Tịnh Phi Dương Quang

Quyển 1 - Chương 2

Hưu Lan là một thành phố hẻo lánh, những tên bá chủ tay nắm đại quyền, suốt ngày mơ màng trong men say thường chỉ thích nơi phồn hoa sầm uất.

Tôi ngồi trong xe có rèm che, nhìn từng gốc cây đại thu lướt xẹt qua bên ngoài cửa sổ, đến sân bay gần nhất, lại nghiêng ngả loạng choạng bị đẩy lên phi cơ, có lẽ vì đã ở trong phi cơ tư nhân, lại cảm thấy túm cổ tay tôi rất phiền toái, nên đã đổi thành một chiếc còng tay bằng kim loại.

Đơn giản, móc một đầu vào thanh ngang của chiếc bàn để đồ ăn trước mặt, cố định ở đó.

Ngay sau đó phi cơ bắt đầu hoạt động, cảnh vật lại bay vút về phía sau, xuyên qua tầng mây, ngay cả phong cảnh cũng không thấy nữa, ánh mặt trời từ khung cửa sổ rọi thẳng vào, tầng mây cũng không thể chắn được, sáng lạn đến nỗi đủ để làm tổn thương đôi mắt.

An Nhiên nhất định đang ở một nơi rất xa.

Bay rất lâu, đã suy nghĩ được rất nhiều, máy bay mới bắt đầu hạ xuống.

Tôi tưởng rằng sẽ lập tức bị mang đi gặp kẻ đứng đằng sau giật dây, kết quả là đã tính sai.

Đương nhiên, sẽ không có người đến nói cho tôi biết vì sao An Nhiên không xuất hiện. Tôi chỉ là một kiện hàng hóa được vận chuyển, từ xe hơi đến phi cơ, từ phi cơ đến một chiếc xe hơi khác, lại bị kéo vào một gian phòng đơn giản nào đó.

Gã đàn ông đã đưa tôi đến hỏi tôi, “Nhị thiếu gia, cần đi toilet không?”

Tôi lắc đầu.

Ba giây sau, tôi mới hiểu được dụng ý trong câu hỏi này của hắn.

Trước khi rời đi, hắn tùy tiện chọn một song sắt cửa sổ, móc còng tay vào, cố định hai cổ tay tôi ở đó.

Tôi nói, “Không cần phải vậy, tôi cũng trốn không thoát.”

Hắn nhìn tôi, hơi hơi mỉm cười, “Tôi biết.”

Sau khi cửa đóng, suốt một đêm không hề mở ra thêm lần nào.

Tôi trơ trọi, bị xích trong một góc phòng, đèn trên trần nhà cũng tắt, một mảnh tối om.

Mệt, còn có song sắt cửa sổ dựng thẳng, còn có ánh đèn đường cách đó không xa, còn có ánh trăng.

Dạ dày trống rỗng, cũng không cảm thấy quá đói.

Tôi chỉ thấy khát nước, đôi môi khô nẻ, quay đầu nhìn lại, trên mặt bàn đối diện đặt một bình nước nguội, còn xếp sáu cái chén chỉnh tề.

Đáng tiếc, hơi xa.

Buổi sáng ngày hôm sau, cửa mở.

Cởi bỏ còng tay, bị mang ra hành lang, bước qua rất nhiều cửa phòng, đi bên dưới đèn trùm thiên hoa tỏa sáng rực rỡ, bước trên bậc thềm cẩm thạch đầy khí khái, cánh cửa rất nặng phía trước được hai người đàn ông đứng hai bên trịnh trọng mở ra.

Tôi nhìn thấy An Nhiên.

Anh ngồi phía sau bàn làm việc xa hoa, chờ tôi.

Cũng một hình tượng giống như trên báo chí, anh tuấn, điển trai, dáng vẻ bất phàm, phong độ phiên phiên, gợi cảm, tràn đầy lực hấp dẫn.

Xa lạ đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy lạnh giá trong tâm.

Nhìn thấy tôi, anh quan sát vẻ ngoài một lượt, sau đó nói, “Suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ, không một giọt nước vào miệng.”

Tôi hiểu ra.

Vì sao đêm qua anh không gặp tôi, vì sao còng tay tôi, nước trong phòng lại đặt ở một bên.

Tôi cười khổ, “Tôi không biết anh lại hận tôi đến vậy.”

An Nhiên lắc đầu, “Quân Duyệt, tôi không hận cậu.”

Sau đó, anh mỉm cười, “Tôi chỉ là không đau lòng vì cậu như trước nữa.”

Anh đi tới, nắm cổ tay bị còng suốt một đêm của tôi, hôn nhẹ lên dấu vết đỏ thẫm, ánh mắt tỏa sáng nhìn tôi chăm chú, “Sự thay đổi của con người, thực sự rất đáng sợ, phải không?” Nói xong, anh đưa tôi đến bên ghế sô pha, chậm rãi đè xuống.

Động tác rất thong thả ung dung, tuyệt không hề hung bạo.

Không chứa lực đạo cự tuyệt, mỗi đầu ngón tay đều tùy ý chỉ rõ, đều đang rõ ràng nói cho tôi biết, anh mới là người làm chủ.

Tôi không nghĩ tới chuyện phản kháng.

Tôi biết rõ khí lực của anh có bao nhiêu, biết rõ động tác của anh nhanh bao nhiêu.

Cách đây không lâu, anh từng đứng trước mặt tôi, dùng nắm đấm của mình, đem những kẻ thân hình vạm vỡ dám lớn mật mưu đồ bắt cóc tôi đánh cho không đứng dậy nổi.

Cách đây không lâu, tôi đã nghĩ rằng, ở bên cạnh anh, tôi sẽ vĩnh viễn, không tổn hại dù chỉ một sợi tóc.

Tôi lặng lẽ nằm trên ghế sô pha, hỏi anh, “Anh làm như vậy, không cảm thấy đê tiện sao?”

Anh đã công thành danh toại, chỉ trong nháy mắt, là có thể hủy đi một con kiến bé nhỏ như tôi.

Đối lập xa như vậy, lại không buông tha mà giậu đổ bìm leo như thế.

Anh đang hôn tôi trắng trợn từ phía sau, nghe thấy lời này của tôi, khẽ cười giễu.

Tách chân tôi ra, trực tiếp tiến thẳng vào.

Tôi đau đến phát run, anh lại đang hưởng thụ.

Tốc độ của anh rất chậm, rất cứng rắn, chậm rãi tiến vào, chậm rãi rút ra, khẽ cười phía sau tôi, “Không đê tiện, cậu hôm nay sao có thể chịu nằm ở đây để tôi xuyên vào?”

Tiếng cười lơ đãng, và ngôn từ khiếm nhã, đều thật xa lạ.

