Người đến không mang theo ý tốt, nhưng hồ vương vẫn rất bình tĩnh, không lộ vẻ gì. Hai gã thị vệ ngay lập tức phi thân đến chặn trước mặt vị hồng y nam tử, quát hỏi: “Hà cớ gì dám cản trở hôn yến?”
Vị hồng y nam tử chỉ hừ một tiếng, cười nói: “Cướp tân lang!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Đôi chân mày của hồ vương Hi Minh hơi nhíu lại, lãnh đạm nói: “Bản vương chưa từng gặp mặt nhà ngươi.”
“Ý ta là muốn đến đây để cướp tân lang của ta.” Hồng y nam tử giơ tay phất qua, một trận âm phong cuồn cuộn thổi đến, mạnh mẽ đẩy lui hai tên thị vệ, hắn phi thân tiến lên, động tác ưu nhã thong dong, nhưng tốc độ lại nhanh đến nổi mắt không thấy được, thoáng chốc đã phóng thẳng đến giữa đại sảnh.
Tân nương từ nãy đến giờ vẫn một mực yên lặng không nói gì, đột nhiên một tay giơ lên nắm lấy chiếc khăn đỏ trùm trên đầu đánh về phía vị hồng y nam tử.
Tất cả mọi người đều mở căng mắt ra nhìn đến sững sờ. Trước mặt họ, vị tân nương da trắng tóc đen, mày thanh đại, môi anh đào, đoan chính mà không dè dặt, kiều mị nhưng không vướng trần, tuy là quốc sắc thiên hương, nhưng không mang theo cảm giác yếu mềm của nữ nhân, quả nhiên là một nữ tử rất xứng đôi với hồ vương. Đôi mi nàng nhíu lại rất sâu, lạnh lùng cất giọng: “Giáng Yến!”
Bị gọi, vị hồng y nam tử tên Giáng Yến dừng chân, đưa tay đón lấy chiếc khăn đội đầu, cười lạnh nói: “Kỳ Hàn, lời thề non hẹn biển của ngươi dành cho ta cho tới bây giờ ta vẫn không hề nghi ngờ, nếu như ta không tốt, ngươi cứ việc nói thẳng, cần gì ta vừa xoay người lại, ngươi đã đi cưới người khác rồi!”
Tân nương tên Kỳ Hàn khẽ nhếch môi, lạnh nhạt nói: “Tình cảm vốn là ngươi tình ta nguyện, hợp thì ở cùng nhau, không hợp thì chia tay thôi, ta không có nói ta sẽ yêu ngươi cả đời, ngươi cần gì phải khổ não dây dưa cơ chứ?”
Giáng Yến ngẩn ra, trong hai tròng mắt lạnh lùng trỗi lên một chút đau thương, “Ngươi từng nói, tâm ta như trăng kia…”
Kỳ Hàn vẫn lãnh đạm hỏi lại: “Trăng cũng có lúc lên lúc xuống, không phải sao? Sao có thể vĩnh viễn ở mãi giữa trời được?”
Đỗ Kình Vũ đứng một bên nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy có gì đó không đúng…”
“Ta cũng vậy,” Đông Phương Đình gật nhẹ đầu, “hơn nữa hắn rõ ràng nói là đến đây cướp tân lang…”
Tên hồ ly đứng bên cạnh hắn bỗng “ồ” một tiếng, cười nói: “Hồ tộc chúng ta là tộc duy nhất có khả năng tự do biến hóa thành nam hoặc thành nữ, cho nên chuyện tình cảm trong tộc lộn xộn một chút cũng không có gì đáng ngạc nhiên… Hai tên các ngươi kinh ngạc như vậy, chẳng lẽ vẫn chưa từng nếm thử mật ngọt hay sao?” nói xong che miệng cười, ôn nhu hỏi: “Có muốn ca ca dạy cho các ngươi không?”
Hai người cực kỳ xấu hổ, nhưng không thể thành thật nói rằng mình chính là người tu chân, cho nên mới không biết hồ tộc lại có thể tự do biến hóa qua lại giữa hai giới tính, lại không thể tiếp tục bàn về vấn đề này với tên hồ ly này, nếu không, thật muốn cùng hắn đi thử xem cho biết thế nào là mật ngọt lắm, vì vậy trong phút chốc cũng không có lời nào để nói.
Trong lúc hai đạo sĩ ở đầu bên này đang nghĩ biện pháp để ứng phó, thì đầu bên kia hai hồ ly cũng đã xáp vào đánh nhau, âm khí vờn quanh thân thể bọn họ, khí thế từ từ xiết chặt, bầu không khí chung quanh càng lúc càng lạnh lẽo, tấm khăn đỏ trong tay Giáng Yến từ từ bị xé rách thành từng mảnh nhỏ, rơi lã chã xuống đất.
Kỳ quái chính là, hồ vương Hi Minh vốn là tân lang trong ngày hôm nay, lại không tiến đến quẳng kẻ phá rối ra ngoài, mà vẻ mặt thủy chung vẫn lạnh nhạt đứng ở vị trí cao nhất, lặng yên bất động.
Trong phút chốc, tiếng nói yêu kiều của Kỳ Hàn bỗng quát lên, năm ngón tay giương ra thành trảo, chụp vào mặt đối phương, trên ngón tay chợt lóe lên những luồng ánh sáng lạnh lẽo, ngay cả không khí tựa hồ cũng đang phát ra tiến rít gào.
