Tình Thâm Phùng Thời

Chương 15

Ba ngày sau, Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn không liên lạc với nhau nữa, coi như cho nhau khoảng thời gian nghỉ ngơi. Đến lúc gặp lại nhau, hai người không còn trốn tránh con đường mà bản thân đã chọn.
Sáng ngày khởi hành, xe của Ôn Khinh Hàn đã sớm đợi trước cửa Thời gia. Cô đứng trước xe, sắc mặt có chút lạnh lùng, tóc đen dài thẳng buông sau lưng, trong trẻo mà lạnh lùng uy nghiêm.
Cô tiếp tục nhìn Thời Thanh Thu đang kéo vali đến trước mặt mình, hai người nhìn nhau vài giây. Cô khẽ cong môi cười, Thời Thanh Thu cũng cười một tiếng.
Ôn Khinh Hàn nói: "Lên xe đi."
Cô đi tới mở cửa sau, trực tiếp đặt vali của Thời Thanh Thu lên ghế. Sau đó quay lại ghế lái, thắt dây an toàn rồi khởi động xe rời đi.
Sau cuộc nói chuyện nghiêm túc mấy ngày trước, hai người rất ít nói chuyện, thậm chí Ôn Khinh Hàn trong mấy ngày này cũng chỉ thông báo cho Thời Thanh Thu biết cô đã đặt vé máy bay, ở khách sạn nào, vân vân. Ngoài ra cùng lắm là nói thêm câu chúc ngủ ngon.
Biết Ôn Khinh Hàn ít nói, Thời Thanh Thu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau đó lại nghiêng đầu nhìn Ôn Khinh Hàn, nghi hoặc nói: "Khinh Hàn, cậu có thấy dạo gần đây chúng ta tiếp xúc với nhau nhiều hơn không?"
Ôn Khinh Hàn cười nhẹ nói: "Phải vậy không?"
"Ân ..." Thời Thanh Thu cầm điện thoại, gõ ngón cái lên màn hình, "Ví dụ như là gọi điện nhiều hơn, gặp nhau cũng nhiều hơn. Hơn nữa, cậu còn đưa tôi đi thư giãn, mặc dù là nhân dịp cậu công tác."
Khoảng thời gian này, mặc dù hai người đều trong tình trạng chưa thích ứng với mối quan hệ hiện tại. Nhưng tầng suất hai người tiếp xúc thường xuyên hơn, Thời Thanh Thu cũng vì vậy mà sẽ nghĩ đến Ôn Khinh Hàn nhiều hơn, cũng cân nhắc nhiều hơn, điều này không thể phủ nhận.
“Có lẽ là bởi vì chúng ta đã kết hôn, cho nên càng quan tâm tới nhau hơn.” Ôn Khinh Hàn thay Thời Thanh Thu nói ra lời trong lòng. Bởi vì hai người đã kết hôn, cho nên dù không yêu nhau, nhưng hai người làm việc gì đều sẽ suy nghĩ vì đối phương.
Thời Thanh Thu biết cả hai người ít nhiều đều bị ảnh hưởng bởi quan hệ hôn nhân này. Nhưng Ôn Khinh Hàn thật là sẽ quan tâm tới mình sao? Nàng nghĩ kỹ lại một chút, ngoại trừ lần này Ôn Khinh Hàn chủ động mời nàng, mấy lần trước gặp mặt đều là nàng mở lời. Hơn nữa Ôn Khinh Hàn hiện tại so với trước đây không khác nhau là bao.
“Khinh Hàn, cậu cũng có thể như vậy sao?” Thời Thanh Thu nghiêng đầu nhìn Ôn Khinh Hàn. Ánh mắt quét từ khóe mắt xuống khóe môi, theo đường nét khuôn mặt bên cạnh, cuối cùng lưu lại trên vành tai của cô, ”Mấy ngày nay, cậu cũng luôn nghĩ về tôi sao?"
“Ân” Ôn Khinh Hàn vẫn luôn trả lời ngắn gọn như vậy. Nói xong, lông mi khẽ run, đâu phải chỉ có mấy ngày này thôi?
