Ngày thường Mộc Thần dậy sớm hơn Mộc Ngôn, khó thấy được hắn ngủ nướng, Mộc Ngôn cảm thấy rất thú vị.
Nhưng Mộc Thần thật sự ngủ nướng sao? Đáp án là không.
Nói một cách chính xác, Mộc Thần đã cả một đêm không ngủ.
Thời gian làm việc của Mộc Thần luôn luôn rất quy luật, ngủ đúng giờ, dậy đúng giờ, quy luật như vậy không giống như con người.
Thời gian trôi về đêm qua, theo lịch trình thường ngày Mộc Thần đã chuẩn bị đi ngủ. Kết quả hắn lại cảm nhận được dòng khí ấm áp trong bụng đột nhiên xao động, xông thẳng về phía kinh mạch, cuồng bạo khiến hắn vô cùng đau đớn.
Mộc Thần có thể chịu được cơn đau, gần như không rên một tiếng, nhưng cho dù vậy trên trán vẫn có những giọt mồ hôi lách tách chảy ra, đủ để thấy được cơn đau đến trình độ nào.
Mộc Thần vội vàng ổn định tinh thần, nắm chặt hai tay cắn chặt môi dưới, ngăn không cho thanh âm đau đớn tràn ra khiến Mộc Ngôn lo lắng.
Hắn nỗ lực khống chế luồng khí trong cơ thể, hướng dẫn chúng đi theo quỹ đạo chuyển động thông thường, sự đau đớn cũng dần nhẹ đi rất nhiều.
Mộc Thần lại một lần nữa hướng dẫn luồng khí này đến hết luồng khí khác, khiến chúng luân chuyển khắp kinh mạch không ngừng, cuối cùng đưa về đan điền.
Mộc Thần không biết bản thân hắn dẫn các luồng khí di chuyển bao nhiêu lần, bên ngoài trôi qua bao lâu. Hắn cảm thấy bản thân như rơi vào một trạng thái rất kì quái, chỉ có thể một lần lại một lần vận hành luồng khí, làm chúng từ đan điền chảy đến kinh mạch, lại từ kinh mạch quay về đan điền, vòng đi vòng lại khiến hắn dường như còn có thể 'nhìn thấy' quỹ đạo và sự xuất hiện của các khí này trong cơ thể.
Lúc này Mộc Thần mới phát hiện nguyên nhân dòng khi ôn hòa này bạo loạn là do số lượng chúng ngày càng tăng, chất đống ở trong bụng. Cuối cùng giữ không được, không đứa nào nhường đứa nào, lại không có sự khai thông của hắn cho nên mới sinh ra bạo động. Bây giờ có ý thức dẫn đường nên các luồng khí liền an tĩnh lại, ngoan ngoãn nhập vào đan điền.
Mộc Thần không biết tình huống hiện tại là sao, cũng không biết chuyện huyền huyễn vừa xảy ra là bản thân hắn đã bước vào cảnh giới nhập định. Sau đó nghe thấy tiếng Mộc Ngôn gọi hắn mới từ trong trạng thái nhập định "tỉnh dậy".
Tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng Mộc Thần vẫn thấy tinh thần rất tốt, so với đi ngủ còn tốt hơn.
" A Thần, bữa sáng em làm bánh rán hành và canh nấm." Nhìn Mộc Thần đi ra, Mộc Ngôn vội vàng đặt bữa sáng lên bàn.
" A Thần, anh thấy bánh rán hành như nào? Liệu sẽ có người mua không?" Mộc Ngôn cẩn thận hỏi, không quá tự tin.
Suy cho cùng thế giới này không có thức ăn này nọ, mọi người kiếm tiền đều không dễ dàng, muốn bọn họ lấy tiền ra mua đồ ăn vặt cũng không biết họ có nguyện ý hay không.
" Ăn rất ngon, sẽ có người mua." Mộc Thần cười trấn an Mộc Ngôn, phàm là người ăn qua mấy thứ này chỉ sợ rất khó có thể ăn lại bột dinh dưỡng.
" Vâng." Mộc Ngôn ngượng ngùng đáp, sau đó đặt sự tình quán nhỏ lên trên lần nữa.
Sở dĩ Mộc Ngôn mở quán ăn một là vì hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp của hệ thống mỹ thực, hai là vì truyền bá văn hóa ẩm thực, muốn nhiều người biết đến đồ ăn ngon và tầm quan trọng của nó.
Nhưng trước mắt nhiệm vụ hệ thống đưa ra không nhiều, cậu cũng không cần mỗi ngày đều ra mở quán, chỉ cần khi thôn có họp chợ là được. Thời gian còn lại cậu vẫn sẽ đi rừng tìm nguyên liệu nấu ăn mới, tìm một ít hạt giống để gieo trồng khi có công cụ. Đối với quán ăn, Mộc Ngôn không có kinh nghiệm gì, Mộc Thần càng không có, hai người phải nhờ Dương Văn Diệu và Lâm Giai Ngữ chỉ dẫn.
---------------------------------------
Chương 50: Đồng bạn trói định.
(trói định cũng có thể hiểu là ràng buộc, nhưng mình thích cái trói định hơn, chú thích luôn ở đây quý zị nhé