Tôi biết anh là An Nhiên.

Nhưng, không phải An Nhiên của ngày trước nữa.

An Nhiên của ngày trước, đã từng rất nghiêm túc, đọc cho tôi nghe hai câu thơ.

“Túng tử hiệp cốt hương, bất tàm thế thượng anh.” (Dẫu chết đi xương cốt còn vương hương, không hổ thẹn với anh hùng trên trần thế)

Anh dạy dỗ một kẻ ngả ngớn ngỗ ngược là tôi, “Quân Duyệt, con người là linh hồn của vạn vật. Cho dù không thể trở thành anh hùng, cũng phải làm một anh linh.”

Tôi hỏi, “Người như thế nào mới được tính là anh hùng?”

Vấn đề này xem ra không thể trả lời được thật tốt.

Ngày hôm sau, anh mới trả lời tôi bằng mười một chữ cực lớn, “Có chí khí, có trách nhiệm, không làm việc đê tiện.”

An Nhiên, anh không còn là anh hùng của tôi nữa.

Anh không còn là An Nhiên của tôi nữa.

Vậy nên, khi tôi ở dưới thân anh đau đến thở không nổi, cũng sẽ không còn ai đau lòng nữa.

Công dụng của tôi chính là tiết dục.

Vậy nên, anh mới có thể hưởng thụ sự thống khổ của tôi như vậy.

Đại khái là anh cảm thấy đã quá lãng phí thời gian trên người tôi, quá nhiều tâm huyết và cưng chiều toàn bộ đều uổng phí, hiện giờ quyết định thu hồi lại một lần.

Hơn nữa, còn phải lấy cả vốn lẫn lời.

Đòi nợ, đòi thật sự rất vô tình.

Sau khi thỏa mãn lần đầu tiên, lần thứ hai liền thay đổi tư thế, lật người tôi lại, nhìn vào mắt tôi, lại kiên định bắt đầu.

Anh còn cười nước mắt của tôi, “Đại trượng phu đổ máu không đổ lệ. Quân Duyệt, nước mắt của cậu, không có giá trị.”

Anh cướp đi vị trí và hào quang của anh hai, ngay cả lời răn dạy của anh hai, cũng cướp đoạt lấy, hung ác ném lên người tôi.

Anh nói, “Quân Duyệt, lấy ra chút khí phách của con cháu Hà gia đi.”

Anh nói, “Quân Duyệt, anh hai nếu như biết cậu không ý chí như vậy, nhất định sẽ cảm thấy xấu mặt.”

An Nhiên, nếu anh hai của tôi còn sống, há lại cho phép anh làm tổn thương tôi như vậy?

Anh đã quên rồi sao?

Khi anh hai biết anh hôn tôi, đã tức giận đến nỗi muốn hủy đi khuôn mặt của anh.

Khi anh ấy biết anh chạm vào tôi, đã cho người chặn đường anh, muốn lấy đi đôi tay của anh.

Đợi đến khi biết chuyện anh ngủ với tôi, anh hai đã phát thông cáo khắp giang hồ, treo tiền thưởng muốn cái xác của anh.

Là tôi đã quỳ trên mặt đất cầu xin.

Là tôi đã tuyệt thực, đói đến thoi thóp, van cầu anh hai buông tha cho anh.

Là tôi đã khóc đáp ứng đời này kiếp này sẽ không gặp lại anh nữa, mới làm cho giải thưởng kinh người kia ngừng lại.

Tôi quả thực không ý chí, phát thệ với trời vĩnh viễn không gặp lại anh nữa, ngày hôm sau đã lại trèo cửa sổ bỏ trốn, chạy vào trong lòng anh, ôm anh mà hôn, ôm anh mà khóc.

Khi đó, anh không hề nói cho tôi biết.

Thì ra nước mắt của tôi, không chút giá trị.

Khi không có người đau lòng nữa, chẳng những nước mắt, ngay cả toàn bộ cơ thể này, cũng không còn đáng giá một đồng.

Quân Duyệt của Hà gia, đang ở trên ghế sô pha, chỉ là một thùng chứa dục, một thùng chứa không có hơi ấm.

Cha mẹ nhất định không thể ngờ được, anh hai nhất định không thể ngờ được.

Mà ngay cả chính tôi, làm sao có thể ngờ được?

An Nhiên nắm đại quyền, sau khi tận hứng, mới đứng dậy, kéo khóa quần lên.

Anh đứng từ trên cao nhìn xuống tôi, hai mắt tôi đẫm lệ mờ mịt, cũng nhìn anh.

Anh hỏi, “Cảm giác thế nào?”

Tôi nhìn anh thật lâu, nói, “An Nhiên, mẹ tôi nói, anh sẽ hảo hảo chăm sóc tôi.”

Anh nghe xong, rất lâu không lên tiếng.

Cuối cùng mới nói, “Tiếc là Hà nhị phu nhân chết sớm, nếu như bà còn sống, chí ít còn có người có thể ôm lấy cậu mà an ủi một câu, vì cậu mà đau lòng.”

Anh nói cái gì, cũng không bằng câu này.

Chỉ một câu, tôi liền vỡ nát.

Tôi đau đớn đến cực điểm, mở miệng khóc thật lớn.

Anh đi qua người tôi, trở lại trước bàn làm việc, tiếp tục ký hợp đồng của anh.

Tôi khóc rất lâu, khóc đến cổ họng khản đặc, khóc đến trước mắt mờ đi, mơ hồ một mảnh.

Anh ngồi bên cạnh nghe, điềm nhiên như không.

Người khác ra ra vào vào trong phòng, xin chỉ thị cho những việc quan trọng, thỉnh thoảng đem ánh mắt nghi hoặc ném lên người tôi, nhìn thân thể cuộn tròn quần áo bất chỉnh của tôi, nhìn tôi khóc đến thiên hôn địa ám, không có người nào dám mở miệng hỏi.

Chờ đến khi khóc không còn phát ra âm thanh nữa, tôi ngồi ngẩn người trên ghế sô pha.

Bắp đùi rất bẩn, làm dơ hết cả bộ ghế sô pha xa hoa, tôi mờ mịt dùng đầu ngón tay xoa xoa dịch thể bạch sắc, nhớ tới thư phòng* của cha trước kia.

(*phòng đọc sách)

Thư phòng của cha không có ghế sô pha, ông thích người khác đứng trước mặt ông.

Ngay cả anh hai, cũng nhất thiết phải quy quy củ củ đứng trước mặt ông.

Nhưng, tôi thì khác.

Tôi là con út, không cần phải kế thừa gia nghiệp, không cần phải lo lắng việc được nuông chiều quá mức.

Khuôn mặt tôi rất giống mẹ, cằm gầy, mi thanh mục tú, có thầy tướng số nhìn qua, nói nếu nuôi không tốt, sẽ dễ chết trẻ.

