Tỉnh Rượu

Chương 9: End

Vào tháng mười, mùa mưa ở Lâm Giang cuối cùng cũng kết thúc, bộ phim truyền hình chuẩn bị tổ chức buổi họp báo.

Bộ phim tự sản xuất chính thức công bố tên gọi, là 《 hắc 》, một cái tên qua loa nhưng mà nghe qua thì có vẻ còn rất đẳng cấp.

Fans Khương Trác cũng dần dần chấm dứt chuyện Giải Tích đến diễn vai nữ chính.

Dẫu sao cũng là diễn viên chính quy, không phải là loại diễn viên chính quy gì đó chỉ biết trừng mắt há mồm.

Chỉ là thỉnh thoảng sẽ đăng bài Star biss, Star nhanh nhanh đóng cửa, mỗi ngày đều tag hỏi hôm nay Star đã đóng cửa chưa.

*biss: slang của bitch

Tất nhiên là tất cả đều bị Giải Tích hack bay.

Cô tựa như một người máy, có thể xoá những câu thô tục ngay từ những giây đầu tiên.

Có thể nói, những bình luận tiêu cực về 《 hắc 》chỉ là về nữ nhân vật chính.

Cách ngày khởi động máy một khoảng thời gian, Giải Tích vẫn luôn ngâm mình trong khách sạn, đỏ mắt trông mong nhìn theo định vị của Tô Tỉnh, nhìn xem anh lại chạy tới chỗ nào, cô vô cùng may mắn, còn nghĩ cũng may lúc ấy mình thông minh.

Đặt định vị lên thắt lưng của Tô Tỉnh, còn có định vị chịu đựng cùng bản thân hai tuần.

Chỉ là, gần đây Tô Tỉnh bận rộn đến dị hường, Giải Tích có thể thường xuyên nhìn thấy Tô Tỉnh thang thang quanh vùng ven Lâm Giang.

Thật ra Tô Tỉnh cũng không ngờ tới là sẽ bận như vậy.

Thành phố Lâm Giang lại phát hiện ra một thi thể.

Nguyên nhân cái chết giống hệt như người đàn ông bên bờ sông và ba nuôi Giải Tích.

Cũng là bị đâm trực tiếp vào tim cho đến chết, con dao găm dính máu cũng được tìm thấy bên cạnh thi thể, dấu vân tay trên dao găm trùng khớp với dấu vân trên thi thể.

Ba vụ án mạng này nhìn qua tưởng chừng như không hề liên quan đến nhau, nhưng đặt chúng cùng với nhau lại khiến cho người ta không thể không suy nghĩ sâu xa.

Ba vụ án giết người gần đây ở thành phố Lâm Giang, đều cùng một phương thức gây án, thời gian xảy ra đều là vào tháng chín, thật sự chỉ là tình cờ và trùng hợp thôi sao?

Bởi vì Tô Nghiên phụ trách một trong các vụ án này, cô ấy đối với chuyện này bày tỏ nghi ngờ sâu sắc, mạnh mẽ yêu cầu lập tổ chuyên án điều tra, ý của cục trưởng là các vụ án đều đã kết án, thì cứ xem như chỉ là sự trùng hợp đi.

Nhưng mà Tô Nghiên là người có tính cách cực kỳ quật cường, nhất định phải điều tra ra.

Cuối cùng thì cục trưởng vẫn cho phép cô ấy rút ra một tổ nhỏ để điều tra việc này.

Yêu cầu tra xem rốt cuộc là ba vụ án này có mối liên hệ gì với nhau trước khi vụ án mới xảy ra ở thành phố Lâm Giang.

Nếu không thì lập tức lăn trở về tiếp tục làm cô cảnh sát nhỏ, không có việc gì thì không được ra mặt.

Tô Tỉnh với tư cách là em trai Tô Nghiên, hết sức vinh hạnh được là một trong những thành viên trong nhóm, cả ngày đi theo Tô Nghiên chạy tới hiện trường vụ án.

