Tôi mất đi thứ trân quý như thế, lại không có ai cho một lời an ủi.
Càng đáng buồn hơn chính là, sự tình hỏng bét đến tận nước này, lại vẫn chưa phải tận cùng, còn có thể tiếp tục thảm trọng thêm nữa.
Tôi trơ trọi trong gian phòng nhỏ lạnh lẽo, khóc muốn ngất đi, sáng sớm, lại bị A Kỳ lay tỉnh.
Tôi mở đôi mắt đau đớn sưng đỏ, nhìn lên, “A Kỳ?”
“Quân Duyệt thiếu gia, đã có tin tức.”
Tôi lấy làm kinh hãi, ngồi bật dậy như lò xo.
A Kỳ nói, “Chúng ta vận khí xem như không tồi, Trữ Thư mặc dù không chủ ý có hảo tâm, bất quá cảnh sát hình như cũng không biết sự tình từ đầu đến cuối, không đem việc này xem xét quá nghiêm trọng. Nhân chứng cũng chỉ là tạm thời chuyển đi khách sạn, dùng kế sách an toàn.”
Tôi thở ra một hơi, “Thật may.”
Nếu nhân chứng đã được đưa đến chỗ cảnh sát nghiêm mật bảo hộ, thậm chí giấu đi nơi an toàn, muốn hạ công phu với bọn họ, sẽ có thêm rất nhiều phiền toái.
A Kỳ thần sắc so với ngày hôm qua đã nhẹ nhõm hơn nhiều, gật đầu nói, “Điều tra ra địa chỉ, chuyện còn lại Lâm Tín sẽ lo liệu, có tiền có thể khiển ma sai quỷ, nện xuống số tiền lớn như vậy, cho dù nhân chứng kia không thức thời, cũng phải lo lắng một chút xem bản thân có đủ phân lượng để rước lấy việc này hay không. Cho dù hắn không thương tiền, cũng không thể không thương tính mệnh của mình được.”
Tôi tâm sự nặng nề, lại bị một lời của hắn dựng dậy, vẻ hưng phấn lập tức mất đi, đầy mặt ảm đạm.
A Kỳ dường như cũng phát giác ra, yên lặng một hồi, mới hỏi, “Quân Duyệt thiếu gia, hôm qua cậu qua đêm ở đây sao?” Ngữ khí rất giản đơn, nghe không ra một chút dị thường.
Không thấy tôi trả lời, hắn liền khinh miêu đạm tả nói, “Gian phòng này mặc dù nhỏ, bất quá phương hướng rất tốt, là hướng nam. Nếu Quân Duyệt thiếu gia muốn ở lại chỗ nhỏ bé này nghỉ ngơi vài ngày, đêm nay tôi gọi người tới đổi một giường chăn gối mới.”
Hắn nói, “Chăn gối ở nơi này, từ sau khi Quân Duyệt thiếu gia dùng qua, An lão đại cũng không cho người tùy tiện đổi đi.”*
(Quân Duyệt đang ở trong căn phòng cũ của mình, là căn phòng mà trước kia cậu đã từng ở khi mới bị An Nhiên lôi về, lúc còn chưa chuyển sang phòng của An Nhiên.)
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn trên giường.
Đúng thật, tỉ mỉ nhìn một cái, đều là màu chăn quen thuộc. Tôi đã từng dùng qua.
Tôi hỏi A Kỳ, “An Nhiên hiện tại đang ở phòng lớn? Đêm qua Thành Cung Lượng ở cùng hắn?”
A Kỳ nhíu mày, “Tối hôm qua tôi đã biết Quân Duyệt thiếu gia tạm thời đổi phòng, hôm nay nhận được thông báo của Lâm Tín liền trực tiếp tới thẳng đây. Phòng lớn bên kia vẫn chưa nhìn qua. Bằng không tôi hiện tại đi tìm một người hỏi thử.”
Tôi lắc đầu, “Không cần.”
Thật dài, phun ra một hơi thở.
A Kỳ hỏi, “Hôm nay quay về công ty không?”
Tôi gật đầu.
Không quay về công ty, còn có thể đi nơi nào?
Gian phòng lớn từng cùng An Nhiên ôm nhau ngủ vô số lần kia, đã không còn là nơi tôi có thể đi.
Tôi trở lại trung tâm giải trí, vẫn như trước tiền hô hậu ủng, khí thế hơn người.
Tây trang thuần bạch, phẳng phiu thẳng thớm, giữa những ánh mắt đan xen đầy ước ao của mọi người, được nịnh nọt càng thêm tôn quý.
Không ai biết, tôi hai bàn tay trắng.
