tận bây giờ Tang Mặc vẫn không biết tên của Tần Vũ.
Tuy vậy mối thù giết con không thể không báo, Tang Mặc lại tiếp tục truy đuổi.
Rất lâu sau...
Lần này Tang Mặc không sao có thể tiếp tục truy đuổi, cũng không thể phát hiện Tần Vũ. Ngay cả bọn tộc nhân Tang tộc cũng không phát hiện được Tần Vũ, thậm chí kể cả đám Thanh Nhãn ngư tộc cũng không thể phát hiện được khí tức của Tần Vũ. Tần Vũ giống như là đột nhiên biến mất vậy.
Gần như cứ một trăm dặm lại có một ngư nhi giám sát, ngoài ra còn có cả linh thức của Tang Mặc cùng tộc nhân Tang tộc càn quét, vậy mà Tần Vũ lại biến mất không thấy đâu nữa.
"Tộc trưởng."
Một đám tộc nhân Tang tộc nhìn Tang Mặc, đều không biết phải làm thế nào. Không thể tìm được người, bọn chúng còn có thể làm gì đây?
Trong lòng Tang Mặc vô cùng giận giữ, dùng trận thế như vậy, còn mời cả Thanh Nhãn ngư tộc, tộc trưởng Tang tộc hắn lại đích thân truy đuổi rất lâu. Vậy mà không bắt được một gã tu tiên giả bé nhỏ. Tang Mặc hắn có thể không nổi giận chăng?
"Tu tiên giả kia, rồi sẽ có ngày ta lột sống da hắn, đem hắn ném vào tổ kiến, khiến hắn phải chịu vạn con kiến cắn xé, đau đớn gào khóc ba ngày rồi mới đoạn khí." Trong mắt Tang Mặc tràn đầy oán độc.
Cái chết của nhi tử đã sớm khiến cho Tang Mặc cực kỳ phẫn nộ, lần này lại truy đuổi rất lâu mà không bắt được Tần Vũ, đương nhiên khiến cho Tang Mặc càng thêm phẫn nộ.
"Tộc trưởng, để hả nỗi giận này, trước tiên chúng ta nhất định phải cắt đứt mệnh căn của hắn. Nhớ lại ở phía tây cách cung điện của chúng ta không xa có một đám yêu dâm côn, hãy để bọn chúng luân phiên đối phó ba ngày với hắn rồi sẽ nói sau..." Một tên tộc nhân Tang tộc nịnh bợ hiến xuất một phương pháp trừng trị.
Tang Mặc tức thì trước mắt loé sáng, tựa như rất hài lòng.
Một tộc nhân Tang tộc khác cũng vội vàng nói: "Tộc trưởng, tôi cũng đã từng nghe nói đến một hình phạt "toạ hình", lấy ra một khối sắc có hình dạng dao khắc. Sau đó căng hai chân hắn ra và cho hắn ngồi xuống, chúng ta phong toả Kim Đan của hắn, khiến cho mệnh căn đồn phùng (mông đít) của hắn cảm thụ điều đó..."
Mỗi tộc nhân Tang tộc đều hiến xuất một phương pháp trừng phạt độc địa. Đám tu yêu giả này tu luyện một thời gian dài, cũng có vài tu yêu giả hết sức buồn chán, liền nghiên cứu một số phương pháp hành hạ con người. Và cũng từng bắt một vài phạm nhân đến một vài hoang đảo tiến hành thực nghiệm.
Tang Mặc lắng nghe vô cùng hài lòng.
Chỉ có như vậy, mới có thể xả hết nỗi hận của hắn.
"Tốt lắm, bất quá nếu không bắt được hắn thì tất cả đều không có ý nghĩa gì." Tang Mặc nghĩ đến việc khó lòng bắt được Tần Vũ, sắc mặt tối sầm. "Được rồi, tạm thời đình chỉ truy bắt." Đồng thời Tang Mặc thông qua Truyền Tấn lệnh hạ lệnh cho Thanh Nhãn ngư tộc.
"Các vị Thanh Nhãn ngư tộc, các ngươi nhất định phải cẩn thận chú ý, một khi tu tiên giả kia xuất hiện, các ngươi phải lập tức báo cho ta ngay."