Kế hoạch ban đầu là đặt mục tiêu trong vòng hai tuần suy nghĩ thật cẩn thận làm thế nào để từ chối Giải Tích, cuối cùng không thể thực hiện được.

Tô Nghiên tựa như ruồi nhặng không đầu mang theo đám người Tô Tỉnh đi vòng quanh.

Tô Tỉnh thật sự không thể chịu đựng thêm nữa, viện binh.

Người anh rể đang phá án ở tỉnh khác.

Nói tới lại buồn cười, tất cả hậu bối trong nhà bọn họ đều làm việc ở Cục Cảnh Sát.

Anh rể của anh, Tô Hình cũng coi như là một tuyển thủ có thiên phú.

Sau khi nhận được tin nhắn của Tô Tỉnh, câu đáp lại đầu tiên chính là.

“Chị em tìm người đàn ông khác sau lưng anh à?”

Tô Tỉnh: “……”

Anh giải thích cho Tô Hình nghe những chuyện xảy ra gần đây.

Kết quả là chậm chạp mãi không chờ được tin nhắn trả lời của Tô Hình.

Lại chờ được Tô Nghiên linh quang chợt lóe.

*Linh quang chợt lóe 灵光一闪: linh quang nhất thiểm = đột nhiên nghĩ ra (thông minh bất chợt)

Chị anh cực kỳ hứng thú nói: “Muốn xem ba vụ án này có liên quan gì với nhau hay không, có thể đi hỏi Giải Tích, Giải Tích sống bên cạnh nạn nhân đầu tiên hơn mười năm, nói không chừng cô ấy biết chuyện gì đó.”

Sau khi nghe xong Tô Tỉnh không kìm được cau mày, “Ai bày cho chị cái chủ ý tệ hại này, chẳng khác nào chọc vào nỗi đau của cô ấy?”

“Ôi chao, Giải Tích tính tình cởi mở rộng rãi, em hỏi cô ấy xong rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nói không chừng cô ấy sẽ quên luôn chuyện này.” Cô ấy càng nói càng trở nên yếu ớt, chính cô ấy cũng cảm thấy cái ý tưởng này rất tệ.

“Ai bày cho chị cái ý tưởng tệ hại này?”

“Tô Hình.” Tô Nghiên không hề có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, khai Tô Hình ra.

Hai mắt Tô Tỉnh tối sầm, anh không nên tin tưởng cái tên anh rể 250 kia.

*250: Họ thường gọi một kẻ ngu ngốc hoặc nói chuyện không đứng đắn, làm việc không nghiêm túc, hành xử một cách tùy tiện.

“Em sẽ cân nhắc thêm.”

Sáng sớm hôm sau, Giải Tích đang ở trong khách sạn xa xôi thì nhận được tin nhắn Tô Tỉnh mang theo quầng thâm mắt gửi tới.

【 có thể hỏi cô một vấn đề có thể làm cô đau lòng không? 】

Lúc màu đỏ của ô trò chuyện trên WeChat sáng lên, Giải Tích dường như không thể xác định được, nhìn đi nhìn lại vài lần.

Lần thứ nhất: Tô Tỉnh

Lần thứ hai: Tô Tỉnh

Ồ, đúng là Tô Tỉnh gửi cho cô.

Khóe môi cô cong cong, suy nghĩ trong lòng chính là, xem đi, anh cũng không nhịn nổi hai tuần chứ gì.

Tiếp đó nhấp vào xem, nụ cười trên môi cứng lại.

【không phải anh muốn từ chối em đấy chứ? 】

Có điều chỉ gửi tin nhắn này thì hình như có hơi lạc đề, nghĩ nghĩ cô lại bổ sung.

【 nếu liên quan đến việc từ chối làm bạn trai em thì không thể, nếu không phải thì có thể. 】

Trôi qua không biết bao lâu, bên kia lại gửi tới một tin nhắn.