Giáng Yến quát: “Kỳ Hàn! Dám lấy binh khí ra đối phó với ta à!” thân hình vừa lách tránh, tay áo không nặng không nhẹ chém ra, trong nháy mắt dài ra ba thước, ngăn cản móng vuốt sắt bén của nàng, nhắm về hướng cổ nàng chém xuống.
Ngay lúc đó Kỳ Hàn lui ngược ra sau, Giáng Yến lập tức đánh tới, hai ống tay áo bay múa, biến thành mấy ngàn bóng ảnh đỏ hồng, một đạo tiếp liền một đạo, như ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt, lan ra khắp chung quanh.
Kỳ Hàn thân tuy mặc giá y, trên đầu lại đội mũ phượng nặng nề, nhưng động tác lại thanh thoát nhẹ nhàng, nàng vừa lã lướt lách tránh sự công kích của đối phương, vừa không ngừng tìm kiếm khe hở để phản kích lại.
Những chiếc bàn chung quanh đã sớm bị yêu lực của bọn họ đánh văng ra, hoặc thậm chí bể tanh bành. Những tân khách có yêu lực cao đều dùng yêu khí biến thành vách chắn, vừa xem vừa bàn luận. Còn những kẻ đạo hạnh thấp kém không thể làm gì khác hơn ngoài việc nháo nhào tháo chạy. Liên tục có những thị vệ tiến lên ngăn cản, nhưng không cách nào xâm nhập vào giữa trận chiến của cả hai.
Đông Phương Đình và Đỗ Kình Vũ vốn có thể tỉnh như không để xem quang cảnh này, thế nhưng vì đang giả trang thành tiểu hồ ly, không thể làm gì khác hơn là theo những hồ ly bên cạnh chạy vào trong góc phòng tị nạn.
Đông Phương Đình nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không cảm thấy có chút cổ quái sao?”
“Ý ngươi muốn nói hai người bọn họ đều dốc toàn lực ra đấu nhau à?” Đỗ Kình Vũ xem rất thích thú, “tình nhân cũ, khó tránh khỏi hạ thủ lưu tình, còn có cái gì cổ quái nữa?”
“Cổ quái chính là hồ vương…” Đông Phương Đình nhè nhẹ lắc đầu, rồi tiếp tục nói: “Có người ngang nhiên đến hôn lễ của hắn khiêu khích, hắn chẳng lẽ lại không vì thê tử vừa mới cưới của mình mà ra mặt can thiệp sao?”
Đỗ Kình Vũ căng mắt ra nhìn, gương mặt tuấn mỹ của hồ vương vẫn hờ hững, giống như chuyện đang phát sinh không liên can gì tới hắn, không khỏi kinh ngạc nói: “Ồ, ngươi nói đúng, hắn quá mức tĩnh táo, tĩnh táo đến … tĩnh táo đến nỗi như là đã biết chuyện này sẽ xảy ra!”
Đông Phương Đình nhẹ cười, gật đầu nói: “Còn có nội tình, chúng ta nên yên lặng xem chuyện gì sẽ tiếp diễn.”
Tốc độ đánh nhau của Giáng Yến và Kỳ Hàn càng lúc càng nhanh, quả thực chỉ có thể thấy hai chiếc bóng màu đỏ hợp lại rồi tách ra, chung quanh âm phong gào thét điên cuồng, yêu lực bắn ra khắp bốn phía, xuyên vào người làm đông cả máu xương. Bất giác, cả hai đã tiến vào thảm đỏ trãi giữa phòng.
Trong đầu Đỗ Kình Vũ ý nghĩ chợt lóe lên, đoán ra mục đích của bọn họ, âm thầm kêu “A” lên một tiếng.
Một đạo hàn quang đột nhiên đánh úp về phía hồ vương Hi Minh, nhằm ngay giữa ngực, tàn nhẫn dị thường. Lại thêm hai đạo hồng quang, nhằm ngay thiên linh cái của hắn bổ xuống.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, mọi người đều khiếp sợ, nhưng Hi Minh xem ra đã đoán được từ trước, nhún người bay ngược ra sau trong nháy mắt, đồng thời vung tay lên, một nguồn yêu lực khổng lồ phóng ra, đánh văng tất cả những luồng công kích nhằm về phía hắn.
Hai chiếc bóng màu đỏ bị bắn về hai góc phòng. Giáng Yến xoay người tách khỏi công kích, Kỳ Hàn thì vẫn đang lơ lửng giữa không trung phun ra một búng máu tươi, sau đó rơi thẳng xuống. Giáng Yến hít một hơi khí lạnh, bay thẳng đến đỡ lấy nàng, ôm nàng cùng té trên mặt đất, thất thanh gọi: “Kỳ Hàn ca!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Kỳ Hàn giờ đây đã trắng bệch, từ khóe môi không ngừng tràn ra máu tươi, nàng giơ ngón tay run rẩy lên, chỉ về hướng hồ vương, khàn giọng nói: “Ngươi… huyết thống bất thuần, sau có thể thống lĩnh tộc ta…”
Gương mặt của Giáng Yến cũng tái nhợt, hắn hiểu nàng xuất khí ra thì nhiều, mà khí vào thì ít, luồng yêu lực lúc nãy đã làm cho tâm mạch của Kỳ Hàn vỡ nát, bởi vậy, mặc dù đôi tay ôm nàng vẫn không ngừng run rẩy, nhưng hắn cũng không lau đi vết máu đang trào ra khỏi khóe miệng của nàng, đôi mắt trống rỗng yên lặng nhìn gương mặt của nàng phẫn hận.