Vì thế, ở trong mắt cha, tôi chính là một Quân Duyệt dễ bị chết trẻ, một chút không chú ý sẽ mất đi, biết đâu trượt chân ngã lộn một vòng, đã liền hồn vía lên mây.

Vậy nên, ông trở thành hắc đạo lão đại cưng chiều con út.

Ông ôm tôi ngồi trên đầu gối, khi xử lý chuyện giang hồ đại sự, ông phân phó thủ hạ lo liệu chuyện trước đó, trước tiên sẽ cúi đầu, cười nói với tôi, “Quân Duyệt còn nhỏ, không thích nghe người lớn nói chuyện.” Dùng bàn tay có rất nhiều vết chai nhẹ nhàng bịt lấy tai tôi.

Lúc còn nhỏ, tôi nói với An Nhiên, “Trong thư phòng chí ít cũng nên có sô pha, để mình ngồi, những người khác đều đứng nói chuyện, như vậy sẽ càng thêm oai phong.”

An Nhiên nói, “Oán trách cái gì, cậu chăm chỉ đọc sách, chờ tương lai có thư phòng của riêng mình rồi, liền có thể tận tình bài trí, muốn để bao nhiêu ghế sô pha cũng được.”

Tôi không chăm chỉ đọc sách.

Vậy nên, tôi không có được thư phòng của chính mình.

Mà An Nhiên, thư phòng của anh, hiện giờ đã bày sô pha.

Tôi ngồi trên ghế vỡ thành từng mảnh nhỏ, còn làm dơ cả bộ sô pha của anh.

Cho dù tôi chỉ là thùng chứa để tiết dục, cũng là thùng chứa được nuông chiều từ bé.

Sau khi một khoản nợ đã được đòi đi, khóc một trận rồi, liền kiêu ngạo bệnh nặng.

Được nuông chiều từ bé đến thảm thương, trọc dịch bên trong không được rửa sạch, đêm đó bắt đầu tháo dạ (tiêu chảy).

Sau khi tháo dạ, lại đau dạ dày.

Sau khi đau dạ dày, lại bắt đầu sốt cao.

An Nhiên sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra việc tìm tôi trở về chỉ có mất nhiều hơn được, anh tìm tôi tốn nhiều tiền như vậy, đăng quảng cáo, tìm người, lại tìm về một cái ấm sắc thuốc oa oa khóc lớn.

Lãng phí tiền bạc, lãng phí thời gian, lãng phí thuốc, lãng phí bác sĩ và y tá.

Bệnh đến đầu óc mê man, ngay cả thùng chứa dục cũng làm không nổi.

Giá trị sử dụng cơ bản nhất cũng bị mất, vậy nên An Nhiên không đếm xỉa đến tôi.

Thời điểm tôi tỉnh lại, y tá nói, “An tiên sinh dặn dò, chờ đến khi Quân Duyệt thiếu gia khỏi hoàn toàn rồi, thì báo tin cho ngài ấy.”

Tôi bật cười.

Ngươi lại là vị nào đây?

Làm việc cho ai?

Gọi cái gì mà Quân Duyệt thiếu gia?

Thấy tôi cười, cô ta chỉ nói, “Quân Duyệt thiếu gia, cậu cười lên, thật sự nhìn rất đẹp.”

Cô cũng nói cười đẹp, giống tôi năm đó, cũng từng nói những lời như vậy với An Nhiên.

An Nhiên, thì ra khi anh cười lên, nhìn đẹp như vậy.

An Nhiên, anh có biết không, anh thực sự rất đẹp.

Tôi dùng lời mà An Nhiên đã đáp lại tôi năm đó để trả lời cô, “Cho dù đẹp, cũng bất quá chỉ là vẻ bề ngoài nhàm chán.”

Y tá ngạc nhiên.

Một lúc lâu sau, cô thở dài, “Quân Duyệt thiếu gia, cậu còn trẻ như vậy, vì sao lại chán chường đến thế?”

Lần này đến phiên tôi ngạc nhiên.

Chán chường?

Năm đó khi An Nhiên trả lời tôi như vậy, tôi liền thần hồn điên đảo.

Tôi nói, “An Nhiên, anh nhất định có tiền đồ. Bởi vì anh có chí khí, anh không nhìn vẻ bề ngoài, mà chú trọng bản chất.”

Cùng một đáp án, thì ra có thể biến đổi đến thiên soa địa biệt.

Qua rất nhiều ngày, An lão đại cuối cùng cũng dứt bỏ công việc sự vụ trọng yếu, hạ mình đến tuần tra phòng bệnh của tôi.

Đương nhiên, anh đã là bậc chí tôn cao quý, làm việc cũng không cần phải thông báo trước.

Muốn tới liền tới.

Sau khi đại giá quang lâm, cũng không hề quét mắt liếc tôi lấy một cái, trước tiên cho gọi bác sĩ tới, hỏi bệnh tình.

Bác sĩ vừa mới nói xong ba chữ “Tốt hơn nhiều”, anh liền không còn hứng thú nghe thêm nữa. Xoay người đi đến bên giường, trực tiếp bế tôi lên từ giường bệnh.

Da đầu tôi phát run.

Tôi biết mình thiếu nợ anh nhiều lắm, nhưng truy đuổi đến không lưu tình như vậy, có phần quá phận.

Tôi nói, “An Nhiên…”

Anh cúi đầu, nhìn tôi, chờ tôi nói tiếp.

Tôi nói, “Thương thế của tôi còn chưa tốt.”

Anh nghe xong, chẳng nói lời nào. Bế tôi đứng lên chiếc cân cạnh cửa phòng bệnh, nhìn trọng lượng hiện trên mặt cân, phút chốc nhẩm tính ra kết quả, nói với bác sĩ, “Năm mươi lăm kilogam, còn kém cân nặng tiêu chuẩn nhiều lắm.”

Tôi kinh ngạc.

Thì ra anh vẫn còn sót lại một chút thói quen.

Tôi lúc trước kén ăn, rất gầy, chỉ sợ anh hai biết sẽ la mắng, sống chết không chịu đứng lên bàn cân, anh liền bế tôi như vậy, cùng đứng trên bàn cân.

Cộng gộp cân nặng của cả hai, trừ đi cân nặng của An Nhiên, chính là cân nặng của Quân Duyệt.

Công thức đơn giản, cách thức lại vô cùng thân mật.

Tôi kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt nhất định là rất ngu ngốc.

Anh cúi đầu nhìn tôi, mím môi cười.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi tưởng rằng mình đã nhìn thấy An Nhiên của mình một lần nữa.

Anh bảo bác sĩ và y tá rời đi, đặt tôi trở lại giường bệnh.