【……】

【 cô có biết nạn nhân bên bờ sông lần trước không? 】

Giải Tích hồi tưởng một lúc, nghĩ ra.

【 hẳn là có quen biết. 】

【 trông rất giống người đàn ông mắc nợ cha nuôi em, dùng em gán nợ vào thời điểm đó. 】

Tô Tỉnh lại trả lời một tin ừ.

Sau đó Giải Tích nhìn thấy trên giao diện hiển thị đối phương đang gõ tin nhắn.

Khoảng tầm mười phút trôi qua, đủ thời gian để cô có thể đánh một giấc.

Rốt cuộc cũng nhảy ra tin nhắn mới.

【 bớt thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm đi. 】

《 hắc 》 sẽ tiến hành nghi thức khởi động máy vào ngày hôm sau.

Giải Tích đã đồng ý với Tô Tỉnh mà không hề mang theo chút do dự nào, hoàn toàn không hề lo lắng nó có thể xung đột với nghi thức khởi động máy hay không.

Thậm chí đã quên luôn việc này.

Đến lúc Khương Trác gọi điện thoại hỏi cô, chuẩn bị cho khởi động máy ngày mai như thế nào, Giải Tích mới nhớ ra, ồ, hoá ra mình còn một cái nghi thức khởi động máy cần phải tham gia.

Sau đó cô thật cẩn thận hỏi Khương Trác, “Tôi có thể không tham gia vào nghi thức khởi động máy vào ngày mai không?”

Điện thoại bên kia thay đổi người nghe, microphone truyền đến tiếng hét của người đại diện, “Ngày mai là lần đầu tiên cô xuất hiện công khai mà cô định không xuất hiện hả?”

Fans vốn đã rất không hài lòng, kết quả là cô còn muốn trốn, có tư bản cũng không được phép làm như vậy.

Giải Tích cảm thấy lỗ tai mình sắp bị điếc rồi.

Nhưng vẫn ý thức được bản thân vừa rồi không đáng tin cậy đến mức nào.

Không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho Đường Hải Sinh.

Cô chỉ có thể chạy đi tìm Tô Tỉnh, hẹn anh một khoảng thời gian khác.

【 chúng ta có thể gặp nhau vào thời gian khác không ạ? 】

【? 】

【ban nãy em quên mất ngày mai có nghi thức khởi động máy. 】

Tô Tỉnh bị nghẹn họng đến mức không biết phải trả lời lại như thế nào, nghĩ thầm đây là loại năng lực lớn đến đâu mà ngay cả cái này cũng quên.

Anh hẹn một khoảng thời gian khác, vẫn là trong ngày hôm đấy nhưng lại phải chờ ở bên ngoài một chút, cuối cùng anh chọn chờ đợi.

Mấy ngày nay không có cô gái nhỏ ở bên cạnh làm phiền, hình như anh có hơi không được tự nhiên?

Tô Tỉnh cảm thấy bản thân như bị bệnh tâm thần.

Cuối cùng do dự cả buổi, trả lời,

【 tôi sẽ chờ cô đến lúc khởi động máy kết thúc. 】



Vừa tan tầm, Tô Tỉnh đã đi thẳng ra cửa, Lâm Trướng nhìn theo bóng liêng của anh rồi huýt sáo, hét to hỏi anh, “Đây là năm nào mà bỗng nhiên anh tan tầm tích cực như vậy.”

Tô Tỉnh làm bộ như không biết, anh cảm thấy nhịp tim của mình có hơi không bình thường.

Anh nghĩ, chắc là sắp phải trông thấy Giải Tích cho nên tức giận từ sớm chứ gì.

Bởi vì tan tầm muộn, Tô Tỉnh sợ Giải Tích phải đợi anh thật lâu, nên đi đường tắt đuổi tới địa điểm ước định.

Kết quả là sau khi tới nơi, đợi thật lâu cũng chưa thấy người kia tới.

Anh dứt khoát xuống xe đi tìm Giải Tích.