Sau khi hạ mệnh lệnh, bản thân Tang Mặc ly khai trước tiên. Tốc độ của hắn so với một bát trảo chương ngư tương tự còn nhanh hơn nhiều, hắn ta có lẽ không thể nhẫn nại đợi mấy tên tộc nhân kia chậm chậm phi hành. Mấy tộc nhân kia cũng túm năm tụm ba, hoặc trở về cung điện Tang tộc, hoặc đi đến chỗ khác.
Nửa canh giờ sau khi bọn chúng ly khai, bất ngờ ở chỗ bọn Tang Mặc vừa đứng, lớp thổ nhưỡng dưới đất bỗng lồi lên, sau đó một thân hình từ dưới đất phóng ra, chính là Tần Vũ.
"Tang tộc." Trong mắt Tần Vũ toàn là băng lãnh.
Nửa canh giờ trước, lúc Tần Vũ bị Tang Mặc truy đuổi cũng như bị lửa cháy sau lưng đến mức không chốn để đi. Liền trực tiếp tiềm nhập xuống dưới đất, đồng thời thu lại toàn bộ Tinh Thần chi lực, không sử dụng một chút Tinh Thần chi lực nào, thu liễm toàn bộ khí tức.
Ván này đã thắng.
Tang Mặc thực sự không hề phát hiện ra Tần Vũ, một người một khi không sử dụng chút năng lượng nội thể nào đồng thời thu liễm khí tức, người khác căn bản vô phương phát hiện ra khí tức. Trừ phi phát hiện được linh thức của đối phương, nhưng linh thức của Tần Vũ còn cao hơn của Tang Mặc.
Tần Vũ giống như lợi tiễn bắn thẳng lên trời, lúc đó Tần Vũ chỉ cách mặt biển chừng bốn năm nghìn mét, Tần Vũ trong chốc lát xé nước bay lên, trực tiếp bay vào không trung.
"Có người."
Trong phút chốc Tần Vũ phát hiện có tu yêu giả trên mặt biển. Tựa như đang tra xét điều gì, hơn nữa Tần Vũ thoáng cái đã phát hiện tu yêu giả đang tra xét này cũng có thân hình rất quen thuộc. Đó là một tên tộc nhân Tang tộc Tần Vũ đã từng gặp qua.
"Xem ra Tang Mặc không hề từ bỏ."
Nhanh chóng tiềm nhập vào trong nước, trong lòng Tần Vũ tràn đầy nộ hoả. Mặc dù đang bị truy đuổi phải chạy trốn, Tần Vũ cũng không hề nghĩ đến việc chạy trốn trên mặt biển, bởi Tần Vũ biết rất rõ, ở trên mặt biển hắn càng gặp nguy hiểm hơn.
Thứ nhất, tu yêu giả cũng có thể phi hành như hắn. Hơn nữa một tu yêu giả tiềm nhập xuống biển sâu lắm cũng chỉ đến bốn năm nghìn mét, còn phạm vi linh thức của cao thủ lại vượt quá mười nghìn mét. Linh thức mỗi lần quét qua không những có thể quét đến hải vực mà còn có thể quét lên trên không.
Thứ hai, trên mặt biển trống không chả có gì, một khi có nhân ảnh lập tức sẽ bị phát hiện, còn ở dưới đáy biển ngoài rất nhiều san hô tiều thạch thậm chí còn có thể dùng sơn mạch dưới đáy biển để ẩn nấp.
Thứ ba, mười vạn dặm xung quanh nơi Tần Vũ đang đứng đều thuộc về cận hải, như vậy hải vực cận hải hoàn toàn là thiên hạ của tu yêu giả. Còn tu tiên giả và tu ma giả gần nhất đều ở cách xa mười mấy vạn dặm, vài hoang đảo trên cận hải nói không chừng cũng có vài tên tu yêu giả.
Bốn, ngoài ra có một nguyên nhân là thiên không tịnh không phải cứ muốn bay cao là có thể bay cao.
Tần Vũ biết rất rõ. Bay lên càng cao, nguy hiểm trên thiên không càng lớn. Tần Vũ bay đến độ cao nhất định cũng không thể bay cao hơn được, hơn nữa căn cứ vào sự miêu tả của sư phụ Lôi Vệ, ở tít cao trên thiên không sẽ có rất nhiều nguy hiểm khủng bố.
Không thể bay quá cao trên không. Hơn nữa trên không lại rất trống trải, một khi bị người khác phát hiện biết chạy đi đâu. Tần Vũ làm sao có thể tìm được biện pháp nào khác? Hắn chỉ có thể lựa chọn đáy biển, xét cho cùng ở dưới đáy biển cũng có thể mượn gió bẻ măng.