Bên trong bộ da thịt hào nhoáng này, chứa đầy từng ga-lông*, đều là gian nan và tuyệt vọng vô tận.
(*ga-lông: đơn vị dung tích của Anh, Mỹ)
Cho dù như thế, tôi vẫn không thể không tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực, tiếp tục thêm nữa.
Không có anh, bởi vậy đã không còn gì có thể chống đỡ.
Tôi nghĩ việc duy nhất mình có thể làm, là đối phó với việc nguy hiểm chết người này, cũng không hi vọng xa vời rằng như vậy sẽ có thể vãn hồi An Nhiên, tôi chỉ đơn giản là còn sót lại một chút ý thức ấy.
Tôi nhất định, nhất định, phải tìm được một việc, có thể khiến cho sự cực khổ của mình càng khổ thêm.
Đây là sự tự hủy hoại như hờn giận ông trời, con người chính là như vậy, có một chút đau, ngươi tìm hết đủ loại phương pháp để thư giãn, nhưng nếu đau đớn tới cực điểm, sẽ liền như phát tiết, tự cắn tay mình, tự cắn môi mình.
Không để đạt được sự giải cứu, chỉ để biểu đạt sự tuyệt vọng.
Trong phòng làm việc, tôi không ngừng tìm việc để làm, không có việc gì làm, liền đọc những cuốn sách vĩnh viễn xem không hiểu kia, vừa đọc, vừa chờ đợi tin tức của Lâm Tín.
Kiềm chế, không hỏi bất kì ai về An Nhiên.
Anh đang ở biệt thự? Hay đã ra ngoài?
Đang cùng Thành Cung Lượng nói cười, hay một mình ngồi dựa trên ghế sô pha, yên tĩnh đọc sách?
Tối hôm qua, tôi tan nát cõi lòng lùi bước về phía sau, trong khoảnh khắc tôi xoay người rời đi, anh rốt cuộc có nhìn hình bóng tôi biến mất hay không?
Rất nhiều rất nhiều vấn đề, nổi lên trong lòng, như một quả bóng cao su quật cường chứa đầy không khí, mang theo huyết sắc u ám, bị ấn đè xuống, lại nổi lên, lúc trầm lúc bổng, chưa từng chân chính chìm xuống đáy hồ.
Nhưng, tôi cắn răng, nhẫn nhịn không hỏi.
Giả bộ cho chính mình xem, rằng tôi đã nhận thua.
Đã thừa nhận, đã rút lui, đã biết sai rồi.
Xin lỗi, xoay người, ở trong gian phòng tịch mịch đau thương tự kiểm điểm bản thân, khóc nức nở một trận, coi như nó kết thúc.
Gạt người!
Gạt chính mình.
Như cái xác không hồn, kết quả, lại được một cuộc điện thoại của Lâm Tín đâm tỉnh.
“Không đáp ứng?” Tôi nắm chặt điện thoại, kinh ngạc quá mức, quên hết hình tượng mà rống to với Lâm Tín ở đầu dây bên kia, “Sao lại không đáp ứng? Lâm Tín, cậu rốt cuộc lo liệu cái chuyện gì? Tôi đã nói, bọn họ muốn bao nhiêu thì cấp cho bấy nhiêu!”
“Quân Duyệt, bọn họ không yêu tiền.”
Giọng của Lâm Tín, trấn tĩnh đến đáng hận.
Tôi nghiến răng, “Không yêu tiền? Vậy bọn họ có yêu tính mệnh hay không?”
Lâm Tín nói, “Bọn họ rất yêu tính mệnh.”
Tôi nói, “Vậy thì tốt, nói cho bọn họ biết…”
“Cho nên bọn họ nhất định sẽ cung cấp sự thực trên tòa án.”
“Cái gì?”
Lâm Tín trầm mặc một hồi, mới nói, “Quân Duyệt, Trữ Thư đã nhúng tay vào. Hắn thả một lời, nói rằng nếu như nhân chứng lật ngược khẩu cung, sau này đừng hòng sống yên ổn.”
Mồ hôi lạnh róc rách, từ trên sống lưng toát ra.
Lâm Tín nói, “Cảnh sát nhận lời cung cấp bảo hộ, Trữ Thư gây áp lực, yêu cầu lại là hợp lý nói ra chân tướng. Quân Duyệt, đổi lại nếu cậu là nhân chứng, hẳn cậu cũng biết nên đứng về bên nào.”
“An Nhiên,” Tôi lẩm bẩm nói, “Đương nhiên là An Nhiên.”