Gần địa điểm hẹn sẵn cũng chỉ có vỏn vẹn vài nhà hàng, Tô Tỉnh không tốn quá nhiều sực lực đã tìm được xe của Giải Tích.

Vừa thấy cửa nhà hàng, Tô Tỉnh đã ngây người.

Giải Tích đang ngồi xổm trên mặt đất, gắt gao nắm chặt quần áo của một người đàn ông.

Trên người người đàn ông kia đều là hàng hiệu.

Tô Tỉnh và Giải Tích đối diện, nhìn nhau.

Giải Tích phản ứng đầu tiên, vội vàng buông quần áo của người đàn ông kia ra, còn nhe răng nói: “Đi thôi đi thôi.”

Lúc này trở thành Tô Tỉnh đối diện với người đàn ông kia.

Người đàn ông kia là một người trung niên, ánh mắt rất sắc bén, liếc mắt thăm dò Tô Tỉnh từ trên xuống dưới.

Nói với Giải Tích: “Tây Tây, đây là bạn trai của con à?”

Giải Tích bĩu môi không để ý tới người đàn ông kia, người đàn ông cũng không tức giận, lắc lắc quần áo nói: “Ba thật sự rất bận, cần phải đi làm. Con đừng nghịch ngợm nữa.”

Lúc này Tô Tỉnh mới hiểu ra, người đàn ông này là ba của Giải Tích, Giải Tích đang làm nũng với ba mình, ba Giải Tích còn hiểu lầm rằng anh là bạn trai của Giải Tích.

Từ từ, hiểu lầm anh là bạn trai của Giải Tích?!

Tô Tỉnh muốn giải thích.

Người đàn ông kia vừa vặn nhìn thấy anh mở miệng, đi trước anh một bước nói:

“Cậu chính là con rể tương lai của tôi?”

“Bây giờ còn chưa đến đâu đâu, không cần phải vội vã gọi tôi là ba như vậy.”

Tô Tỉnh: “……”

Giải Tích xê dịch vị trí, dịch từ vị trí đối diện Đường Hải Sinh sang bên cạnh Tô Tỉnh.

Đường Hải Sinh chú ý tới thay đổi này, chua lòm liếc mắt một cái nhìn Tô Tỉnh.

Vừa mới tìm được bé cưng, đã nghe được ông cụ nói con gái bị bắt cóc, chuyện như vậy có ai mà không chua xót.

Đường Hải Sinh nói câu tạm biệt, rồi sải bước rời đi.

Giải Tích cũng không bĩu môi nữa.

Thậm chí còn cong lên, túm Tô Tỉnh đi vào nhà hàng.

Trong đầu Tô Tỉnh đều là làm sao để giải thích rằng mình không phải là con rể của người đàn ông kia.

Suy nghĩ trong đầu người phục vụ đều là tại sao cô gái nhỏ xinh đẹp này lại quay trở lại rồi, là vì phục vụ không hài lòng nên trở về tính sổ hay sao?

Giải Tích ngồi xuống, suy nghĩ nhanh chóng chuyển động, không biết nên làm thế nào để bảo Tô Tỉnh thỉnh thoảng tới Hoành Điếm thăm cô.

Kết quả là nghĩ tới đề xuất Mary Sue của Khương Trác, những lời vốn định nói lại trở thành.

“Em còn phải nhanh chóng trở về, có chuyện gì thì nói nhanh một chút.”

Tô Tỉnh nghe được ngữ khí của cô, theo bản năng nhíu mày, hỏi: “Vội như vậy à?”

Giải Tích gật đầu.

Tô Tỉnh buộc lòng phải nhanh chóng hỏi hết những câu hỏi mà Tô Nghiên đã sắp xếp.

Vừa hỏi vừa quan sát biểu cảm của Giải Tích, cũng may Giải Tích không có gì khác thường.