Hồ vương Hi Minh rốt cục cũng lộ ra nụ cười trên mặt, nhưng lại là một nụ cười lạnh giá như băng, “Kỳ Hàn, thiên hồ nhất hệ bất mãn với bản vương, bản vương đã sớm biết. Vị trí này vốn chỉ dành cho kẻ mạnh, đáng tiếc các ngươi thủy chung chỉ có thể nhìn mà không có khả năng đoạt được… ngươi và bản vương yêu nhau, quả là mưu kế tốt nhất, nhưng một người trong chuyện tình cảm có thật tình hay không, chẳng lẽ lại nhìn không ra sao?” hắn khẽ nhếch môi lên, lạnh lùng cười nói: “Bản vương chỉ là tương kế tựu kế mà thôi.”
“Tương kế tựu kế…” Kỳ Hàn thì thào nhắc lại, đột nhiên cất tiếng cười to, trong tiếng cười mang theo sự cay đắng không cách nào chịu nổi, “tương kế tự kế!” tiếng cười của nàng bỗng dừng lại, một ngụm máu lớn tràn ra khóe môi, vòng theo phía dưới cằm chảy xuống. Nàng từ từ lã người dựa vào lòng ngực Giáng Yến, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi ngâm lên đứt quãng: “Xuân tâm mạc cộng hoa tranh phát, nhất thốn tương tư … nhất thốn hôi…” (Xuân đến chẳng cùng hoa tranh sắc, một thoáng tương tư… hóa tro tan…). Đôi mắt hoa hạnh vẫn còn hé mở, nhưng đáy mắt đã trống rỗng rồi. Mái tóc đen dần dần hóa trắng, cuối cùng thê lương như tuyết lạnh tan thương. Người ngâm nga hơi thở đã không còn, nhưng thanh âm nhu hòa bi thương kia vẫn còn lưu lại bên tai văng vẳng.
Hi Minh chậm rãi khoát tay, ý bảo thị vệ đừng tiến đến.
Giáng Yến nhìn Kỳ Hàn nằm trong lòng ngực của mình đã hóa lại nguyên hình thành bạch hồ, trầm mặc một lúc lâu, rồi ôm lấy thân hình bạch hồ đã không còn hơi thở đứng dậy, vừa lắc mình đã ra đến ngoài cửa chính.
“Đuổi theo!” Đông Phương Đình quát khẽ, chạy theo ra ngoài.
Đỗ Kình Vũ ngẩn ra hỏi: “Đuổi theo làm gì?” nhưng dù sao bọn họ cũng đã ở ngay cạnh cửa, có đi ra cũng không làm người khác để ý tới. Thấy Đông Phương Đình đã chạy đi, Đỗ Kình Vũ không thể làm gì khác hơn là phóng ra ngoài đuổi theo hắn.
Tốc độ chạy của Giáng Yến cực nhanh, theo hướng đỉnh núi mà lên, càng chạy xung quanh lại càng hẻo lánh, nhưng vì hắn đang ôm xác hồ ly, Đông Phương Đình và Đỗ Kình Vũ lại không phải kẻ tầm thường, tất nhiên rất dễ dàng đuổi theo bén gót.
Đi rất lâu, rốt cục Giáng Yến cũng dừng chân, lạnh lùng hỏi vọng về phía sau: “Các ngươi muốn theo ta bao lâu đây?”
Đỗ Kình Vũ vô cùng xấu hổ, lòng hiếu kỳ của hắn tuy rất nặng, lại được đuổi theo một mỹ nhân như vậy cảm thấy cũng rất vui, nhưng bọn hắn không phải hồ tộc, bọn người hồ vương bên kia còn chưa đuổi theo, bọn hắn vì sao lại đuổi theo cơ chứ? Hơn nữa, Đông Phường Đình chẳng phải xử sự luôn luôn hờ hững hơn hắn sao? Chuyện đáng lý không nên làm, hắn vì sao lại một mực muốn làm? Vừa nghĩ, hắn vừa quay đầu nhìn lại tên đầu sỏ đã gây ra họa.
Đông Phương Đình chỉ cười cười sờ sờ lỗ tai hồ ly trên đầu mình, ôn hòa hỏi: “Xin hỏi, tiền bối muốn đi đâu? Ta có thể đi cùng không?”
Giáng Yến chậm rãi xoay người lại, nhíu mày nhìn bọn họ, “Tiểu hồ ly, lực chân của các ngươi rất tốt, nhưng dám đuổi theo ta, các ngươi rốt cục đang có âm mưu gì?” cả hai người đều không che dấu hành tung, một đường đuổi theo hắn. Tuy hắn cho rằng với đạo hạnh của đối phương thì không thể nào có tốc độ nhanh như vậy, nhưng vì đan dược của Đỗ Kình Vũ đã che dấu mùi vị trên người bọn họ một cách hoàn mỹ, hắn nhất thời không có một chút nghi ngờ, chỉ nghĩ đối phương đã rất chăm chú trong việc tập luyện lực chân thôi.
Đỗ Kình Vũ la lên: “Làm gì có âm mưu!” thật lòng mà nói, hắn so với Giáng Yến lại càng muốn biết Đông Phương Đình rốt cục đang có âm mưu gì nữa kìa!