“Quân Duyệt…”
Tôi không biết Lâm Tín còn muốn nói điều gì, mạnh mẽ đập tan điện thoại lên bàn, giấu mình vào trong ghế sô pha mềm mại trống trơn.
Nhớ.
Nhớ cảm giác có chút thô ráp, nhưng lại mềm mại này.
Từ ngày đầu tiên tiếp quản trung tâm giải trí, nó đã theo tôi, đã tồn tại, tôi lại chưa từng nằm trên nó thoải mái một lần. Hiện tại, bỗng nhiên lại nhớ thật sâu, thật sâu, cảm giác được bao bọc này.
Rơi vào bên trong, không rút ra được.
Không cần rút ra.
Giống như ngày xưa, chỉ cần chiếu cố chính mình là được rồi, thút thít cầu xin, thương tâm tuyệt vọng, đi yêu hoặc hận.
Đừng đem sinh tử của người khác giao vào trong tay tôi.
Đừng ép tôi phải nghênh diện từng tầng từng tầng sóng lớn, ngay cả quyền nhắm mắt lại cũng không có.
Tôi không muốn làm ô dù bảo hộ cho bất cứ người nào, đặc biệt là An Nhiên.
Nó quá nặng nề.
Quá khó khăn.
Tôi không bảo hộ được!
Sau khi tôi quăng vỡ điện thoại, Lâm Tín vội vàng chạy về, đi cùng A Kỳ đến phòng làm việc, nhìn thấy tôi như tiểu thú yếu đuối đã phải chịu kinh hách quá độ, đang co rụt trong ghế sô pha, run đến không chút tôn nghiêm.
“Quân Duyệt, ngồi dậy.” Lâm Tín đi tới, đỡ tôi ngồi dậy từ trong ghế sô pha.
Tôi sợ hãi ngồi dậy, lắc đầu với hắn, “Lâm Tín, đừng như vậy.”
Tôi cầu xin hắn, “Không cần lại nói cái gì mà tôi phải bảo vệ An Nhiên, tôi làm không được. Cậu hiểu không? Tôi căn bản là làm không được.”
Tôi khóc nói, “Tôi cái gì cũng sai, tôi thừa nhận, tôi vô dụng. Lâm Tín, cậu giúp tôi, cậu đi cứu An Nhiên.”
Khí lực duy nhất còn lại của tôi đều dùng trên mười ngón tay, gắt gao túm chặt tây trang thẳng thớm của hắn vo thành một nắm, không đếm xỉa đến mặt mũi mà cầu xin, “Cậu so với tôi có bản lĩnh hơn, nhất định có thể giải quyết việc này. Lâm Tín, An Nhiên không thể ngồi tù, cậu nhất định phải làm được, tôi vẫn luôn tín nhiệm cậu, coi cậu là bằng hữu tốt nhất của tôi. Cậu nhất định phải giúp tôi một lần này.”
“Tôi không giúp được.”
Tôi cứng đờ.
Giương cặp mắt đã khóc đến đỏ lên, không dám tin, đứng trước mặt tôi, cự tuyệt tôi, lại là Lâm Tín.
Giọng tôi cực nhỏ, “Lâm Tín, cậu nói cái gì?” Cơ hồ chỉ có không khí từ giữa môi đi ra.
Cực thất vọng, cực không tin mà nhìn hắn.
“Cậu muốn cái gì, Lâm Tín?” Tôi nói, “Chỉ cần cậu nói, tôi có, đều sẽ cho cậu.”
Tôi nghiến răng, “Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm, tôi chưa từng, nghiêm túc cầu xin cậu như vậy.”
Lâm Tín nói, “Quân Duyệt, không phải cậu cầu xin thì tôi liền phải đáp ứng.”
Hắn nói, “Tôi không phải An Nhiên, sẽ không đối với cậu hữu cầu tất ứng*”
(*hữu cầu tất ứng: cầu gì được nấy)
Sự lãnh tĩnh của Lâm Tín, khiến người ta thực thống hận.
Tôi nếu có răng nanh, hận không thể ở trên cổ hắn cắn ra hai cái huyết động.
Lâm Tín nói, “Ngày trước có lẽ có một chút, hiện tại? Tôi chỉ thấy đồng cảm với hắn.”
“A Kỳ,” Tôi ngoảnh đầu lại, khe khẽ gọi một tiếng, “A Kỳ, anh giúp tôi nhìn thật kỹ xem, người này đến tột cùng có phải là Lâm Tín hay không? Hắn có phải có vấn đề gì không?”
A Kỳ còn thật sự nghiêm túc quan sát một chút, trả lời tôi, “Quân Duyệt thiếu gia, không sai, hắn là Lâm Tín.”