Cuối cùng thì cũng gần giống như những lời Tô Nghiên nói, những người chết này thật sự có mối liên hệ với nhau.

Anh nhanh chóng sắp xếp lại, sau đó gửi cho Tô Nghiên, đổi lấy một đống moah moah của chị ấy.

Sau đó Tô Tỉnh nhìn Giải Tích ở đối diện.

Tiếp đó nhịp tim của anh lại không bình thường, mặt còn hơi nóng lên.

Tô Tỉnh dời tầm mắt sang nơi khác, che giấu suy nghĩ, hỏi một câu, “Tôi có thể đến thăm ban không?”

Giải Tích nhìn dáng vẻ của anh thì có hơi buồn cười, đồng thời cũng khẳng định, Tô Tỉnh đã thích cô rồi, thích mà không nhận ra thôi.

Gật đầu biến thành lắc đầu, trả lời là, “Chỉ có người nhà mới có thể đến thăm ban.”

Rõ ràng chỉ là một câu thuận miệng nói, Tô Tỉnh nghe xong lại có hơi rầu rĩ.

Anh nghi ngờ tự hỏi bản thân mình, tại sao bây giờ đối diện với những sự việc có liên hệ tới Giải Tích, anh lại phản ứng quá mức như vậy.



Lại thêm một, hai tháng trôi qua, Tô Tỉnh gửi tin nhắn cho Giải Tích, Giải Tích vẫn luôn trả lời câu được câu không, bận không ra gì.

Thậm chí mấy hôm trước, lúc vụ án của ba nuôi Giải Tích được phá, Giải Tích cũng chỉ lạnh nhạt trả lời một câu à.

Lâm Trướng nói đùa rằng gần đây anh rất giống một tên thất tình.

Hôm nay, Giải Tích thậm chí còn không trả lời tin nhắn của anh.

Lâm Trướng tiến vào phòng thì nhìn thấy khuôn mặt rầu rĩ của Tô Tỉnh, có hơi buồn cười nói, “Anh, em nghĩ anh đã thật sự thích người ta rồi.”

Tô Tỉnh ừ một tiếng.

Hai ngày này anh cũng đã suy nghĩ kĩ, anh chính là thích Giải Tích, không có gì phải lừa dối chính mình.

Lâm Trướng còn đang tưởng mình nghe lầm, thì nghe được Tô Tỉnh nói tiếp.

“Tôi cảm thấy sau khi tôi suy nghĩ cẩn thận, cô ấy đã không còn thích tôi nữa.”

Lâm Trướng: “Thế anh hỏi chưa?”

“Ngược lại em cảm thấy cô ấy theo đuổi anh theo đuổi rất vất vả.”

Một lời đánh tỉnh người đang trong mộng.

Tô Tỉnh chợt nhận ra, trước kia Giải Tích đã theo đuổi mình như thế nào.

Trên giao diện WeChat, vĩnh viễn chỉ có một mình Giải Tích nói chuyện.

Có lẽ anh cũng có thể học theo Giải Tích theo đuổi người ta?

Dẫu sao thì điều kiện của anh cũng không tệ, đúng không?

Đúng không……

Thế nhưng anh thật sự không có da mặt dày như Giải Tích.

Cuối cùng, anh lấy đầu óc tự xưng là có chỉ số thông minh siêu cao ra, đỏ mặt gõ một hàng chữ, gửi cho Giải Tích.

Hai ngày nay, thực ra Giải Tích chịu đựng cũng rất vất vả, thiếu chút nữa là không chịu đựng nổi.

Nhìn thấy những lời này của Tô Tỉnh.

Nháy mắt liền cảm thấy, chịu đựng thật sự đáng giá.

Cô cười đáp lại, “Được ạ.”



Định vị hiển thị trên màn hình, hai chấm đỏ càng ngày càng gần.

Cuộc trò chuyện trên điện thoại là:

“Muốn gặp em, cho nên tôi có thể làm người nhà em không?”

“Được ạ.”

– Hoàn chính văn