Đông Phương Đình chỉ cười nhẹ, hỏi lại thêm một lần nữa: “Ta có thể đi cùng không?”
Giáng Yến lạnh lùng cười, cũng biết với công lực của mình, muốn giết hai tiểu hồ ly này không phải việc khó, liền xoay người, ôm Kỳ Hàn tiến vào rừng sâu.
Mắt thấy Đông Phương Đình đã lập tức đuổi kịp, trong đầu Đỗ Kình Vũ thầm cho rằng mình đã kết nhầm bạn rồi, tốt nhất đừng để tên hồ yêu này làm thịt, vừa nhấc chân đã đuổi kịp hai người kia.
Lâu sau Giáng Yến không chạy nữa, chỉ chậm rãi bước đi, hai người cũng đi theo phía sau cách hắn vài bước, một lúc lâu, Giáng Yến đột nhiên hỏi: “Các ngươi nghĩ ngôi vị hồ vương có nên để thiên hồ kế thừa hay không?”
Đỗ Kình Vũ bình sinh có hai ưu điểm, một là đối mặt với mỹ nhân đặc biệt ôn hòa và tỉ mỉ, hai là đối mặt với mỹ nhân đặc biệt rất thức thời, do đó ngay lập tức đã nói ngay: “Đó là lẽ đương nhiên, huyết thống không thể phế bỏ, nếu như một kẻ lai tạp bảy tám dòng máu có thể kế thừa ngôi vị hồ vương, thì còn thể thống gì nữa?”
Đông Phương Đình cười thầm trong lòng, bảo ngươi vừa liếc mắt mắng ta, mỹ nhân vừa hỏi ngươi đã thuận gió chuyển đà, ngươi cũng không phải hồ tộc, cùng bọn họ đàm luận cái gì thể với thống cơ chứ?
Giáng Yến hừ một tiếng, lẩm bẩm như tự nói với bản thân mình: “Từ xưa, vương vị hồ tộc đều do thiên hồ chúng ta kế thừa, nhưng Hi Minh thiên phú dị bẩm, tuy là hồng hồ, lại có thể tu được đến chín đuôi. Kỳ Hàn ca tuy là thủ lĩnh của thiên hồ hệ, tâm đương nhiên vì vậy mà không phục.”
Đông Phương Đình nhẹ nhàng hỏi: “Cho nên mới quyết định ám sát hắn sao?”
Đỗ Kình Vũ lập tức liếc mắt mắng hắn, ý bảo hắn im miệng nghe mỹ nhân dạy bảo.
Giáng Yến cũng đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, cười lạnh hỏi: “Bọn tiểu hồ ly không có đạo hạnh các ngươi như thế nào có thể hiểu được?”
Đông Phương Đình chỉ cười nhè nhẹ, “Tranh giành ngôi vị hồ vương, đương nhiên không đến phen bọn ta, chỉ là nếu dùng tình cảm để thực hiện thủ đoạn, làm cho kẻ khác có chút xót xa thôi.”
Giáng Yến cười lạnh nói: “Lúc ban đầu đã nói rõ kết hôn là vì quyền lời của cả hai bên, làm gì có tình cảm ở đây mà nói chứ? Ngươi có thấy Hi Minh xem trọng việc này không? Hắn căn bản từ đầu tới cuối không hề tin tưởng Kỳ Hàn ca. Kẻ vô cùng ngu ngốc lại chính là Kỳ Hàn ca, huynh ấy đã quá lún sâu vào tình cảm. Trước đây bọn ta có nói với nhau về chuyện này, huynh ấy nói nếu Hi Minh có biểu hiện quan tâm, thì vì hòa bình cho thiên hồ và hồng hồ, huynh ấy sẽ biến giả thành thật, thế nhưng…” hắn xiết chặt thân hình bạch hồ trong lòng ngực, cắn môi, thở thật dài, xoay người rồi tiếp tục ưu nhã tiến về phía trước.
Đông Phương Đình đuổi kịp hắn, thấp giọng nói: “Đừng quá thương tâm, người chết thì cũng đã chết rồi, hồn phách qua sông Vong Xuyên, rồi sẽ trở lại thế gian này.”
“Ta không có thương tâm, hồ tộc chúng ta thiên tính vốn lạnh lẽo, cho dù Kỳ Hàn đối với với ta nặng tình huynh đệ, ta cũng chỉ dùng hết khả năng mình ra hỗ trợ cho huynh ấy mà thôi.” Giáng Yến dùng giọng điệu lạnh lùng và cứng rắn để đáp lại.
Đông Phương Đình cũng chỉ nhẹ nhàng cười, không nói gì thêm nữa.
Ba người tiến đến bên sườn dốc, Giáng Yến ngừng lại dưới một tàn cổ thụ, ngồi xuống, lãnh đạm nói: “Đào đi.”
Trước mặt đột nhiên xuất hiện hai cái xẻn, Đông Phương Đình cũng không phàn nàn, cầm lấy một cái rồi bắt đầu đào. Đỗ Kình Vũ ngẩn người một lúc lâu, lại thầm than mình kết nhầm bạn rồi, cũng đành phải đi theo mà đào thôi.
Không dùng pháp lực, tốc độ đào rất chậm, cũng may thân bạch hồ chỉ gần bằng một đứa trẻ con, nên cũng chẳng tốn sức nhiều lắm.