Anh hỏi, “Thương thế còn chưa tốt?”

Tôi gật đầu.

Anh lại khe khẽ thở dài một tiếng.

An Nhiên nói, “Quân Duyệt, cậu thật khờ. Không nói những lời này, có lẽ hôm nay tôi còn không chạm vào cậu.”

Anh nói khinh miêu đạm tả, tôi bị khinh miêu đạm tả mà đông cứng lại.

Nếu như tôi là cha, tôi sẽ tát vỡ miệng anh.

Nếu như tôi là mẹ, tôi sẽ nhổ một miếng nước bọt phẫn hận lên mặt anh.

Nếu như tôi là anh hai, tôi sẽ dùng ánh mắt hung ác trừng anh, phát thệ sớm hay muộn cũng sẽ đem anh bầm thây vạn đoạn.

Đáng tiếc, tôi là Quân Duyệt.

Nói những lời này chính là An Nhiên, mà tôi lại là Quân Duyệt.

Quân Duyệt chỉ có thể bị đông cứng, đờ người, không dám tin mà nhìn An Nhiên.

Anh không hận tôi, anh chỉ muốn tra tấn dằn vặt tôi.

Tôi càng thống khổ, anh mới càng có thể hưởng thụ.

Khi anh cởi quần áo bệnh nhân trên người tôi, tôi nói bằng giọng đứt quãng, “An Nhiên, tôi thu hồi lại lời nói lúc trước, thương thế của tôi đã tốt rồi.”

An Nhiên cười, “Quân Duyệt, cậu vẫn như trước không thay đổi, luôn nói mà không hề suy tính gì hết.”

“Vậy nên hiện tại anh mới muốn trừng phạt tôi?”

An Nhiên nói, “Không, tôi trừng phạt chính mình.”

Anh gạt tôi.

Nếu như anh đang trừng phạt chính mình, vậy vì sao người đau đớn lại là tôi?

Người bị xé rách kia, lại là tôi?

Đòi nợ lần thứ hai, vẫn đau đớn tột cùng như trước.

Toàn bộ quá trình tàn nhẫn, anh hưởng hết khoái cảm chà đạp tôi, chỉ nói duy nhất một câu.

Lại vẫn là một lời nói dối.

Anh nói, “Không đau đâu.”

Tôi khi đó, đã đau đến nói không nên lời.

Nói dối, đại khái là anh lại dùng loại vũ khí thuần thục nhất của mình.

Năm đó khi tôi đem mình cho anh lần đầu tiên, anh cũng gạt tôi.

“Rất đau, cậu sẽ khóc.”

Kết quả lại rất thư giãn, rất ấm áp, trái tim như căng nở ra, tràn đầy đều là hạnh phúc.

Tôi khóc, chỉ bởi vì quá cảm động.

Tới tới lui lui, đều là nói dối.

Cho tới tận bây giờ, anh lại trách cứ tôi nói chuyện không suy tính gì hết.

Bất quá, đại khái anh đã nhận ra nuôi một cái ấm sắc thuốc không có lời, dù sao thì thùng tiết dục cũng phải duy trì giá trị sử dụng, lần này làm xong, anh giúp tôi rửa sạch bên trong.

Khi ngón tay đâm vào trong, tôi đau đến trừu khí.

Anh lại còn nói, “Rên rỉ nũng nịu như vậy, tôi sẽ muốn làm thêm hai lần nữa.”

Tôi lập tức cắn môi.

Anh lại nói, “Cắn chảy máu, phá hỏng vẻ đẹp, tôi sẽ không cần cậu nữa.”

Anh bổ sung, “Người tôi không cần, sẽ có rất nhiều người nguyện ý tiếp nhận. Huống chi, cậu lại là thiếu gia Quân Duyệt của Hà gia.”

Vì thế, tôi cái gì cũng không thể làm.

Chỉ có thể chân thành bội phục.

Anh đã là lão đại, biết cách đem người ta viên tròn hoặc đè bẹp.

Tôi lúc trước dùng tiền tiêu vặt mà anh hai cho, mua tặng anh rất nhiều rất nhiều tài liệu tâm lý học như vậy, thật không uổng phí.

Một lần kia qua đi, thể chất được nuông chiều từ bé của tôi lại phát huy uy lực.

Chỉ là đã bớt tháo dạ.

Từ sau khi phát bệnh, An Nhiên đương nhiên sẽ không xuất hiện nữa.

Ba bốn ngày sau, sốt cao đã hơi giảm, có người cầm một tấm giấy da kẻ đầy ô vuông, dán lên trên tường phòng bệnh.

Y tá như thường lệ mang cơm đến, tôi ăn xong, cô ta lại không chịu thu dọn.

Cô nói, “Quân Duyệt thiếu gia, những thứ này, phải ăn hết toàn bộ.”

Tôi nói, “Tôi no rồi.”

Cô ta nhìn nhìn tôi, thở dài một tiếng, cư nhiên lấy ra một cây bút đỏ, đánh một dấu gạch chéo vào ô vuông đầu tiên của tờ giấy trên tường.

Tôi hỏi cô, “Cái này để làm gì?”

Cô lắc đầu tỏ vẻ không rõ lắm, nói, “Theo phân phó của An tiên sinh.”

Tôi nhìn dấu gạch chéo màu đỏ gai mắt trên tờ giấy, dở khóc dở cười.

Tôi từ một cái thùng tiết dục, lại biến thành một thứ đồ vật bị dạy dỗ?

An Nhiên, Hà Quân Duyệt tuy không tiền đồ, nhưng còn chưa thấp hèn đến loại tình cảnh bất kham này.

Bữa cơm tiếp theo được đưa tới, tôi vẫn làm theo ý mình như trước, ăn theo khẩu vị của mình, chọn ăn thứ mà mình thích.

Y tá lại thở dài một tiếng, làm ra vẻ không còn cách nào khác, lấy ra cây bút đỏ.

Lại là một dấu gạch chéo.

Liên tiếp ba ngày, sáng trưa chiều mỗi ngày ba gạch, trên giấy đã có hơn chín dấu gạch chéo màu đỏ to tướng.

Vừa vặn một hàng, rất chỉnh tề.

Không ngoài sở liệu, An đại công tử lại đại giá quang lâm.

Anh vừa xuất hiện, theo thói quen bế tôi đứng lên cân, có lẽ tính ra con số không vừa ý, nên ánh mắt cũng không quá ôn nhu.

Há lại không ôn nhu, quả thực là âm lãnh.

Tôi được anh ôm trong vòng tay, lại vẫn cảm thấy ấm áp.

Anh cười, “Quân Duyệt, vì sao không ăn cơm?”

Tôi rất vô tội, “Tôi có ăn, chỉ là không ăn hết nhiều như vậy.”

