Tuy sáng sớm đã đoán được, nhưng sự tình thật sự xảy ra, ta vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Vội đứng dậy, ta lo cho Cung Khuynh Nguyệt.
Lập tức chạy đến phòng nàng ấy, ở chỗ ngoặt, ta thiếu chút đụng phải một người, gấp gáp dừng bước, nhưng không tránh bị đụng đầu.
"A Tụ!" Người nọ lớn tiếng kêu.
Không khỏi giật mình, thế mà lại là Nguyên Phi Cẩm.
Gã quơ tay trước mặt ta, cũng cười: "Choáng đầu rồi?"
"Không phải tiểu vương gia ở vương phủ chép kinh văn sao?" Không đầu không đuôi, ta cư nhiên hỏi một câu như vậy.
"Khụ khụ." Người trước mặt xấu hổ ho khan mấy tiếng, "Ta là thần bút, hai trăm bản kinh văn kia chỉ cần chút lòng thành mà thôi. Có điều hôm nay ta tới chủ yếu là muốn thương lượng với ngươi chuyện này..." Gã thấp giọng, tỏ vẻ thần thần bí bí.
Ta tự nhận thấy bản thân không có gì đáng giá khiến hắn tới thương lượng, quan trọng hơn là, hiện tại ta không có thời gian, ta còn phải đi tìm Cung Khuynh Nguyệt.
"Có chuyện gì, thỉnh tiểu vương gia lát nữa hẳn nói." Dứt lời, hành lễ với gã, ta định nâng bước rời đi.
"Không phải... Còn không phải là muốn xem Lăng Ba của Cung tiểu thư một lần sao?" Gã đuổi theo, nói.
Lúc này ta mới nhớ ra chuyện gã vì chép kinh văn mà không kịp xem, có điều việc này, đừng nói là không thể giúp, cho dù có thể, ta cũng không muốn lần nữa có bất kỳ liên quan tới Lăng Ba.
Cung tiểu thư mà gã nhắc tới chỉ có thể là Cung Khuynh Nguyệt, nhưng gã lại không biết, tỷ tỷ căn bản không biết nhảy Lăng Ba.
Ta lắc đầu: "Việc này nô tỳ không giúp được." Vừa nói, bước chân bên dưới lại càng nhanh hơn.
"Đúng là ta làm khó ngươi, nhưng chẳng qua chỉ là một nha đầu mà thôi." Nguyên Phi Cẩm vẫn không từ bỏ, còn cười nói, "Ngươi gấp gì chứ? Hôm nay là Hoàng Thượng sai ta tới đưa cho ngươi một món đồ."
Ta lập tức dừng bước, giật mình nhìn gã.
Gã cười cười, giơ cao đồ vật trong tay: "Đây mới là đại sự hôm nay ta tới, vốn dĩ Hoàng Thượng định phân phó cung nhân, có điều ta nghĩ, chuyện quan trọng như vậy đương nhiên không thể qua loa, đúng không A Tụ?" Hắn giả trang bộ dáng nghiêm túc, nhưng kỳ thật mọi người đều biết, hắn chẳng qua là không từ bỏ ý định, muốn xem Lăng Ba.
Ánh mắt dừng trên món đồ trong tay hắn, đó là ngọc châu kèm tua rua bên dưới, tinh oánh dịch thấu, vô cùng xinh đẹp.
Hắn đưa cho ta, lại nói: "Hôm qua Hoàng Thượng không thấy ngươi, còn tưởng ngươi sợ tới bỏ trốn. A, cái này, cho ngươi. Cho dù ngươi thắng hay thua, Hoàng Thượng cũng sẽ không thật sự lấy mạng ngươi đâu. Cầm đi, Hoàng Thượng nói, có thể đồng ý bất kỳ thỉnh cầu nào của ngươi, có điều, chỉ một thỉnh cầu duy nhất."
Ngơ ngẩn nhìn ngọc châu trong lòng bàn tay, gã nói, Hoàng Thượng có thể đồng ý bất kỳ thỉnh cầu nào của ta.
Đột nhiên buộc chặt, ta gấp giọng hỏi: "Vậy... Vậy có thể thỉnh cầu Hoàng Thượng không cưới tỷ tỷ được không?"
Nguyên Phi Cẩm ngẩn ra, sau một lúc lâu mới có phản ứng, cười nói: "Thật nhìn không ra, ngươi và Cung tiểu thư quan hệ không tồi. A, vừa rồi quên nói ngươi biết, Hoàng Thượng nói, yêu cầu của ngươi chỉ có thể trực tiếp liên quan tới ngươi, chuyện của Cung tiểu thư, không cần ngươi nhọc lòng. Ta nói ngươi biết, việc này, đừng bảo là ngươi, chính ta cũng không dám xen mồm vào, đó không phải chuyện chép hai trăm bản kinh văn là có thể giải quyết."
Hi vọng vừa nhen nhóm lập tức bị dập tắt.
Nguyên Phi Cẩm giống như nhìn thấu: "Chi bằng, theo ta hồi kinh đi. An Kỳ Dương có vẻ cũng mong ngươi đi cùng, chúng ta đi rồi, một mình ngươi ở đây cũng chẳng còn gì thú vị."
Tâm tư của ta hoàn toàn không ở nơi này, căn bản không biết hắn đang nói gì.
Ta chỉ nói một câu: "Tiểu vương gia về trước đi." Dứt lời, nắm chặt ngọc châu không tay, ta chạy nhanh về trước.
Vừa tới cửa phòng Cung Khuynh Nguyệt liền nghe tiếng khóc của nàng truyền ra: "Nương, người là muốn ép chết nữ nhi sao?"