"Tộc trưởng đã nói, gã tu tiên giả kia nói không chừng đang ngự kiếm phi hành, chúng huynh đệ phải cẩn thận quan sát." Một gã tộc nhân Tang tộc quát lớn
Một tộc nhân Tang tộc khác khinh thường nói: "Đại ca, đừng quá nghiêm trọng như vậy. Không những chỉ có người của Tang tộc chúng ta mà còn rất nhiều tu yêu giả vì tham lam trung phẩm linh khí mà âm thầm lưu ý, chỉ cần tên tiểu tử tu tiên giả kia sơ suất, hắc hắc hắc." gã Tang tộc nhân này cười vô cùng âm hiểm.
Tần Vũ hai tay dụng lực, phảng phất như một ngư nhi bơi lội trong đại hải. Trải qua tôi luyện, thân thể Tần Vũ so với cường lực của linh khí còn đáng sợ hơn, mặc dù chỉ dùng lực lượng cơ nhục. Tần Vũ giống như lợi tiễn bay tới bay lui.
"Tang Mặc, không thể để ngươi cứ mãi truy đuổi ta, cũng phải thay đổi cảm giác chứ."
Tần Vũ triển khai linh thức, hai tay chấn động, toàn thân như một con cá nhỏ cực tốc phóng đi. Không sử dụng Tinh Thần chi lực, đơn giản chỉ dựa vào lực lượng kể ra tốc độ của Tần Vũ chỉ bằng một phần mười lúc trước, nhưng đối với Tần Vũ mà nói thế cũng đủ rồi.
......
"Này, lão ca, ngươi nói tên tu tiên giả kia rút cục đã trốn đến chỗ nào rồi."
"Không quan tâm, tất cả đã theo tộc trưởng trở về. Chúng ta cũng nghỉ ngơi thôi."
Hai tộc nhân Tang tộc này sánh vai nhau đi, mấy ngày nay chúng tộc nhân Tang tộc vì Tần Vũ mà thường xuyên phiền não.
"Lão ca, lại có lại có một tên yêu thú bất thành khí đến công kích kìa." Một tên Tang tộc nhân khoái trá kêu a a, đột nhiên quay người bổ một cú, thế nhưng Diễm Sí kiếm của Tần Vũ đã ánh lên trong mắt hắn, một kiếm trực tiếp xuyên qua yết hầu của hắn.
Gần như cùng một lúc, tay trái của Tần Vũ cũng sáp nhập vào lồng ngực của tên tộc nhân Tang tộc kia.
"Yêu thú bất thành khí?" Tần Vũ lấy hai viên Kim Đan rồi trực tiếp ly khai.
Lúc đó Tần Vũ không dùng Tinh Thần chi lực phóng tới, mặc dù tu yêu giả không cảm ứng được, nhưng khi Tần Vũ tập kích, thì thuỷ lưu ba động sẽ khiến cho mấy tên địch nhân bị tập kích cảm ứng được, mấy tên này vốn tưởng chỉ là một loài sa ngư (cá mập) phổ thông công kích, bởi cuối cùng hắn cũng không cảm ứng được một chút năng lượng khí tức nào.
Phản kích của Tần Vũ, cuối cùng cũng bắt đầu như vậy!
......
Trong vòng vây công của Tang Mặc với chúng nhân mà không bị tóm, Tần Vũ muốn tránh khỏi cuộc truy sát thật quá dễ dàng.
Ngày đầu tiên, Tần Vũ chỉ giết hai người, sau đó lại bị Thanh Nhãn ngư tộc phát hiện ra dấu vết, nhưng lại tiếp tục để Tần Vũ trốn thoát, lần này Tần Vũ ẩn dật trong ba ngày, ba ngày đó Tần Vũ đã dần dần luyện hoá Kim Đan.
Khi có tu yêu giả Tần Vũ liền đình chỉ luyện hoá, tu yêu giả ly khai Tần Vũ lại tiếp tục luyện hoá, mất khoảng thời gian ba ngày, hai viên Kim Đan đã bị Tần Vũ luyện hoá sạch sẽ. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Sau đó Tần Vũ một lần nữa lại xuất động.