“Cậu ăn quá ít.”

“Nhưng tôi đã ăn no rồi.”

Anh đặt tôi trở lại giường bệnh, ánh mắt nhìn từ trên xuống, quét qua mặt tôi.

Anh than thở, “Quân Duyệt, cậu thật là ngu ngốc đến đáng thương.”

Tôi ngây ngốc trong phiến khắc.

Anh hôm nay tâm tình nhất định rất tốt, cư nhiên lại chịu nói với tôi nhiều câu như vậy.

Rõ ràng là đối thoại, rất lâu rất lâu trước kia, đã từng nói rất nhiều lần.

Anh hết lần này đến lần khác lừa tôi ăn cơm, hết lần này đến lần khác bế tôi lên cân, hết lần này đến lần khác hết cách với tôi chỉ đành thở dài.

An Nhiên, nếu anh đã không đau lòng, vì cái gì còn muốn tôi ăn nhiều cơm, quan tâm tôi nặng bao nhiêu cân?

Có phải hay không, anh vẫn chưa quên đi tất cả quá khứ?

Tôi nhớ rõ vô cùng, anh có lẽ, cũng có thể nhớ được một phần?

Nhưng anh quay đầu lại, chỉ vào tớ giấy dán trên tường, nói, “Chín ghi chép không nghe lời.”

“Tôi đã ăn hết sức rồi.”

“Tôi phải phạt cậu.” Anh nhẹ nhàng nói, bên môi còn mang theo ý cười.

Tôi lặng im nhìn anh.

Anh phạt đi.

Anh đã phạt tôi rất nhiều rất nhiều lần, bởi vì tôi kén ăn, bởi vì tôi không đọc sách, bởi vì tôi gây họa, bởi vì tôi bướng bỉnh, bởi vì tôi không biết phải trái.

An Nhiên, anh xé tôi đến máu chảy đầm đìa, hiện giờ, vì cái gì lại để cho tôi hết lần này đến lần khác nhớ tới anh của quá khứ?

Anh phạt đi.

Tôi chỉ hận chính mình, không cố sức đấu tranh, chỉ cần một tâm tưởng trào lên, đã liền tựa như rơi lệ vui mừng.

An Nhiên nhìn thấy chút ẩm ướt trong mắt tôi, xoay người lại đánh một dấu chéo đỏ lên giấy, nói, “Tôi nói rồi, nước mắt của cậu chẳng chút giá trị.”

Ngay sau đó, nước mắt tôi lại quả quyết chảy xuống.

Tôi nói, “An Nhiên, tôi không ăn cơm, không phải vì làm cao, là vì dạ dày tôi không tốt.”

Anh hỏi lại, “Vậy thì sao?”

Tôi nói, “An Nhiên, dạ dày của tôi, là vì ngày đó cầu xin anh hai tha mạng cho anh, mấy ngày liền không ăn thứ gì, đã bị đói đến hỏng rồi.”

Thần sắc anh không thay đổi, vẫn một câu như trước, “Vậy thì sao?”

Tôi cùng đường.

Khó chịu tới cực điểm.

Anh buồn cười nhìn tôi, “Cậu cho rằng cậu vẫn là Quân Duyệt thiếu gia của trước kia sao?”

Tôi không biết, có một ngày, tôi sẽ ở trước mặt anh quẫn bách đến thế này.

Anh nói, “Quân Duyệt, xuống giường, cởi quần áo ra.”

Ngữ khí bình tĩnh, nhưng uy nghiêm.

Mệnh lệnh tình sắc, tôi lại không nghe ra một tia ái muội.

Tôi nhìn anh.

Anh không chấp nhận bất cứ một sự chần chừ nào, đột ngột kéo tôi xuống giường, xé đi quần áo trên người tôi.

Rất hung hăng, không một chút do dự.

Tôi xích lõa, đứng ở đó, nhìn anh cởi thắt lưng.

Thời điểm thắt lưng quất lên, mang theo tiếng gió rít.

Roi thứ nhất đã khiến tôi gần như đau đến choáng váng, tôi cuộn mình trên mặt đất, xoa lên cánh tay bị đánh.

Roi thứ hai, lại hạ xuống không chút lưu tình.

Dây lưng quất lên làn da trần trụi, rất đau.

Dây lưng của anh rất đặc biệt, do một người thợ nổi tiếng của Pháp thiết kế, làm bằng da Ý, chế tạo hoàn toàn thủ công.

Số lượng trên toàn thế giới không quá một nghìn, chuyên cung cấp để sưu tầm, đặc biệt quý hiếm và đắt đỏ.

Tôi không biết anh vẫn còn giữ sợi dây lưng này.

Năm đó tôi vừa mới mua được, liền đắc ý đem khoe.

Đưa cho anh xem, anh nói, “Quân Duyệt, từ giản dị đến xa xỉ rất dễ dàng, từ xa xỉ trở về giản dị rất khó.”

Tôi nghe xong, rất đỗi cụt hứng, đem xa xỉ phẩm vừa mới thắt lên hông một hơi rút xuống, trăm phương nghìn kế buộc anh phải đeo lên, tuyên bố, “Tôi sẽ khiến anh từ giản dị thành xa xỉ.”

Phần lễ vật này, anh nhận thực sự rất bất đắc dĩ.

Tôi không biết, anh lại giữ đến tận ngày hôm nay, đeo nó trên thắt lưng.

Dùng nó, quất lên người tôi.

Roi thứ mười.

Tôi dùng tay ôm lấy đầu, dùng cánh tay và tấm lưng trần trụi, lặng lẽ chịu đựng.

Đau.

Vừa đau, vừa lạnh.

Vì sao, An Nhiên?

Vì sao, lúc trước anh phải cho tôi nhiều kỉ niệm như vậy, dung túng nhiều như vậy, hạnh phúc nhiều như vậy?

Tôi muốn trả lại tất cả cho anh.

Một chút cũng không thừa lại.

Tôi rất đau, đau đến khóc không được.

Sau mười roi, An Nhiên nửa quỳ xuống, chuyên chú nhìn tôi, “Nói cho tôi biết, cậu có còn là Quân Duyệt thiếu gia của trước kia không?”

Tôi lắc đầu.

“Nói ra, Quân Duyệt.”

Tôi cố phun ra đáp án mà anh mong muốn từ khe răng, “Không còn.”

Anh thỏa lòng mãn ý, đứng lên.

“An Nhiên.” Tôi gọi anh lại, cắn răng nói, “Dây lưng của tôi, trả lại cho tôi.”

Khẩu khí này thực sự vô lễ.

Anh đã là An đại bá chủ, Hà Quân Duyệt còn có cái tư cách gì mà dùng câu sai khiến với anh.

Nếu như dây lưng lại quất xuống, cũng tuyệt đối không bất ngờ.

