Thật lâu sau, hắn đột nhiên hỏi: "Trẫm khiến nàng không thể nói lý?"
"Có một chút." Ta không cần phải phủ nhận.
Hắn khẽ cười, nghiêng mặt, giống như đang cười nhạo ta: "Nàng cho rằng, tình cảm tỷ muội đáng giá bao nhiêu tiền?"
Lời hắn nói, khiến ta không thể không khinh thường nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Nếu không đáng tiền, Hoàng Thượng cần gì phải vì tiểu vương gia mà mặc kệ phải đối nghịch với Thái Hoàng Thái Hậu cũng thả ngài ấy rời kinh?"
Hắn giật mình: "Phi Cẩm và trẫm..." Hắn hình như nghĩ tới gì đó, thế mà không tiếp tục.
Nhưng ta biết hắn muốn nói gì: "Bởi vì tiểu vương gia có thời thơ ấu giống ngài, cho nên ngài mới đối tốt với ngài ấy." Bởi vì hắn từ trên người Nguyên Phi Cẩm thấy được chính mình khi xưa bị bắt rời khỏi Vân Điền Quận.
Mà ta và tỷ tỷ, từ nhỏ ở cùng Cung gia, một người là tiểu thư, một người là nha đầu, thân phận cách biệt, cho nên hắn mới hỏi ta vấn đề như vậy, đúng không?
Hắn không nói, bực bội mà cởi nút thắt.
Bên ngoài truyền tới tiếng của nha đầu: "Chủ thượng, tướng quân phân phó nô tỳ mang chút nước tới." Cửa mở, nha hoàn thấy ta, giật mình, vội hành lễ, lại hỏi, "Tiểu thư, có cần nô tỳ vào trong hầu hạ không?"
Ta nghĩ nghĩ, lắc đầu. Nha đầu thức thời đặt chậu nước xuống, ra ngoài.
Ta mang vào trong, hắn vẫn nằm ở đó, cả người đầy mồ hôi. Ta tẩm ướt khăn, giúp hắn lau mặt, hắn không thèm nhìn ta, chỉ hỏi: "Lấy cho trẫm thuốc mở trên bàn."
Ta lấy tới, thấy hắn tự ngồi dậy, áo lót đã bị cởi xuống, trước ngực có mảng đỏ rõ ràng.
Hắn đưa tay qua, ta lại nói: "Vẫn là để thần thiếp làm đi."
Cũng không biết vì sao lại muốn giúp hắn, ta ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên, thấy hắn rùng mình, ta theo bản năng rụt tay về, lại nghe hắn nói: "Dùng sức."
Ngước mắt nhìn hắn, ta tăng sức lực trên tay.
Ánh mắt không tự chủ mà nhìn vết sẹo trên vai, lần trước giúp hắn thay y phục, ta không cẩn thận quan sát như vậy. Vết sẹo kéo dài tới ngực, có màu hơi tím, rất kỳ quái.
Hắn như nhận ra, cúi đầu nhìn nhìn, mới nói: "Là bớt."
Bớt?
Lòng bàn tay bất giác đưa tới xoa xoa, một dao hạ xuống, cắt ngay vết bớt trước mặt hắn.
"Đau không?" Ta không biết bản thân đang hỏi vết thương hiện tại hay quá khứ kia của hắn, có lẽ, đều có.
"Đau, cho nên mới nhớ rõ." Kéo chăn qua trùm lên bả vai của mình, hắn muốn che lấp vết sẹo xấu xí kia.
"Là ai?" Vết thương như vậy, rõ ràng là muốn mạng của hắn.
Ai lại to gan như vậy, dám hành thích vua!
Hắn cười nhẹ: "Bọn họ."
Thầm lập lại trong lòng, bọn họ...
Ta không biết hắn tin chắc hay chỉ hoài nghi, nhưng mặc kệ thế nào, trong lòng hắn đã có hung thủ. Không chỉ một người, mà rất nhiều.
Đóng hộp thuốc mỡ lại, gác một bên, ta quay đầu đã thấy hắn mặc lại áo lót, nhìn ta chằm chằm: "Nói với trẫm, nàng không phải người của Thừa Tướng."
"Không phải." Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, ta và An Thừa Tướng, một chút quan hệ cũng không có.
Hắn gật đầu, bỗng nhiên nói: "Khát nước."
Rót cho hắn cốc nước, đưa cho hắn, ta nhịn không được mà hỏi: "Chuyện của Vân Mi..."
"Trẫm sẽ sắp xếp, chắc chắn không ủy khuất nàng ấy."
"Hoàng Thượng muốn tìm người trông chừng Dương tướng quân, chọn Vân Mi, thật là hạ sách." Hắn không biết quan hệ giữa Vân Mi và Dương tướng quân!
Hắn cười: "Chưa chắc." Ta không biết hắn có ý gì, lại nghe hắn nói, "Đã trễ thế này, xem ra Thừa Tướng sẽ không tới. Sinh Nhi, ngủ thôi."
Ta ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới chuyện lúc ở chợ có nhìn thấy An Kỳ Dương. Hắn chỉ hỏi người mặc phục sức thị vệ, lại không hỏi tới ta. Khi đó, ta rõ ràng mặc y phục của cung nữ, không phải cũng rất kỳ lạ sao?
Điều đó chứng minh, An Kỳ Dương ngay lúc ấy đã đoán được thân phận của chúng ta.
Nguyên Thừa Hạo chẳng qua là muốn xem An Kỳ Dương có đem chuyện Hoàng Thượng xuất cung nói với cha mình hay không, cho nên hắn mới hỏi ta, ai sẽ tới tìm hắn đầu tiên.
Ta không tự chủ mà nhìn bả vai hắn, nghĩ tới vết sẹo kia, hai tay nắm chặt thành đấm, tin tức hoàng đế xuất cung để lộ liệu có dẫn dụ thích khách tới không?