Tôi ngớ người, “Lâm Tín, cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Tín không nói lời nào.
Hắn bỗng nhiên trầm mặc.
Tôi nói không rõ vẻ mặt kiên nghị lãnh tĩnh kia của hắn, vì cớ gì lại khiến cho tôi có ảo giác bi thương xúc động, rõ ràng mặc tây trang thẳng thớm, khí vũ hiên ngang, lại giống như ở bên dưới vẻ bề ngoài hoàn mỹ, bất quá chỉ là một khối hài cốt thụ thương.
Rất lâu sau, Lâm Tín bật cười.
Thanh đạm, cười khổ như những ngày xưa bất kham trong hồi ức.
Hắn nói, “Quân Duyệt, không nghĩ tới vào lúc này, lại nghe được câu hỏi này của cậu.”
“Lâm Tín, cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Tín nói, “Sau nhiều năm như vậy, cậu cuối cùng cũng hỏi tôi một câu này.”
Tôi ngạc nhiên.
Lâm Tín hỏi, “Quân Duyệt, tôi là bằng hữu tốt nhất của cậu, đúng không?”
Tôi gật đầu, “Đúng, Lâm Tín, nhưng mà cậu…”
“Bằng hữu tốt nhất, ngoại trừ cùng nhau ăn chơi vui đùa, hẳn là còn thương cảm lượng thứ, bảo vệ lẫn nhau, đồng cam cộng khổ, đúng không?”
Tôi mơ hồ cảm thấy không ổn, lại không biết không ổn ở chỗ nào, chỉ có thể lúng túng gật đầu, “Đúng.”
“Đáng tiếc, thời điểm tôi cần cậu giúp đỡ, cậu lại ở nơi nào?”
Tôi kinh ngạc, “Cậu cần tôi giúp đỡ? Khi nào?”
“Khi tôi mất tích, cậu có từng hỏi tăm tích của tôi không?”
Tôi càng kinh ngạc, “Cậu từng mất tích?”
Lâm Tín cười thảm, “Quân Duyệt, cậu quả nhiên là Hà Quân Duyệt.”
Cái này thực sự có chút không công bằng, tôi cái gì cũng không biết, hắn lại dùng ánh mắt trách cứ để nhìn tôi.
Tôi nghiêm mặt, “Lâm Tín, có chuyện cứ nói, hà tất phải quanh co?”
“Cũng đúng, khi đó hầu như cả ngày cậu đều vì An Nhiên mà mất hồn mất vía, tuyệt thực để kháng nghị, nào có thời gian để liếc nhìn tôi lấy một cái?” Vẻ mặt Lâm Tín cuối cùng bắt đầu kích động, hỏi tôi, “Quân Duyệt, khi đó chị tôi không nơi cầu cứu, thỉnh cầu gặp cậu, muốn xin cậu giúp tôi cầu tình, cậu ngay cả tâm tình để gặp chị ấy một lần cũng không có.”
Tôi ngưng trệ, rốt cuộc cũng hiểu ra, sau một lúc lâu mới định giải thích, “Lâm Tín, cậu hãy nghe tôi nói, khi đó tôi tự cố bất hạ (thân mình còn lo chưa xong), An Nhiên bị anh hai hạ lệnh truy sát, hơn nữa khi chị cậu đến, cũng không nói với bọn vệ sĩ là có việc gì, chỉ nói muốn gặp mặt một lần, tôi hoàn toàn không biết…”
“Cậu không biết”, Lâm Tín cười rộ lên, “Nói rất hay, nói rất hay a, Quân Duyệt.”
Tôi không khỏi tức giận, “Việc này tính cái gì? Giương cung mà không bắn, bây giờ thừa cơ hãm hại muốn cùng tôi tính sổ sao? Cậu đối với tôi bất mãn, sớm nên nói ra, muốn báo thù cứ việc đến, hiện tại tính cái gì?”
“Có biết anh hai cậu đã làm những gì với tôi không?”
“Anh hai?” Tôi kinh ngạc, trong khoảnh khắc chợt nhớ tới cuộn băng ghi hình mà An Nhiên đã cho tôi xem qua, một cỗ hàn khí bốc thẳng lên, không thể nào!
Rất lâu sau, tôi hỏi, “Lâm Tín, anh hai đối với cậu đã làm những gì?”
“Giọng nói hảo chột dạ. Cậu thực sự không biết? Quân Duyệt, anh hai cậu làm việc quá mức nghiêm túc, chẳng những làm, còn ghi hình lại, cậu vẫn luôn rất sùng bái hắn, có phải không?”
