Sáng hôm sau dậy, y thấy bé con trong lòng vẫn còn ngủ say sưa, ngọt ngào.
Trương Chi nhẹ nhàng dịch người ra tránh làm bé con thức giấc. Đi vệ sinh cá nhân xong y đi ra ngoài sân định đem tiểu Hoa Hoa (ai không nhớ thì nó là cái cây mà Trương Chi lụm được trong rừng đóa.) ra cẩn thận xem xét một tí.
Vừa ra đến sân liền thất hình bóng của Vu Mặc Vũ đang ngồi phơi nắng.
“Anh dậy sớm thế?” Y cứ tưởng mình là người dậy sớm nhất chứ.
“Thói quen.” Đạm mạc trả lời hai chữ cho Trương Chi xong liền tập trung phơi nắng.
Y tự nhiên không biết nói gì nữa cứ ấp a ấp úng. Người này chỉ nói một câu triệt để đánh chết cuộc trò chuyện.
“Vậy anh ăn chưa? Tôi đi làm đồ ăn sáng cho anh.” Trương Chi tìm một đề tài gì đó để nói phá đi sự lúng túng lúc này.
“Cảm ơn.” Vu Mặc Vũ tự nhiên mà trả lời y. Này là kêu y đi làm đồ ăn thực sao? y chỉ là muốn hỏi lịch sự thôi!
Được rồi.
Trương Chi xoay người đi vào bếp, xắn tay áo lên bắt đầu nấu bữa sáng. Y lấy ra vài loại dược liệu cho vào canh, thịt đem đi chiên, sào thành hai món mặm, sẵn tiện nấu nước giải khác bằng đống dược liệu còn lại.
Nếm thử một tí cảm thấy rất hài lòng. Trương Chi vui vẻ mà làm dư ra hai ngày, kiếm vài cái chai bỏ vào xong lại cho vào tủ giữ nhiệt.
Dọn hết lên bàn. Xong xuôi thì y lại định kêu hai nhóc con dậy ai ngờ hai đứa đã chải chuốt xong xui rồi.
Gọi hai đứa lại ăn rồi lại ra sân kêu Vu Mặc Vũ ăn cơm.
(Tui có cảm giác như em về làm dâu nhà người ta á.)
Ăn cơm xong xui Trương Chi dẫn hai đứa ra sân để nghiêm cứu hai cái trứng. Sẵn tiện thả Hoa Hoa ra cho nó phơi nắng.
Lại nhìn đến hai cái trứng nằm trong lòng hai nhóc con, y có cảm giác chúng nó sắp nở rồi mà sao lại yên ắng vậy? Không lẻ y lụm được con gì đó lai lười?
Thử cho ma pháp vào hai quả trứng, không có việc gì khác lạ hết.
“Hai đứa cho ma pháp vào quả trứng thử xem.”
Vu Thiên Ninh và Vu Doãn Kỳ dùng ma pháp bao quanh lấy quả trứng.
Trương Chi nhàn nhã ngồi xem, tranh thủ tu luyện một tí, nếu đột phá Trúc Cơ thì có thể luyện ra linh đan rồi.
Huyết Thám Hoa một bên phơi nắng một bên ngoe ngoãy quấn lấy Trương Chi, thấy y không để ý mình hoa liền xụ xuống cả người mất sức sống.
Trương Chi buồn cười giơ tay vuốt súc tu của nó mấy cái an ủi liền như bị tiêm máu gà hăng hái uống éo.
“Chú à hình như nó muốn nở nè.” Vu Doãn Kỳ nhìn châm châm vào quả trứng trong tay Vu Thiên Ninh.
Trương Chi mở mắt ra nình thấy vỏ trứng có vết nứt, quả còn lại cũng động đậy. Nguyên lai không chịu nở là vì không có ma pháp cho nó “ăn” nha.
Sau một hồi mong chờ thì trong cái trứng lú ra một cái đầu rắn trắng tinh. Nó chớp chớp mắt đen nhìn xung quanh lè cái lưỡi dài kè một tiếng rồi bò lên vai Vu Thiên Ninh. Trên đầu xòe ra hai cái cánh nhỏ vẩy vẩy.
Hóa ra là một con đằng xà*, cong còn lại có thể cũng là đằng xà đi. Tay y hên thiệt, trên mặt lộ ra đắc ý dào dạc lại nhìn đến cái cây quấn tay mình, không may lắm đi.
Quả trứng còn lại cũng bắt đầu nứt ra, sau vài phút một cái đầu đằng xà màu đen lú ra. Con này có vẻ rụt rè hơn con lúc nãy một chút. Cụp cánh chui vào tay Vu Doãn Kỳ.
“Hai đứa lập khế ước đi. Không lỗ đâu.” Trương Chi giục hai nhóc còn đang ngu người nhìn hai con đằng xà. Nghĩ lại cũng rất hợp đi, đằng xà một trắng một đen hai nhóc thì một đen một nâu.
Vu Thiên Ninh cùng Vu Doãn Kỳ ngộ ra cắn rách đầu ngón tay đưa lại miệng đằng xà của mình, đằng xà liếm máu xung quanh hai nhốc xuất hiện hai luồng sáng.
“Bây giờ đặt tên cho nó đi.”
“Vậy tên là Thanh Thanh đi.” Vu Doãn Kỳ suy nghĩ một tí nói ra một cái tên.
“Chiến Chiến.” Vu Thiên Ninh cũng nói ra một cái tên.
Y cảm thấy mặc dù là sinh đôi nhưng hai nhóc tính cách cũng chả giống gì, lúc đầu khi hai nhóc còn đề phòng thì y đã nhận thấy nhưng bây giờ gần như trái ngược hoàn toàn.
Thiên Ninh giống Vu Mặc Vũ còn Doãn Kỳ chắc là giống với người còn lại đi. Một ít nói trầm mặc, một hoạt bát đáng yêu.
Vừa nói xong hai cái tên thì hai nhóc đằng xà chui vào trong áo của Thiên Ninh cung Doãn Kỳ.
“Tại sao hai đứa nó không biến thành vòng tay giống Huyết Thám Hoa?” Vu Thiên Ninh nghi hoặc hỏi, Vu Doãn Kỳ cũng gật đầu phụ hoạ theo.
“Vì tụi nó không cần thiết phải biến thành vật, dù sao tụi nó cũng còn nhỏ mà. Ma thú hay thực vật biến dị điều muốn thân cận với chủ nhân của mình.” Trương Chi đưa mắt nhìn Huyết Thám Hoa đeo bám quấn quýt y.
“Được rồi, chú vào rừng tìm chút linh dược đã.” Trương Chi kéo theo Huyết Thám Hoa đi vào rừng.
“Cho tụi con đi với, chú đi một mình không an toàn đâu.” Vu doãn Kỳ lon ton chạy theo, Vu Thiên Ninh cũng đi theo phía sau.
Dù sao thì bìa rừng cũng không có nhiều ma thú cấp cao, cho hai nhóc đi theo cũng được đi.