Kết quả, anh không động thủ nữa, cũng không trả dây lưng cho tôi.

An Nhiên nói, “Dây lưng này tôi giữ lại vì còn hữu dụng, cái này trả lại cho cậu.”

Một chuỗi nho nhỏ lóe ra ánh sáng của kim loại, rơi xuống sàn nhà trước mặt tôi.

Dây xích bạch kim (bạch kim = vàng trắng), bên trên có bảng tên khảm bằng những viên kim cương hình ê-líp.

Cảm giác thân thiết quen thuộc, khiến vết thương trên người tôi càng thêm đau.

Anh trả lại cho tôi.

Trả rất tốt.

Hẳn là nên trả.

Trên bảng tên, có khắc hai chữ: Quân Duyệt.

An Nhiên, anh đeo nó, liền biểu thị anh là thuộc về Hà Quân Duyệt.

Chỉ thuộc về Hà Quân Duyệt.

An Nhiên, anh nguyện ý đeo nó không?

Anh nhớ kỹ, anh đã nguyện ý chấp thuận.

Tôi thực sơ ý, năm đó lại quên không hỏi thêm một câu, thời hạn của nguyện ý kia, có phải là vĩnh viễn hay không.

Hiện giờ, đã không thể hỏi nữa rồi.

Không phải.

Không phải là vĩnh viễn.

Ngày kế tiếp, tôi tỉnh dậy rất muộn.

Một lần nữa lĩnh giáo được thân thể yếu ớt này không thích hợp với tình hình trước mắt, bất quá chỉ bị dây lưng quất xuống mười roi, qua một đêm, mở mắt ra, toàn thân trên dưới lại vẫn đau rát vô cùng.

Tôi giấu mình trong chăn, cuối cùng vẫn bị người ta phát hiện ra đã tỉnh.

Y tá lập tức bưng đồ ăn đến, mời tôi ngồi dậy.

Tờ giấy trên tường, mười dấu chéo đỏ thẫm, không biết đã bị ai dùng bút xanh gạch một đường ngang ở chính giữa.

Thể hiện rõ nợ này đã tính xong.

Vừa nhìn đã hiểu.

Mới đưa tới không biết là bữa sáng hay bữa trưa, cũng rất đơn giản, một chén cháo thịt băm lớn.

Cũng không phải thứ gì tôi chán ghét.

Y tá nói, “Quân Duyệt thiếu gia, động đũa đi.”

Cô nói động đũa, nhưng lại đưa cho tôi một chiếc thìa múc cháo lớn.

Tôi không khỏi kéo khóe môi cười nhạt.

Thì ra chỉ cần cẩn thận quan sát, cũng có thể phát hiện ra lời nói và việc làm của người bên cạnh bất nhất.

Cô nói: “Cậu hôm nay tâm tình rất tốt a.”

Tôi hỏi, “Vì sao lại thấy thế?”

“Cậu đang cười, không phải sao?”

Có thể nói cái gì?

Chỉ có thể nói, “Phải.”

Nhưng tôi không tiếp nhận chiếc thìa.

Y tá hỏi, “Sao vậy?”

“Không muốn ăn.”

“Vì sao?”

“Không có tâm trạng.”

“Là không có tâm trạng, hay không hợp khẩu vị?”

Thực sự đây là cái gọi là truy hỏi kỹ càng.

Tôi có chút khó hiểu, cô cư nhiên không lập tức lấy bút đỏ ra gạch chéo lên giấy.

“Là không có tâm trạng, hay là không hợp khẩu vị?” Cô ôn ôn nhu nhu, hỏi lại một lần.

“Không, tôi chỉ là đang ra vẻ kênh kiệu của thiếu gia.”

Cô sững sờ một thoáng.

Có lẽ vì không ngờ được, tôi sẽ phối hợp như thế, cho cô một cái đáp án đánh trúng chỗ hiểm nhất.

Hiệu quả rất tốt.

Ngay cả bút đỏ cô cũng không dùng, trực tiếp đi ra ngoài.

Không cần hỏi cũng biết cô đi báo cáo trực tiếp cho lão đại.

Tôi chờ.

Mặc dù tay có chút run, nhưng tôi vẫn chờ.

An Nhiên, không ai có thể bức tôi như vậy, anh hai cũng không thể, huống chi là anh.

Xem ra câu trả lời của tôi đã giẫm lên cái đuôi của đối phương, An Nhiên tới rất nhanh.

Vừa vào cửa, đầu tiên là trào phúng một câu, “Quân Duyệt thiếu gia nổi giận rồi?”

Tôi lạnh lùng trả lời anh, “Tôi không phải là Quân Duyệt thiếu gia.”

Anh nói, tôi đã không còn như trước nữa, Quân Duyệt thiếu gia của ngày trước.

Là chính anh đã bức tôi nói.

An Nhiên đứng ở đầu giường, hứng thú khoanh tay lại, “Vậy cậu ra vẻ kênh kiệu thiếu gia cái gì?”

Tôi tiếp tục trả lời hắn, “Tục ngữ có câu: miệng hoàng đế, mệnh khất cái. Ngay cả khất cái cũng có thể hi vọng xa vời một chút về sự hưởng thụ của hoàng đế, người không phải thiếu gia thì không thể ra vẻ kênh kiệu của thiếu gia sao?”

An Nhiên dường như bị chọc cười ha hả, cười ngừng rồi, mới nói, “Quân Duyệt, tính khí này của cậu, thực sự là khó ưa đến cực điểm.”

An Nhiên của trước kia, cũng không cười như vậy.

Nụ cười của An Nhiên rất thuần hậu, rất tự nhiên.

Anh đã từng nói, “Con người là linh hồn của vạn vật, nên muốn khóc cứ khóc, muốn cười cứ cười, vui cười tức giận, chỉ cần là tình cảm chân thật, thì đều là chuyện tốt.”

Anh thích nói bốn chữ “Vạn vật chi linh” (linh hồn của vạn vật).

Giống như đối nhân xử thế, là một việc rất may mắn.

Có lẽ anh thực sự đã từng cho là như vậy.

Kết quả, hại tôi đã từng tin tưởng như vậy.

Hiện tại, tôi nghe tiếng cười ha hả của anh, lại biết là anh đã nổi giận rồi.

Vui cười tức giận, không phải tình cảm chân thật.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

Anh hỏi tôi, “Cậu nhìn cái gì?”

Tôi nói, “Tôi nhìn xem khi nào thì anh tháo dây lưng ra đánh tôi.”

Anh vẫn chỉ cười nhạt một tiếng, đôi mắt đen đến phát sáng, thập phần bách nhân.

Ánh mắt vô thanh vô tức kia, khiến cho trái tim người ta phải đập dồn dập khiếp hãi.