Tôi lắc đầu.
Không muốn biết.
Ông trời a! Tôi cái gì cũng không muốn biết!
Lâm Tín lại không chịu buông tha.
Hắn tựa như một quả bóng cao su đã bành trướng bao nhiêu năm, sớm đã tích tụ vô số trọc khí (khí bẩn), tôi sai lầm mà đâm vào một nhát, đem chính mình biến thành cửa phát tiết.
“Đừng lắc đầu, giả bộ vô tội như vậy.” Lâm Tín hùng hổ hăm dọa, “Cậu giả bộ vô tội đã quá lâu rồi, người người trên thế gian đều nhất định phải yêu cậu, lo nghĩ vì cậu, sự tồn tại của những người khác, chỉ có thể là vì cậu. Khi cậu muốn bằng hữu tốt, tôi liền phải làm bằng hữu tốt của cậu, khi tôi gặp nạn, cậu ngay cả khóe mắt cũng không liếc lấy một cái.”
Hắn nói, “Anh hai của cậu phái người bắt cóc tôi, nói muốn giáo huấn tôi một chút. Hắn chửi tôi đê tiện hạ lưu, em trai nhỏ mà hắn yêu mến là bạn tốt của tôi, tôi lại luôn thừa dịp cậu say rượu không đề phòng, động tay động chân với cậu. Hắn hận tôi đến nghiến răng nghiến lợi, chỉa vào tôi nói cầm thú, nếu không phải Lâm gia tôi còn có chút nền móng, tôi nhất định sẽ là một An Nhiên thứ hai.”
Tôi liều mạng lắc đầu, muốn đem tất cả những sự tình đột ngột bị rót vào trong não này đổ ngược trở ra, “Không thể nào! Chúng ta lén làm cái gì, những việc nhỏ nhặt này, anh hai sao có thể biết?”
“Hà Quân Kiệt xem cậu còn quan trọng hơn cả con mắt của hắn, chuyện của cậu, hắn nào có việc gì không biết? An Nhiên ở trong lòng cậu coi như còn có chút địa vị, tôi thì sao? Tôi cái gì cũng không được. Cậu vì An Nhiên mà tuyệt thực, lại đem tôi vứt ra sau đầu.”
“Không phải như vậy, không phải như vậy! Tôi một chút cũng không biết, Lâm Tín, thực sự!”
“Cậu không biết?” Lâm Tín hỏi, “Anh hai cậu có từng đề cập đến tôi với cậu không?”
Tôi ngẩn ra, đáy lòng liền có chút lạnh thấu.
Lâm Tín nói, “Chí ít cũng từng đề cập với cậu một lần, đúng không?”
“Hắn có hỏi cậu, tôi và cậu bình thường kết giao, có làm chút chuyện khiến cậu mất hứng hay không? Cậu gặp gỡ tôi có tốt hay không? Cậu trả lời như thế nào? Quân Duyệt, cậu nói đi, lúc ấy cậu đã trả lời như thế nào?”
Tôi không thể trả lời.
Lâm Tín dần dần bình tĩnh lại, thần sắc đã không còn kích động, nhưng ánh mắt của hắn lại sắc bén đến nỗi khiến tôi chỉ muốn né tránh.
Anh hai có từng đề cập với tôi một câu hay không?
Quãng thời gian kia là những ngày tôi không khoái hoạt nhất, anh hai chính thức trừng trị An Nhiên, thiên địa thất sắc, tôi đem thời gian đều xài trên người An Nhiên, không vì Lâm Tín đột nhiên biến mất mà bất an dù chỉ một chút.
Đối với sự mất tích của hắn, cho dù nghe được tin tức, tôi cũng không cho là đúng.
Lâm Tín không phải một người an phận, hắn lúc nào cũng hưng chi sở chí*, chạy đến nơi xa, điên cuồng mấy ngày, lại mang theo một thân da dẻ ngăm đen vì phơi nắng rồi xuất hiện.
(*hưng chi sở chí: trong lòng đột nhiên hoặc ngẫu nhiên sinh ra hứng thú với việc gì đó)
Nhưng là ngày ấy, anh hai đột nhiên tới tìm tôi, tình cờ đề cập tới Lâm Tín, hỏi tôi, “Em cảm thấy Lâm Tín thế nào?”
Tôi khó hiểu, “Thế nào?”
Anh hai nói, “Kỳ thực người thích người, là chuyện rất khó lý giải. An Nhiên được em xem trọng hơn? Có thể sau này em lại phát hiện, cùng những người khác hôn môi âu yếm, cũng có thể cảm thấy sung sướng.”
