Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 033: - Cha Mẹ Tuyên Gia

Editor: Troiwfmas


Liễu gia? Liễu Đại Bảo? Hảo bằng hữu của cha? Đúng là khó trách, với quan hệ của hai nhà thì cha hắn hẳn cũng ngại tới cửa mà đòi tiền, cũng không thể không cho đối phương mặt mũi đúng không.


Tuyên Nhược Phong chau mày, muốn đòi tiền thuê không khó, cái khó chính là, sau lưng Liễu gia còn có Vương gia.


Vương gia, Vương Sơ Tình, nhà mẹ đẻ của mẫu thân Đường Minh. Đời trước khiến người nhà hắn chết, Vương gia ở sau lưng không ít lần vì Đường Minh mà xuất lực. Tuy rằng, Liễu gia chỉ thông đồng với dòng thứ của Vương gia, nhưng như thế cũng đủ lý do khiến Tuyên Nhược Phong nổi lên sát ý.


Ở trong đầu đang quay cuồng suy nghĩ biện pháp nên động thủ như thế nào, thì lúc này, lại một tin nhắn truyền đến, vừa nhìn thấy người gửi là ai, khóe miệng thiếu niên khẽ giật, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, vẫn click mở thông tin.


Màn hình trước mặt nhanh chóng xuất hiện một cái cửa sổ, một gương mặt nữ nhân xinh đẹp khả ái kiểu loli cứ như vậy xuất hiện ở trong tầm mắt Tuyên Nhược Phong. Nàng đã gần 50 tuổi, nhưng bởi vì có quan hệ tới Linh Năng trong người nên nhìn vào có vẻ vô cùng trẻ tuổi, người này đúng là mẹ của hắn - Đồng San San. Cũng vào lúc này một gương mặt thô lớn cũng chợt lướt qua. Mẹ hắn từ trước đến nay có không ít người nhận lầm nàng chỉ là một học sinh trung học, đến nỗi cha hắn bởi vì qua lại với mẹ hắn mà có không ít lần bị gán tội dâm loạn rồi tóm tới cục cảnh sát.


Đồng San San nhìn đến khuôn mặt trắng bệch của thiếu niên lập tức nhăn lại đôi mày xinh đẹp, đau lòng không thôi: "Lão công, Tiểu Phong gầy thật nhiều."


"Mẹ......" Tuyên Nhược Phong ngữ khí rất bất đắc dĩ, có lẽ bọn họ cũng tự hiểu rằng mình làm cha mẹ như thế là không đạt tiêu chuẩn. Vì không dành thời gian ở bên cạnh nuôi dạy con cái, cha mẹ vẫn luôn đối với mấy huynh đệ bọn họ cực kỳ cưng chiều. Nếu không phải đại ca kích phát kỹ năng nuôi dưỡng chăm sóc các em, chỉ sợ, hài tử Tuyên gia đều đã phát triển lệch lạc.


Khuôn mặt thô lớn lần thứ hai xuất hiện, ôm chặt lấy Đồng San San, Tuyên Nhược Phong khóe miệng giật càng thêm lợi hại, cái nam nhân trên mặt chứa đầy râu xồm xoàm này chính là cha hắn - Tuyên Hách, hình tượng tuấn mỹ sớm đã biến mất không thấy, hiện tại trên mặt cha hắn chỉ cần bôi lên vài đường liền triệt để biến thành người tiền sử hoang dã không hơn không kém. Nguyên nhân cũng chính vì cái gương mặt này, mới có thể xảy ra việc lúc ở cùng với mẹ hắn bị người ta tố cáo là kẻ lừa bán bé gái, sau đó bị đưa vào cục cảnh sát.


Tuyên Hách thanh âm trầm thấp cất lên, bất đồng với gương mặt kia, giọng nói lại rất có từ tính, ôm lấy vợ một cách lười biếng: "Bảo bối, ngày mai lại cùng con trai nói chuyện, hôm nay là sinh nhật anh."


Cái lão không biết xấu hổ này thật là cha hắn? Cha mẹ ân ái như thế, đem con ruột biến thành con vợ trước mà đối đãi cũng chỉ có hai vợ chồng kỳ tài trước mắt này. Tuyên Nhược Phong trong lòng không nói nên lời, càng như thế lòng hắn lại càng chua xót, bởi vì hắn mà người nhà gặp nạn, vạn năm thời gian mới đổi được lần này trọng sinh, hắn thật sự đã chờ lâu lắm rồi.


Hạ xuống mi mắt, cả người Tuyên Nhược Phong bị bao phủ bởi hơi thở bi thương, đè lại cái trán, không muốn cha mẹ lo lắng, hắn lại rất nhanh liền lấy lại tinh thần.


Hai vợ chồng ngọt ngào phát ngấy kia cũng không phát hiện được Tuyên Nhược Phong có chỗ không ổn.


Đồng San San một chưởng táng bay cái đầu nam tử đang dựa vào vai nàng: "Đừng phá, em cùng Tiểu Phong đang bàn chính sự."


"Mẹ?" Tuyên Nhược Phong thanh âm khẽ run, quả nhiên vừa rồi hắn vẫn bị cảm xúc chi phối, hai tay lập tức nắm chặt thành quyền, trái tim đau đớn khiến hắn làm ra vẻ "Bình thường".


"Hai ngài muốn nói gì thì mau nói?"


Sau một chưởng đánh bay lão công, Đồng San San hướng thiếu niên cười nói: "Về việc trong nhà cho thuê 30 mẫu đất kia, con cũng đừng để ý làm gì."


Tuyên Nhược Phong ngẩn người, chợt gật đầu, hắn biết mẫu thân là vì an toàn của hắn mà suy nghĩ, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng đem việc này bỏ qua như vậy.


Đồng San San nét mặt hiện lên một chút khó xử: "Tiểu Phong a, mẹ nghe nói con muốn theo đuổi Đường tướng quân?" Có tham vọng là tốt, nhưng việc này thật sự có chút với không tới a. Những lời này Đồng San San đương nhiên không dám nói ra trước mặt nhi tử, rất sợ làm nhi tử không vui.


Nhưng Tuyên Hách lại không băn khoăn nhiều như vậy, ở một bên nói huỵch toẹt ra: "Đúng là vọng tưởng, đến lúc đó thất tình người làm cha là ta miễn cưỡng mang con đi ra ngoài du lịch, bất quá đi chỗ nào phải để mẹ con quyết định."


Đúng là không thể kỳ vọng một thê nô chân chính có thể nói ra lời gì hay được.


Hơn nữa điều làm Tuyên Nhược Phong khó hiểu chính là, hắn vô dụng như vậy hay sao? Tất cả mọi người hành xử như thế đều vì xem thường năng lực của hắn?


Tuyên Nhược Phong trong lòng tức khắc dâng lên một cổ giận dỗi: "Con mệt, ngủ."


Nói xong, không đợi cha mẹ phản ứng, chủ động cắt đứt liên lạc.