Tựa như anh là thợ săn, còn tôi là con mồi.

Thợ săn đang cân nhắc xem nên dùng loại phương pháp nào để giết con mồi.

Loại phương pháp nào, nhanh chóng nhất, hoặc là có khoái cảm nhất chăng?

Tôi nghênh đón ánh mắt của anh, mặc dù rất đau.

Đau lòng.

Nếu như anh không phải An Nhiên, tôi sẽ không đau lòng như vậy.

Nếu như tôi không phải Quân Duyệt, tôi sẽ không đau lòng đến vậy.

“Quân Duyệt,” An Nhiên hỏi, “Tôi chọc giận cậu rồi, phải không?”

Thanh âm thâm trầm, rất êm tai.

Ôn nhu như vậy.

Nhìn xem, anh biết rõ tôi không chống cự được gì.

Anh ngồi xuống bên giường tôi, bưng chén cháo lên, cầm lấy chiếc thìa.

Tôi hít khí thật sâu, thật sâu.

Đừng chờ mong điều gì.

Tôi đương nhiên biết rõ, khát khao ngu ngốc của tôi, không có khả năng trở thành hiện thực.

Từ giây phút đầu tiên gặp lại, anh đã nói thẳng cho tôi biết.

Tôi cũng không ngờ được, tin tưởng một sự thật có chứng cứ xác thực, lại khó khăn đến vậy.

Nửa thìa cháo đưa đến bên miệng.

Chỉ vừa chạm nhẹ vào, tôi liền chấn động toàn thân.

“Chí ít cũng ăn một thìa.”

Giống như rất lâu trước kia, nhẹ nhàng như vậy, kiên trì nói câu ấy.

Tôi biết, đây chính là kỹ năng đóng kịch.

Tôi cái gì cũng biết.

Nhưng tôi bất lực.

Bất lực không nén nổi tình cảm.

Tựa như tôi đã thực sự gặp lại được An Nhiên của tôi, anh phong trần mệt mỏi trở về nhà, xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi nhịn không được muốn ôm lấy anh, ôm lấy anh khóc lóc kể lể.

An Nhiên, có người khi dễ tôi.

An Nhiên, có người làm tôi đau.

An Nhiên, có người bỏ đói tôi hai mươi bốn tiếng, còn còng cổ tay tôi.

An Nhiên, có người dùng dây lưng đánh tôi, tròn mười roi.

Anh xem, trên người tôi đầy thương tích.

An Nhiên, anh nhìn xem tôi thương tích đầy mình.

Tôi sao có thể nhịn không ôm lấy anh, không khóc lóc kể lể, sao có thể tàn nhẫn mà tự nói với mình, rằng đây chỉ là huyễn cảnh giả dối?

Tôi nhịn không được.

Cho nên không nén nổi tình cảm, dùng ánh mắt ướt đẫm nhìn anh, kìm lòng không đặng mà mở miệng, nuốt vào thìa cháo tự tay anh đưa đến.

Anh hỏi, “Còn muốn được đút ăn nữa không?”

Tôi gật đầu.

Không chỉ có anh, thì ra ngay cả tôi cũng đã thay đổi rồi.

Quân Duyệt của ngày xưa sẽ liều mạng lắc đầu, lớn tiếng kháng nghị, “Không ăn nữa! Không ăn nữa! An Nhiên, anh nói chỉ cần ăn một thìa, anh nói vậy rồi, chỉ cần ăn một thìa là được. Nhìn xem, đây đã là một thìa. An Nhiên, anh không thể nói không giữ lời, không thể ép tôi ăn nữa.”

Hiện giờ, tôi thế nhưng lại gật đầu, đem sự chờ mong viết trắng trợn lên mặt.

Tôi cứ chờ đợi, nhưng không có thìa thứ hai.

Anh đặt cả chén và thìa xuống, cấp cho tôi một ánh mắt lặng im.

Không cần một chữ, một ánh mắt là đủ rồi.

Chỉ cần một ánh mắt, cũng đủ để làm cho nhị thiếu gia nhà họ Hà nhục nhã đến lâm li tẫn trí.

Anh nhìn đủ rồi, mới đứng lên, nói, “Vào đi.”

Ba gã đàn ông tiến vào đều mặc quần áo của y tá nam, tôi chỉ biết bệnh viện tâm thần có y tá nam.

An Nhiên lãnh đạm phân phó, “Đút cho cậu ấy.”

Ngay sau đó, tôi bị chế trụ.

Tôi nhìn bọn họ thuần thục thi hành, chuẩn bị một chén cháo rau cải, dùng muôi đổ hết vào trong hai hàng ống nghiệm, cầm đến trước mặt tôi.

Tay bị bẻ rất đau, khớp hàm bị nạy ra rất đau, cổ họng bị chà xát rất đau.

Không ai để ý đến chuyện tôi có đau hay không, một nhánh ống nghiệm đã rỗng không, lại đến một nhánh khác.

Cảm giác thức ăn bị rót vào thực quản khiến tôi đau đến tuyệt vọng.

Tôi cuối cùng cũng lĩnh giáo được thủ đoạn của An Nhiên.

Anh quả thực có thể dễ dàng đem tôi xé thành từng mảnh nhỏ, trước tiên xé nát trái tim, sau đó sẽ xé nát thân thể.

Từ đầu đến cuối, thủ đoạn độc ác vô tình.

Có lẽ là không quen, có lẽ là đau, hai hàng ống nghiệm đã rót hết chén cháo thứ nhất, vừa được buông ra, tôi liền gục sang bên giường mà nôn.

An Nhiên nhìn thấy vết bẩn, an ủi tôi, “Đừng sợ, tôi đã chuẩn bị mười hai chén.”

Lần thứ hai bị rót thức ăn, đau hơn gấp bội.

Tôi không dám nôn nữa.

Che miệng lại, chịu đựng cảm giác buồn nôn, không dám để cho thứ trong dạ dày phun ra nữa.

Anh nói mười hai chén, tôi biết lần này anh nói được làm được.

Anh từ trước tới nay, đều thích dùng cụm từ “nói được làm được”, cũng giống như thích “vạn vật chi linh”.

Mỗi lần chọc giận anh, anh đều không nề hà mà dùng ánh mắt đen thăm thẳm nhìn tôi, thở dài, “Quân Duyệt, còn tái phạm một lần nữa, tôi sẽ khiến cậu hối hận không kịp. Tôi nói được làm được.”

Kết quả là anh không làm được.

Mỗi lần, mỗi lần, đều không làm được.

Tôi thích anh tức giận một cách vô nại như vậy, ôm lấy anh, hống anh, “An Nhiên, tôi lần sau nhất định sửa. Vì anh, tôi cái gì cũng bằng lòng sửa.”