Mộ huyệt đào xong, Giáng Yến đứng dậy, chậm chạp cho thân hình của bạch hồ vào, nhìn chăm chú một lúc lâu, mới vung tay lên, lắp đất lại.
Trong lúc hắn vẫn ngẩn người nhìn, Đông Phương Đình đã đi đến gần đó hái một ít những bông hoa nhỏ, đều là những đóa hoa mang sắc trắng thuần, đặt xuống trước mộ Kỳ Hàn, ôn nhu hỏi: “Kế tiếp tiền bối có dự định gì không?”
“Quay về hồ tộc, dù sao Hi Minh cũng không dám mang thiên hồ ra trị tội, huống chi lần này hắn đã thắng lợi hoàn toàn.” Giáng Yến thu tầm mắt lại, lạnh lùng hỏi: “Còn hai người các ngươi, cuối cùng vì sao lại đuổi theo ta?”
Đông Phương Đình mỉm cười bước về phía hắn, đưa tay phất nhẹ, hiện ra một chiếc áo choàng trắng, chậm rãi khoác lên vai hắn, “Cần phải có mục đích sao?”
Giáng Yến lạnh lùng nhìn hắn, để mặc hắn khoác áo choàng lên người mình, chờ buộc lại cẩn thận xong, mới nhíu mày hỏi: “Không có mục đích gì sao?”
“Phàm chuyện gì cũng phải suy đoán cho ra mục đích, không cảm thấy rất mệt mỏi sao?” Đông Phương Đình lắc đầu cười, vuốt tay theo mái tóc bạc đang tung bay của đối phương, nhẹ nhàng cuộn lên, chậm rãi cài lên một chiếc trâm.
Trên đầu chiếc trâm được tô điểm bằng một viên đá đỏ nho nhỏ, thuận theo mái tóc bạc thả dài mà buông xuống, khe khẽ lắc lư. Sau khi búi tóc lên, nhìn Giáng Yến chằng những không mang theo vẻ khó gần, mà ngược lại lại bộc lộ một vẻ đẹp ung dung tự tại, trong chỉnh tề lại có chút phiêu diêu, giữa băng tuyết điểm lên một đóa hoa lửa, làm cháy bỏng ánh mắt kẻ ngắm nhìn.
Giáng Yến khẽ hé đôi con ngươi đen như mực, nhìn kỹ càng Đông Phương Đình.
Nụ cười trên mặt Đông Phương Đình vẫn ung dung như trước, rất ôn hòa, giống như người đang đứng trước mặt mình không phải là một yêu hồ đại nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết hắn, mà lại như là một bằng hữu tâm giao khắn khít lâu năm.
Đỗ Kình Vũ đứng bên cạnh, trong lòng không ngừng than than thở thở, hai người này ánh mắt chỉ lo đưa tình, đã quên mất có hắn ta đứng cạnh bên, nhìn nhau sâu lắng đến vậy là muốn giết người ta đấy à!
Ngón tay của Giáng Yến khẽ run lên, tựa hồ muốn lấy cây trâm xuống, rồi lại như nghĩ rằng điều đó hình như cũng không cần phải, bởi vậy ngừng động tác lại.
Đông Phương Đình vẫn cười rất nhẹ nhàng, thấp giọng hỏi: “Tiền bối, người có thể hát không?”
Giáng Yến khẽ nhíu mày hé mắt, suy đoán xem đối phương đang có mưu đồ gì.
“Tiền bối hát rất hay, nếu có tiên nhạc, thì cũng chỉ như thế.” Đông Phương Đình mỉm cười, thối lui hai bước.
Giáng Yến lạnh lùng nhìn hắn một hồi lâu, rồi chậm rãi đi đến trước mộ Kỳ Hàn, trầm mặc thêm một lúc, đột nhiên hé môi, thấp giọng ngân lên: “Đông Hải châu, Nam Sơn trúc, tự cổ phúc thọ tổng tương thù…” tiếng hát của hắn trầm thấp mà lại du dương, lại mang theo một chút lạnh lùng, rồi lại thêm một chút cảm thương sâu lắng, trong giờ phút này khiến cho sống mũi cảm thấy cay cay.
Đông Phương Đình lấy từ trong tay áo ra một cây sáo, đặt lên môi, thổi lên khúc nhạc hòa cùng giọng hát. Trong tình cảnh này, tiếng sáo cũng vô cùng uyển chuyển, dịu dàng, rồi mềm mại như tơ, lại có chút xót xa hòa lẫn.
Giáng Yến ngừng lại, quay đầu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Đông Phương Đình.
“Ta đã quấy rầy tiền bối rồi à?” Đông Phương Đình nhẹ nhàng hạ cây sáo xuống.
Giáng Yến khẽ lắc đầu, xoay người lại, “Ừm, thổi lại một lần nữa đi.”
Đông Phương đình cười nhẹ, đưa sáo lên môi, khúc nhạc dịu dàng lại thanh thoát ngân lên.
Giáng Yến nghe một lúc lâu, mới cất giọng hòa cùng tiếng sáo:
“Đông Hải châu, Nam Sơn trúc,
Tự cổ phúc thọ tổng tương thù
Sinh hà hoan? Tử hà khổ?