Ánh mắt của Thời Thanh Thu không vì thế mà dời đi. Nàng cứ như vậy lưu luyến ở trên mặt của Ôn Khinh Hàn. Ôn Khinh Hàn luôn lãnh đạm khiến Thời Thanh Thu cảm thấy cô luôn đơn độc nhiều năm như vậy, cũng chưa từng muốn yêu đương sao? Cứ thế mà một mình bước tiếp, đem quãng đời còn lại khép kín như vậy sao?
"Khinh Hàn, cậu không cảm thấy hối hận sao? Cậu sớm quyết định sau này sẽ đi cùng ai như vậy, có lẽ chỉ là chưa gặp đúng người..."
“Tôi không cần.” Ngữ khí của Ôn Khinh Hàn lạnh đi. Lúc lái xe cô vẫn lãnh đạm, nhưng lông mày cau lại không còn giãn ra, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng sắc mặt lại rất nghiêm túc, nói "Tôi đã nói, tôi không có thời gian đi quen biết người mới. Sau đó còn tìm hiểu xem người này cùng tôi có hợp hay không, có thể cùng tôi san sẻ hay không, còn có thể hỗ trợ hay làm chỗ dựa cho tôi hay không."
Ôn Khinh Hàn đạp phanh, vững vàng dừng lại ở đèn đỏ trước mặt, nghiêng đầu nhìn Thời Thanh Thu: "Tôi không có thời gian, cũng không muốn lãng phí thời gian để làm chuyện này. Cho nên, cậu là người thích hợp nhất. Hơn nữa đối với cậu, tôi là cũng người thích hợp nhất đúng không? Nếu không thì cậu sẽ không đáp ứng, đúng không?"
Đây là lần thứ hai Ôn Khinh Hàn nói một câu dài như vậy, vẫn là vì hôn nhân của hai người.
Đèn đỏ vẫn còn hai mươi giây, trong xe vì lời nói của Ôn Khinh Hàn mà có chút trầm mặc, bầu không khí không biết phải gọi là gì. Ôn Khinh Hàn giống như đang đợi câu trả lời của Thời Thanh Thu, cũng không quay đầu mà vẫn nhìn nàng.
Cuối cùng, Thời Thanh Thu cong khóe môi: “Được.” Sau đó nàng cười thật sâu, nói, “Tôi hy vọng cậu sẽ không hối hận".
Khóe môi Ôn Khinh Hàn cũng cong lên một chút, nhưng trong mắt không có tia ấm áp nào. Cô quay đầu lại nhìn về phía trước tiếp tục lái xe. Thời điểm Thời Thanh Thu nghĩ cô sẽ không trả lời, Ôn Khinh Hàn tăng tốc độ xe, nhẹ nói: "Cậu yên tâm, sẽ không."
Chuyến bay từ thành phố B đến thành phố N mất khoảng hai giờ. Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu ngồi cạnh nhau, trên đường vẫn đang xem tài liệu. Thời Thanh Thu cũng không nhàn rỗi. Nàng mang theo kịch bản "Dữ Quân Tuyệt" để mấy ngày nghỉ có thể chuẩn bị tốt.
Nàng ra mắt cũng không lâu, kỹ năng diễn xuất tinh tế đã giúp nàng nổi bật hơn hẳn các diễn viên cùng thời. Sau năm đầu tiên được nhận giải diễn viên mới xuất sắc nhất, năm nào cũng giành được giải thưởng, đóng góp của Phan Gia Văn là không thể phủ nhận.
Thời điểm đó, Thời Thanh Thu mới chỉ là một sinh viên luật năm nhất đã được Phan Gia Văn để ý. Bởi vì Phan Gia Văn có quen biết với các giáo sư luật nên cô được mời đến dự bữa tiệc mừng năm mới của khoa. Phải nói rằng trực giác của Phan Gia Văn cực kỳ chính xác, cô không nhìn những học sinh biểu diễn vở kịch đêm đó, nhưng trong nháy mắt cô đã nhìn trúng Thời Thanh Thu đang luyện tập kịch bản.