Tôi lúc ấy bị đau dạ dày tra tấn đến dở sống dở chết, lại vẫn nghe vậy mà đại nộ, nghiêm mặt nói, “Trên đời này ngoại trừ An Nhiên, ai em cũng sẽ không thích. Đừng nói đến hôn môi âu yếm, cho dù chỉ là một sợi tóc của em, ngoại trừ An Nhiên, kẻ khác đừng mơ tưởng chạm vào! Anh hai, anh dám động đến An Nhiên một ngón tay, em sẽ không bao giờ chấp nhận một loại trị liệu nào nữa!”
Sự tình kéo đến An Nhiên, tôi liền hoàn toàn quên mất Lâm Tín mà anh hai vừa đề cập đến, hiển nhiên cũng không truy vấn thêm.
“Một sợi tóc cũng không cho phép người khác chạm vào?” Anh hai nghe xong, hỏi tôi, “Nếu như có người ở ngoài mặt đối xử với em không tồi, xem em là huynh đệ, lại thừa dịp em uống say không đề phòng, lén lút dở trò với em? Em làm thế nào?”
Tôi hỏi ngược lại, “Anh là hắc đạo lão đại, là anh trai duy nhất của em, anh sẽ để kẻ như thế tới gần em?”
Anh hai nói, “Sẽ không.”
Một cuộc đối thoại, kết thúc ở đây.
Tôi không biết, vài câu đối thoại nhỏ bé không để tâm của tôi, đã hại thảm Lâm Tín.
Còn có thể nói cái gì?
Tôi bắt đầu cảm thấy cực không công bằng, hiện tại hồi ức trở về, hối hận cũng không kịp.
Kỳ thực cái gọi là thừa dịp tôi say mà động tay động chân, đối với tôi chỉ là một màn trò đùa trẻ con, say rượu cũng không phải hôn mê, thỉnh thoảng Lâm Tín động động, tôi chỉ xem như tiểu trò chơi có chút tình sắc mà thôi.
Trong lòng biết rõ, cũng không nói ra.
Nhìn bộ dáng Lâm Tín lén lén lút lút cẩn thận, phía dưới âm thầm còn cảm thấy có chút thú vị.
Trò đùa trẻ con mà thôi.
Ai ngờ anh hai lại xem thành phản bội tình hữu nghị, âm thầm gây ra việc nghiêm trọng như thế?
Tôi cảm thán.
Lập tức hiểu ra được, một cuộc nói chuyện giữa tôi và Lâm Tín trong toilet của trung tâm giải trí ngày đó, An Nhiên vì sao lại nổi giận như vậy.
Anh tức giận đến lợi hại, đem cuộn băng ghi hình của Lâm Tín mở ra, vừa thấy đầu máy mở, cuối cùng lại không đành lòng, muốn tôi không nên xem tiếp nữa.
Giờ khắc này tôi mới minh bạch, An Nhiên khi đó vì sao dùng loại ánh mắt như liệt hỏa kia, rồi lại bất đắc dĩ nhìn tôi.
Anh muốn thức tỉnh tất cả những thứ mà tôi bất quá chỉ cho là trò chơi, rồi lại sợ tôi sau khi tỉnh lại, sẽ quá mức khó chịu.
“Lâm Tín,” Tôi nói, “Thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi, xin cậu tha thứ cho tôi.”
Lâm Tín nói, “Không cần, Quân Duyệt, đã công bằng rồi.”
Tôi nghi hoặc.
“Anh hai cậu vũ nhục tôi, khiến tôi cả đời đều phải mang theo những vết sẹo dọa người, tôi giết anh hai cậu, đòi mạng của hắn rồi.” Lâm Tín nói xong, co rút khóe môi, “Cậu không nợ tôi cái gì cả.”
Tôi cứng đờ.
Tựa như có ai đó, luồn tay vào trong não, mạnh mẽ kéo ra một nắm dây thần kinh.
Trên đầu ngón tay dính đầy máu và não tương.
Lâm Tín nói, “Quân Duyệt, tôi không còn hận cậu nữa.”
“Nhưng mà,” Hắn nói, “Tôi cũng đã không còn thích cậu như ngày trước. Tôi đi theo cậu, bởi vì đây là mệnh lệnh của An lão đại, nhưng An lão đại cũng chưa từng nói qua, tôi phải giúp cậu làm mọi việc mà lão đại nên làm.”
Hắn nói, “Cậu lúc nào cũng trốn trong cái vỏ của chính mình, chờ người khác làm việc giúp cậu, cho rằng mình chỉ cần mở miệng nói một tiếng cứu mạng, liền như thần linh mở miệng, người người e sợ nịnh hót không kịp, cậu sai rồi.”
