Sáng hôm sau y và Vu Mặc Vũ được xuất viện. Cả bốn người đi về chung cư mà hai người Edsel chuẩn bị.
Căn hộ cũng chỉ tầm trung, đủ cho gia đình hai thế hệ sống chung, không có đồ đạt gì hết, chắc sẽ phải dọn dẹp lại một lần.
Vì nhờ đám tinh tặc và ma thú kia mà tiền thuê cũng được giảm xuống, chương trình khuyến mãi người tị nạn nha.
Trước tiên thì xác định là y sẽ sống cùng với ba cha con nhà họ Vu, y còn chỗ nào để dung thân đâu.
“Trước tiên đi mua một vài thứ đã.” lại nhìn ba người ở đối diện “Sẵn tiện đi cắt tóc, mua tí quần áo nữa.”
Vậy là bốn người quyết định đi dạo phố một chút.
Nhưng có một vấn đề lớn, y bị mù đường, còn ba người kia cũng lần đầu đến đây, cả y có ở đây cả năm cũng vẫn bị lạc như thường. Lúc y chưa “chết” thì cũng chẳng đi đâu vì có đi cũng chẳng đến nơi về cũng chẳng đến chốn, ngoại trừ có người đi cùng với y thì còn may ra.
Đi ra được cổng của chung cư lại đi vào.
Vào đến phòng bắt tay vào dọn dẹp, thật ra chỉ có hai nhóc làm thôi. Không phải y trấn lột trẻ em chưa vị thành niên đâu.
Vu Doãn Kỳ dùng phong ma pháp gon hết bụi lại cho vào trong thùng rác, Vu Thiên Ninh dùng thủy ma pháp quét qua ngóc ngách trong nhà rồi thu quả cầu lại. Dọn một căn hộ chưa đến nửa giờ đồng hồ, thì ra ma pháp có thể dùng như vậy, quá có phong phạm rồi.
Vu Mặc Vũ đem nội thất chứa trong không gian ra đặt trên sàn, hai bé con lại dùng dị năng sắp xếp lại. Suốt cả quá trình y không giúp được gì cảm thấy mình có hơi thừa thì phải.
Dọn dẹp xong không lâu thì tiếng chuông cửa vang lên, Trương Chi, người rảnh rỗi nhất ở đây ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra một khuông mặt tươi cười cuae Edsel hiện ra.
“Bốn ngươi ổn chứ, dù sao cũng là lần đầu đến đây, tôi sẽ tình nguyện làm hướng dẫn viên không lấy tiền cho bốn người được không.”
“Không có chú Ngô Văn đi cùng sao?” Vu Doãn Kỳ có chút mất mát. Nhóc thích Chú Ngô Văn hơn nha, còn cho nhóc ăn kẹo nữa.
“Đừng làm chú tổn thương chứ!” một thân cường tráng của Edsel khụy thân xuống lấy hai tay che ngực làm một bộ thiếu nữ bị tổn thương.
Trương Chi xoay đầu không dám nhìn, có điểm ngứa mắt.
Thấy vẻ mặt kì thị của y, Edsel đứng lại đến thập phần đường đường chính chính, ngượng ngùng sờ sờ mũi hai cái.
“Bây giờ chúng ta đi ha.”
Năm phút sau, năm người có mặt trên một khu mua sắm.
Edsel dẫn bốn người trước tiên đi vào một tiêm cắt tóc, khi Vu Mặc Vũ vừa đi vào thì nhân viên có hơi hoảng sợ là la lên một tiếng rồi nhớ đến cái gì đó liền tươi cười như chẳng có chuyện gì.
Trương Chi đi phía sau cảm thấy hơi mất thiện cảm với nhân viên đó, lại ngước lên nhìn khuông mặt của Vu Mặc Vũ, vẫn bình thản như thường.
Một bên khuôn mặt phía trái bị hủy hoại đi hết, gân máu nổi lên dữ tợn, tóc tai cắt lởm cha lởm chổm. Nguyên chủ cao một mét bảy lăm nhưng chỉ đứng đến cổ của Vu Mặc Vũ, y đi phía sau nên thấy tấm lưng anh rất rộng vai cũng rất rắn chắc nào có vẻ là một người có thể xem như liệt nửa người.
Thú thật thì với khuông mặt đó ai nhìn lần đầu cũng sẽ sợ hải thôi, còn y thì đã gặp qua quá nhiều thứ còn nhơ bẩn xấu xí hơn thế này rồi, hà cớ chi phải làm ra cái biểu cảm làm người chán ghét chê cười đó chứ.
Còn về phía Vu Mặc Vũ thì anh đã quá quen với loại biểu tình này khi người khác nhìn thấy khuông mặt anh, hoảng sợ, khinh miệt, hiếu kì…chỉ có một người lần đầu thấy anh như thế vẫn không tỏ vẻ gì, kể cả lần đầu gặp anh hai người Edsel, Ngô Văn cũng thoáng qua kinh ngạc một tí.
Chỉ vì một lần đó mà cuộc sống của anh bị đảo ngược hoàn toàn, anh hận người đó, rất rất hận.
“Anh muốn đi tiệm khác không?” Tiếng nói của Trương Chi kéo anh trở về.
“Không cần đâu.” Nói xong thì cũng chẳng nhìn y lấy một cái mà đi vào trong, y chỉ lo cho hắn mà hắn chẳng thèm cảm tạ mà nhìn y một cái sao.
“Hừ” từ trong mũi hừ ra một tiếng đi vào trong tiệm cắt tóc.
Hai nhóc thấy hai người đi vào rồi cũng đi vào theo, tốt bụng mà kéo theo Edsel đang ngơ ở ngoài cửa.
Lúc nãy Trương Chi thay đổi nghiêng trời lệch đất làm ba người không dám nói gì, áp xuất xung quanh tăng lên, nhiệt độ cũng giảm đi lạnh xương sống vô cùng, nhân viên lúc nãy mặt cũng xanh hơn tàu lá chuối rồi.
Trong đầu Edsel vẫn còn hình ảnh Trương Chi đanh mặt lại mắt sắc như đao nhìn người nhân viên kia, rùng mình một cái, may mà mình chưa có chọc cậu ấy không thì tiêu đời rồi.
Hai nhóc cũng rất ngơ ngác, chẳng phải chú Trương Chi rất dịu dàng sao, nhân cách thứ hai?
Ba người mỗi người một suy nghĩ đi theo vào tiệm.
Hai người Trương Chi và Vu Mặc Vũ đã đi vào chỗ ghế ngồi chờ thấy ba người kia chậm rì rì đi vào liền kêu một tiếng.