Vạn cổ công tích nhất bồi thổ…
Vi quân phán nguyệt viên
Chiếu đắc Hoàng Tuyền lộ,
Kim nhật nhất biệt hậu,
Hà thời trọng luận thục thư…”
Dịch nghĩa:
“Ngọc Đông Hải, trúc Nam Sơn
Từ xưa phúc thọ đã rất khác biệt
Sống có gì vui? Chết có gì buồn?
Công lao muôn thuở cuối cùng cũng vùi vào trong đất…
Vì người mà mong trăng kia tròn
Để có thể chiếu rọi đường xuống Hoàng Tuyền
Hôm nay tạm biệt rồi
Biết khi nào mới lại cùng nhau bàn luận Thục thư…”
Dịch thơ
Ngọc Đông Hải, trúc Nam Sơn
Từ xưa phúc thọ tủi hờn cách xa
Sinh thì sao? Tử thế nào?
Buồn vui, khổ cực cũng vào đất thôi
Vì người mong ánh trăng bồi
Hoàng Tuyền không phải lẻ loi bóng hình
Hôm nay chia biệt thâm tình
Ngày sau thư luận cô linh một người
Tiếng ca và tiếng sáo hòa quyện vào nhau, không ngừng quanh quẩn, mang theo ý vị u oán, vang vọng đến cuối chân trời, cho đến lúc âm thanh cuối cùng của tiếng sáo chấm dứt, âm luật như vẫn còn phảng phất bên tai.
Một lúc lâu sau, Giáng Yến mới nhẹ giọng thở dài, trong lời nói mang theo một chút cô đơn: “Thiên trường lộ viễn hồn phi khổ, mộng hồn bất đáo quan sơn nan…” (Trời rộng đường xa hồn không nhọc, mộng hồn khó đến nẻo quan san…) rồi ngây người thật lâu, mới xoay người về phía Đông Phương Đình và Đỗ Kình Vũ, “hai người các ngươi đạo hạnh tuy vẫn còn thấp kém, nhưng xem ra lại rất có tiền đồ.”
Đông Phương Đình mỉm cười, nói: “Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm.”
Đỗ Kình Vũ tuy trong lòng vẫn lầm bầm lầu bầu, nhưng cũng ngoan ngoãn cúi đầu theo.
Giáng Yến cũng không nói lời từ biệt, chỉ liếc nhìn mộ của Kỳ Hàn, rồi xoay người hạ sơn.
Hắn vừa xoay người đi được vài bước, Đông Phương Đình khẽ vung tay làm một động tác rất nhẹ, bắn chỉ về phía hắn.
Hai người im lặng không nói gì, đợi đến khi Giáng Yến đã đi rất xa, Đỗ Kình Vũ mới bộc phát, “Ngươi tới cùng đang làm cái …”
“Nhìn không ra à?” Đông Phương Đình chỉ cười ôn hòa.
Đỗ Kình Vũ trề môi, “Bằng hữu, ta phát hiện ta càng quen ngươi lâu, lại càng không hiểu được ngươi.”
Đông Phương Đình chỉ cười, nói: “Cũng không có gì, ta thích hắn, muốn thân cận hắn, cũng chỉ thế mà thôi.”
“Khặc khặc, có đúng vậy không đấy?” Đỗ Kình Vũ nhíu nhíu mày, ngồi phịt xuống đất, “Này, Đông Phương, ngươi nghiêm túc hay giỡn chơi đó?”
Đông Phương Đình ngồi xuống phía đối diện, mỉm cười hỏi lại: “Ngươi quan tâm làm gì? Ta thích hắn, muốn thân cận hắn, bất quá cũng chỉ thế thôi.”
“Không định tiến thêm một bước nữa à?” Đỗ Kình Vũ lại nhíu nhíu mày.
Đông Phương Đình chỉ khẽ mỉm cười, “Ta không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ thuận theo tự nhiên thôi.”
“Thuận theo tự nhiên cái quỷ gì chứ!” Đỗ Kình Vũ nhảy dựng lên, chỉ vào hắn hùng hùng hổ hổ nói: “Áo choàng lông quạ, trâm ngọc lan, đây đều là những thứ dùng để truy tung. Ngươi cho như vậy vẫn còn chưa đủ, cuối cùng còn phóng thêm linh khí bám vào người của hắn. Này, dựa vào nhãn lực của Đỗ Kình Vũ ta, ngươi nghĩ ta không nhìn ra sao?”
“Đúng vậy.” nụ cười trên môi Đông Phương Đình vẫn rất ung dung, “ta chỉ là có chút hứng thú với hắn, chỉ vậy thôi.”
Đỗ Kình Vũ trầm mặc thật lâu, mới lướt người tới, cười nói: “Này này, thích một người, tất nhiên sẽ không quan tâm đối phương là nam hay nữ, là tiên hay ma, tóm lại chỉ cần vào được tay mình là tốt rồi. Ta nói có đúng không?”
Đông Phương Đình chỉ còn cách xoa nắm tay, cười nói: “Đỗ đạo hữu, khắp thiên hạ, người dám cổ vũ bằng hữu theo đuổi yêu hồ, chỉ vì muốn xem hí kịch, sợ rằng chỉ có mỗi ngươi thôi.”