Bất quá lần này Tần Vũ thật không may mắn, mất vài ngày mới phát hiện được tộc nhân Tang tộc, hơn nữa lại là ba tên một lúc, lần này Tần Vũ phát cuồng lên, Tinh Thần chi lực bạo phát, phát động cận thân chi chiến, ba tên tộc nhân Tang tộc gồm hai Kim Đan trung kỳ và một Kim Đan hậu kỳ đã bị Tần Vũ sát tử cùng một lúc.
Sau đó Tần Vũ lại tiếp tục ẩn dật.
Lần này Tần Vũ ẩn thân suốt mười ngày, sau mười ngày Tần Vũ lại xuất động...
......
Suốt ba tháng trời, Tần Vũ đã giết chết mười sáu tộc nhân Tang tộc, đám tộc nhân Tang tộc khi biết tộc nhân của mình từng người một bị sát hại, tựa hồ như sợ hãi quá nên đã tụ tập cùng nhau, hành động của Tần Vũ cũng đã khó khăn hơn.
Nhưng đảm lược của Tần Vũ rất lớn.
Thậm chí là với một đám tộc nhân Tang tộc tụ tập Tần Vũ cũng dám thâu tập, sau đó triển khai nhân khí hợp nhất bay lên. Cùng với công lực từ từ được nâng cao, tốc độ "nhân khí hợp nhất" của Tần Vũ cũng nhanh hơn chút ít, thậm chí đã gần tiếp cận với tốc độ nhanh nhất của bản thân Tang Mặc.
Tập kích, nhân khí hợp nhất bay lên, sau đó thu liễm Tinh Thần chi lực dùng lực lượng cơ nhục xuyên phá trong nước, khiến địch nhân căn bản không cảm giác được tung tích của hắn. Thậm chí Thanh Nhãn ngư có phát hiện được, cũng có thể dựa vào linh thức mà đào tẩu trước.
Giết đến đỏ mắt, Tần Vũ đã giết đến đỏ mắt.
......
"Tang Mặc, ngươi muốn đối phó với ta trước, vậy chớ trách ta sẽ tiêu diệt tộc Tang thị của ngươi!"
Tang Mặc cầm ngọc giản trong tay, trong ngọc giản là thông điệp do Tần Vũ dùng linh thức lưu lại. Đây là tấm ngọc giản trong một lần sát hại tộc nhân Tang tộc Tần Vũ đã lưu lại. Tang Mặc cảm thấy rất rõ sát ý trong lời nói, đối với sát ý của Tần Vũ căn bản không cần hoài nghi, nửa năm ngắn ngủi, ba mươi hai tộc nhân đã chết, đó chính là chứng cứ.
Tay Tang Mặc rung lên, cơ nhục trên mặt co rúm lại.
Tang Mặc hắn căn bản vô phương bắt được Tần Vũ, nửa năm truy đuổi, trong lòng Tang Mặc đã thừa nhận hắn không thể bắt được.
"Được, được, được!"
Tang Mặc cực nộ liên tiếp nói ba tiếng được, sau đó trong mắt ánh lên hồng quang, Tang Mặc từ trong lòng lấy ra một Truyền Tấn lệnh, suy nghĩ một lúc, sau đó nghiến răng nghiến lợi trực tiếp dùng linh thức truyền tin nói: "Phó động chủ, hãy nâng giải thưởng của Huyền Thưởng lệnh lên, không chỉ một kiện trung phẩm linh khí, đồng thời... thêm cả "Lôi Chuỳ" của ta nữa!"
Lôi Chuỳ, thượng phẩm linh khí, trong lòng Tang Mặc thậm chí có thể so với nhi tử.
Đưa ra quyết định này, đơn giản là cắt một miếng thịt từ trong tâm đầu của Tang Mặc. Thượng phẩm linh khí a, ngay cả là Nguyên Anh kỳ cao thủ cũng cực kỳ thèm khát. Tang Mặc cũng biết có rất nhiều Nguyên Anh kỳ cao thủ thèm muốn thượng phẩm linh khí "Lôi Chuỳ" này, trong đó có Phó động chủ "Tra Qua" quyền lực ngạo thiên của Xích Huyết động phủ.
"Muốn tiêu diệt tộc của ta, xem ngươi còn mạng để chống lại vài Nguyên Anh kỳ cao thủ hay không." Tang Mặc trầm giọng từ từ nói, nhưng thanh âm trầm đục lại vang khắp đại điện, khiến cho kẻ khác sởn cả gai ốc.