Khi đó, Thời Thanh Thu vừa trải qua việc Kỳ Duyệt lặng lẽ rời đi, cả người như chìm trong một đám mây u sầu tĩnh lặng. Nhưng nàng vẫn nhanh chóng nhập vai vào nhân vật. Khí chất của nàng toát lên sự điềm đạm, ngũ quan thanh tú. Phan Gia Văn lúc này liền lập tức lưu lại thông tin liên lạc của Thời Thanh Thu.
Mặc dù diễn theo kịch bản cùng diễn phim có chút có khác biệt, nhưng bản chất là giống nhau, đều là hóa thân vào nhân vật. Phan Gia Văn liên hệ đến khiến Thời Thanh Thu lung lay một chút. Có thể lấp đầy thời gian rảnh rỗi của nàng. Vì cái gì không đi?
Vì thế mới có Thời Thanh Thu của hôm nay.
Vốn không xuất thân từ chuyên ngành nhưng giờ nàng đã có chỗ đứng cao trong showbiz. Bây giờ nàng tham gia bộ phim nào thì vé của phim đó không sợ ế. Chỉ có trong nước sẽ tranh nhau đoán xem doanh thu phòng vé của bộ phim sẽ đạt được đến mức nào thôi.
Sau khi hạ cánh xuống thành phố N, Ôn Khinh Hàn cùng nhóm năm người của cô đến khách sạn.
Phòng do bên tổ chức đặt nên đương nhiên không có phòng nào cho Thời Thanh Thu. Lúc mọi người đăng ký ở quầy lễ tân. Thời Thanh Thu đang lấy chứng minh thư ra tự mình đặt phòng, liền nghe thấy Ôn Khinh Hàn nói với lễ tân: "Đổi phòng của tôi thành phòng giường lớn đi, chi phí phát sinh tôi sẽ trả thêm."
Thời Thanh Thu sửng sốt trong giây lát, Mạnh Tư Kỳ bên cạnh trợn tròn mắt. Trần Dật cùng Lý Văn Kêu đều "Ồ" lên một tiếng.
Nhân viên ở quầy lễ tân thấy cấp dưới của Ôn Khinh Hàn bát quái như vậy cũng không mất đi nụ cười tiêu chuẩn. Cầm lấy chứng minh thư của Ôn Khinh Hàn nói: "Được, xin chờ một chút."
Ôn Khinh Hàn nói cũng đã nói, Thời Thanh Thu không ngăn được cô. Thấy ánh mắt Ôn Khinh Hàn đảo qua mình, nàng không thể làm gì hơn là kéo khẩu trang xuống, đưa chứng minh thư cho quầy lễ tân.
Nhân viên ở đây rõ ràng đã được đào tạo chuyên nghiệp. Nhìn thấy Thời Thanh Thu liền có chút kinh ngạc nhưng đã nhanh chóng phục hồi, làm thủ tục cho Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu.
Căn phòng mà Ôn Khinh Hàn vừa đổi không cùng hướng với đám người Mạnh Tư Kỳ. Lúc đi thang máy lên lầu, Thời Thanh Thu mới lấy điện thoại ra, Ôn Khinh Hàn nói ra những lời vẫn do dự trong lòng, hỏi: "Thanh Thu, vừa rồi nhân viên ở quầy lễ tân nhận ra cậu, như vậy sẽ không sao chứ?"
Thời Thanh Thu liếc nhìn camera ở góc thang máy, ý cười nhẹ nhàng vang lên trong thang máy trở nên thật dễ nghe, "Thời điểm cậu hẹn tôi đi hẳn cậu phải cân nhắc đến chuyện này rồi chứ."
Vấn đề muốn hỏi của Ôn Khinh Hàn bị chặn lại. Lúc này mới cúi đầu xuống, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
Ý cười trong mắt Thời Thanh Thu lại nhiều hơn, cuối cùng cũng buông tha Ôn Khinh Hàn, cười nói: "Đừng lo, vừa rồi cô ấy cũng không thể lấy điện thoại ra chụp tôi, sẽ bị phạt. Chút nữa tôi sẽ gọi cho Văn tỷ, để chị ấy liên hệ với quản lý khách sạn, nói lại cho cấp dưới là tốt rồi."