“Hiểu rõ ta quá đó!” Đỗ Kình Vũ đứng dậy, lắc lắc hông, ha ha cười to, “vừa nghĩ đến việc bằng hữu của ta muốn theo đuổi một yêu hồ chỉ biết có đa nghi, ta liền cảm thấy rất thú vị! Ha ha ha, hí kịch này rất đáng xem đó nha! Ngươi an tâm đi, ngươi nếu đã là bằng hữu của Đỗ Kình Vũ ta, ngươi muốn đuổi theo ma quân ta cũng sẽ giúp ngươi, chứ đừng nói là yêu hồ!”
Đông Phương Đình chỉ còn cách lắc đầu cười khổ.
Đỗ Kình Vũ lại vui vẻ nói: “Dù sao người chết là đạo hữu, kẻ không chết là bần đạo. Ngươi cứ đuổi theo tiếng lòng của chính mình, mang vị đại mỹ nhân kia tóm gọn trong lòng bàn tay là được.”
“Bây giờ mà nói chuyện này vẫn còn quá sớm.” Đông Phương Đình mỉm cười, đứng lên, phủi phủi bụi, “nhân duyên là do trời định, ta quả thật chỉ là có chút động tâm thôi, chi bằng lắng nghe thiên mệnh vậy.”
Đỗ Kình Vũ tiến đến gần, đôi tay vươn ra nắm chặt bả vai của hắn, cười hà hà hỏi: “Ngươi từ khi nào đã mang theo ý nghĩ này trong đầu?”
“Ý nghĩ gì chứ? Ta đã bảo mọi chuyện đều do trời định thôi.” Đông Phương Đình phì cười, thấy đối phương lộ ra vẻ mặt bất mãn, cũng biết nếu mình không nói, tên bằng hữu này quyết sẽ không chịu buông tha hắn, không còn cách nào khác, đành thở dài, nói: “Ngươi biết ta rất rành âm luật, ngay khi hắn đứng bên ngoài hội trường hát lên, ta đã có chút động tâm rồi.”
Đỗ Kình Vũ vẫn cười hề hề nói: “Giọng nói người ta dễ nghe, lại là một đại mỹ nhân, không động tâm mới lạ đó.”
Đông Phương Đình quả thật không có tà niệm, nghe hắn vừa cười vừa nói như vậy, cũng chỉ còn cách cười khổ thôi.
Đỗ Kình Vũ thu lại nụ cười, buông tha cho hắn, nghiêm túc nói: “Bằng hữu, ngươi cũng không phải kẻ hồ đồ, cần phải suy nghĩ kỹ càng, tiên yêu vốn không đứng cùng một chổ, không chỉ tu chân giới xem chuyện này là bôi nhọ, mà cả cái tên hồ vương Hi Minh cũng không phải dễ đối phó, cả hồ tộc bên kia tất nhiên cũng sẽ không làm ngơ chuyện này đâu.”
Đông Phương Đình vẫn dửng dưng cười, nói: “ta cũng không quan tâm ai sẽ làm ngơ hay ai nhúng tay vào chuyện này, cho dù ta có động tâm vì hắn hay không. Ngươi cũng biết đối với ánh mắt người ngoài, ta trước nay cũng chả quan tâm chi cho mệt.”
“Ngươi chuẩn bị sẵn tâm lý là tốt rồi.” Đỗ Kình Vũ ôm vai hắn, cười hắc hắc, “ta là bằng hữu của ngươi, nên sẽ tận lực giúp đỡ ngươi tới cùng, kế tiếp ta nhất định sẽ dùng hết sức mình cỗ vũ ngươi theo đuổi yêu hồ.”
Đông Phương Đình lúc này mới chợt hiểu hóa ra tên này cũng chỉ vì muốn xem náo nhiệt. Lúc nãy thấy hắn có chút sầu não, bây giờ đã nhanh chóng bay biến mất rồi, Đông Phương Đình cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nói: “Ngươi không ngại gọi hắn là đại tẩu là tốt rồi. Hảo huynh đệ, cho dù sao này ngươi muốn đuổi theo yêu tinh sơn dã, yêu quái hay quỷ quái, thậm chí cả ma quân của Minh phủ, ta đều sẽ tận lực giúp đỡ ngươi.”
Đỗ Kình Vũ cười khan, nói: “Ta mới không cần, tâm nguyện của ta chỉ là tìm một tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp, cùng ta phiêu du hết cuộc đời này là được rồi.”
Đông Phương Đình nhếch môi cười nói: “Tiên nữ nào có thể xứng với người huynh đệ này của ta chứ? Ít ra cũng phải tìm một tên ma quân thì thích hợp hơn.”
Đỗ Kình Vũ thấy hắn càng nói càng nghiêm túc, sợ hắn sẽ biến chuyện này thành sự thật, vội vàng cuống quít khoác tay, cười khan nói: “Không cần nhọc công, không cần nhọc công…”
Đông Phương Đình cũng không để ý đến hắn, bước đến trước mộ Kỳ Hàn, có hơi cúi người, rồi lập tức xoay người hạ sơn.
Đỗ Kình Vũ vội vàng đuổi theo hắn, dè dặt nói: “Ta nghĩ trong chuyện tình cảm…”
Đông Phương Đình lập tức cười vô cùng sáng lạn, “Ngươi thấy tên biên bức (dơi) yêu vương lần trước chúng ta vô tình gặp thế nào? Hay ngươi cho rằng biên bức thì quá nhỏ, vậy thì đổi qua viên (vượn) thần nhé…”
Đỗ Kình Vũ bị hắn dọa đến sắc mặt trắng bạch, nghĩ tới hai vị kia, một vị thì mặt xanh nanh dài, một vị thì xấu xí, mà tiêu chuẩn tuyển thê (chọn vợ) của hắn không chỉ là cành vàng lá ngọc, mà còn phải đẹp tựa thiên tiên kia! Thật nếu phải sống cùng cái loại xấu xí kia, chi bằng thắt cổ tự vẫn!