Lâm Tín nói với tôi, “Cậu có thể khóc, có thể trốn trong ghế sô pha, co thành một đoàn. Nhưng là, không ai sẽ thương cảm cậu. Cậu không làm việc mình nên làm, chỉ biết đem một chút cơ hội cuối cùng của mình hủy diệt đi. Đợi đến khi đó, cậu sẽ phải thừa thụ hậu quả.”
Trong mắt tôi đã chứa đầy lệ thủy.
Hắn đem cái gì cũng đều nói thành lỗi của tôi.
Giống như hết thảy đều là do tôi tạo thành, tội ác tày trời đến loại trình độ này.
“Hậu quả?” Tôi chịu đủ rồi, “Còn có thể có hậu quả gì? Hiện tại tôi còn sợ cái gì?”
Lâm Tín cười lạnh, “Thì ra cậu không sợ mất đi An Nhiên, không sợ nhìn thấy An Nhiên chết trong tù. Được, không sợ là tốt rồi.”
“Lâm Tín,” Tôi kích động đứng lên, một phen túm lấy cổ áo hắn, “Tôi nên làm thế nào? Cậu nói, cậu nói a!”
A Kỳ vội tới giải vây, đem tôi và Lâm Tín đang đứng thẳng tắp tách ra, nhẹ giọng nói, “Quân Duyệt thiếu gia, cậu nên biết, thời điểm này, ngoại trừ để cho nhân chứng ngậm miệng vĩnh viễn, chúng tôi còn có thể tưởng tượng được biện pháp gì khác?”
Trong lòng tôi căng thẳng.
Để cho nhân chứng ngậm miệng vĩnh viễn.
Hàm ý của lời nói này, đã thập phần rõ ràng.
Nhưng tôi lại chưa từng nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến bước đường này.
Tôi đứng đó, lặng lẽ đứng yên rất lâu, quay đầu lại cầu xin mà nhìn A Kỳ.
A Kỳ nói, “Quân Duyệt thiếu gia, quyết định này, chúng tôi đều không có quyền lực để hạ. Nhất định phải do bản thân cậu gật đầu mới được. Đây là tài liệu về bọn họ.”
Tôi mờ mịt tiếp nhận.
Đưa lên, ngoại trừ hồ sơ, còn có một bức ảnh, hình như là ảnh chụp gia đình?
Tôi vừa nhìn thấy, liền lắp bắp kinh hãi, “Còn có trẻ con?”
Lâm Tín nói, “Nhổ cỏ nhổ tận gốc, nếu như vợ chồng xảy ra chuyện rồi, đứa nhỏ này cũng có thể lên tòa án. Bồi thẩm đoàn thường rất tín nhiệm sự ngây thơ của trẻ nhỏ, trẻ con sẽ không bao giờ nói dối.”
“Quân Duyệt thiếu gia…”
“Không được.” Bức ảnh trên tay dường như có thể đốt người, tôi đem nó ném ra thật xa, “Luôn luôn có phương pháp khác.”
“Không có phương pháp khác.”
“Nếu như An Nhiên biết tôi làm như vậy, hắn sẽ nghĩ thế nào?”
“An lão đại sẽ không biết,” A Kỳ thấp giọng nói, “Trừ phi chúng ta nói cho hắn biết.”
Tôi vẫn chỉ lắc đầu.
Không thể.
Tôi không phải một Hà Quân Duyệt như vậy, tôi sẽ không giết người.
Con người, là linh hồn của vạn vật.
Chúng tôi hẳn là nên đi dưới ánh dương quang, quang minh chính đại, đi trên chính đạo.
Chính trực, công chính, cần cù, nỗ lực.
Đây mới là chúng tôi, mới là Hà Quân Duyệt và An Nhiên.
“Cút!” Tôi ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lâm Tín đã giết anh hai của tôi, chỉ vào cửa lớn, “Cút ra ngoài! Nhân lúc tôi không có công sức trừng trị cậu, cút ra khỏi phòng làm việc của tôi!”
Lâm Tín không nói một lời, xoay người đi ra.
Còn lại một A Kỳ, nhìn như muốn mở miệng, tôi lại gào như điên, “Anh cũng thế, đi ra ngoài! Đi ra!”
Chờ đến khi trong phòng làm việc không còn lưu lại một ai, tôi liền bưng lấy đầu, trăn trở trên ghế sô pha, hận không thể đem mình nghiền thành bột phấn.
Nhất định!
Nhất định có biện pháp, có biện pháp khác, cứu An Nhiên của tôi, mà không cần hủy diệt bản thân Quân Duyệt.