Phan Gia Văn nói chỉ cần không làm ra chuyện lớn gì là được. Còn việc nhỏ nhặt này Thời Thanh Thu làm gì thì làm. Nếu mấy chuyện này không giải quyết được thì làm sao cô dám cho Thời Thanh Thu kỳ nghỉ này đây?
“Vậy thì tốt rồi.” Ôn Khinh Hàn giãn mày, tựa hồ đã an tâm.
Các phòng được đặt lần này đều là phòng thương gia, ngoại trừ diện tích bên ngoài nhỏ một chút, nhưng phòng có đầy đủ máy tính, TV, máy fax, ... chủ yếu để thuận tiện cho các nhân viên đi giao lưu về tiện làm việc.
Sau khi Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu đặt vali gọn gàng. Ôn Khinh Hàn lúc này mới có thời gian kiểm tra điện thoại. Thời điểm mở WeChat ra, cô thấy trong nhóm chat công việc có rất nhiều tin nhắn.
[Mạnh Tư Kỳ: Nàyyyy! Ôn tổng ở chung phòng với Thời nữ thần aaa! Ôn tổng đổi phòng ngủ thành phòng giường lớn, bọn họ vừa đi lên a!】
[Giản Ý Chi:? ? ? 】
[Trần Dật đẹp trai nhất: Mẹ ơi, tôi cũng muốn ngủ với nữ thần! Nữ thần đến chiếm lấy tôi đi!】
[Lý Văn Kiêu: [Bĩu môi] Sợ cậu một cái run cũng không dám ...]
[Giản Ý Chi: Hai người thực sự nghĩ Ôn bảo bảo không đọc WeChat sao?】
Ôn Khinh Hàn nhíu mày, sau khi thoát ra khỏi giao diện WeChat liền đặt điện thoại lên tủ đầu giường. Giản Ý Chi gọi cô là "Ôn bảo bảo" trong nhóm WeChat, nick name này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong nhóm. Nhưng may mà Giản Ý Chi không trực gọi cô ở bên ngoài như vậy.
Thời Thanh Thu đứng trước cửa sổ, Ôn Khinh Hàn đi đến gần nàng vài bước, giữ khoảng cách không xa không gần nói: “Thanh Thu, chút nữa tôi còn phải đi họp, cho nên tôi không thể cùng cậu ăn cơm được."
Thời Thanh Thu biết chuyến đi này chủ yếu là công việc của Ôn Khinh Hàn. Nàng đáp ứng đi cùng thứ nhất là muốn thay đổi không khí. Thứ hai là hai người đang trong thời gian thích ứng với mối quan hệ mới, tiếp xúc với nhau nhiều hơn môt chút thì ở chung sẽ tự nhiên hơn.
Nàng xoay người mỉm cười: "Đi đi, tôi ở trong phòng đọc kịch bản, ra ngoài cũng sẽ chú ý."
Ôn Khinh Hàn gật đầu nhìn Thời Thanh Thu, ngữ khí mang theo ý tứ dặn dò: "Tôi sẽ không tắt máy. Nếu có việc gì, có thể gửi tin nhắn cho tôi. Tôi có thể xem."
Thời Thanh Thu đi về phía trước hai bước, hai tay ôm ngực, tiến lại gần Ôn Khinh Hàn, nhìn vẻ mặt của cô, cười nói: "Ân, tôi hiểu rồi."
Sau đó, ánh mắt của nàng lướt qua tai của Ôn Khinh Hàn, đáp xuống chiếc giường lớn duy nhất trong phòng. Nàng hiểu rất rõ hôn nhân là đại biểu cho cái gì. Cho dù ngay từ đầu nàng luôn thuyết phục bản thân rằng hai người vẫn có thể giống như bạn bè ở chung. Nhưng đây chỉ là lừa mình dối người, sớm muộn gì nàng cũng phải hoàn toàn chấp nhận mối quan hệ này.
"Khinh Hàn ..." Thời Thanh Thu ngập ngừng nói.
"Hửm?"
Thời Thanh Thu cùng cô bốn mắt nhìn nhau, ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu nhanh chóng biến mất, khiến nàng không biết phản ứng như thế nào chỉ có thể nở nụ cười, "Không có gì, cậu đi nhanh đi, đừng đến muộn."