Một người đàn ông có thân phận và địa vị như Nam Ngự mà lại đeo chiếc nhẫn như vậy chỉ vì vợ "tiết kiệm", cách thể hiện tình cảm này còn đỉnh cao hơn cả việc tặng vợ một chiếc nhẫn kim cương trứng chim bồ câu.
Được người dẫn chương trình khen ngợi, Nam Ngự chỉ mỉm cười không nói gi.
Lễ trao giải nhanh chóng kết thúc, mọi người ngồi trước màn hình máy tính vẫn còn đang cảm thán.
"Trời ơi, cô Nam tốt số quá đi mất! Phải biết bao nhiêu người đàn ông giàu có đều không thừa nhận mình đã kết hôn, nhưng không ngờ chồng cô ấy lại đeo chiếc nhẫn rẻ tiền như vậy ra ngoài ! Một đồng nghiệp nữ cảm khái.
"Cô có thôi không hả." Một đồng nghiệp nam không nhịn được nói bằng giọng đố kị, "Chưa biết chừng anh ta vốn keo kiệt, không chịu mua đồ đắt nên lấy vợ ra làm lá chắn."
"Thôi đi, Nam Ngự là một mỏ kim cương, anh ấy thích mua gì thì mua, làm gì có chuyện không nỡ mua một chiếc nhẫn kim cương!" Hiểu Mai hừ một tiếng, "Nhưng nói mới nhớ, sao tôi thấy chiếc nhẫn của sếp Nam quen thể nhỉ?"
F
Hiểu Mai vừa mở đầu liền có người lập tức nói tiếp, "Tôi cũng thấy vậy! Hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải?"
Ngũ Vận Uyển thầm kêu không ổn, vừa định chuồn đi nhưng không ngờ Hiểu Mai đằng sau phản ứng nhanh hơn, cô ấy vỗ tay một cái, "Ai da! Tôi nhớ ra rồi, nhẫn của sếp Nam cùng một kiểu với nhẫn của chị Vận Uyển?"
Ngũ Vận Uyển thầm kêu thôi xong, đành thu chân lại dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Lúc này mọi người đã sốt ruột lao tới, túm lấy tay Ngũ Vận Uyển rồi hò hét.
"Đúng là giống nhau! Giống y như đúc luôn, rõ ràng là cùng một kiểu!".
"Chuyện gì thế này! Vận Uyển, sao nhẫn của cô lại giống hệt nhẫn cưới của Nam Ngự?"
Ngũ Vận Uyển đau đầu nhìn đám phụ nữ lắm chuyện trước mắt, cuối cùng nghĩ ngợi một lát, đành phải mở miệng: "Haizz, chuyện đã đến nước này thì tôi đành phải thừa nhận thôi.
Thực ra tôi chính là vợ của Nam Ngự.
Vì vậy nhẫn của hai chúng tôi tất nhiên là giống nhau rồi."
Im lặng.
Trong văn phòng im lặng như tờ.
Ngay sau đó, mọi người ôm bụng cười sặc sụa.
"Ha ha, chị Vận Uyển, chị hài hước quá! Chị nói mình là vợ Nam Ngự ấy hả?"
Ngũ Vận Uyển nhìn mọi người rồi cũng cười theo, nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên thà nói đùa thừa nhận để bỏ qua chủ đề này còn hơn là phủ nhận.
Nhưng bề ngoài cô vẫn giả vờ không vui, "Mọi người cười gì vậy, vì sao lại không tin tôi? Chẳng lẽ tôi kém thế sao?"
"Chị Vận Uyển, tất nhiên là chị không kém.
Lúc này Hiểu Mai đã cười ra nước mắt, "Nhưng đó là Nam Ngự, là người của thế giới khác, làm sao anh ấy có thể qua lại với chúng ta được."
Ngũ Vận Uyển mím môi cười khẽ.
Đúng vậy.
Theo lý mà nói, cô và Nam Ngự thuộc về hai thế giới khác nhau, nhưng do sai sót ngẫu nhiên mà họ lại trở thành hai người có quan hệ thân mật nhất.
Giống như chiếc nhẫn đeo trên tay Nam Ngự, trông nó chẳng hợp với anh chút nào..