Tôi không phải người ngoan độc như vậy, tay của tôi là sạch sẽ, trên nó không có máu.
Tôi một mình một người, bị lửa giận trong lòng giày vò thiêu đốt hừng hực, rất lâu sau, mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Vừa cầm lên nhìn hiển thị thông báo cuộc gọi đến, cái tên của số điện thoại di động xuất hiện trên đó khiến tinh thần tôi chấn động.
Sao lại quên mất cô cơ chứ?
Tôi nhấc máy, như quơ được một cọng rơm cứu mạng, “Mẫn Nhi, thật tốt quá! Cô đang ở đâu? An Nhiên gặp nguy hiểm rồi, có một lần hắn từng…”
“Tôi đang ở nước ngoài nghỉ ngơi, đột nhiên lại nhận được tin tức, An Nhiên đã trở về, có đúng không?” Mẫn Nhi không chút khách khí mà cắt ngang lời tôi, nổi giận đùng đùng, “Hà Quân Duyệt, cậu đến tột cùng phải thế nào mới chịu buông tha cho An Nhiên?”
Tôi ngẩn người, không biết nên nói gì cho phải.
“Tôi sớm nên biết, cậu nếu không uống tẫn đến chút máu cuối cùng của An Nhiên, không nhìn thấy hắn chết, thì sẽ không buông tha cho hắn…”
“Không!” Tôi vừa sợ vừa giận: “Tôi không muốn hắn chết! Mẫn Nhi, cô nhất định phải giúp tôi.”
Mẫn Nhi đối với tin tức An Nhiên trở về giận không kiềm được, thét chói tai trong điện thoại, “Tôi giúp cậu? Tôi hận không thể giết chết cậu! Hà Quân Duyệt, cậu là đồ súc sinh ích kỷ khắc nghiệt, cậu muốn đem An Nhiên hại thành cái bộ dáng gì nữa mới đủ? Hắn hi sinh vì cậu còn chưa đủ sao? Cậu không thể buông tay, để hắn sau này sống được tốt một chút sao? Cút xuống địa ngục đi!”
Sau khi gầm rú thê lương như cuồng ma, là tiếng đập thật lớn.
Hết thảy đều an tĩnh lại, trong ống nghe chỉ còn truyền đến tiếng tút liên hồi.
Cô đã ném điện thoại.
Tôi ngây ra như phỗng.
Tiếng gõ cửa không đúng thời điểm lại truyền đến, tôi ngẩng đầu lên, thấy A Kỳ đi tới, sắc mặt không tốt.
A Kỳ nói, “Quân Duyệt thiếu gia, chúng tôi vừa nhận được tin tức, sáng sớm ngày mai nhân chứng sẽ được cảnh sát chuyển đến nơi an toàn để tiến hành bảo hộ.”
Hắn nói, “Nếu như muốn động thủ, nhất định phải cản trước khi bọn họ được chuyển đến nơi an toàn.”
Tôi bịt lỗ tai, “Đủ rồi! Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài, đi ra ngoài!”
Đừng đến đây nữa, những sóng to gió lớn kia.
Tôi một chút cũng không muốn đối mặt, một chút cũng không muốn làm cái người làm chủ kia.
Tôi chỉ muốn làm một Hà Quân Duyệt, Hà Quân Duyệt năm đó An Nhiên yêu mến.
An Nhiên thích người kiền kiền tịnh tịnh*, có chút tùy hứng, lại cởi mở hoạt bát, tuyệt không tà ác.
(*kiền tịnh: sạch sẽ)
Anh đã thay đổi, đến cuối cùng lại vẫn nói một câu, “Quân Duyệt, cậu là một người luôn luôn có quá nhiều khuyết điểm, bất quá, nếu có một điều khiến tôi thích, thì đó chính là, trên tay cậu chưa từng dính máu.”
Tôi không được dính máu, đó là điểm duy nhất khiến An Nhiên vẫn còn yêu tôi.
Tôi nếu thành kẻ xấu, anh sao còn có thể yêu tôi?
Tôi nếu không còn là Quân Duyệt, còn có thể đi nơi nào?
Đi nơi nào, tìm kiếm An Nhiên của tôi?
Hãy nhớ rằng An Nhiên còn mong muốn trở thành một người quang minh chính đại hơn Quân Duyệt rất rất nhiều, anh đã từng học để thi lấy bằng luật sư đó. Và thông qua những dằn vặt của Quân Duyệt trong chương này, mọi người hãy tự suy ra những dằn vặt của An Nhiên khi phải quyết định trở thành lão đại đi