Anh cười khổ, “Cho một số lượng chuẩn xác đi. Cậu tổng cộng muốn bao nhiêu vạn cái ‘lần sau’?”

Vừa cười khổ, vừa để tôi tùy ý hôn lên mặt và cổ anh, cắn cắn vành tai anh.

Hôm nay, anh cuối cùng cũng chân chính nói được làm được.

Tôi vô cùng đau đớn, chẳng kịp đặt tay lên ngực mình tự hỏi xem có thực sự hối hận không kịp hay không.

Bất luận thế nào, anh quả thực đã tiến bộ rất nhiều.

Còn tôi, lại không thể tùy ý ôm anh, hôn lên mặt và cổ anh, cắn vành tai anh.

Nói với anh, “An Nhiên, tôi rất thích anh.”

Nói với anh, “An Nhiên, tôi biết anh sẽ đối tốt với tôi suốt đời.”

Nói với anh, “Ai tôi cũng không tin, tôi chỉ tin anh, An Nhiên. Chỉ có trái tim của anh là tôi có thể thấy rõ, có thể chạm tới được.”

Tôi sai đến lợi hại.

Trái tim ai có thể bị người ngoài nhìn thấy rõ, chạm tới được chứ?

Đã sai lầm, thì chỉ có thể tiếp nhận trừng phạt.

Báo ứng không đến thì thôi, một khi đã đến liền cuồn cuộn không dứt.

Liên tục hai ngày, bị rót thức ăn không chút lưu tình.

Mỗi lần không nhất định phải là một chén.

Phân lượng được quyết định tùy theo tâm tình của An Nhiên, tâm tình của anh, trực tiếp quyết định tôi trong bữa ăn phải chịu nhiều hay ít ống nghiệm tra tấn.

Sau sáu bữa, tôi lĩnh giáo sự thong thả ung dung của anh, sự lãnh tĩnh của anh, sự không nương tay của anh, còn có tâm tình bất định của anh.

Cuối cùng tôi đầu hàng.

Anh so với anh hai còn lợi hại hơn, anh hai không thể bức tôi như vậy, anh thì có thể.

Bởi vì anh đã không còn đau lòng.

Chính thức, không còn đau lòng.

Tôi cuối cùng đối với ống nghiệm khiến người ta phải khiếp sợ, tuyệt vọng mà đầu hàng, “Không cần đút nữa, tôi tự ăn.”

An Nhiên cũng không đắc ý vì thắng lợi.

Anh chỉ nhàn nhạt hỏi, “Quân Duyệt, cậu làm chủ được sao?”

Tôi cứng đờ.

Đúng, tôi không làm chủ được.

Tôi có thể đầu hàng, có được tha thứ hay không, lại phải xem chủ ý của người kia.

An Nhiên, mới là người nắm đại quyền trong tay.

Anh không tha thứ, lại nhắc nhở cho tôi một sự thật này.

Tôi đã đầu hàng, anh vẫn không chút để tâm, nói một chữ, “Đút.”

Vì thế, tôi đau đến càng thêm tuyệt vọng.

Thì ra, thì ra, tuyệt vọng và bản tính là như nhau, không phải thứ gì đó đơn lẻ.

Dưới một tầng, còn có một tầng nữa, tựa như địa ngục.

Tôi không biết tổng cộng có bao nhiêu tầng, và tôi đã nằm ở tầng thứ mấy rồi.

Tôi chỉ biết là, phía dưới nhất định vẫn còn, rất nhiều rất nhiều nữa.

Đơn giản một câu hỏi vặn lại, một chữ “đút”, An Nhiên ung dung hướng về phía tôi bày ra biểu tình không gì không làm được.

Để tôi hiểu rõ, anh nếu muốn nhốt tôi xuống tầng tuyệt vọng hơn, dễ như trở bàn tay.

Tôi cuối cùng cũng phát hiện ra, bất luận kẻ nào cũng có thể dạy dỗ.

Bao gồm cả tôi – Hà Quân Duyệt.

Khi ngươi bị tuyệt vọng tra tấn đến cực độ, lại biết còn có thứ tuyệt vọng khủng khiếp hơn đang như hổ đói rình mồi, sợ hãi sẽ ngấm vào trong cốt tủy, cái gì vinh nhục tôn nghiêm, bất quá cũng chỉ là một bộ áo cũ có thể vứt bỏ.

Huống chi, sớm đã không còn cái gọi là vinh nhục tôn nghiêm.

Cho nên, khi người có thể làm chủ cuối cùng cũng đại phát từ bi vào một ngày nào đó, dặn dò tạm ngừng cưỡng ép việc đút thức ăn bằng ống nghiệm, tôi phi thường thức thời mà mỗi bữa đều ăn hết tất cả.

Thích ăn, không thích ăn, hết thảy đều đã sớm quét sạch.

Nữ y tá khả ái đã trở lại, cười khuyên, “Quân Duyệt thiếu gia, đừng ăn ngấu nghiến như vậy, cẩn thận phá hư dạ dày sẽ không thoải mái.”

Thật dễ nghe.

Tựa như thực sự có người, sẽ quan tâm đến sự thoải mái của tôi vậy.

Không thể không bội phục An Nhiên, anh đem tôi dạy dỗ rất tốt.

Chẳng những nghe lời ăn cơm, còn nghe lời mà tự động lên bàn cân.

Y tá hân hoan báo cho tôi biết, “Cuối cùng cũng có chút thịt rồi, tăng ba cân. An tiên sinh biết được nhất định sẽ rất vui mừng.”

Tôi không lên tiếng.

Con người một khi đã thay đổi, thực sự rất đáng sợ.

Anh không còn là An Nhiên đau lòng vì tôi.

Tôi cũng đã không còn là người kia, là Quân Duyệt vì An Nhiên mà nhảy nhót cao hứng.

Hiện tại, anh bất quá là An Nhiên được làm chủ.

Còn tôi cũng bất quá, là Quân Duyệt không làm chủ được chính mình.

Tặng mọi người bài Tiêu Thất Bất Kiến (Biến mất không gặp) – phiến vĩ khúc đệ nhị kỳ của kịch truyền thanh Tịnh Phi Dương Quang ^^ Không hiểu sao lần đầu tiên nghe được bài này, ta cảm thấy lòng mình đau thắt, không biết có phải vì trong kịch đang đến đoạn đau lòng hay ko TT.TT mà thực ra thì đoạn nào cũng đau lòng:-< Àh, ta cũng nói luôn là Tịnh Phi Dương Quang có hai bản kịch truyền thanh khác nhau, vậy nên ai đã nghe kịch rồi mà vẫn thấy bài này lạ thì cũng đừng ngạc nhiên nghen, vì chắc là nó ở bản kịch truyền thanh còn lại đó ^^