Thấy Đông Phương Đình càng nói về chuyện này thì lại càng nồng nhiệt, Đỗ Kình Vũ vội vàng thay đổi đề tài: “Ngươi khi nào thì phát hiện ra tẩu tẩu và Kỳ Hàn muốn ám sát hồ vương?”
Đông Phương Đình biết hắn muốn nói lãng sang chuyện khác, lại dùng cách thức hết sức vụn về, cho nên bật cười nói: “Ngươi gọi ai là tẩu tẩu? Bát tự còn chưa có được một nét phẩy nữa kìa.”
“Ai bảo “bát tự phải được một nét phẩy” thì mới được? Bình thường nửa nét cũng đã thừa rồi.” Đỗ Kình Vũ càu nhàu, rồi lại hỏi: “Ta cho đến khi hai người bọn họ đánh đến trước mặt hồ vương thì mới nghĩ ra, ngươi thì sao?”
Đông Phương Đình cười nhẹ, “Đạo hạnh của Giáng Yến rất cao, ngươi cũng nhìn không thấy đuôi của hắn đúng không? Ta cũng nhìn không thấy. Ta đoán nhất định phải là bảy đuôi. Kỳ Hàn chỉ có sáu đuôi làm sao có thể đánh ngang tay với hắn được? Cho nên ngay khi bọn họ đấu với nhau, ta liền biết được bọn họ chắc chắn có mưu đồ khác. Chỉ cần nhớ đến mối bất hòa giữa hồng hồ và thiên hồ là có thể mơ hồ đoán ra được mưu đồ này chắc chắn có liên quan đến vị hồ vương tân nhậm.”
Đỗ Kình Vũ ngạc nhiên nói: “Cho dù Giáng Yến quả thật có thể thắng được Kỳ Hàn, nhưng nếu đối mặt với tình nhân cũ, hạ thủ lưu tình chẳng phải cũng khá chính xác sao? Sao cuối cùng lại cho ra kết cục thế này?”
Đông Phương Đình mỉm cười, lắc đầu, “Ngươi không hiểu hồ tộc. Hồ tộc đa nghi, không thích nổ lực, tình cảm thì lại cực kỳ nhạt nhẽo, nhưng ái hận lại rõ ràng. Nếu tình cảm của họ thực sự sâu đậm như Giáng Yến đã hát, Giáng Yến nhất định sẽ hận đến nổi vung chưởng giết ngay Kỳ Hàn, có thể nào để nàng ta vừa đấu vừa chạy như thế?”
“Được thụ giáo rồi!” Đỗ Kình Vũ bừng tỉnh, rồi cười cười vỗ lên bả vai hắn, “vậy sao này ngươi phải cố gắng nhiều hơn, nếu lỡ gây ra chuyện gì khiến hắn hiểu lầm, hắn sẽ vung chưởng giết ngay ngươi đó.”
Thấy đề tài lại quay về như cũ, Đông Phương Đình nhịn không được, phì cười.
Hai người một đường xuống núi, ra khỏi lãnh địa của hồ tộc, rồi dùng phép thuật cho cái đuôi và lỗ tai biến mất. Đường ra ngoài xem ra đơn giản hơn đường tiến vào nhiều lắm, không cần chỉ dẫn cũng có thể nhanh chóng rời đi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đang thảo luận xem có nên chia tay ở đây không, thì chợt có một con chim yến bay đến, lượn quanh phía trên đầu họ không chịu bay đi.
Đỗ Kình Vũ cười nói: “Ồ, chuyện lạ à.”
Đông Phương Đình đưa tay ra, con chim yến hạ xuống đậu lên ngón tay hắn, đầu tiên là hót lên vài tiếng thánh thót, âm thanh thanh thúy dễ nghe, sau đó lại nói bằng tiếng người: “Cửu nguyệt cửu, đăng cao du, thiên sáp thù du, mạc thiếu cựu hữu.” (Ngày chín tháng chín, lên núi cao, mạn phép mời người đến, đừng thiếu bạn cũ). Khi nói thì lắc đầu xòe đuôi, trông cực kỳ khả ái.
Đỗ Kình Vũ cười khùng khục nói: “Đúng là chuyện lạ, Thiên Thương môn lại tìm đến chúng ta.”
“Chỉ khách sáo mà thôi.” Đông Phương Đình nhún vai, cười hỏi: “Đi không?”
Đỗ Kình Vũ cũng nhún vai: “Cũng đang rảnh mà.”
Đông Phương Đình nói với con chim yến: “Bạn cũ sẽ đi cùng, xin được hoan nghênh.”
Con chim yến vui vẻ kêu lên khe khẽ, lập tức giương cánh bay đi, lát sau đã biến mất ở phía chân trời.
“Đi thôi, lên núi Vĩnh Thương.” Đông Phương Đình xoay người, đi về hướng con chim yến mới vừa bay đi.
“Không biết có chuyện gì vui để xem không đây.” Đỗ Kình Vũ cười hắc hắc, phút chốc đã đuổi kịp hắn.